-
Chương 5 HOÀN
13
Trong thiên lao, Tiêu Ngọc bị ép lột quan phục.
Mặc một thân quần áo tù nhân dơ bẩn, bởi vì không muốn cởi quần áo, bị ngục tốt hung hăng đánh vài quyền, hàm răng cũng rớt hai cái, nói chuyện có chút lọt gió.
"Thẩm Tịch Nguyệt, đây là có ý gì?”
Ta nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc: "Ai không biết Vân gia phạm tội lớn mưu nghịch, bị phán cả nhà chém đầu. Hơn nữa cùng Vân gia kết thông gia, ngươi nhìn xem có nhà nào có thể bình yên vô sự?"
Đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm.
Hơn nữa Vân gia phạm vào tối kỵ của đế vương, lúc này có người vội vàng muốn cưới đích nữ Vân gia, đó chính là đang nói cho đế vương biết… chính mình đã rửa sạch cổ, muốn chết cùng Vân gia.
Cho nên vị biểu ca kia của ta mới có thể nhân từ thăng quan cho hắn, để cho hắn trước khi chết được hưởng thụ một lúc.
Chỉ là chức quan này mới hưởng thụ nửa ngày, quan phục đã bị lột xuống.
Tiêu Ngọc vẫn không cam tâm.
Hắn cầm lan can ngục giam, trực tiếp hướng ta rít gào: "Nhưng Tiêu gia chúng ta có kim bài miễn tử, Vân Triêu chỉ có thể xem như con dâu Tiêu gia ta, dựa vào cái gì muốn giết ta!"
Ta đưa tay liền tát hắn một cái, dùng mười phần sức lực.
“Ngươi cũng biết còn có kim bài miễn tử à? Vậy ngươi chẳng lẽ không biết, kim bài miễn tử kia dính máu tươi của cha ta, biểu ca ban cho Tiêu gia, đó là che chở đứa con tương lai của ta. Nếu ta không còn là người Tiêu gia, kim bài miễn tử này tự nhiên phải theo ta rời đi. Như vậy ý chỉ lúc trước tất nhiên không tính. Càng miễn bàn, là chính ngươi yêu cầu hòa ly.”
Đế vương đã đủ nhân từ, cố ý hoàn thành nguyện vọng của Tiêu Ngọc, rất nhân từ nha!
Tiêu Ngọc vẫn không thể tiếp nhận: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi đang ăn nói lung tung cái gì! Cái này căn bản không phù hợp lẽ thường, kim bài miễn tử đã dùng, dựa vào cái gì lại thu hồi!”
“Dựa vào cái gì?”
Nghe hắn chất vấn, ta lại cảm thấy buồn cười.
Người này chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề, ở trong thiên lao hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như thế.
“Nếu ngươi hỏi ta dựa vào cái gì, vậy hẳn là dựa vào người ngồi trên đế vị là biểu ca của ta. Mà hắn vừa vặn lại hận Vân gia cực kỳ, ngươi lại vội vàng muốn cưới Vân Triêu, vốn đã chọc huynh ấy phiền chán. Đế vương miệng vàng ngọc, nói ra miệng chính là thánh chỉ, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, càng miễn bàn là chính ngươi phạm vào kiêng kị, không ai có thể cứu được ngươi!”
Mà ta, chỉ là tìm một lý do danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.
Trước khi chết, phải có tiếng xấu.
“Nhưng ta cảm thấy ngươi phải cảm ơn ta. Nếu không phải ta nuôi những tiên sinh kể chuyện kia, để cho bọn họ ở tửu lâu trà quán kể chuyện, hình ảnh ngày đó của ngươi và Vân Triêu cũng sẽ không bị miêu tả sinh động như thế, ngay cả chi tiết cũng không có chút sai lầm nào. Hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đang lưu truyền, ngươi nổi danh rồi, chết không có tiếc nuối nhỉ?”
Ta quả nhiên là người tốt, đã đến loại tình trạng này, còn suy nghĩ cho người khác.
