-
Chương 1
1.
“Bạch Khung, công ty nhận chương trình thực tế cho em em cứ phát huy như thường lệ là được.”
Tôi nhận lấy hợp đồng tùy ý liếc mắt:
"24 giờ ghi hình cuộc sống thật của ngôi sao?”
Chị Dương người đại diện liếc mắt: "Em không hiểu à, chương trình giải trí này là chủ đề của công ty chúng ta vì có thể đưa em lên tôi cũng tốn không ít công sức.”
"Vậy cám ơn chị Dương..."
Tôi theo thói quen nói cám ơn, còn chưa nói xong đột nhiên phản ứng lại.
“Không đúng, em chỉ là diễn viên tuyến 18 chị làm thế nào để cho công ty chọn em?”
Một loạt các quy tắc bất thành văn chạy qua đầu tôi.
Chị Dương cười hì hì: "Gần đây công ty mới ký hợp đồng với một bạch phú mỹ, nghe nói là đại tiểu thư của tập đoàn Á Mỹ. Tôi đề nghị cô giúp tôn lên hình ảnh của cô ấy vậy không phải là nên chọn cô sao."
"Ai bảo cô được công nhận là nữ minh tinh nghèo nhất chứ!"
Tôi trầm mặc không nói, lúc ấy tôi lưu lạc đầu đường trên người không mang theo một phân tiền được chị Dương mang về.
Nhiều năm như vậy chị Dương, công ty bao gồm cả fan của tôi đều cho rằng tôi nghèo không chịu nổi.
Tôi suy nghĩ một chút khó có được một chương trình giải trí vừa không cần chạy lại không cần hát nhảy, lại càng không cần phá án có độ khó cao như vậy.
Vì thế thoải mái ký hợp đồng.
Không phải chỉ là trợ giúp hình ảnh thôi sao, cái này có gì khó là ch.ó cũng biết!
2.
Ngày thứ hai sau khi ký xong hợp hợp đồng liền có đội quay phim đến quay đoạn phim quảng cáo.
Ngày phim quảng cáo được tung ra chương trình giải trí nổi tiếng khắp mạng.
Trong đó nổi tiếng nhất chính là Bạch Nhu Nhu.
“Tôi thích xem bể bơi ở biệt thự của đại tiểu thư.”
“Đại tiểu thư vào cửa chậm một chút để tôi xem tôi buộc chỗ nào là thích hợp.”
Trong đó cũng có không ít antifan ghét bỏ tôi.
“Chúng ta muốn xem phim khoa học viễn tưởng không cần xem phim thực tế, hoàn toàn không cần phải mang theo Bạch Khung."
“Cô ta sẽ không phải là vì nịnh bợ đại tiểu thư chúng ta mới lên chương trình giải trí chứ?"
“Lầu trên phân tích rất đúng, quỷ nghèo này nhất định là muốn ôm đùi to.”
Xem xong bình luận tôi chỉ muốn nói chỉ vậy thôi?
Lần này antifan một người có thể đánh cũng không có!
Rất nhanh chương trình giải trí đã đến ngày ghi hình.
Bởi vì muốn tăng độ hot, nên chương trình này truyền hình trực tiếp 24/24.
Tham gia chương trình gồm có năm người theo thứ tự là ngôi sao nhí xuất đạo Lâm Dương, võ tinh nổi tiếng Trương Trí Kiệt, tiểu thiên hậu Dung Khương, người mới bạch phú mỹ Bạch Nhu Nhu.
Cùng với nữ minh tinh nghèo nhất tuyến 18 này.
Khi tôi đối mặt với camera trực tiếp cười ngượng ngùng gần nửa giờ, bọn họ rốt cục cũng đến đông đủ.
Mà Bạch Nhu Nhu vào cửa cuối cùng liền xin lỗi:
"Xin lỗi các vị, tôi từ trang viên tới khá xa nên đến hơi muộn.”
