-
Chương 17
Lần thứ hai lên đến căn phòng trên tầng cao, tôi đã có thể tìm đường một cách thuần thục. Tôi lịch sự gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Trợ lý Trần dường như đang bàn bạc điều gì đó với Lục Trầm, tôi hiểu ý không tiến lại gần.
Trước vẻ mặt "hoài nghi nhân sinh" của trợ lý Trần, tôi tự tìm chỗ ngồi xuống bên bàn trà và mở hộp cơm ra. "Trợ lý Trần đã đến giờ ăn cơm rồi, anh không đi ăn à?"
Nếu không có sự nhiệt tình với ăn uống, chắc là có vấn đề với tư tưởng đấy nhỉ! Bạn học Trần à! Làm sao có thể có người siêng năng như vậy chứ, hay là cơm công ty không đủ hấp dẫn?
"Nhân viên của anh không xuống ăn cơm, có phải là cơm ở căn tin công ty không ngon không?" Tôi quay đầu nhìn về phía Lục Trầm. Nhận được ánh mắt của tôi, Lục Trầm liếc mắt sang trợ lý Trần.
"Không không không, cơm ở căn tin công ty rất ngon, chỉ là tôi còn việc chưa xong, tôi định là xong việc rồi mới nghỉ ngơi." Bạn học Tiểu Trần bày tỏ sự vô tội, trong đầu bất ngờ nhảy số rằng chẳng lẽ Lâm Tử Thanh ghen tuông với cậu ta sao?
"Ồ~ Lục tổng, anh xem, bạn nhỏ Trần nhiệt tình với công việc như vậy, có nên tăng lương cho cậu ấy không?"
"Cứ đi ăn cơm trước đã." Lục Trầm liếc tôi một cái, rộng lượng cho phép trợ lý Trần đi ăn cơm.
"Nghe nói hôm nay trong phòng nước, tất cả cà phê đều không cánh mà bay." Lục Trầm cầm đũa ăn vài miếng, đột nhiên như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi tôi.
"Ồ, tôi đã mang xuống dưới rồi, phòng tôi hết cà phê rồi".
"Cốc trà chanh mật ong kia là em pha à?"
"Đúng vậy, anh không phải dạ dày không tốt sao? Uống cà phê đen khi bụng rỗng là không tốt, mật ong và nước chanh chắc chắn không thành vấn đề."
Tôi nhìn hai miếng bít tết còn lại trong hộp cơm của Lục Trầm, rồi nhìn lại hộp cơm chỉ còn rau xanh của mình. Bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn. Bít Tết mà dì Lục nấu thật thơm ngon mà. Giây tiếp theo, một miếng bít tết ngay lập tức xuất hiện trong hộp cơm của tôi. Lục Trầm cũng giải quyết phần thức ăn còn lại.
"Khá ngon đấy."
Tất nhiên rồi, tôi tự pha sao mà không ngon được.
"Nói đến đây, cô bạn nhỏ của anh thật sự không phàn nàn gì với anh chứ?" Ăn xong cơm, giờ đã đến lúc tám chuyện.
"Không, cô ấy không dám." Lục Trầm bình thản tựa như chú chó già, giống như cô bạn nhỏ trong miệng tôi chỉ là một người qua đường không liên quan.
"Anh đưa tôi lên làm quản lý, chẳng phải là để đối phó với cô ta sao?" Lục Trầm không nói gì, ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tử Thanh tiếp tục.
"Bộ phận marketing hiện giờ, mặc dù tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng Đồng Tiêu Tiêu có vấn đề, bản thiết kế và kế hoạch thiết kế của cô ấy, chắc chắn không phải của cô ấy." "Nhưng cô ấy có bối cảnh gì, khiến anh chịu đựng cô ấy lâu như vậy?"
"Ông nội của Đồng Tiêu Tiêu và ba tôi là bạn bè nhiều năm, ông cụ trước kia là một trong những cổ đông lớn của Lục thị, vài năm trước đã nghỉ hưu, giao cổ phần cho cha của Đồng Tiêu Tiêu là Đồng Vạn. Đồng Vạn chỉ có một cô con gái, tự nhiên là được chiều chuộng không ít."
"Tôi có thể vì Đồng lão gia chấp nhận chuyện Đồng Vạn đưa người vào công ty. Nếu như Đồng Tiêu Tiêu an phận, tôi cũng không khó khăn gì. Chỉ là dường như cô ta luôn muốn những thứ không thuộc về mình."
Hiểu rồi, vì Đồng lão gia, Lục Trầm không tiện trực tiếp động đến Đồng Tiêu Tiêu. Chỉ đành nhờ đến tôi để đẩy ĐồngTiêu Tiêu ra đi.
Chương 19.
