Tôi đã thật sự bối rối khi phát hiện ra sự thật này. Thế nhưng, tôi chỉ hoang mang 1 giây đó mà thôi bởi chỉ cần ngây ngốc thêm 1 giây nữa chính là sự sỉ nhục đối với thân phận này.
Nói một cách khác, tôi cực kỳ phấn khích, thậm chí là vui sướng tới phát điên.
Tôi chẳng phải chính là nữ nhân trong truyền thuyết với chỉ số EQ và IQ cao ngất, gia thế xuất sắc, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại yêu mù quáng nam chính nhưng lại sẵn sàng đập đổ một đôi uyên ương sao?
Thực tế, mọi thứ sau từ "nhưng" đều không đáng được nhắc tới.
Tôi sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới, chẳng lẽ trên đời này không còn người đàn ông nào tốt hơn sao?
Tại sao tôi phải mãi lẽo đẽo theo nam chính như treo mình vào một cái cây cổ thụ cong vẹo?
Tôi và nam chính là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi ư?
Sai lầm! Sai lầm to lớn!
Tôi muốn sống cuộc đời tươi đẹp của riêng mình, từ chối mọi ràng buộc có được không?
Bạn đã bao giờ nghe câu "thanh mai không sánh bằng tình yêu sét đánh" chưa?
Yêu đắm đuối, chia cắt đôi lứa?
Phỉ báng! Sống không phải là tốt sao? Sống tự tin và kiêu hãnh có phải là tuyệt vời không?
Tại sao lại cố chấp mà tự hủy hoại chính mình? Xin hãy nhớ, nam chính và nữ chính họ rất xứng đôi, hãy khoá họ bên nhau trọn đời được không? Còn chìa khoá, bà đây quăng xuống biển rồi.