-
Chương 2
3.
Tôi dẫn Kiều Hành và Lục Diễn ra khỏi cục cảnh sát.
Khi tôi đề nghị bảo lãnh cả hai đứa nó, tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.
Tính cách Kiều Hành rất bốc đồng, giống như một con chóa cụt đuôi, vừa sủa bậy vừa chạy vòng vòng.
Lục Diễn hiếm có nhìn tôi.
Không thể không nói, vốn là nam chính trong tiểu thuyết, đứa trẻ này cũng có đủ vốn liếng, cơ thể này, khuôn mặt này tầm hai năm nữa nhất định sẽ hại nước hại dân.
Còn ánh mắt của cậu ta có ý dò xét, nghi ngờ, bối rối nhưng phần nhiều là dáng vẻ *núi Thái Sơn đổ xuống phía trước cũng không biến sắc.
*Núi Thái Sơn đổ xuống phía trước cũng không biến sắc: Chỉ một người gặp chuyện gì cũng bình tĩnh ứng phó, không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.”
Nhìn lại Kiều Hành…
Haizz… một người trầm ổn như người đàn ông tuổi 40, một người lại ngây thơ như đứa trẻ 4 tuổi.
Mắt không thấy, mắt không thấy.
Chú cảnh sát cũng cảm thấy rất khó hiểu, hỏi lại "Các cô cậu có quan hệ như thế nào?"
Tôi trả lời: "Hai người này đều là em tôi, một người là em ruột, một người là em họ."
Kiều Hành lập tức phủ nhận, nhưng không ai quan tâm nó.
Lục Diễn thức thời, không vạch trần.
Cứ như thế, tôi dẫn theo cả Kiều Hành và Lục Diễn ra khỏi cục cảnh sát.
Vừa bước ra, Kiều Hành đã ngay lập tức muốn đánh Lục Diễn, nhưng bị tôi ngăn lại, nó tức giận, trợn mắt phồng má như con cá nóc.
Tôi không quan tâm nó.
Hiện tại, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
"Ở đây có vẻ không dễ bắt xe, em muốn đi đâu? Có muốn chúng tôi đưa em đến đó không?"
"Chị, chị điên rồi!"
Lục Diễn im lặng một lúc, sau đó gật đầu và nói "Cảm ơn."
"Cảm ơn? Cảm ơn cái gì? Ai đồng ý cho mày ngồi nhờ xe?"
"Em đi đâu?" Tôi hỏi.
"Đi đâu? Về nhà! Chị, em mới không thèm cho nó đi nhờ!"
Lục Diễn trả lời tôi: "Bệnh viện Trung Ương, cảm ơn!"
"Lục Diễn, con mẹ nó mày có bệnh không! Ai đồng ý đưa mày đi? Sao mày lại vô liêm sỉ như thế?"
Tôi gật đầu: "Được, lên xe đi, em ngồi ghế trước."
Người đóng vai trò như BGM (nhạc nền) trong toàn bộ quá trình là Kiều Hành, lại muốn chen lên ghế trước.
Tôi túm lấy nó, nhét một chàng trai cao 1m8 như nó vào ghế sau.
Kiều Hành vừa tủi thân, ấm ức vừa hung ác trừng mắt nhìn tôi, "Chị không phải là chị của em."
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, chếc tiệt, chả nhẽ lộ rồi?
Không thể nào!
Làm gì có phi vụ nào ngã ngựa nhanh như vậy?
"Rõ ràng chị hiểu em nhất, rõ ràng trước đây em muốn gì chị đều đồng ý, sao bây giờ chị lại có thể di tình biệt luyến? Coi như di tình biệt luyến đi, tại sao người đó lại là Lục Diễn? Chị không biết em và cậu ta từ trước đến nay đều không đội trời chung hả?"
......
Tôi đau xót xoa đầu Kiều Hành.
Chóa ngốc, có phải lúc em được sinh ra, bệnh viện vứt đứa trẻ đi chỉ để lại cuống rốn à?
