-
Chương 3
5.
Như nhân vật trong tiểu thuyết gốc, hai chị em Kiều Hủ và Kiều Hành là sự tồn tại đại diện cho cái ác.
Nhưng khi sống trong thế giới của họ, tất cả mọi chuyện giống như đều có lời giải đáp.
Suy cho cùng, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.
Bốn năm trước, trong một vụ tai nạn máy bay, cha mẹ của Kiều Hủ và Kiều Hành đột ngột qua đời.
Năm đó, Kiều Hủ mới mười bốn tuổi, Kiều Hành tuổi mười ba, một đứa học sinh cấp ba, một đứa học sinh cấp hai.
Chỉ trong một đêm bọn họ đã trở thành cô nhi.
Không giống như Kiều Hành khóc lóc, buồn bã suốt ngày, Kiều Hủ còn phải gánh trên vai trách nhiệm với công ty mà cha mình để lại.
Kiều Hủ còn nhỏ tuổi, cô ấy chưa hiểu biết nhiều về kinh doanh, những người trong công ty như sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào miếng mồi ngon là cô ấy.
Chờ cô ấy phạm sai lầm, chờ cô ấy cầu xin giúp đỡ.
Có người chỉ muốn xem trò cười, có người lại muốn cổ phần và quyền lực trong tay cô.
Đối mặt với tình thế khó khăn như vậy, Kiều Hủ kiên cường mở ra một con đường máu.
Mỗi ngày cô ấy đều phải đấu trí đấu dũng với những người trong công ty, về đến nhà ngay lập tức yêu cầu gia sư dạy thêm về kinh tế.
Vốn chỉ là một người ngoài ngành, thậm chí còn chẳng hiểu thế nào là công ty niêm yết, vậy mà chưa tới nửa năm, cô ấy có thể bình tĩnh ngồi trao đổi, đấu trí với mấy lão cáo già trong công ty.
Không thể không nói Kiều Hủ có thế mạnh của riêng mình.
Chỉ là cô ấy quá cấp tiến.
Cô ấy bước những bước quá lớn, bất cứ dự án nào có thể sinh lời đều có dấu chân của cô, hoàn toàn không cân nhắc đến việc công ty có thể xoay vòng vốn hay không.
Theo sự tổng hợp thông tin của tôi, trước mắt công ty đang ở trong một vòng tuần hoàn ác tính hủy tường đông bồi tường tây.
Dựa vào phương pháp uống rượu độc để giải khát này, công ty vẫn vận hành suôn sẻ.
Nhưng sự vận hành suôn sẻ này lại không thể chịu một chút ngoài ý muốn nào cả.
Chỉ cần xuất hiện bất kì một sai lầm nào, công ty sẽ ngay lập tức phá sản.
Chẳng lẽ Kiều Hủ lại không hiểu được đạo lý này?
Dĩ nhiên không phải.
Chỉ là cô ấy quá tự phụ.
Đồng thời cô ấy cũng tự tạo cho mình những áp lực quá lớn.
Công ty do cha mình vất vả sáng lập và duy trì, sau khi cha mất đi, trách nhiệm với công ty lại được chuyển giao, ký thác trên người cô.
Không thể đánh mất vinh quang của cha, đây là gông xiềng Kiều Hủ tự tròng lên mình.
Haizz, thật là một cô gái nhỏ đáng thương.
Tôi và cô ấy cũng có rất nhiều sự cộng hưởng.
Bởi vì chúng tôi có những trải nghiệm sống giống nhau.
Mọi người không nên coi thường tôi.
Không nên cảm thấy tôi chỉ là một cô gái xuyên sách bình thường, trong đầu chỉ toàn yêu với đương.
Thật ra tôi là một sếp nữ rất giỏi.
Tôi và Kiều Hủ giống nhau, cha mẹ ngoài ý muốn đột nhiên qua đời, để lại công ty và tài sản.
Tôi và Kiều Hủ giống nhau, đều vào công ty với tư cách là người mới, lấy tâm thế nghé con không sợ cọp giữ vững công ty.
Thậm chí tôi và Kiều Hủ giống nhau, đều có một người chú, chú ruột.
Má, hiện tại với chữ “chú” tôi vô cùng chán ghét, trong lòng đầy ác cảm.
Chú đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.
Dù là mối quan hệ huyết thống hay mối quan hệ bạn bè, tôi đều không đề phòng ông ấy.
Chỉ là không ngờ, ông ấy lại giấu dã tâm của mình sâu đến như vậy.
Bởi vì tôi tăng ca liên tục một tuần liền, ông ấy đã đề nghị ra biển thư giãn.
Kết quả ông ấy đẩy tôi từ trên thuyền xuống dưới biển.
Hay lắm!
Tôi vẫn cho rằng mấy kịch bản giết người cướp của này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi, dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị rồi.
Haizz xem ra tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Giống như tôi, Kiều Hủ cũng có một người chú, là kiểu người khẩu phật tâm xà.
Kiều Hủ rất tin tưởng, tín nhiệm ông ta, nhưng ông ta lại một mực bày mưu tính kế nhằm cướp đoạt tài sản và công ty của hai chị em họ Kiều.
Cuối cùng, kết cục bi thảm của chị em Kiều Hủ cũng có một phần công sức rất lớn của ông ta.
Được rồi, quên đi, chuyện của ông chú này để nói sau.
Hiện tại ông trời đã cho tôi một cơ hội nữa, tôi phải biết trân trọng đúng không?
Tôi không biết Kiều Hủ chân chính đi đâu, tôi cũng không biết cô ấy có thể quay trở lại hay không.
Nhưng nếu tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cô ấy, tôi cũng không thể mặc kệ mọi chuyện.
Chuyện công ty của cô, tôi phải đi xem thử mới biết được.
