-
Chương 8
Không còn ồn ào, tôi liền đi lên lầu để một bộ váy dạ hội khác. Ban đầu, nhà tạo mẫu đã chuẩn bị hai bộ váy. Tuy nhiên, bộ thứ 2 không được chọn vì thiết kế quá gợi cảm.
Tuy nhiên, lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác. Bộ váy ôm sát với phần lưng trần và tà xẻ cao khiến tôi có cảm giác chỉ cần 1 cử động nhỏ thì những gì cần che đậy sẽ bị lộ ra ngoài. Thật sự cảm giác không mấy an toàn.
Dù mẹ tôi, bà Lý Huệ Lan nói rằng bộ này trông đẹp, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Và bây giờ, sau bao đắn đo, tôi vẫn phải mặc nó.
Khi tôi quay trở lại bữa tiệc, ngay khi bước đến cầu thang đã ngay lập tức đụng mặt 1 người quen thuộc và kéo tôi tới 1 góc khuất.
“Lục tổng"
Không phải, anh trai, anh định cướp của hay cướp người đây? Hành động nhanh tay kéo một cô gái vào góc vắng không tiếng động của người đàn ông này khiến tôi có chút hoang mang.
"Lục Trầm"
Anh ta trầm ngâm nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt dường như đang chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
"Không còn bộ váy nào khác sao?"
Tôi lắc đầu.
Xem này, tôi biết mà, tôi biết rằng bộ này không đẹp! Giờ tôi làm sao có thể gặp mọi người nữa chứ!
"Trong nhà điều hoà lạnh lắm, em khoác áo của tôi đi."
Lục Trầm nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo vest và phủ lên vai tôi, trong chốc lát đã có thể che chắn bộ váy cắt xẻ của tôi.
Woa, quá bá đạo, em yêu anh quá!
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy..." Tôi bất ngờ thốt lên câu hỏi từ tận đáy lòng.
Ai ngờ câu hỏi này như kích thích Lục Trầm, anh ta đặt hai tay lên tường, chống ngay cạnh tôi. Cái cách anh ta đột nhiên xuất hiện khiến trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
"Tiểu tử, em thật sự không có lương tâm. Em lại quên mất rồi. Cũng đúng, tôi nên nhận ra điều này sớm hơn, trước giờ em luôn gọi tôi là anh trai..."
À? Thế này là tình xưa? Có phải, đã từng có một đoạn tình cảm? Tôi là cô gái tồi tệ sao? Làm sao mà quên được người ta?
"Anh trai?"
"Ừm."
Giọng nói của Lục Trầm trầm ấm, hầu kết nhấp nhô, ánh mắt mang ý nghĩa khó hiểu quét qua đôi môi tôi, từng chút một, cái nhìn trần trụi khiến tôi không cưỡng lại được mà che miệng lại.
"Đi thôi."
Lục Trầm không làm gì cả, nắm tay tôi đi vào đám đông.
"Ối? Tiểu Lục ở đây này, thấy Tử Thanh chưa?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi cố nhô đầu ra từ đằng sau Lục Sầm, nhưng bóng lưng to lớn phía trước gần như đã che kín toàn bộ.
"Còn nhớ lúc các con còn nhỏ, Tử Thanh luôn chạy theo còn, còn nói lớn lên sẽ cưới anh trai. Tiếc là sau đó nhà con phải ra nước ngoài, nếu không con và Tử Thanh có lẽ đã sớm đến với nhau rồi."
Hả? Cái gì cơ? Hồi nhỏ tôi đã đến mức hoa mắt mê trai như vậy sao? Ah này...
"Dì Lan, Tử Thanh ở đây."
Lục Trầm hơi xấu hổ dịch ra một bên, để lộ ra tôi đang bối rối đứng trong chiếc áo khoác rộng lớn của anh.
"Mẹ ơi”
Có phải mẹ đang cố tình làm xấu hổ con gái trước mặt mỹ nam không? Con không cần mặt mũi sao?
"Ôi chao, hóa ra hai đứa đã sớm quấn quýt với nhau rồi! Mẹ còn lo lắng mấy năm không gặp không biết bây giờ các con có nhận ra nhau không nữa. Ngày xưa nhìn thấy hai đứa đã thấy rất xứng đôi, ây giờ lớn lên nhìn lại càng thấy là trời sinh một cặp!"
Tôi cảm thấy, mẹ lúc này giống như một bà mối chưa bao giờ mai mối thành công giờ đang nhiệt tình mai mối cho tôi và Lục Trầm.