-
Phần 4 END
24.
Khi quay trở lại chỗ ở ta mới biết được, “An Lục Hoa” nói rằng Tào bà tử bị yêu m/a q/u/ỷ quái ám nên thành quái vật ăn thịt người, cuối cùng bị bà ta xử tử ngay tại chỗ.
Số người không nhiều lắm còn sống sót vỗ tay khen hay, cảm ơn ơn cứu mạng của “An Lục Hoa”.
Chỉ có mình ta biết rằng lúc này, bên trong “An Lục Hoa” đã thay đổi.
25.
Ngày mười lăm âm lịch, nhật thực trăm năm mới có một lần xảy ra.
Hoàng đế đích thân đến thăm vườn trà An thị để phong thiện thần thụ, ban tên là “Thần Uy Tiên Quân”.
Tiếng kèn nổi lên, những lá cờ đủ màu sắc tung bay trong gió.
Những nén hương cắm dày như cánh tay khắp xung quanh thần thụ, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
“An Lục Hoa” lấy ba bình “Trà Tiên” ở trong kho trà ra, bày lên trên bàn thờ.
Bà ta mặc chiếc đạo bào màu hạnh hoàng, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, gương cờ thi pháp, cuối cùng nói với cây trà cổ thụ
“Chủ nhân, đây là Nhân Thụy đã nuôi suốt mấy trăm năm, hôm nay xin hiến dâng lên ngài, xin thần thụ vui lòng nhận lấy!”
Bầu trời lập tức trở nên u ám như thể có cơn bão chuẩn bị ập tới, cành lá của “thần thụ” mở rộng ra, mặt đất rung chuyển, dường như có thứ gì đó rất lớn chuẩn bị chui ra ngoài.
Hoàng đế nhận ra có điều không ổn, hô to hộ giá nhưng đã quá muộn rồi.
Vô số khuôn mặt tươi cười và cánh tay vươn ra từ những cành lá của “thần thụ” kéo ông ta vào bên trong, nhanh chóng không một tiếng động.
Hóa ra hoàng đế chính là Nhân Thụy - một loại thuốc cực bổ hình người mà An Lục Hoa và Tào bà tử nuôi dưỡng cho thần thụ.
Đột nhiên ta thấy rất buồn cười, những người có quyền cao chức trọng kia đều cho rằng bản thân là hoàng tước, nhưng họ không biết thật ra mình cùng lắm chỉ là một con bọ ngựa.
Đại thái giám và thị vệ thân cận bên cạnh hoàng đế kêu la thảm thiết, tất cả đều bị rễ của cây trà cổ thụ như những con rắn kéo xuống dưới lòng đất.
Chẳng mấy chốc, m/á/u trào lên trên mặt đất, nhưng lại bị thứ gì đó uống hết từng giọt một.
“An Lục Hoa” hất cây phất trần lên, đổ một bình “Trà Tiên” vào trong miệng rồi vứt cái bình không đi. Phất trần lao về phía những thiếu nữ ủ trà đang sợ tới mức run rẩy, chỉ hất một cái đã kéo họ đến gần rồi hút cạn tinh huyết, biến bọn thành vô số x/á/c khô nằm la liệt trên đất.
Ta núp ở phía xa từ trước, lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện.
Không thể không nói, lá bùa dùng để ẩn thân mà lão đạo sĩ tặng cho ta vào lần đầu tiên kia thực sự rất hữu dụng.
Sau khi “An Lục Hoa” hút xong mới phát hiện ra thiếu mất một người.
Khi bà ta như nổi điên tìm kiếm ta khắp nơi thì đột nhiên phun ra một ngụm m/á/u tươi, cả người nhuốm đầy m/á/u.
“Tên đạo sĩ thối! Cút ra đây!”
Tóc bà ta xõa xuống, nhìn hung dữ như thể ác ma.
Lúc này cây trà cổ thụ ăn uống no đủ phát ra tiếng thở dài hài lòng, nó nhổ ra một viên đan dược màu vàng nhạt, toả sáng chói mắt giữa bầu trời tối đen như mực.
Đó chính là thứ mà đám “An Lục Hoa” chờ đợi suốt bao năm qua sao?
“Được rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi! Ta đã đợi ngày này suốt trăm năm qua!”
“An Lục Hoa” sững sờ, điên cuồng cười lớn lao về phía trước, nhưng lúc này không biết lão đạo sĩ xuất hiện từ đâu cướp lấy viên đan dược rồi nuốt chửng.
Đạo sĩ cười ha ha, trong ánh mắt trợn trừng của “An Lục Hoa” đâm kiếm xuyên người bà ta, bà ta “bụp” một tiếng tan thành mây khói.
26.