Tôi cúi đầu che giấu sự im lặng của mình.
Trang viên, sao cô không nói luôn là từ lâu đài tới đây?
Lâm Dương khoát tay: "Chờ mỹ nữ là vinh hạnh của chúng tôi.”
Sau đó, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình hỏi về kế hoạch và cuộc sống hàng ngày của chúng tôi trong tuần này.
Lâm Dương có đầy thông cáo, hiện tại đang tập trung đóng phim điện ảnh.
Trương Trí Kiệt thì làm chỉ đạo võ thuật trong một bộ phim cổ trang cần phải vào núi.
Dung Khương gần đây nghỉ phép, chuẩn bị bắt đầu bảy ngày du lịch.
Bạch Nhu Nhu có rất nhiều chương trình cần phải học học, thể hiện sự bồi dưỡng của công ty đối với cô.
Tôi linh cơ khẽ động, lớn mật đề nghị: "Hay là tôi phát sóng trực tiếp đi ngủ?"
Nói xong, toàn hội trường im lặng ba giây.
MC thấy bầu không khí không ổn nhanh chóng chuyển đề tài, không dừng lại trên người tôi quá lâu.
Phòng trực tiếp truyền đến vô số bình luận nói tôi là quỷ nghèo, không chuyên nghiệp,…..
Lại qua một giờ mở màn rốt cục cũng kết thúc, MC tuyên bố nhiệm vụ ngày hôm đó.
“Hôm nay ai là vị khách ít được yêu thích nhất, ngày mai phụ trách chiêu đãi mọi người bữa tối.”
Tôi nhìn trái nhìn phải.
Được rồi, chi bằng trực tiếp gọi tên tôi là được rồi!
3.
Ra khỏi phòng truyền hình, tôi lập tức trở về ký túc xá nhân viên, có lẽ là không ít người qua đường tò mò nên hình ảnh trực tiếp của tôi lại vượt qua ngàn vạn.
Vì thế, tôi ở trong thang máy đụng phải những nhân tố được công ty bồi dưỡng, nam đoàn tân binh thậm chí còn có tiểu hoa mới nổi.
Ký túc xá nhân viên của công ty cũng có cấp bậc phân biệt, đây coi như là đãi ngộ trung bình của công ty.
Nhưng mà fan qua đường đã quen lướt video ngắn đều rất thất vọng.
Có antifan ở khu bình luận bắt đầu láo nháo:
"Chỉ thế này? Có cái gì đẹp mắt!”
Đúng lúc này, có fan Bạch Nhu Nhu tiến vào kêu gọi:
"Bên kia đang phát sóng trực tiếp dạo nhà C!"
Nhà C là thương hiệu xa xỉ, ngày thường cần hẹn trước mới có thể vào.
Không có thẻ VIP của nhà họ thì không thể vào được cửa.
Mà một tấm thẻ VIP cần năm trăm ngàn mới mở được.
Mọi người lập tức nhao nhao rời khỏi phòng truyền hình trực tiếp, đi tham gia náo nhiệt.
Tôi đối với chuyện này không thèm để ý, đi thôi, tất cả đi thôi!
Thích không cần kinh doanh cũng có thể kiếm tiền!
Mắt nhìn thời gian sắp đến giờ chuẩn bị phát sóng trực tiếp làm cơm trưa.
Tuy rằng tôi chỉ là minh tinh tuyến 18 nhưng vì muốn lên hình được đẹp hơn nên bữa ăn của tôi rất đạm bạc.
Tôi lấy một miếng thịt ức gà từ tủ lạnh và thêm mì soba.
“Đợi chút, các cậu xem nước giấm đó có phải là tám ngàn tám một chai không?”
“Hình như đúng như vậy, sẽ không phải là cố ý mua để cứu vớt hình ảnh chứ ?"
“Cười muốn chết, không phải là nhặt được từ nơi nào đó chứ!”
