-
Chương 5
Đau, cảm giác đau đến nghẹt thở, cả người như bị một con trăn lớn quấn lại từng vòng, từ từ thít chặt, mồ hôi nhớp nháp như loài sâu bọ chầm chậm trượt xuống lưng tôi.
Có tiếng khóc của trẻ con văng vẳng bên tai.
Tôi gắng sức mở mí mắt đang nặng trĩu ra, đập vào mắt là một hàng dài các loại dao kéo, bên cạnh đó có một chiếc bàn bát tiên, trên bàn bày biện bát đũa đủ loại, chính giữa đặt một nồi lẩu bằng đồng, bên dưới đốt than đỏ rực, khói bốc lên nghi ngút.
“Ồ, thám trưởng Thẩm, tỉnh rồi à?” Giọng nói vui tươi của Phương Hoà chợt cất lên, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cao ngạo và lạnh lùng trong văn phòng trước đây.
Cô ta rút một con dao chặt xương từ trong giá dao ra, chầm chậm lướt trên ngực tôi, cảm giác lạnh buốt đó khiến tôi bất chợt giật mình.
Con mẹ nó tôi không có mặc quần áo à?
Tôi cúi đầu nhìn xuống, mặt lập tức nóng bừng, đm, ông đây đang trần như nhộng.
Một làn sóng phẫn nộ từ bụng tôi sôi trào nhưng mới trào lên được một nửa đã bị tiếng khóc của trẻ con chặn lại.
Lúc này tôi mới chú ý thấy có một cái lồng sắt đang đặt ở góc tường, trong lồng giam một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, cũng bị lột sạch quần áo trên người như tôi, không một mảnh vải, tay chân đều bị trói lại bằng dây thừng.
Mẹ nó, lại muốn mở tiệc rồi.
“Ồn chết được.” Phương Hoà lấy một cái khăn nhét vào miệng đứa trẻ.
“Thả đứa nhỏ ra, cái lũ súc vật các người.” Tôi vùng vẫy, nhưng dây da trên người càng thít càng chặt hơn.
“Vô ích thôi, đây là gân bò đã ngâm nước, càng trói càng chặt, đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu đấy.” Lão Nguỵ nở nụ cười lạnh lùng, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Thẩm Thanh, giải thích một chút, chân dung của thợ cắt cỏ tại sao lại có mấy phần giống cậu vậy? So với phác thảo chân dung của cậu thì hung khí lưỡi liềm này có thành ý hơn nhiều.”
Lão Nguỵ lấy từ trong cặp văn kiện ra hai bức vẽ ném thẳng vào mặt tôi, chúng bay phất phới trong không trung rồi rơi xuống đất.
Tôi nhìn bức vẽ, không nói gì.
“Hừ, bảo cậu bắt thợ cắt cỏ tốn công như vậy, cuối cùng lại tra đến chỗ ông đây. Nói cho cậu biết, nếu không phải đêm đó tôi có việc đột xuất không đến, chưa biết chừng là ai giết ai đâu?” Lão Nguỵ phun một bãi nước bọt khiến nước bắn lên khắp mặt tôi.
Phương Hoà hờn dỗi nói: “Bẩn quá đi, chút nữa đến lúc ăn còn phải rửa lại.”
Cô ta bắt chước dáng vẻ làm nũng hệt như Phương Linh, tôi nhìn mà thật sự vô cùng cay mắt, da gà nổi đầy người.
“Các người giết Phương Linh từ khi nào?” Tôi kiềm lại khoé mắt đang cay xè, nghiến răng hỏi. Cô ấy độc mồm độc miệng như vậy, cao ngạo như vậy, không có ai giống được cô ấy vừa là chuyên gia pháp y lại vừa là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý.
“Anh đoán xem.” Phương Hoà bật cười khúc khích.
Trong thời gian tôi nghỉ phép. Bởi vì đợi tôi quay lại mà tất cả đều đã khác rồi.
Tôi không nên tiếp nhận “ý tốt” của lão Nguỵ mà đi nghỉ phép, nếu tôi không đi, tiếp tục bảo vệ Phương Linh thì có phải cô ấy sẽ không xảy ra chuyện không?
Vậy nên, là tôi đã hại chết Phương Linh.
“Thám trưởng Thẩm của tôi à, cậu đừng thương tiếc cho người khác nữa, tự lo thân mình đi đã.”
Lão Nguỵ bắt chéo chân trên bàn, thiếu kiên nhẫn hút một điếu thuốc, ông ta hướng ra ngoài cửa ngoắt tay, có một người đi vào.
Người này là một gã đàn ông trung niên, mặc đồng phục bếp màu trắng, cao lớn thô kệch. Tôi đã từng gặp qua anh ta, đầu bếp chính của quán rượu Đức Hưng, chỉ còn một mắt do mắt còn lại bị đục thuỷ tinh thể, cả người tràn đầy cảm giác hung hăng tàn bạo.
