-
Chương 1
1.
Tôi là một luật sư có tiếng.
Bình thường công việc quá bận rộn, vì để giải tỏa căng thẳng, tôi đã mở một quyển truyện ngược cẩu huyết.
Trong truyện viết nữ chính thuộc thế hệ giàu có đời thứ hai có hôn nhân thương mại với nam chính, yêu nam chính đến chớt đi sống lại.
Ngay khi sắp cảm hóa tu thành chính quả với nam chính thì người trong lòng của nam chính trở về.
Người trong lòng đã dùng mọi thủ đoạn để đối phó với nữ chính, vu oan, nói xấu, h…ã…m h…ạ…i, bỏ thuốc... Nhưng không sao.
Bởi vì tất cả những việc này cuối cùng đều sẽ biến thành nữ chính làm, người trong lòng vẫn là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất của nam chính.
Cuối cùng, nữ chính chịu không nổi nên t…ự s….á…t.
Nam chính nhanh chóng tỉnh ngộ, hối hận lúc trước đã làm sai, biểu diễn một tiết mục khiến bản thân tự cảm động.
Sau khi tôi xem xong áp lực công việc đã giảm xuống.
Nhưng huyết áp lại đang lên.
Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đánh thức nữ chính, dùng tay xé nát kẻ thảo mai chân đạp tên sở khanh.
Cuối cùng, tôi đã xuyên qua.
Ngày tôi xuyên qua vừa khéo lại ngay lúc đám cưới của nữ chính Phương Gia và nam chính Kiều Khôn.
Lúc này, ảnh ghép của Phương Gia đang chiếu đi chiếu lại trên màn hình lớn.
Dưới đài, khách mời đều mang vẻ mặt hóng drama, có người còn lấy điện thoại di động ra quay video.
Trong ánh mắt người trong lòng của nam chính là Cố Oản Oản đầy vẻ khiêu khích.
Trong nguyên tác, bây giờ Phương Gia lẽ ra phải rơi nước mắt trước cảnh đám cưới và trực tiếp bỏ chạy.
Buổi tối còn có thể bị Kiều Khôn tra tấn trong phòng tân hôn và ném lên giường làm như vậy như vậy như vậy...
Hôm nay là khởi đầu cho bi kịch thực sự trong cuộc đời của Phương Gia.
Bởi vì chuyện này mà cô ấy sẽ mắc bệnh t…r…ầ…m c…ả…m, tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng hơn khi cốt truyện tiến triển và cuối cùng cô ấy đã t…ự t…ử.
Nhưng, tình tiết như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra trên người tôi!
Giọng nam châm chọc khiến tôi tỉnh táo lại, Kiều Khôn nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng trẻ ra gần mười tuổi của tôi, vẻ mặt đầy khiêu khích: "Nữ nhân, có thích quà cưới tôi tặng cô không?"
Tôi không khỏi mỉm cười trước ánh mắt kỳ quái của Kiều Khôn.
Thích! Đương nhiên là thích!
Tôi nhanh chóng chuẩn xác nắm lấy tay Kiều Khôn, trở tay gọi 110.
"Tôi muốn báo cảnh sát! Khách sạn Tinh Hải có người công khai phát tán thứ đó, tôi đã bắt người giúp các người, mau đến nhanh!"
Micro trên sân khấu chưa tắt.
Giọng nói hiên ngang lẫm liệt của tôi vang lên khắp nơi.
Vẻ mặt MC đờ đẫn.
Toàn bộ nơi này đều xôn xao.
Người phản ứng đầu tiên là ba của Phương Gia.
"Phương Gia, có phải con điên rồi không!"
Tôi: "Yes yes!"
Cố Oản Oản cũng nhịn không được lên tiếng: "Phương Gia, cô thật ác độc, cô muốn anh Kiều Khôn ngồi tù sao?"
Tôi: "Sao, cô có muốn đi cùng không?"
Sắc mặt ba Kiều Khôn xanh mét: "Ông thông gia, Phương Gia làm như vậy hơi không ổn."
Tôi: "Bỏ mắt ông ra khỏi ảnh của tôi trước đi rồi nói tiếp."
Kiều Khôn: "Nữ nhân, cô lại đang chơi chiêu trò gì?"
Tôi giơ ngón trỏ ra chặn miệng Kiều Khôn, suýt chút nữa chọt vào lỗ mũi anh ta.
"Nam nhân, cái gì cũng coi là chiêu trò sẽ chỉ hại chính mình."
Cảnh sát đến rất nhanh.
Bọn họ nhìn ảnh chụp chung của tôi và Kiều Khôn ở cửa, lại nhìn tôi.
"Cô gái, đám cưới này của cô..."