Có chút… tự mình thấy cảm động.
Tiêu Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt đều là thống khổ hận ý: “Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi chính là người điên!"
Có thể không điên sao?
Nếu có ai đó trải qua tất cả những gì ta đã trải qua trong kiếp trước. Có lẽ còn điên hơn ta.
14
Kết cục của Tiêu Ngọc, là đi theo người Vân gia cùng nhau bị tịch biên tài sản chém đầu.
Lần này thật sự chỉnh tề.
Chỉ là trước khi chém đầu, ta cố ý nói cho hắn một chân tướng: “Thật ra Vân Triêu căn bản không có thai. Mà ngươi trước đó cũng không thành vấn đề, là ta hạ dược cho ngươi, cắt đứt đường lui cuối cùng của ngươi, khiến ngươi không thể không lựa chọn."
Chu Ngâm từ trong cung lấy ra cho ta ba viên thuốc.
Một viên, có thể giả mang thai.
Một viên, có thể giả không thể mang thai.
Còn có một viên, có thể thật sự làm cho nam nữ vô sinh.
15
Trước khi chết Tiêu Ngọc rất thống khổ.
Một nam nhân lòng lúv nào cũng nghĩ làm sao thăng quan, vào ngày mình xuân phong đắc ý nhất bị cưỡng chế cởi quan bào, sau đó đưa vào thiên lao, được thông báo sau thu xử trảm.
Nghĩ hết mọi biện pháp sống sót, nhưng cái gì cũng không được.
Thân là nam tử lại môi hồng răng trắng, có một dung mạo còn đẹp hơn nữ tử.
Thiên lao âm lãnh không thú vị, muốn cho ngục tốt thay mình truyền tin, nếu không có đủ bạc, vậy cũng chỉ có thể dùng những thứ khác trao đổi.
Tiêu Ngọc cả người rách nát, trường bào trên người cũng bị xé thành từng cái từng cái, dáng vẻ vừa bị lăng nhục, trên người còn dính chút máu tươi.
Trong mắt Tiêu Ngọc đều là vẻ khuất nhục, hai tay gắt gao cào cỏ trên mặt đất.
Một bên là ngục tốt vẻ mặt thỏa mãn, lấy tay kéo thắt lưng quần, còn có chút ý tứ vẫn chưa thỏa mãn.
“Thật làm khó ngươi, chịu nhận phần khuất nhục này, chỉ vì muốn gặp ta một lần.”
Hắn nghe được thanh âm của ta, mới chậm rãi quay đầu. Trên mặt xanh xanh tím tím, có dấu vết bị đánh, cũng có dấu vết bị người hung hăng yêu thương.
Hai chân của hắn dường như không có sức lực, chậm rãi bò tới, sau đó cầm lấy làn váy của ta, giọng nói hết sức cầu khẩn: "Tịch Nguyệt, nể tình chúng ta từng là phu thê, cầu xin nàng cứu ta, cứu ta một mạng được không?"
Ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bỗng nhiên liền cười ra tiếng: "Tiêu Ngọc, ngươi không phải đều nhớ rõ sao? Ngươi tự mình đem ta giao cho sơn phỉ, để cho ta chịu đủ lăng nhục mà chết. Cho nên ngươi cố ý lựa chọn dùng phương thức như vậy, để cho ta hả giận, chỉ vì mong ta nhất thời mềm lòng cao hứng, sau đó tha cho ngươi, không phải sao?"
Hắn đột nhiên buông lỏng tay, lộ ra vẻ mặt thống khổ, ngẩng đầu nhìn về phía ta: "Nếu như ta nói, kiếp trước ta đem nàng giao cho sơn phỉ, rất nhanh ta đã hối hận, ta trở về tìm nàng nhưng không cách nào tìm được tung tích của nàng, nàng có tin không?"
“Có gì khác nhau sao?” Ta hỏi ngược lại một câu.
Có đổi ý hay không có gì khác nhau?