Dụng ý của Lục Trầm tôi cũng đoán được phần nào. Một mặt, Lục Trầm thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với cô gái trước mặt bố mẹ mình, dù là bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, cũng ám chỉ mối quan hệ không bình thường giữa mình và cô gái ấy. Dưới sự ám chỉ như vậy, chú Lục và dì Lục sẽ cảm thấy tôi chính là con dâu tương lai của họ. Con dâu tương lai và cháu gái của người bạn lâu năm, bên nào nặng bên nào nhẹ quả thật không cần so sánh. Còn mặt khác, có lẽ Lục Trầm muốn dùng cơ hội này để thử nghiệm khả năng của tôi. Phải nói, Lục Trầm thật sự là người toan tính sâu xa.
"Tsk tsk tsk, quả nhiên tôi chính là thanh kiếm trong tay anh, chỉ đâu đánh đó", tôi trêu chọc Lục Trầm, bày tỏ việc mình chỉ là chiến binh robot không có cảm xúc.
"Nhưng công cụ không có những đặc quyền đó." Lục Trầm nhìn cô, mỉm cười 1 cách ẩn ý.
Những đặc quyền đó, giữa đêm xông vào phòng anh, cùng nhau xem phim, ngủ chung một giường ư...
"Được thôi." Tôi thu dọn hộp cơm chuẩn bị rời xong.
"Tôi về trước đây."
"Ở đây có phòng nghỉ."
Tôi nhướng mày, nhìn anh với khuôn mặt đầy dấu hỏi. Anh tiếp tục nói. "Phòng nghỉ có giường, không cần phải nằm vật vạ trong phòng làm việc"
Tim nhỏ của tôi bắt đầu đập thình thịch.
"Anh không ngủ sao?"
"Công việc hơi nhiều, tôi cũng không muốn phải mang việc về nhà làm đến đêm". Lục Trầm trở lại bàn làm việc, xoa xoa giữa lông mày, đeo kính lên, và lại cúi đầu vào sau máy tính.
"Vậy tôi cũng không khách sáo nữa." Tôi đi về phía phòng nghỉ, hehe, chiếc giường lớn, đây tôi đến~
Giấc ngủ này cô ngủ rất thoải mái, nhưng không biết rằng dưới phòng Marketing đã náo loạn lên.
"Quản lý Lâm vẫn chưa xuống à? Chị Đình, chị nói xem quản lý Lâm có phải là đi cửa sau để nhậm chức không?"
"Dù là có quan hệ hay không thì buổi chiều họp xong mới biết được. Có quan hệ cũng không sao, chỉ cần là người có năng lực là được. Còn hơn cái bao cỏ Đồng Tiêu Tiêu kia nhiều." La Đình nhìn về phía văn phòng quản lý trống trải, và cười mỉa mai về phía Đồng Tiêu Tiêu.
Trước đây Đồng Tiêu Tiêu đã vài lần mò lên tầng cao, nhưng mỗi lần chưa kịp ra khỏi thang máy đã bị đuổi về, thời gian đi đi về về không quá mười phút. Nhưng bây giờ, người quản lý mới này, đã mang theo hộp cơm ở tầng cao gần một tiếng đồng hồ, địa vị nặng hay nhẹ người có mắt đều thấy rõ. Hơn nữa nghe nói sáng nay Lâm Tử Thanh đi cùng xe với Lục Trầm đến văn phòng, mối quan hệ này thật sự đáng để suy ngẫm.
"Được rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải họp. Có thời gian thì tổng kết công việc trên tay, buổi họp báo cáo cho tốt." La Đình là một tổ trưởng tốt, luôn suy nghĩ cho đồng đội của mình, không giống như Đồng Tiêu Tiêu.
"Chị Tiêu, có vẻ như Lâm Tử Thanh vẫn chưa xuống. Cô ấy có phải là bạn gái của Lục Trầm không..."
"Cái gì bạn gái chứ! Bấy nhiêu năm qua, bên cạnh Lục Trầm ngoài tôi ra thì không còn người phụ nữ nào khác, Lâm Tử Thanh này chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó quyến rũ Lục Trầm!" Đồng Tiêu Tiêu nhìn người đang nói chuyện, ánh mắt lộ rõ sự tức giận khi bị vạch trần. Người kia là một sinh viên thực tập, không biết điều kiêng kỵ của cô, thấy cô bất ngờ nổi giận không khỏi sợ hãi.
"Phải đấy, chị Tiêu bình tĩnh, biết đâu Lâm Tử Thanh này tự mình trốn ở đâu đó, muốn tạo ra ảo giác quen biết với tổng giám đốc..." Có người lên tiếng làm lành, che chở cho sinh viên thực tập yếu đuối và vô tội kia.
"Nhưng mà thang máy lúc nào cũng ở tầng cao..." Sinh viên thực tập không hiểu những lời lẽ vòng vo, đang muốn phản bác, thì bị người khác kéo lại, người đó lắc đầu ra hiệu, cô cũng chỉ có thể nuốt lời nói vào trong.