-
Chương 1
1
Ký ức cuối cùng trước khi chết…
Là từng tên sơn phỉ ra vào địa lao, mặc kệ ta kêu khóc cầu xin tha thứ, lộ ra dã tính và thú tính nguyên bản nhất, không ngừng tra tấn ta.
“Tiểu mỹ nhân, chồng của ngươi cũng không cần ngươi, còn không bằng đi theo chúng ta?”
“Tiêu Ngọc tự tay đem ngươi giao cho chúng ta, còn nói tùy tiện chúng ta đùa bỡn như thế nào cũng được.”
Bên tai ta tràn ngập tiếng mải mai và cười nhạo.
Từng giây từng phút, đều nhắc nhở ta, vĩnh viễn đừng quên Tiêu Ngọc phản bội!
Chồng của ta… Tiêu Ngọc.
Hắn và ta cũng từng ân ái không nghi ngờ, còn ở trước mặt tổ tiên Tiêu gia lập lời thề, nói đời này chỉ có mình ta là vợ, không chết không rời.
Nhưng cuối cùng, khi đối mặt với đám sơn phỉ hung cực ác kia, hắn tự tay đẩy ta xuống ngựa, mặc cho sơn phỉ hành hạ, hắn lại cười đến thống khoái.
"Thẩm Tịch Nguyệt, năm đó nếu không phải ngươi đố kỵ vô tình, không chịu để ta cưới Triêu nhi làm bình thê, nàng cũng không cần bị Vân gia liên lụy, cuối cùng chết thảm. Nữ nhân lạnh lòng tuyệt tình như ngươi, nên gặp báo ứng!"
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.
Mà ta thì bị sơn phỉ bắt về trên núi, chịu đủ lăng nhục, ngay cả thai nhi chưa thành hình trong bụng cũng bởi vậy mà hóa thành một vũng máu loãng.
Ngày qua ngày bị tra tấn, khiến ta không thể kiên trì nổi. Lúc hấp hối, ta nhìn vũng máu loãng dưới thân, trong mắt là hận ý ngập trời.
Tiêu Ngọc, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng ngươi!
2
“Tịch Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào?”
Khi giọng nói của Tiêu Ngọc vang lên bên tai ta, ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời, ngây ngốc hồi lâu, mới kịp phản ứng…
Ta, Thẩm Tịch Nguyệt, sống lại sao?
Có lẽ bởi vì ta chậm chạp chưa mở miệng, Tiêu Ngọc giống như kiếp trước, đã đoán ra suy nghĩ trong lòng ta, liền nắm chặt tay ta, lần nữa khuyên bảo:
“Tịch Nguyệt, trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Nhưng Vân gia và ta có quan hệ sâu xa, Vân Triêu còn là thanh mai trúc mã của ta, giống như muội muội ruột. Lần này nếu không cứu nàng, lương tâm ta khó có thể an ổn!”
Lời nói giống hệt kiếp trước.
Nhưng khi đó, ta hận tất cả người Vân gia, bởi vậy không chút nghĩ ngợi, liền lắc đầu cự tuyệt, không có cơ hội thương lượng.
Bởi vì…
Đương kim Thái hậu là cô mẫu của ta. Thẩm gia chúng ta ngay từ đầu đã có lập trường bắt buộc phải chọn.
Mà gia chủ Vân gia, Vân Thái Phó cũng như thế.
Biểu ca lại cực kỳ tín nhiệm Vân Thái Phó.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Vân gia vào lúc tiên đế bệnh nặng, cho rằng Thái tử khó lên đế vị, quay ngược lại đầu phục Tam hoàng tử có mẫu tộc hiển hách.
Vân thái phó làm nội ứng, còn vây biểu ca ở trong Lâm An tự, vô số cung tiễn thủ tề tụ, muốn bắt ba ba trong rọ, để cho hắn chết thảm.
Cha vì bảo vệ biểu ca, trúng mấy mũi tên mà chết, tử trạng vô cùng thê thảm.
Biểu ca đăng cơ, tất nhiên phải quét sạch triều đình.
Đối mặt với Vân gia phản bội mình, biểu ca từ trước đến nay thủ đoạn dứt khoát, sao có thể dễ dàng buông tha?
Cả nhà bị tịch biên xử trảm, đây là kết cục của Vân gia mà tất cả mọi người đều biết.
Bởi vì cha ta đã mất, tân đế liền đem phần công lao này ghi cho ta, người đã trở thành con dâu Tiêu gia. Cố ý ban thưởng một khối kim bài miễn tử cho Tiêu gia, chỉ cần ta một ngày còn là con dâu Tiêu gia, cái kim bài này có thể che chở cho người nhà Tiêu gia.