Ta chỉ biết người chồng ta đã từng toàn tâm toàn ý tín nhiệm, cho ta một kích trí mạng. Cho nên hôm nay ta nắm giữ quyền chủ động, ta lựa chọn trả thù, thì có làm sao?
"Tiêu Ngọc, ngươi nhát gan lại ưa thích trèo cao. Cái gì cũng muốn, lại không chịu trả giá, muốn ăn bánh khônh trả tiền sao. Kỳ thật người như ngươi hỏng bét, kiếp trước là ta mắt mù, tham luyến vẻ đẹp của ngươi, lại quên lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Một khuôn mặt đẹp mà thôi, chỉ cần ta có đủ bạc, lo gì không gặp được thiếu niên lang tuấn tú? Nhưng thứ như lòng người, nhìn không rõ, nắm không được. Ta đã chịu thiệt thòi, cho nên bây giờ ta nhất định phải lấy mạng của ngươi!”
Hắn im lặng, mặt lộ vẻ khó xử, ngửa đầu gắt gao nhìn chằm chằm ta: “Cho dù như thế nào, ta thật lòng yêu nàng.”
Ta "A" một tiếng: "Vậy sự thật lòng của ngươi, thật đúng là rẻ tiền.”
Khiến ta buồn nôn muốn chết.
Ta cố ý dặn dò cai ngục phải "chăm sóc" Tiêu Ngọc nhiều hơn.
16
Sau thu vấn trảm, ngày đó vẫn đến đúng hẹn. Ta không đến xem.
Dù sao đã là người không quan trọng, không cần tốn nhiều tâm tư nhớ thương.
Dù là Tiêu Ngọc, hay là Vân Triêu. n ân oán oán kiếp trước, cuối cùng sau ngày hôm nay sẽ hoàn toàn biến mất, thế gian cũng không còn bọn họ nữa.
Kiếp trước, là hắn tự tay gieo xuống nhân. Đời này, ta tới lựa chọn quả.
Đến lúc này ân oán đã tiêu tan.
Từ nay về sau, người lạ không gặp lại.
Trong thiên lao, Tiêu Ngọc bị ép lột quan phục.
Mặc một thân quần áo tù nhân dơ bẩn, bởi vì không muốn cởi quần áo, bị ngục tốt hung hăng đánh vài quyền, hàm răng cũng rớt hai cái, nói chuyện có chút lọt gió.
"Thẩm Tịch Nguyệt, đây là có ý gì?”
Ta nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc: "Ai không biết Vân gia phạm tội lớn mưu nghịch, bị phán cả nhà chém đầu. Hơn nữa cùng Vân gia kết thông gia, ngươi nhìn xem có nhà nào có thể bình yên vô sự?"
Đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm.
Hơn nữa Vân gia phạm vào tối kỵ của đế vương, lúc này có người vội vàng muốn cưới đích nữ Vân gia, đó chính là đang nói cho đế vương biết… chính mình đã rửa sạch cổ, muốn chết cùng Vân gia.
Cho nên vị biểu ca kia của ta mới có thể nhân từ thăng quan cho hắn, để cho hắn trước khi chết được hưởng thụ một lúc.
Chỉ là chức quan này mới hưởng thụ nửa ngày, quan phục đã bị lột xuống.
Tiêu Ngọc vẫn không cam tâm.
Hắn cầm lan can ngục giam, trực tiếp hướng ta rít gào: "Nhưng Tiêu gia chúng ta có kim bài miễn tử, Vân Triêu chỉ có thể xem như con dâu Tiêu gia ta, dựa vào cái gì muốn giết ta!"
Ta đưa tay liền tát hắn một cái, dùng mười phần sức lực.
“Ngươi cũng biết còn có kim bài miễn tử à? Vậy ngươi chẳng lẽ không biết, kim bài miễn tử kia dính máu tươi của cha ta, biểu ca ban cho Tiêu gia, đó là che chở đứa con tương lai của ta. Nếu ta không còn là người Tiêu gia, kim bài miễn tử này tự nhiên phải theo ta rời đi. Như vậy ý chỉ lúc trước tất nhiên không tính. Càng miễn bàn, là chính ngươi yêu cầu hòa ly.”