"Cưới cmn, không cưới!" Tôi vứt mạng che mặt đi, chỉ vào bức ảnh rồi chỉ vào khán giả, "Vật chứng, nhân chứng, vi phạm pháp luật không thể dung thứ, các người cứ mạnh dạn kết án càng sớm càng tốt."
2.
Phát đ…i…ê…n xong tôi cảm thấy rất đã.
Dựa vào trí nhớ bắt xe về căn hộ rộng ba trăm mét vuông của Phương Gia.
Căn nhà là do bà nội Phương Gia để lại trước khi qua đời, ngoài căn nhà, còn có tài sản thừa kế bảy con số.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phương Gia vẫn có thể làm sâu gạo sống chớt vì tình yêu mỗi ngày dù không được nhà họ Phương chào đón.
Có lẽ Phương Gia cũng có thể cảm nhận được, đây chính là tổ ấm duy nhất thực sự thuộc về mình.
Bên trong vừa nhìn đã biết được trang trí tỉ mỉ.
Bức tường bên trái để những túi xách xa xỉ.
Bức tường bên phải để trang sức và hàng hiệu.
Phong cách trang trí này, tôi cực kỳ thích.
Ngay khi tôi đang mỉm cười với khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính trong tiểu thuyết trong gương và số tiền gửi bảy chữ số trong thẻ ngân hàng của cô ấy thì của ba Phương Gia lại gọi tới.
Cúp một lần lại gọi một lần.
Nhìn có vẻ rất sốt ruột.
Dù sao xí nghiệp Phương gia ở trong tay ông ta đang ngày càng sa sút, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc.
Vốn định sau khi kết hôn mượn gió đông của nhà họ Kiều giãy dụa một chút.
Ai ngờ tôi lại trực tiếp báo cảnh sát bắt Kiều Khôn.
Cuộc gọi này phần lớn là để khởi binh hỏi tội.
Nhưng không sao.
Tôi, người xuyên sách tự có diệu kế!
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói giận dữ của ba Phương từ trong di động truyền ra: "Phương Gia! Lập tức theo ta đến nhà họ Kiều cúi đầu nhận sai và đưa Kiều Khôn ra ngoài!"
Đúng rồi, Kiều Khôn tạm thời không thể ra ngoài được.
Trên đường về, tôi thấy video đám cưới của chúng tôi đã nổi tiếng trên mạng.
Cư dân mạng nhấn like dồn dập, nói hành động của tôi như một nữ hoàng, cực kì ngầu!
Dư luận ồn ào như vậy, bất luận thế nào cảnh sát cũng phải giam anh ta bảy ngày.
Thấy tôi không nói lời nào, ba Phương la to: "Phương Gia? Phương Gia!"
Tôi lấy lại tinh thần, thở dài: "Ba, thật ra con có chuyện giấu ở trong lòng đã lâu, vẫn không nói cho ba biết."
Khẩu khí của ba Phương dừng lại: "Chuyện gì?"
"Thật ra một triệu dì Trương lấy của ba lần trước không phải để đầu tư."
"Dì ấy đi chơi m…ạ…t c…h…ư…ợ…c, chắc giờ đã thua sạch."
Trương Thanh là mẹ kế của Phương Gia.
Bình thường thì thích đ…á…n…h b…ạ…c, đến cuối tiểu thuyết vẫn còn thiếu một khoản nợ c…ờ b…ạ…c khổng lồ.
Có lẽ bên kia đang bật loa ngoài, Trương Thanh lập tức thét chói tai: "Cô nói bậy bạ gì đó?"
Ba Phương nổi trận lôi đình.
"Nó nói bậy? Vậy việc làm ăn của bà đâu?! Bà đầu tư vào đâu?! Đồ đàn bà phá của! Cho bà c…ờ b…ạ…c nè! Tôi đánh chớt bà cho bà c…ờ b…ạ…c..."
"Đợi đã!" Tôi hét lên bảo ngưng lại.
"Dì Trương, thật ra con cũng có chuyện muốn nói với dì."
Hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt, Trương Thanh hung tợn hỏi: "Chuyện gì?"
"Căn hộ 701 lầu 2, tòa nhà số 4 tiểu khu Bách Lệ, ba tôi mua cho thư ký của ông ấy một căn nhà, thư ký của ông ấy hiện đang mang thai 6 tháng, đứa bé là của ba tôi."
"Được, được lắm!"
Tình hình thay đổi đột ngột.
Dì Trương bị tức đến thở hổn hển như trâu: "Tôi biết ngay ông và con hồ ly tinh kia không đơn giản mà! Họ Phương kia, ông có xứng với tôi không? Tôi muốn g…i…ế…t ông..."
"Đợi đã!" Tôi lại hét lên bảo ngưng lại.
Tưởng thế là xong sao? Sao có thể chứ?
Tôi còn có thứ nặng ký hơn.
"Tiểu Bảo có ở đây không?"
