-
Chương 13 END
25.
Bởi vì những vết thương trên mặt, trên người, Lục Diễn không dám đi gặp mẹ cậu ta.
Đối với chuyện này tôi muốn tặng cậu ta hai chữ "Đáng đời" .
Sau khi chiến thắng, Lục Diễn nhận được 20 vạn.
Tiền thưởng chỉ 20 vạn, nhưng tiền bồi thường lại lên đến 4000 vạn, đúng là đen chếc đi được.
Với số tiền này, cuộc phẫu thuật của mẹ Lục Diễn được sắp xếp.
Khi cuộc phẫu thuật đang đến gần, Lục Diễn không thể không xuất hiện trước mặt mẹ mình.
Vừa hay trên mặt Kiều Hành cũng bị thương, tôi nói với bà ấy là hai thằng nhóc ngốc này đánh nhau.
Mẹ Lục Diễn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, không ngừng dặn dò bọn nó phải hòa thuận với nhau.
Lục Diễn cầm tay mẹ "Mẹ đừng lo, đợi mẹ phẫu thuật thành công, chúng ta lại nói chuyện này."
Quá trình chờ đợi kéo dài dằng dặc.
Kiều Hành là người không giữ được điều gì trong lòng, nó chất vấn Lục Diễn: "Tao và chị tao đều bị thương phải vào viện, vì sao mày không đến thăm?”
Lục Diễn trả lời: "Tôi tới rồi, nhưng tôi không dám xuất hiện trước mặt mọi người."
Đôi khi người quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Giống như Lục Diễn, cậu ta tự đưa mình vào ngõ cụt.
Cậu ta cảm thấy tôi và Kiều Hành bị bắt cóc, bị thương đều do cậu ta.
Nhà họ Lục muốn thận của cậu, muốn bắt cóc cũng là bắt cóc cậu ta, nếu như không phải vì cậu ta những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
Cảm giác áy náy, tội lỗi khiến cậu ta thống khổ không chịu nổi.
Cậu ta không dám gặp tôi, cũng chẳng dám gặp Kiều Hành, chỉ có thể trốn tránh.
Tôi cạn lời.
"Trước hết, em nghĩ sai rồi, người bọn họ muốn bắt cóc vẫn luôn là Kiều Hành."
Bởi vì tôi tạo ra trùng trùng điệp điệp lớp bảo vệ, chú hai Kiều đã gợi ý cho ông cụ Lục: Nếu không thì chúng ta cứ đến trói người lại trước.
Ông cụ Lục tâm tư linh hoạt, dù sao chú hai Kiều cũng là phạm nhân bỏ trốn, một là không làm, hai là nếu đã làm thì làm cho sạch sẽ, vậy thì cứ để chú hai Kiều làm đi.
Mà ông ta ở phía sau màn, dù thành công hay thất bại đều là ngư ông đắc lợi.
Còn chú hai Kiều, ông ta nào có tốt tính như vậy? Ông ta chỉ muốn mượn thế lực của nhà họ Lục để g i ế t tôi và Kiều Hành.
Vì vậy những ảnh chụp tìm được trên người đàn em của ông ta đều là hình Kiều Hành.
Vì vậy, người từ đầu đến cuối chú hai Kiều muốn bắt cóc vẫn luôn là Kiều Hành.
Hai lão cáo già này, người này tính toán người kia, người kia tính toán người này, cuối cùng tính kế lẫn nhau.
Tôi phải khiến Lục Diễn mở to mắt ra mà nhìn.
Tôi nói một cách thấm thía: "Nói cách khác, cứ coi như mục tiêu của họ là em, chẳng may trói nhầm Kiều Hành thì có liên quan gì tới em? Em là người đứng đầu lớp, còn muốn ngồi đây nhận tội về mình à?"
"Có thấy mình sai không?" Tôi chất vấn cậu ta.
"Tôi sai rồi."
Thấy bạn tốt mình nhận định không phải sói mắt trắng, Kiều Hành rất vui vẻ, ngồi một bên rung chân đắc ý.
Lục Diễn hỏi Kiều Hành "Vì sao phút cuối cậu lại đẩy tôi xuống khỏi xe?"
Kiều Hành cảm thấy khó hiểu "Cái này mà phải hỏi á, nếu có thể cứu một người thì cứu thôi. Hơn nữa, nhà tôi có tiền, giao nổi tiền chuộc, nhà cậu không có tiền."
Tôi: ......
Mặc dù thằng nhóc Kiều Hành này không có kĩ năng ăn nói nhưng câu trả lời thẳng thắn của nó giúp Lục Diễn cảm thấy đỡ áy náy, lăn tăn.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, giống như đã thoát khỏi lồng giam đã níu chân mình bao lâu nay.
26.
Cuộc phẫu thuật của mẹ Lục diễn ra rất thành công.
Kiều Hành và Lục Diễn cũng lần lượt trở lại trường học.
Còn tôi khó có dịp được mượn bệnh để nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn vội vàng trở về làm việc.
Tôi tình nguyện ở lại bệnh viện làm bạn với mẹ Lục Diễn.
Không biết có phải vì có tôi làm bạn hay không, tôi cảm giác mẹ Lục Diễn rất vui vẻ.
Haizz, tôi đúng là áo bông nhỏ tri kỉ mà!
Người bận rộn nhất, phải lo lắng nhiều nhất là Phương Nhất Lý, anh ta suốt ngày chạy đến bệnh viện thúc giục tôi trở về.
Cuối cùng Kiều Hành không nhìn nổi, nó nói: "Để tôi đến xử lý!"
Lúc ấy cả hiện trường chấn động.