Lão đạo sĩ đắc ý mở bình trà còn lại ra, úp sấp miệng bình rồi hít một hơi thật sâu với vẻ mặt say mê.
“Cuối cùng cũng tới lượt bần đạo uống ‘Trà Tiên’ này rồi!”
Không biết ông ta lấy đâu ra nước ấm và bộ dụng cụ pha trà, nấu trà lên uống, còn vui mừng thưởng thức.
Trên mặt đất một mảng đỏ thẫm, bên dưới bầu trời xám xịt, chẳng thể cảm nhận được phong thái đạo cốt thiên phong gì ở ông ta mà chỉ thấy từng hành động của ông ta đều q/u/ỷ dị không nói lên lời.
Ta chỉ nhìn mà không hề ngăn cản.
Trong chớp mắt, ông ta ôm bụng, dùng nội lực liều mạng thải hết chất độc ra bên ngoài, trên trán chảy đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Đoạn Trường thảo kết hợp với độc đan trừ yêu, cho dù có là đại yêu, không c/h/ế/t cũng phải mất nửa cái mạng.
Ta bước từng bước tới chỗ cách xa ông ta mấy trăm mét.
“Ngươi đã làm gì hả? Ranh con.”
Con mắt còn sót lại của ông ta như hạt châu phủ đầy tia m/á/u đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
“Viên đan dược mà ngươi cho ta thực ra là chất độc chỉ có tác dụng với yêu vật thôi đúng không? Ta chỉ muốn xem xem ngươi có phải yêu ma gì không thôi, ngươi còn lo cái gì chứ?”
“Đúng rồi, ta không ăn viên đan dược đó mà nghiền nát nó cho vào trong ‘Trà Tiên’ đấy, bên trong còn có Đoạn Trường thảo mà ta vất vả lắm mới chế tạo được, nếu trộn lẫn chúng vào nhau thì sẽ rất khó nhận ra.”
Ta tặc lưỡi.
Ông ta ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt rưng rưng nói:
“Không ngờ ta làm Trà Trành hơn mười giáp lại thủ hạ bại tướng, vất vả lắm có một cơ hội dùng tuổi thọ để quay lại lần nữa, ta đánh bại ả ta lấy được viên kim đan của quỷ cây kia. Cuối cùng, cuối cùng lại bị một tiểu cô nương tính kế!”
Hừ, tiểu cô nương?
Người đời dễ bị vẻ bề ngoài lừa gạt, ngay cả người theo đạo cũng không ngoại lệ.
Thật ra mọi người không biết túi da giống như quần áo, điều quan trọng là có gì bên trong.
27.
“Ngươi đã thua từ lâu rồi.”
Ta ném quyển “Trà Kinh” cho ông ta:
“Cây trà cổ Lan Khê vốn dĩ là loài cây song sinh, hai cây cùng mọc và sinh trưởng cùng một chỗ nên bị nhầm là một cây. Mặc dù hai cây mọc cùng nhau nhưng hương vị của trà lại khác nhau, một thuần mát, có thể nhiếp h/ồ/n, một thanh nhã, làm tỉnh h/ồ/n.”
“Nhánh nhiếp h/ồ/n làm nhiều việc ác, đáng lẽ phải bị trời phạt mới đúng. Nhưng nhánh nhiếp h/ồ/n làm một trong hai cái cây cùng gốc dài quá, một cây già nhưng nhỏ gọi là Tào bà tử, một cây cao mà thanh tú tên là Lục Hoa. Đêm hôm trời phạt, vì để tránh tai họa nên cây cỏ dời đến gốc của Tỉnh h/ồ/n giả, khiến cho Thiên Phạt nhận nhầm cây mà đánh c/h/ế/t Tỉnh h/ồ/n giả, hai người kia thực ra là thủ phạm, có c/h/ế/t cũng chẳng oan uổng chút nào.”
“Còn về phần đạo trưởng ngươi, một con cóc quanh năm sống trong khe hở gốc Tỉnh h/ồ/n giả, sau đó bị Thiên Phạt đánh cho mù mất một bên, thề sẽ trả thù. Đạo trưởng, có đúng hay không?”
Lão đạo sĩ điên cuồng lật giở quyển “Trà Kinh” phần <đặc biệt> cuối cùng, bên trong có ghi chép và tranh vẽ, ông ta phun một ngụm máu xuống đất, cười như điên nói:
“Ý trời, ý trời đây sao, để cho ngươi lấy được nguyên bản “Trà Kinh” này, trời không độ ta rồi!”
“Bần đạo tự nhận là làm việc hoàn hảo không chỗ chê, ngươi nghi ngờ ta từ bao giờ? Nói rõ cho ta biết đi.”