Tiểu Bảo là cậu con trai quý báu duy nhất của ba Phương, Phương Gia Bảo, mười tuổi, cả người muôn vàn cưng chiều, quen được chiều chuộng không việc ác nào không làm.
Giọng cậu bé lanh lảnh.
Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại ác độc: "Con đ*, mày gọi tao làm gì?"
Nghe chưa!
Mới mười tuổi đã mắng chửi con đ* này con đ* nọ, gia giáo cái gì!
Thật là thô lỗ, vậy tôi sẽ nói thật.
"Ba, thật ra Tiểu Bảo không phải con ruột của ba."
"Nó là con chú Vương, tài xế của chúng ta!"
Đầu dây bên kia yên tĩnh.
Sau đó vang lên một tiếng "bụp", có người ngã xuống đất, sau đó lần lượt có tiếng la hét.
Tôi nhìn điện thoại rồi mỹ mãn cúp máy.
Đánh nhau đi nào!
3.
Một ngày gà bay chó sủa trôi qua, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy trên chiếc giường rộng ba mét của Phương Gia, tôi mới thực sự có cảm giác mình xuyên sách.
May mà ở thế giới nguyên bản tôi là một cô nhi nên không cần sợ người nhà lo lắng.
Trời đất bao la, tới đâu hay tới đó.
Cho dù ở đâu, tôi cũng phải sống thật tốt!
Nguyên chủ cũng học luật giống như tôi.
Cô ấy học yên lặng nhưng tôi thì khác.
Tôi là kim bài luật sư dân sự với mức lương sáu con số một năm.
Tôi đã dành cả buổi sáng để tìm hiểu về thế giới này, và nhận ra rằng nó không khác gì nơi tôi sống.
Cốt truyện của cuốn sách này tuy lưa thưa tan nát cẩu huyết lộn xộn nhưng ít nhất nó cũng dựa trên thế giới thực.
Không cần phải làm quen với bất kỳ quy chế và hệ thống pháp luật mới nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và âm thầm đặt tài liệu ôn tập.
Nguyên chủ tuy có tiền, nhưng người nằm lâu sẽ phế.
Tôi không biết liệu mình còn có thể trở về được hay không, nên tôi phải rèn luyện một kỹ năng sống và duy trì trạng thái làm việc mới có thể an tâm.
Buổi chiều, tôi đến văn phòng luật tốt nhất gần nhà.
Tôi đang dự định soạn thảo đơn ly hôn và sẵn tiện tìm hiểu môi trường làm việc của công ty luật ở đây.
Phương Gia và Kiều Khôn đã đăng ký kết hôn trước hôn lễ.
Điều đó dẫn đến việc tôi phải tốn thời gian tìm cái tên xui xẻo đó chơi trò ly hôn.
"Cô tới đây làm gì?" Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng.
Tôi sửng sốt quay đầu lại đối diện với một khuôn mặt đẹp trai bức người.
Văn Tự.
Hắn sống ở đối diện Phương Gia, vài ngày trước, Phương Gia nhìn thấy ảnh thân mật của Cố Oản Oản và Kiều Khôn bị kích thích mạnh nên đến quán bar mua say.
Trên thang máy về nhà, nôn khắp người người này.
Trong nguyên tác cũng có viết về hắn, tuy không nhiều nhưng hắn là một trong số ít người bình thường trong toàn bộ cuốn sách.
Nữ chính bị đánh, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính bị bỏ thuốc, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính mất tích vài ngày bị giam cầm, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính: Không báo đó, chỉ chơi vui thôi!
Chỉ là tôi không ngờ rằng nhân vật chỉ có hai nét bút lại đẹp trai như vậy!
Mặt mũi khí khái hào hùng, sống mũi thẳng, người cao chân dài khí chất ngay thẳng, mặc vest đeo kính gọng bạc, hoàn toàn đạt đến gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi giơ tay, ánh mắt lấp lánh: "Tôi cần tư vấn pháp luật!"
Trước bàn làm việc.
Tôi ngồi đối diện Văn Tự.
Mắt to chớp chớp.
Văn Tự gõ bàn phím, sắc mặt bối rối: "Cô chắc chắn muốn ly hôn?"
Tôi hiểu điểm nghi ngờ của Văn Tự ở đâu.
Dù sao thì chỉ cách đây mấy hôm, Phương Gia uống say còn khóc sướt mướt ôm lấy Văn Tự chỉ đi ngang qua và gọi tên Kiều Khôn, nói mình không thể không có anh ta.
Bộ dáng não yêu đương giai đoạn cuối vô phương cứu chữa.
Tôi gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên chắc chắn."
Không thể dây dưa không rõ với tên sở khanh kia nữa!
Theo đuổi một anh luật sư đẹp trai bình thường, yes yes!
…