Anh ta bước thẳng tới đứng trước mặt tôi, thuần thục di chuyển đến bên giá dao, chọn ra một cây.
Tôi lập tức có một loại cảm giác như cá nằm trên thớt, cả người bất giác run rẩy, da gà da vịt vừa mới lặn xuống giờ lại nổi lên.
“Thẩm Thanh, có hai lựa chọn, Một, thả đứa trẻ kia ra, để đầu bếp làm thịt cậu, cắt từng miếng từng miếng thịt xuống cho chúng tôi nhúng lẩu, cùng lắm cũng chỉ tám trăm tới một ngàn nhát dao thôi là xong chuyện rồi. Hai, chúng ta cùng nhau ăn đứa nhỏ kia, bữa này xem như là tiệc gia nhập của cậu. Nhân dịp này, chỉ cần cậu xử lý tên thợ cắt cỏ cho tôi, chiếc ghế thứ hai này sẽ là của cậu. Thế nào? Cho cậu mười giây suy nghĩ. Dù sao mọi người cũng đói cả rồi.”
Lão Nguỵ nói xong liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm: “Một, hai…..”
Tôi nhìn đứa trẻ đang bị bịt miệng, khóc đến lả cả người trong lồng, cấp tốc tính nhẩm trong đầu, hôm đó Tiểu Dư lái xe xuất phát, trước nửa đêm nhất định sẽ tới được Nam Kinh. Ân sư Ngô Trĩ Huy của tôi đọc được thư, biết tôi cần giúp đỡ sẽ lập tức gọi vào đường dây nội bộ, uỷ quyền cho Sư Đoàn Bộ Binh đang đóng quân ở Thượng Hải cho tôi mượn người.
Dựa theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ lúc này, thời gian có lẽ đang là giữa trưa, theo tính toán thông thường, trước buổi trưa chắc chắn Tiểu Dư đã quay về Thượng Hải, một khi phát hiện ra tôi mất tích, cậu ấy sẽ gọi điện cho Sư Đoàn Bộ Binh xin trợ giúp.
Nhìn theo cách xây dựng, nơi này có lẽ là bến Thượng Hải, không biết bọn họ phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được đến đây, khuyển quân của Sư Đoàn Bộ Binh rất nổi tiếng, không biết đứa nhỏ ngốc nghếch đó có biết dựa theo cả hai điều này để truy tìm tung tích của tôi không. Nếu tôi chết, cho dù bọn họ có tìm đến nơi, tôi cũng đã biến thành vật tế hoặc thảm hại hơn đó là chẳng những không có cách gì cứu được đứa nhỏ, lại càng không thể tóm gọn bọn ác ôn này, để chúng chịu sự trừng trị của pháp luật. Nhưng nếu có thể kéo dài thời gian thêm một chút, nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng.
-----------
“Mười.” Lão Nguỵ mở mắt ra.
“Lão Nguỵ, có phải năm đó ông cũng nhập bọn với họ như vậy không?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Cục trưởng Nguỵ người ta là một trong ba ông trùm, không cần phải lột sạch để được nhập hội.” Phương Hoà đặt mông ngồi vào trong lòng lão Nguỵ, che miệng cười rồi nói.
Ba ông trùm? Là Bồ Hải Sơn, Trương Chí An đã chết và lão Nguỵ ư?
“Bớt nói nhảm đi. Đã nghĩ xong chưa?” Lão Nguỵ hung hăng xoa nắn trước ngực Phương Hoà, nhìn tôi nói.
Tôi đã tạo nghiệp gì để bị lột trần truồng như bức tranh khiêu dâm sống động ở đây vậy?
Tôi nghiến răng đáp: “Tôi có thể nhập bọn với các người, nhưng, tôi có một điều kiện.”
“Ồ! Là điều kiện gì?” Lão Nguỵ di chuyển đôi tay dọc khắp cơ thể Phương Hoà như đang vuốt ve một con mèo.
“Giết chết Phương Hoà.”
Lão Nguỵ im lặng một lúc rồi phá lên cười, ông ta chộp lấy con dao vung tay lên, con dao rơi xuống, cắt đứt một ngón tay của Phương Hoà.
Tốc độ nhanh đến mức Phương Hoà nhìn thấy ngón tay mình bị chặt đứt cũng phải sững sờ đến hơn năm giây mới phát ra được tiếng hét thảm thiết, sau đó ngất đi vì quá đau đớn.
“Cô ta không có công lao cũng có khổ lao, ngón tay này xem như là quà gặp mặt tôi tặng cậu. Thi thể của Phương Linh cậu không cần tìm nữa, tôi đã sai người ném vào trong lò thiêu rồi, không còn dư lại chút vụn nào đâu.”