Hành động này có thể nói là vinh hạnh đặc biệt vô thượng.
Mà Vân gia vốn chờ sau thu vấn trảm, sau khi biết việc này, nhờ người đưa tới cho Tiêu Ngọc một phong thư.
Trong thư từng chữ khẩn thiết, cầu xin phu quân ta có thể cưới đích nữ Vân gia làm bình thê. Lấy thân phận người Tiêu gia, dùng kim bài miễn tử bảo vệ Vân Triêu, dùng cái này kéo dài huyết mạch Vân gia.
Nhưng ta ghét Vân Triêu.
Không đề cập tới nàng luôn luôn thích giả bộ nhu nhược, nhiều lần hãm hại ta, sau khi ta thành thân nhiều lần nhớ thương chồng của ta, thật sự là khiến người ta phiền chán.
Chỉ luận về sự phản bội của Vân gia, làm cho cha ta chết thảm. Ta là con gái Thẩm gia, làm sao có thể cùng con gái Vân gia hầu một chồng?
Huống hồ khi đó thái độ của Tiêu Ngọc, cũng không biểu hiện ra quá nhiều không nỡ. Chỉ là theo thông lệ hỏi thăm ta, ta mới nói ý nghĩ chân thật nhất của mình.
Ai ngờ cuối cùng ta lại rơi vào kết cục như vậy.
Ta cho rằng phu quân tình thâm nghĩa trọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ kỹ phần tình nghĩa thanh mai trúc mã kia, mang áy náy, đem một chút tình yêu đối với ta biến thành hận, mới có thể lựa chọn khi đối mặt sơn phỉ, tự tay đưa ta đi chết.
Nhưng nếu đã sống lại một lần.
Có chút thù, có chút oán, cùng với một số người.
Phải báo! Phải giết!
3
Cho nên ta không có giống kiếp trước, lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Mà mở miệng nói: "Cứu một mạng còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, nếu kim bài miễn tử có thể cứu được tính mạng Vân Triều, tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng..."
“Nếu Tịch Nguyệt của ta đồng ý, ta lập tức tiến cung tìm bệ hạ!”
Hắn thậm chí cũng không đợi ta nói xong, đã muốn chạy ra ngoài phủ, dường như sợ chậm một bước, sẽ làm Vân Triêu của hắn chết thảm.
"Cứu người có thể, nhưng làm bình thê... Không được!"
Một câu nói khiến Tiêu Ngọc cứng rắn dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt đều là khó hiểu: "Kim bài miễn tử chỉ có thể dùng để cứu người Tiêu gia, nếu muốn cứu Triêu Nhi, vậy chỉ có thể để cho nàng trở thành con dâu Tiêu gia, Tịch Nguyệt, mặc dù ta cưới nàng ấy làm bình thê, nhưng nàng vẫn là thê tử duy nhất trong lòng ta, cuộc đời này ta cũng nhất định chỉ yêu một mình nàng, nàng cần gì phải ghen tị?”
Dứt lời, trong mắt hắn còn lộ ra vẻ thâm tình.
Đôi mắt kia quả thật rất đẹp.
Ta từng là khuê nữ, thiếu niên lang khắp kinh thành đều động lòng với ta, nhưng ta lại gắt gao rơi vào ánh mắt đa tình kia của hắn, từ nay về sau chôn vùi cả đời của mình.
Nói cho cùng, ta cũng có sai, sai ở chỗ nhìn người không rõ.
Nhưng Tiêu Ngọc cái gì cũng muốn…
Vừa muốn được ta đồng ý, để thuyết phục biểu ca cho hắn cưới Vân Triêu.
Lại muốn giữ chức quan của mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Đưa ra lựa chọn, rồi lại ở vô số ngày đêm sau, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng đem lòng đầy hận ý với ta.
Dựa vào cái gì?
Ta gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, có hơi không kiềm chế được cảm xúc của mình, móng tay vô thức khảm vào trong thịt hắn.
Nhìn hắn đau đến la lên một tiếng, ta mới không nhanh không chậm buông tay:
“Muốn trở thành người Tiêu gia, vì sao nhất định phải là bình thê? Nếu biểu ca biết ngươi vì cứu đích nữ Vân gia, không tiếc xuất ra kim bài miễn tử, còn bởi vậy vi phạm lời hứa với ta lúc trước. Ngươi cảm thấy từ nay về sau ở trên triều đình biểu ca còn có thể trọng dụng ngươi hay không?"
Sự phản bội của Vân gia đối với biểu ca chính là một cây gai vĩnh viễn nhổ không ra.