“Tôi chỉ muốn hỏi, nước dấm có giá trị mắc như vậy sao ?!”
Tôi làm bộ không nhìn thấy màn đạn đang thảo luận kịch liệt, buổi sáng lúc thu dọn đồ đạc sơ suất thuận tay mang đến đây.
Bạch Nhu Nhu bên kia càng phô trương xa hoa!
Trang bị vừa được mang đến, tôi cầm lấy dao nĩa trên tay sửng sốt.
“Cái nĩa này……sao nhìn quen mắt như vậy.”
“Đây không phải là hàng của nhà X sao? Một cái nĩa cũng phải ba bốn vạn.”
“Làm như vậy cũng được à? Vì một chương trình giải trí cô ta cũng liều mạng thật.”
Tốt lắm antifan bắt đầu lên đường rồi!
Tôi an tâm ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong dọn dẹp đơn giản một chút, tôi liền mang theo phòng truyền hình trực tiếp vào phòng ngủ.
Phát sóng trực tiếp ngủ, tôi không bao giờ nuốt lời!
Tôi không biết trong lúc ngủ đã có fan chụp màn hình đưa lên mạng.
Cư dân mạng nhao nhao bới móc.
“Dụng cụ làm bếp một bộ 8 vạn 8.”
“Đôi đũa này một đôi liền 200 ngàn???”
“Giường này 200 vạn.”
“ Khiếp sợ, Bạch Khung nghi ngờ vay tiền cứu vớt hình tượng “
4.
Tôi bị điện thoại của chị Dương đánh thức, vừa mới kết nối bên tai truyền đến một tiếng rống giận:
"Bạch Khung! Cô mượn bao nhiêu tiền?”
Cái gì? Mượn bao nhiêu?
Tôi mê mang.
May mà chị Dương chú ý tới tôi đang phát sóng trực tiếp để cho tôi vào nhà vệ sinh nói chuyện.
Lúc này tôi mới hiểu rõ câu chuyện.
Điều này cũng hơi quá rồi, cư dân mạng lần này thật đúng là có thể nói.
Nhưng tôi không phải cố ý, ai bảo ký túc xá này cái gì cũng không có!
Giường tôi phải tự mang, dụng cụ làm bếp tôi phải tự mang, đồ ăn và những thứ khác càng miễn bàn!
“Mặc kệ lý do của cô là gì nhưng cô phải nhớ rõ mục đích của mình khi tham gia chương trình giải trí này!”
Chị Dương nói đến đây thì thở dài, giọng điệu cũng mềm nhũn:
"Bạch Nhu Nhu loại đại tiểu thư này chúng ta đắc tội không nổi, nếu như bị phong sát mọi cố gắng đều uổng phí!"
Đúng vậy, bị phong sát thì mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển!
Tôi cũng thở dài một hơi: "Đã biết chị Dương.”
Ai mà nghĩ tới chuyện này sẽ bị bới móc đâu chứ, dù sao tôi cũng chẳng có bao nhiêu fan!
Trong tưởng tượng của tôi phòng truyền hình trực tiếp của mình hẳn là vắng như chùa bà đanh, không ai thèm xem.
Sau đó chị Dương nhìn không nổi nữa liền mua cho tôi một vài người fan giả.
Còn tôi chỉ cần nằm yên hoàn thành xong chương trình giải trí này, sau đó hốt tiền cát xê là được rồi.
Tôi vắt hết óc, cuối cùng quyết định giả ngu.
Tôi quay lại máy quay.
“Cái giường này đắt lắm sao? Công ty đối xử với tôi thật tốt nha!”
“Bộ đồ ăn này rất đắt sao? Bạn tôi tặng, cô ấy đối với tôi thật tốt!"
“Nước giấm này rất đắt sao? Quá sốc, là tôi rút thăm trúng thưởng đó!"