"Ngoan, nghe lời chị, thành tích đã không tốt thì cũng đừng ra ngoài thể hiện rồi tự làm mình mất mặt, xấu hổ!"
Con mọe nó di tình biệt luyến.
Di tình biệt luyến để em dùng như thế à?
Kiều Hành càng tủi thân hơn, khóe miệng bẹp xuống.
Thực sự, cái biểu cảm này tôi chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt mấy đứa nhi đồng từ 4 tuổi đổ xuống, thêm 1 tuổi cũng không được.
"Quả nhiên, chị ghét bỏ em, có phải chị muốn Lục Diễn làm em trai của chị đúng không? Không, chị đã nhận cậu ta làm em trai, chị còn nói nó là em họ của chị..."
Nói đến mức lồng ngực của thằng nhóc phập phồng liên tục, như có thể nổi cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào.
Má, sao lại dễ dàng nổi giận như vậy, chẳng lẽ gan của thằng nhóc này không tốt hả?
Vì tôi đã chiếm lấy cơ thể của Kiều Hủ, bây giờ Kiều Hủ thật không có ở đây, Kiều Hành là đứa con duy nhất của nhà họ Kiều, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ nó thật tốt.
"Đừng tức giận, ngày mai chị dẫn em đi bệnh viện khám sức khỏe toàn diện."
Nghe lời này của tôi, ánh mắt Kiều Hành chuyển từ âm u sang sáng bừng, nó ngạo kiều hếch lỗ mũi lên trời.
"Làm sao? Lo lắng cho em? Em không sao, mấy cái tay chân nhỏ bé của Lục Diễn không làm tổn thương được em."
Tôi: ...
Lục Diễn thì có quan hệ gì ở đây?
Còn nữa, em mang ánh mắt đắc ý này nhìn Lục Diễn là có ý gì?
Khoe khoang hả?
Tôi quay sang nhìn Lục Diễn.
Cậu bé vẫn lẳng lặng ngồi phía trước, từ đầu đến cuối cọng tóc cũng không động.
Đây là bất động như núi trong truyền thuyết ấy hả?
Khi tò mò, bạn không thể không hành động.
Tôi không nhịn được, dùng tay chọc chọc Lục Diễn.
Cơ bắp của Lục Diễn căng cứng, bỗng nhiên cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi.
"Có chuyện gì" Cậu ta hỏi.
"Chị đang thử xem em có cử động được không!"
Lục Diễn: ......
Kiều Hành: ......
Tôi: ......
Không đúng!
Tại sao Lục Diễn lại nhìn tôi với ánh mắt giống như ánh mắt cậu ta nhìn Kiều Hành vậy?
......
Má!
Khinh người quá đáng!
4.
Xe rất nhanh đã đi đến Bệnh viện Trung Ương.
Lục Diễn xuống xe, nói “Cảm ơn” với tôi một lần nữa rồi lập tức quay người đi vào trong.
Không đi được mấy bước, cậu ta bắt đầu chạy chậm.
Hóa ra không phải là không có cảm xúc, chỉ là cậu ta chưa gặp được người và chuyện khiến cậu ta xúc động.
Tôi biết vì sao Lục Diễn đến bệnh viện.
Là một nam chính vươn lên từ nghịch cảnh, thân thế của cậu ta vô cùng thảm thương.
Cậu ta không có cha, được mẹ một thân một mình sinh ra.
Từ khi còn nhỏ, cậu ta và mẹ của mình đã phải vật lộn để sinh tồn dưới những áp bức và khinh thường của người khác.
Mẹ của cậu dựa vào những đồng lương ít ỏi, nhọc nhằn nuôi sống cậu ta, mà Lục Diễn từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, cố gắng hết sức để giảm bớt áp lực cho mẹ.
Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, khi Lục Diễn dần lớn lên, cuộc sống của bọn họ cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, mẹ của Lục Diễn được phát hiện bị nhiễm trùng đường tiểu.
Bà ấy mất khả năng lao động, chỉ có thể dựa vào lọc máu để duy trì.
Cơ hội duy nhất để có thể sống là thay thận.