Những lời này chẳng khác nào một nhát dao đâm vào ngực tôi, cô ấy không nên có kết cục như vậy.
Phương Linh, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
“Có điều, nếu đã nhập hội, cậu cũng nên có chút biểu hiện chứ, bữa tiệc đêm nay, cậu hãy khai nhát dao đầu tiên đi, đồng thời đầu bếp sẽ trợ giúp cậu cắt ba miếng thịt kế tiếp.” Đôi mắt nham hiểm của lão Nguỵ nhìn chằm chằm tôi, hoàn toàn khác hẳn với kẻ thường ngày hay cười hề hề trong cục cảnh sát.
Tôi cười gượng nói được.
Lão Nguỵ phun điếu xì gà trong miệng ra, vỗ tay, bảo người cởi dây trói trên người tôi ra, rồi đưa quần áo cho tôi mặc vào.
Tôi vừa mặc quần áo vừa hỏi lão Nguỵ tại sao lại chọn kinh doanh thịt người?
“Tôi nói cậu nghe, kinh doanh cái này mẹ nó quá là lãi to, chi phí về cơ bản gần như bằng không, dân chạy nạn, dân nghèo, cô nhi viện…đều là nguồn hàng phong phú. Nửa bao gạo có thể đổi được một đứa trẻ, một số nạn dân còn lén lấy con của kẻ khác đổi lấy gạo, giá bán càng rẻ hơn. Người giàu có ở bến Thượng Hải có loại thịt nào mà chưa từng ăn qua nhưng họ lại chưa từng ăn thịt người, sức cám dỗ quá lớn. Hơn nữa, khi chúng tôi nếm thử, phát hiện ra thịt của trẻ con là ngon nhất, được đón nhận nhiều nhất, Thẩm lão đệ, cậu cũng từng thử qua rồi, cậu thấy đúng không? Ha ha. Cậu cứ cố gắng đi theo người anh này làm việc, làm thêm hai năm nữa, chúng ta lấy tiền ra nước ngoài mua một mảnh đất để định cư. Cục diện trong nước rối rắm, để cho bọn họ tự xử lý đi.”
Lão Nguỵ nói đến nước bọt văng tứ tung, đắc ý bưng cốc nước kê lên miệng uống.
Ăn thịt đồng loại, dùng mạng người đổi lấy tiền, vậy có khác gì súc sinh đâu chứ?
Cơn giận từ đáy lòng tôi trào lên như sóng cuộn, ứ nghẹn lại nơi lồng ngực.
Lão Nguỵ thấy tôi không tiếp lời ông ta, biết trong lòng tôi có ý phản đối liền nói tiếp: “Có phải cậu cảm thấy việc kinh doanh này quá mất nhân tính rồi không? Vậy cậu hãy đến Trường Sa xem thử, ở đó thịt người được niêm yết giá bán công khai trên đường lớn, người dân trao đổi con cái lấy thức ăn. Đối mặt với đại nạn, liêm sỉ đạo đức đều là thứ bỏ đi. Bọn họ cho rằng chạy đến Thượng Hải thì sẽ có cái ăn sao? Người có tiền ở nơi này cũng đang đợi ăn thịt bọn họ đây.”
Tôi quả thực đã có nghe nói về thảm kịch ở Trường Sa, nhưng đây tuyệt đối cũng không phải cái cớ cho bọn họ mua bán trẻ em, công khai nấu thịt người để chiêu đãi khách khứa được.
“Thẩm lão đệ à, cậu đó, đừng đem trái tim nhân từ ra lo chuyện bao đồng nữa, nơi nào có người thì trước giờ vẫn theo quy luật lấy mạnh hiếp yếu, đám người nghèo như sâu bọ đó, mạng của chúng rẻ mạt thôi, chết sớm chết muộn thì cũng là chết, chi bằng dùng mạng đó tạo nên thứ có giá trị hơn. Cậu nghĩ xem đạo lý này có đúng không?”
Kẻ làm điều ác, trước giờ luôn có lý do để thực hiện nó một cách đường đường chính chính.
Người xưa có câu: Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được), quả thật không phải là lừa gạt.
Giống loại người thân giữ chức vụ quan trọng như lão Nguỵ, tự biển thủ đồ mình trông coi, muốn dùng cách thức thông thường đưa ông ta ra trước pháp luật, vậy thì còn khó hơn lên trời.
Tôi không khỏi nghĩ đến Triệu Tuyền, nếu như là Triệu Tuyền thì cậu ta sẽ làm thế nào? Vung đao chém xuống, giết chết hết bọn súc sinh này? Nghĩ thôi cũng đã thấy sảng khoái.
Có điều, tôi không phải là Triệu Tuyền, tôi phải bắt được bọn chúng, đưa chúng ra toà, tiễn chúng lên đoạn đầu đài.