Lời giải thích của tôi giống như là cho bọn họ bậc thang đi xuống, ồ có người không phụ lòng tôi liền theo lời của tôi suy đoán ngay.
"Đây là ký túc xá nhân viên, đoán không chừng giường là của vị đại gia nào đó để lại không cần!"
"Đồ ăn rất có thể là từ phim trường nào mang về!"
“Trúng thưởng? Tuyệt đối là hàng nhái!”
Thấy sự việc được xoay chuyển tôi không xem màn bình luận nữa.
Không lâu sau, bảng xếp hạng thống kê nhân khí của phòng truyền hình trực tiếp xuất hiện.
Không ngạc nhiên tôi là người cuối cùng.
Gặp chuyện náo loạn như vậy tôi thua cũng không khó coi.
Chỉ kém Bạch Nhu Nhu mấy vạn nhân khí.
Tôi đi loanh quanh trong bếp hai vòng, lấy di động ra gọi cho đạo diễn:
"Đạo diễn, phí tiếp tân phiền tổ tiết mục cung cấp một chút! Không ủng hộ trừ phí thông báo nha.”
Đạo diễn: "......”
Lời nói này của tôi càng thêm xác thực danh hiệu nữ minh tinh nghèo nhất.
Danh hiệu đỗ nghèo khỉ lần nữa ngồi vững vàng!
5.
Ngày hôm sau nội dung phát sóng trực tiếp của tôi từ ngủ biến thành đi mua thức ăn.
Tổ tiết mục lần này đem giá trị nhân khí của tôi tối hôm qua rớt xuống một con số thật vất vả mới cứu trở về.
Không lâu sau, phòng phát sóng trực tiếp chật ních fan.
"Dương Dương không thể ăn xoài, đậu phộng, sữa bò sẽ bị dị ứng. Còn có anh ấy sắp quay phim, vì muốn lên hình đẹp hơn chỉ có thể ăn cơm giảm béo!"
"Kiệt ca không có thịt không vui, anh ấy chỉ ăn năm phần thịt bò chín, những thịt khác đều phải chín hết không thể quá già, nếu không..."
“Khương Khương không thích ăn món có vị nặng, hành gừng tỏi cũng không cần nha!”
“Đại tiểu thư chúng ta chỉ ăn nguyên liệu vận chuyển bằng máy bay! Cô đừng cho đại tiểu thư chúng ta ăn tiêu chảy!”
Thấy fan của Bạch Nhu Nhu, tôi rốt cục không nhịn được phá phòng.
Tôi nhíu mày gửi ảnh chụp màn hình cho đạo diễn:
"Làm sao bây giờ đạo diễn, đại tiểu thư cần nguyên liệu nấu ăn bằng máy bay kìa"
Đạo diễn: "......”
Một lát sau, đạo diễn nói cho tôi biết Bạch Nhu Nhu tự mình cung cấp nguyên liệu nấu ăn.
Kết hợp với nhu cầu của các thành viên, cuối cùng tôi quyết định chiên bít tết làm salad rau.
Dù sao......lựa chọn cho tôi cũng không nhiều!
Nhanh chóng mua sắm xong không đợi tôi nghỉ ngơi, liền nhìn thấy một màn đạn:
"Đại tiểu thư thật tốt, cô ấy sợ Bạch Khung bận rộn, muốn tới hỗ trợ!"
Tiếp theo là nhóm fan Bạch Nhu Nhu.
“Đại tiểu thư vừa đẹp người vừa đẹp nết!”
“Bạch Khung có tư cách gì để đại tiểu thư tập đoàn Á Mỹ hầu hạ?"
“Đại tiểu thư thật cố gắng, đây chẳng lẽ là không cố gắng liền về nhà kế thừa gia nghiệp sao?"
Tôi đảo cặp mắt trắng dã sau ống kính.
Có khả năng hay không, tập đoàn Á Mỹ căn bản không có đại tiểu thư!