Thế nhưng, không nói đến có thận phù hợp hay không, cho dù có thận phù hợp, Lục Diễn cũng không có tiền.
Để kiếm tiền, Lục Diễn liều mạng làm việc.
Nhưng Kiều Hành lại một mực phá đám cậu ta.
Ví dụ như buổi tối hôm nay.
Trong tiểu thuyết gốc, Lục Diễn không được bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, bị tạm giam một tuần.
Mà một tuần này, bệnh tình của mẹ Lục Diễn chuyển biến đột ngột, thiếu chút nữa không thể gắng gượng qua khỏi.
Vì vậy, làm sao Lục Diễn có thể không hận chị em Kiều Hành.
Về sau, cuối cùng cũng tìm được thận phù hợp, nhưng Lục Diễn vẫn không đủ tiền.
Lúc này, Kiều Hành lại nhảy ra và nói “Mày quỳ xuống dập đầu với tao ba lần, tao sẽ cho mày tiền.”
Lục Diễn dập đầu, nhưng Kiều Hành chỉ chụp ảnh làm kỉ niệm và chế nhạo cậu ta.
Về tiền, một đồng cũng không có.
Để cứu mẹ ruột của mình, Lục Diễn bắt đầu đấm bốc ở sòng bạc ngầm.
Cậu ta đã kiếm được tiền bằng máu và những vết thương trên cơ thể, nhưng tiếc thay mẹ của cậu ta lại chẳng thể đợi được nữa.
Đối với Lục Diễn, sự qua đời của mẹ giống như cho cậu ta một cơ hội Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trùng sinh.
Từ đó, cậu ta bước vào một cuộc sống mới.
Haizz, tôi thở dài.
Thật là nghiệp chướng mà.
Quay đầu nhìn Kiều Hành, thằng nhóc hư đốn này đã ngồi phịch trên ghế, ngủ thiếp đi.
Đúng là... Không tim không phổi.
"Tiểu thư, chúng ta trở về sao?"
"Chờ tôi một lát."
Tôi đi thẳng vào bệnh viện.
Không bao lâu sau, tôi đã tìm được phòng bệnh của mẹ Lục Diễn.
Lục Diễn ngồi bên giường, mẹ cậu ta giống như đang nói gì đó, cậu lắng nghe một cách cẩn thận, thi thoảng gật đầu phụ họa, trên khuôn mặt đều là vẻ ôn hòa.
Là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc số phận lại nhiều thăng trầm.
Tôi thở dài, đi về phía y tá.
Tôi hỏi: "Bệnh nhân giường 8103 đang thiếu bao nhiêu tiền thuốc men?"
"Chị là?"
"Tôi là chị của Lục Diễn, đến nộp tiền giúp em ấy."
Đối với thân phận này, tôi đã *giá khinh tựu tục.
*Giá khinh tựu tục: cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc.
Y tá rất nhiệt tình, vừa kiểm tra vừa nói: "Mẹ con bọn họ cũng không dễ dàng gì, trong nhà không có người lớn, phải dựa vào đứa nhỏ gánh vác. Tôi đã nhiều lần nhìn thấy bệnh nhân lau nước mắt, bà ấy nói bà đã làm khổ con mình."
Tôi gật đầu.
Người thiện lương vốn là như vậy, không oán trời trách đất mà chỉ tự trách bản thân mình.
Rất nhanh, y tá đã tìm được, tiền thiếu cũng không nhiều lắm, 8000 tệ.
Tôi hỏi: "Có thể trả trước mười vạn không?"
......
Y tá nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi, cô ấy nói mười vạn là quá nhiều, nếu như nhất định muốn trả trước, có thể nộp một hai vạn.
Được rồi!
Tôi đến văn phòng thanh toán phí nợ 8000 tệ, và trả trước hai vạn.
Sau đó tôi đưa số điện thoại của mình cho các y tá, dặn các cô ấy nếu như tìm được thận phù hợp, hãy liên lạc ngay với tôi.
Coi như tôi vì thằng nhóc hư đốn kia làm việc thiện tích đức đi.