Đế vương đã đủ nhân từ, cố ý hoàn thành nguyện vọng của Tiêu Ngọc, rất nhân từ nha!
Tiêu Ngọc vẫn không thể tiếp nhận: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi đang ăn nói lung tung cái gì! Cái này căn bản không phù hợp lẽ thường, kim bài miễn tử đã dùng, dựa vào cái gì lại thu hồi!”
“Dựa vào cái gì?”
Nghe hắn chất vấn, ta lại cảm thấy buồn cười.
Người này chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề, ở trong thiên lao hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như thế.
“Nếu ngươi hỏi ta dựa vào cái gì, vậy hẳn là dựa vào người ngồi trên đế vị là biểu ca của ta. Mà hắn vừa vặn lại hận Vân gia cực kỳ, ngươi lại vội vàng muốn cưới Vân Triêu, vốn đã chọc huynh ấy phiền chán. Đế vương miệng vàng ngọc, nói ra miệng chính là thánh chỉ, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, càng miễn bàn là chính ngươi phạm vào kiêng kị, không ai có thể cứu được ngươi!”
Mà ta, chỉ là tìm một lý do danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.
Trước khi chết, phải có tiếng xấu.
“Nhưng ta cảm thấy ngươi phải cảm ơn ta. Nếu không phải ta nuôi những tiên sinh kể chuyện kia, để cho bọn họ ở tửu lâu trà quán kể chuyện, hình ảnh ngày đó của ngươi và Vân Triêu cũng sẽ không bị miêu tả sinh động như thế, ngay cả chi tiết cũng không có chút sai lầm nào. Hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đang lưu truyền, ngươi nổi danh rồi, chết không có tiếc nuối nhỉ?”
Ta quả nhiên là người tốt, đã đến loại tình trạng này, còn suy nghĩ cho người khác.
Có chút… tự mình thấy cảm động.
Tiêu Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt đều là thống khổ hận ý: “Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi chính là người điên!"
Có thể không điên sao?
Nếu có ai đó trải qua tất cả những gì ta đã trải qua trong kiếp trước. Có lẽ còn điên hơn ta.
14
Kết cục của Tiêu Ngọc, là đi theo người Vân gia cùng nhau bị tịch biên tài sản chém đầu.
Lần này thật sự chỉnh tề.
Chỉ là trước khi chém đầu, ta cố ý nói cho hắn một chân tướng: “Thật ra Vân Triêu căn bản không có thai. Mà ngươi trước đó cũng không thành vấn đề, là ta hạ dược cho ngươi, cắt đứt đường lui cuối cùng của ngươi, khiến ngươi không thể không lựa chọn."
Chu Ngâm từ trong cung lấy ra cho ta ba viên thuốc.
Một viên, có thể giả mang thai.
Một viên, có thể giả không thể mang thai.
Còn có một viên, có thể thật sự làm cho nam nữ vô sinh.
15
Trước khi chết Tiêu Ngọc rất thống khổ.
Một nam nhân lòng lúv nào cũng nghĩ làm sao thăng quan, vào ngày mình xuân phong đắc ý nhất bị cưỡng chế cởi quan bào, sau đó đưa vào thiên lao, được thông báo sau thu xử trảm.
Nghĩ hết mọi biện pháp sống sót, nhưng cái gì cũng không được.
Thân là nam tử lại môi hồng răng trắng, có một dung mạo còn đẹp hơn nữ tử.
Thiên lao âm lãnh không thú vị, muốn cho ngục tốt thay mình truyền tin, nếu không có đủ bạc, vậy cũng chỉ có thể dùng những thứ khác trao đổi.
Tiêu Ngọc cả người rách nát, trường bào trên người cũng bị xé thành từng cái từng cái, dáng vẻ vừa bị lăng nhục, trên người còn dính chút máu tươi.