Tân hoàng đăng cơ học được bài học đầu tiên, đó là sư trưởng vô cùng tôn kính, vì vinh hoa tự tay tay đao đâm vào ngực hắn.
Là gai, cũng là sỉ nhục.
Tiêu Ngọc sau khi nghe xong lời của ta, cũng dần dần khôi phục bình tĩnh. Hắn vốn thông minh, sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của ta.
Tiêu Ngọc im lặng hồi lâu, liên tiếp nhìn ta, trong mắt lộ ra một chút mong đợi.
"Tịch Nguyệt, nàng là biểu muội bệ hạ thương yêu nhất. Nhạc phụ lại bởi vì cứu bệ hạ mà chết, bệ hạ đối với nàng mang lòng mắc nợ, nếu chính miệng nàng đề xuất để Vân Triêu cùng nàng làm tỷ muội, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý!"
Hắn sợ phiền phức, cũng sợ chọc giận bề trên, lại muốn mỹ nhân.
Cho nên liền đem vấn đề khó ném cho ta, để cho ta một mình đối mặt gió tanh mưa máu, để cho ta bị đế vương nghi kỵ.
Nhìn xem, đây chính là nam nhân lúc trước ta mắt mù mới chọn trúng.
Ta cố nén phẫn nộ trong lòng, sau đó nói: "Ta và Vân Triêu bất hòa đã lâu, đây là chuyện mà mọi người khắp kinh thành đều biết. Biểu ca thông minh như vậy, làm sao đoán không ra?”
Ta hơi dừng lại, ánh mắt trở nên ác liệt:
"Nếu không phải Vân gia phản bội, quay ngược lại quy phục Tam hoàng tử, cũng tính kế biểu ca, cha ta cũng sẽ không vì vậy mà chết thảm!”
Dứt lời, ta đưa ngón tay lên vị trí ngực hắn: "Ngươi làm như thế, biểu ca chắc chắn sẽ đem tất cả bất mãn phát tiết ở trên người ngươi, đến lúc đó không chỉ có tai họa cố ý bảo vệ Vân gia, còn có sai lầm ngươi lạnh lùng với ta.”
“Tịch Nguyệt, vậy phải làm thế nào? Triêu Nhi từ trước đến nay nhu nhược không thể tự gánh vác, nơi như thiên lao nàng chịu không nổi, nàng sẽ chết! Mà ta cũng chỉ là muốn giúp Vân gia kéo dài huyết mạch, tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"
Tiêu Ngọc chậm rãi buông tay ta ra, trong ánh mắt nhìn ta mang theo một chút thất vọng.
Ta cố ý làm như không nhìn thấy:
"Rất đơn giản, không phải là trở thành người Tiêu gia sao? Tự hạ bối phận trở thành nghĩa nữ hoặc là nhập phủ làm thiếp, ở trước mặt người ngoài đây là đang nhục nhã Vân Triêu. Lấy danh nghĩa của ta, cho dù biểu ca biết, cũng sẽ chỉ cho rằng ta cố ý muốn khi dễ nàng, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ta, phu quân nghĩ như thế nào?"
“Thiếp thất?”
Tiêu Ngọc trực tiếp trừng to hai mắt, như thể hoàn toàn không ngờ ta lại đưa ra đề nghị như thế.
“Triêu Nhi làm sao có thể làm thiếp thất! Nàng đường đường là đích nữ Thái Phó, tôn quý vô cùng. Như thế là làm nhục nàng, khác nào lấy mạng của nàng ấy! Tịch Nguyệt, nàng sao có thể ác độc như vậy?”
Lúc hắn nói lời này, trong mắt khiển trách khó nén, như là hết sức thất vọng đối với ta.
Có lẽ là bởi vì đã hoàn toàn hết hy vọng.
Ta cũng không tức giận, mà tiếp tục cùng hắn phân tích: "Nếu không làm nhục Vân Triêu, vậy thì hy sinh con đường làm quan của Tiêu gia. Phu quân cho rằng bên nào nặng bên nào nhẹ?"
Cá và tay gấu* không thể có cả hai.
* "Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích, nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món tay gấu" - Mạnh Tử đã nói như thế khi biểu đạt yêu cầu đối với mỹ thực, mỹ vị trong "Cáo Tử thượng". Câu nói tuy đơn giản nói về ẩm thực nhưng lại mang hàm nghĩa sâu xa. Đó là khi đến thời điểm cần thiết, anh phải lựa chọn điều gì cần thiết cho mình. Có đôi lúc, sự tham lam là căn nguyên dẫn tới việc mất tất cả.
Ta không tin hắn không rõ, đơn giản là muốn cả hai mà thôi.