Nếu như còn có thể cứu được, tôi sẽ giúp cô ấy cứu nó.
Nếu như lầu cao sắp đổ, vậy thì phải nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần, cuốn gói rời đi.
Ít nhất cũng phải để lại cho thằng nhóc Kiều Hành kia một khoản tiền đủ để tiêu xài cả đời.
6.
Vừa bước vào công ty, một người đàn ông lớn tuổi với khuôn mặt buồn bã lao về phía tôi.
"Tổng giám đốc Kiều, cuối cùng cô cũng đến rồi."
Tôi: ......
Người này nhiệt tình thế à?
CPU vận hành hơi chậm, tạm thời tôi chưa nhận ra người này là ai.
"Tổng giám đốc Kiều, Hợp Thành nhất định không thể đóng cửa, mong cô suy nghĩ lại."
Ông ấy vừa dứt lời, một người đàn ông với cái đầu trọc lốc đi đến.
"Tổng giám đốc Lưu, năm năm nay Hợp Thành liên tục thua lỗ, nếu không đóng cửa thì giữ lại làm gì?"
"Đúng, mỗi năm Hợp Thành đều thua lỗ, nhưng sự tồn tại của nó là sự nhận diện của Kiều Thị, nếu như đóng cửa, các bên đối tác sẽ nghĩ rằng công ty chúng ta hoạt động không tốt, đến lúc đó thua lỗ sẽ ngày càng nhiều."
Người đàn ông kia với vẻ mặt khinh thường và nói "Này, tổng giám đốc Lưu đang đề cao vai trò của Hợp Thành quá đấy. Hơn nữa, các bên đối tác đều là khách hàng thân quen của chúng ta đã nhiều năm, ông không cần làm quá rồi khiến mọi người hoang mang."
Hai người tranh luận với nhau tới mức mặt đỏ tía tai.
Bằng cách xâu chuỗi, chắp vá những thông tin của hai người, tôi đã biết sơ qua họ đang nói về chuyện gì.
Kiều thị lập nghiệp từ nhà máy, ban đầu cha tôi nhận may quần áo theo thiết kế của khách hàng.
Sau này công ty phát triển lớn mạnh hơn, công ty không chỉ đơn giản là nhận những đơn hàng thông thường nữa, mà còn nhận các đơn hàng của các hãng thời trang nổi tiếng thế giới.
Những sản phẩm đó được gắn mác nước ngoài, mua cũng là mua ở nước ngoài nhưng thực chất lại là sản phẩm Made in China!
Công ty có chi nhánh trên toàn quốc, mỗi chi nhánh đều có nhà máy riêng của mình.
Hợp Hành là một trong số ít những công ty thua lỗ trong năm năm qua.
Nhưng nó lại có vị trí địa lý đẹp nhất.
Không quá lời khi nói nó là sự nhận diện của Kiều Thị.
Tôi đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa." Tôi ngắt lời bọn họ, "Việc đóng cửa Hợp Thành để sau hãy nói."
"Tổng giám đốc Kiều! Cảm ơn tổng giám đốc Kiều!"
"Tổng giám đốc Kiều, cô đừng nghe ông ta nói quá!"
Tôi cảm giác lỗ tai hơi đau nhức.
Hóa ra đàn ông cũng có thể quang quác như vịt suốt ngày.
"Được rồi, tôi bảo sau hãy nói thì để sau này rồi nói đi ."
Nói xong tôi mặc kệ bọn họ, bước vào văn phòng.
Một người đàn ông âu phục phẳng phiu đi theo tôi.
Anh ta là Phương Nhất Lý, cũng là trợ lý của tôi.
"Yêu cầu bộ phận tài chính in cho tôi một bản báo cáo chi tiết thường niên, cả hợp đồng và kế hoạch những dự án gần đây của công ty cũng đem đến đây cho tôi."
Phương Nhất Lý nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ "Tổng giám đốc Kiều, cô muốn làm gì?"
"Haizz, tôi muốn tự tính toán vận mệnh cho mình."
Phương Nhất lý: ???
"Nói ra anh cũng không hiểu đâu, mau làm việc đi."
"Vâng."
Phương Nhất Lý có thể coi như một người phụ tá mà cha Kiều Hủ để lại cho cô.
Anh ta tốt nghiệp một trường danh giá, năng lực xuất chúng, để anh ta làm trợ lý như thể lấy dao mổ trâu đi giếc gà.
Nhưng mà anh ta cũng rất vui vẻ với công việc của mình.
Dừng ngay trí tưởng tượng của bạn lại!
Anh ta không phải vị hôn phu nuôi sẵn, cũng không thầm mến Kiều Hủ.
Anh ta chỉ có ơn tất báo.
Bởi vì anh ta là cô nhi được nhà họ Kiều giúp đỡ.
Trong sách, anh ta có thể được xếp vào một số ít người thật lòng suy nghĩ, cân nhắc cho Kiều Hủ.
Nhưng mà Kiều Hủ lại không hiểu tấm lòng người tốt, xưa nay không coi ý kiến của anh ta ra gì.
Còn bây giờ, tôi phải xem xét xem anh ta có phải một người đáng giá để tín nhiệm hay không.
Tôi dùng một ngày để xem hết một lượt các tài liệu, hợp đồng.
Cuối cùng rút ra kết luận, vẫn có cơ hội cứu dù chỉ còn mấy hơi tàn.
Haizz, với kết quả này tôi hơi thất vọng.
Phiền phức, lại phải bắt đầu một cuộc sống làm việc khốn khổ rồi.
Nhưng mà, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao bây giờ nhân vật chính vẫn đang vật lộn, trưởng thành trong cuộc sống đau thương của mình.
Kiều thị là liều máu đầu tiên dành cho nhân vật chính, ắt phải tồn tại.