Trong mắt Tiêu Ngọc đều là vẻ khuất nhục, hai tay gắt gao cào cỏ trên mặt đất.
Một bên là ngục tốt vẻ mặt thỏa mãn, lấy tay kéo thắt lưng quần, còn có chút ý tứ vẫn chưa thỏa mãn.
“Thật làm khó ngươi, chịu nhận phần khuất nhục này, chỉ vì muốn gặp ta một lần.”
Hắn nghe được thanh âm của ta, mới chậm rãi quay đầu. Trên mặt xanh xanh tím tím, có dấu vết bị đánh, cũng có dấu vết bị người hung hăng yêu thương.
Hai chân của hắn dường như không có sức lực, chậm rãi bò tới, sau đó cầm lấy làn váy của ta, giọng nói hết sức cầu khẩn: "Tịch Nguyệt, nể tình chúng ta từng là phu thê, cầu xin nàng cứu ta, cứu ta một mạng được không?"
Ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bỗng nhiên liền cười ra tiếng: "Tiêu Ngọc, ngươi không phải đều nhớ rõ sao? Ngươi tự mình đem ta giao cho sơn phỉ, để cho ta chịu đủ lăng nhục mà chết. Cho nên ngươi cố ý lựa chọn dùng phương thức như vậy, để cho ta hả giận, chỉ vì mong ta nhất thời mềm lòng cao hứng, sau đó tha cho ngươi, không phải sao?"
Hắn đột nhiên buông lỏng tay, lộ ra vẻ mặt thống khổ, ngẩng đầu nhìn về phía ta: "Nếu như ta nói, kiếp trước ta đem nàng giao cho sơn phỉ, rất nhanh ta đã hối hận, ta trở về tìm nàng nhưng không cách nào tìm được tung tích của nàng, nàng có tin không?"
“Có gì khác nhau sao?” Ta hỏi ngược lại một câu.
Có đổi ý hay không có gì khác nhau?
Ta chỉ biết người chồng ta đã từng toàn tâm toàn ý tín nhiệm, cho ta một kích trí mạng. Cho nên hôm nay ta nắm giữ quyền chủ động, ta lựa chọn trả thù, thì có làm sao?
"Tiêu Ngọc, ngươi nhát gan lại ưa thích trèo cao. Cái gì cũng muốn, lại không chịu trả giá, muốn ăn bánh khônh trả tiền sao. Kỳ thật người như ngươi hỏng bét, kiếp trước là ta mắt mù, tham luyến vẻ đẹp của ngươi, lại quên lòng người mới là thứ đáng sợ nhất. Một khuôn mặt đẹp mà thôi, chỉ cần ta có đủ bạc, lo gì không gặp được thiếu niên lang tuấn tú? Nhưng thứ như lòng người, nhìn không rõ, nắm không được. Ta đã chịu thiệt thòi, cho nên bây giờ ta nhất định phải lấy mạng của ngươi!”
Hắn im lặng, mặt lộ vẻ khó xử, ngửa đầu gắt gao nhìn chằm chằm ta: “Cho dù như thế nào, ta thật lòng yêu nàng.”
Ta "A" một tiếng: "Vậy sự thật lòng của ngươi, thật đúng là rẻ tiền.”
Khiến ta buồn nôn muốn chết.
Ta cố ý dặn dò cai ngục phải "chăm sóc" Tiêu Ngọc nhiều hơn.
16
Sau thu vấn trảm, ngày đó vẫn đến đúng hẹn. Ta không đến xem.
Dù sao đã là người không quan trọng, không cần tốn nhiều tâm tư nhớ thương.
Dù là Tiêu Ngọc, hay là Vân Triêu. n ân oán oán kiếp trước, cuối cùng sau ngày hôm nay sẽ hoàn toàn biến mất, thế gian cũng không còn bọn họ nữa.
Kiếp trước, là hắn tự tay gieo xuống nhân. Đời này, ta tới lựa chọn quả.
Đến lúc này ân oán đã tiêu tan.
Từ nay về sau, người lạ không gặp lại.