Kiều Hành chớp chớp mắt "Không được à?"
"Được, quá được luôn ấy chứ!"
Lục Diễn thường xuyên nói thái độ học tập của Kiều Hành có chuyển biến rất lớn, bây giờ lại còn tình nguyện đi xử lí chuyện công ty.
Tôi khóc hết nước mắt như một người mẹ già!
Chuyên gia đúng là chuyên gia, nói không sai tí nào.
Sự thay đổi, chuyển biến của Kiều Hành đổi bằng một chiếc xương sườn của tôi.
Đáng giá!
Phương Nhất Lý không vui lắm.
Giống như anh ta đang nhớ về những ngày gian khổ năm xưa khi dìu dắt tôi.
Tôi kéo anh ta sang một bên, nhỏ giọng an ủi: "Tôi chỉ là người buông rèm chấp chính, Kiều Hành mới là Thái tử thật sự, anh là thừa tướng, phải phụ tá nó cho tốt!"
Phương Nhất Lý: ............
Phải chịu song song áp lực công việc và áp lực học tập, sự ngây thơ, non nớt ban đầu của Kiều Hành được thay thế bằng sự trưởng thành, lõi đời.
Hôm ấy, nó ghé vào cạnh giường tôi, nói với giọng mệt mỏi: "Chị, em mệt quá."
Tôi thừa nhận lòng mình đã mềm nhũn "Vậy em cứ học cho giỏi đi, chuyện công ty cứ để chị lo."
Kiều Hành lắc đầu "Không cần."
Nó nói: "Anh Phương nói chị đã từng mệt mỏi hơn thế này cả trăm lần, khi đó chị còn phải chăm sóc em nữa, trước giờ em không biết chị lại mệt mỏi như vậy."
Tôi không phải Kiều Hủ chính gốc, nên tôi không có cách nào trả lời thay cô ấy: cô ấy có cảm thấy mệt mỏi hay không.
Nhưng tôi cũng đã từng từ bỏ việc học của mình, từ bỏ bạn bè, đi gồng gánh công ty lúc ấy, tôi kiệt sức, muốn gục ngã nhưng vẫn phải cắn răng cố gắng, kiên trì.
Mệt mỏi chứ, làm sao có thể không mệt.
Nhưng chưa từng có ai hỏi tôi có mệt hay không.
Bây giờ, khi Kiều Hành nói câu này, trong tôi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Em ấy nói: "Chị, chị không cần lo lắng, em sẽ xử lý tốt mọi chuyện, hơn nữa còn có Lục Diễn giúp em."
Tôi ngẩng đầu, Lục Diễn đang đứng ngoài cửa.
Hai đứa này từ những đứa trẻ cần tôi chăm sóc, lo lắng giống như đã dần dần trưởng thành trở thành những bờ vai vững chắc mà tôi có thể dựa vào.
Em ấy nói: "Chị, chị đi thi Đại học đi, em biết đó là ước mơ của chị và cũng là điều chị tiếc nuối.”
27.
Tôi chưa từng học Đại học.
Tôi chưa từng cảm thấy kho tàng kiến thức và kinh nghiệm sống của tôi thua kém bất cứ người học đại học nào.
Nhưng việc thiếu trải nghiệm về cuộc sống đại học, đúng là tiếc nuối bao lâu nay của tôi.
Nếu như dựa vào quỹ đạo bình thường, dù tôi hay là Kiều Hủ thật, bây giờ đang học năm ba đại học.
Nhưng chúng tôi đều từ bỏ.
Tôi thừa nhận ngay khi Kiều Hành đưa ra gợi ý này, tôi đã động tâm.
Tôi muốn học đại học.
Và tôi đã làm điều đó.
Lục Diễn trở thành gia sư tại nhà cho tôi và Kiều Hành.
Cậu ta là gia sư kiêu ngạo nhất mà tôi từng thấy.
Mỗi ngày cậu ta đều dùng ánh mắt “Các người có phải đồ ngốc không?” nhìn tôi và Kiều Hành.
Nhưng cậu ta cũng là gia sư kiên nhẫn nhất mà tôi từng gặp.
Cho dù tôi và Kiều Hành có chọc giận cậu ta đến mấy, cậu ta cũng chỉ bực bội xuống uống nước, sau đó nén giận mà nói: "Làm lại."
Kiều Hành tiến bộ rất nhanh, thành tích không chỉ nhảy lên giữa lớp, mà chuyện công ty cũng dần dần thuận buồm xuôi gió.
Tôi cảm thấy việc học rất mệt mỏi.
Vì vậy muốn giúp Kiều Hàn giải quyết chuyện công ty, hi vọng có thể tranh thủ nghỉ ngơi, lười biếng.
Nhưng lại bị Kiều Hành và Lục Diễn từ chối một cách tàn nhẫn.
Thậm chí Kiều Hành còn tuyên bố dõng dạc "Chị, khi nào điểm toán của chị đạt tiêu chuẩn chúng ta lại nói tiếp!"
Tôi rất tức giận!
Nó đang cười trên nỗi đau của người khác đúng không?
Vẫn là Lục Diễn đáng tin hơn, sau khi ra ngoài, cậu ta cho tôi một phần Mousse Chocolate nhỏ.
Ăn bánh ngọt đúng là có thể khiến người ta vui hơn.
"Lục Diễn, vẫn là em tốt với chị, Kiều Hành là con sói mắt trắng."
Lục Diễn cười hai mắt cong cong, cậu ta “Vâng” rồi nói tiếp "Nếu ăn xong rồi thì chúng ta làm tiếp mấy đề thi này!"
......
Shibal!
[HOÀN]