Ta cười lạnh: “Đêm hôm đó, ta chui ra khỏi lỗ chó của An phủ đi tìm ngươi, An Lục Hoa và Tào bà tử đang làm lễ cúng thần thụ, thế nhưng ngươi chỉ cứu mình ta, mặc kệ tất cả những người bị mê hoặc hay mất mạng, từ lúc đó ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Từ trước tới giờ người tu đạo luôn lấy cứu vớt muôn dân trăm họ làm nhiệm vụ của mình, vậy mà ta chẳng bao giờ thấy điều đó ở ngươi hết.”
“Sau đó, ngươi biết rất rõ hai tên Trà Trành kia sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả mọi người ở An phủ. Nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cứu bọn họ, từ đầu đến cuối ngươi chỉ quan tâm tới kết quả mà mình mong muốn, không hề để tâm tới sống c/h/ế/t và an bình của chúng sinh.”
“Ngươi không xứng làm người tu đạo.”
28.
Sắc mặt của lão đạo sĩ vàng như nến, mồ hôi đổ như mưa, cơ thể bắt đầu rỉ m/á/u:
“Ta, ta không phục, mặc dù ta chưa từng cứu người nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao cuối cùng lại có kết quả thế này chứ? Ngươi rốt cuộc ngươi là ai?”
Ta khẽ cười, ngồi xổm xuống trước mặt lão đạo sĩ:
“Lão Hoàng, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”
Lão đạo sĩ trợn một con mắt lên nhìn ta chằm chằm như thể nhìn thấy q/u/ỷ, ông ta duỗi ngón tay ra chỉ thẳng vào ta:
“Ngươi, ngươi, ngươi không phải là…”
Ta thở dài một hơi:
“Lúc nãy vẫn chưa nói xong, sau khi bị trời phạt, người thức tỉnh linh h/ồ/n sẽ đi vào vòng luân hồi trở thành người, thề sẽ báo thù cho thân chủ. Vì để đền bù sai lầm, Thiên Đạo cho nàng cơ hội được tái sinh hết lần này đến lần khác, cho tới khi nàng có thể tự g/i/ế/t c/h/ế/t kẻ thù bằng chính đôi tay của mình…”
Lúc này, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên trên bầu trời, từng tia sét màu tím lần lượt đánh xuống.
Còn ta, khoảnh khắc đọc “Trà Kinh”, ta mới nhớ ra tất cả mọi chuyện.
29.
Sấm sét rền lên vì phẫn nộ, đại thụ khổng lồ lắc lư, cây đại thụ cần sáu bảy người ôm mới hết đang bị Thiên Lôi đánh xuống từng đợt, phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói tai, như thể có vô số người đang gào thét, đang than khóc, đang cầu xin lòng thương hại…
Mùi cháy khét kết hợp với mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Cuối cùng, một tiếng động lớn vang lên, cây đại thụ bị tia sét đậm màu m/á/u nhổ tận gốc, làm cho x/ư/ơ/n/g khô và m/á/u đen văng khắp nơi.
Lần này, không còn sai lầm nào nữa.
30.
Rất nhiều năm sau, một thiếu nữ mặc lục y mang theo cuốn “Trà Kinh” trong tay, trèo non lội suối đi thăm thú trà khắp nơi, bổ sung thêm ghi chép vào cuốn “Trà Kinh”.
Nếu nghi ngờ nó có độc thì trước tiên nàng sẽ đút cho con cóc lớn chỉ có một mắt trong hòm ăn.
Con cóc lớn kia có thể nói tiếng người, suốt ngày phàn nàn về việc thiếu nữ ngược đãi mình khiến thế nhân đều lấy làm kinh ngạc.
Một ngày nọ, một nhóm thiếu nữ đi hái lá trà quay về, lúc đang hát đối sơn ca thì mơ hồ nghe thấy một bài hát rất hay.
Có một chiếc thuyền lá nhỏ trôi nổi trên dòng sông dưới chân núi, thiếu nữ chèo thuyền cõng theo thúng trà, vừa chèo vừa hát:
“Chẳng chuộng chén bằng vàng
Chẳng ưa chén bằng bạc
Chẳng màng quan thăm hỏi
Chẳng thích chiều lên đài
Ngàn mong vạn muôn nước Tây Giang
Hướng thành Cảnh Lăng tuôn chảy đến.”
(*) Trích bản dịch “Lục Tiện Ca” của Lục Vũ.
“Cô nương chèo thuyền, ngươi đang hát gì thế?”
Thiếu nữ hái trà đứng ở gò núi gần nước hô lớn.
Thiếu nữ trên thuyền nở nụ cười vẫy tay với họ, giơ tay lên hét to:
“Lục Tiện Ca!”
“Tỷ tỷ hái trà, Cảnh Lăng chúng ta có loại trà đặc biệt nào không?”
(Hết)