“Nếu như vậy, thiếp thất thì thiếp thất. Tuy thiệt thòi cho Triêu Nhi, nhưng có thể giữ được tánh mạng, tóm lại cũng tốt.”
Tiêu Ngọc đương nhiên chọn vinh nhục của Tiêu gia, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ suy nghĩ cho hắn: "Đây dù sao cũng là chuyện lớn, không bằng phu quân đi thiên lao, cùng Vân Triêu thương lượng một phen, như vậy ngày sau ở trước mặt biểu ca, cũng càng có thể diễn tốt tuồng này.”
Nghe vậy, Tiêu Ngọc gật đầu:
“Ta nhất định có thể thuyết phục Triêu Nhi, thiếp thất mặc dù thiệt thòi nàng, nhưng ta nhất định sẽ vì nàng cầu được vị trí quý thiếp, xem như bù đắp.”
Sau khi nói xong lời này, Tiêu Ngọc liền xoay người đi thiên lao, tìm thanh mai trúc mã của hắn thương lượng việc thành hôn.
Ta cười nhìn bóng lưng hắn rời đi, tỳ nữ A Nại bên cạnh nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, người thật sự muốn cô gia nạp nữ nhân kia làm thiếp thất sao?"
Ta xoay người nhìn nàng, vui vẻ thản nhiên.
"Thế giới này nữ tử có nhiều loại, tuy làm bộ làm tịnh nhưng vẫn được giáo dưỡng, trong xương cốt ngạo khí, làm sao có thể cho phép mình làm thiếp thất đây?”
A Nại lại lắc đầu, phản bác lời của ta: “Nô tỳ cảm thấy tiểu thư lần này nghĩ sai rồi. Vân Triêu thích cô gia như vậy, lại liên quan đến tính mạng của nàng, cho dù là vị trí thiếp thất, nàng sẽ không từ chối.”
“Vậy sao?" Ta cười cười không nói nữa.
Ký ức cuối cùng trước khi chết…
Là từng tên sơn phỉ ra vào địa lao, mặc kệ ta kêu khóc cầu xin tha thứ, lộ ra dã tính và thú tính nguyên bản nhất, không ngừng tra tấn ta.
“Tiểu mỹ nhân, chồng của ngươi cũng không cần ngươi, còn không bằng đi theo chúng ta?”
“Tiêu Ngọc tự tay đem ngươi giao cho chúng ta, còn nói tùy tiện chúng ta đùa bỡn như thế nào cũng được.”
Bên tai ta tràn ngập tiếng mải mai và cười nhạo.
Từng giây từng phút, đều nhắc nhở ta, vĩnh viễn đừng quên Tiêu Ngọc phản bội!
Chồng của ta… Tiêu Ngọc.
Hắn và ta cũng từng ân ái không nghi ngờ, còn ở trước mặt tổ tiên Tiêu gia lập lời thề, nói đời này chỉ có mình ta là vợ, không chết không rời.
Nhưng cuối cùng, khi đối mặt với đám sơn phỉ hung cực ác kia, hắn tự tay đẩy ta xuống ngựa, mặc cho sơn phỉ hành hạ, hắn lại cười đến thống khoái.
"Thẩm Tịch Nguyệt, năm đó nếu không phải ngươi đố kỵ vô tình, không chịu để ta cưới Triêu nhi làm bình thê, nàng cũng không cần bị Vân gia liên lụy, cuối cùng chết thảm. Nữ nhân lạnh lòng tuyệt tình như ngươi, nên gặp báo ứng!"
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.
Mà ta thì bị sơn phỉ bắt về trên núi, chịu đủ lăng nhục, ngay cả thai nhi chưa thành hình trong bụng cũng bởi vậy mà hóa thành một vũng máu loãng.
Ngày qua ngày bị tra tấn, khiến ta không thể kiên trì nổi. Lúc hấp hối, ta nhìn vũng máu loãng dưới thân, trong mắt là hận ý ngập trời.
Tiêu Ngọc, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng ngươi!
2
“Tịch Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào?”
Khi giọng nói của Tiêu Ngọc vang lên bên tai ta, ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời, ngây ngốc hồi lâu, mới kịp phản ứng…
Ta, Thẩm Tịch Nguyệt, sống lại sao?
Có lẽ bởi vì ta chậm chạp chưa mở miệng, Tiêu Ngọc giống như kiếp trước, đã đoán ra suy nghĩ trong lòng ta, liền nắm chặt tay ta, lần nữa khuyên bảo:
“Tịch Nguyệt, trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Nhưng Vân gia và ta có quan hệ sâu xa, Vân Triêu còn là thanh mai trúc mã của ta, giống như muội muội ruột. Lần này nếu không cứu nàng, lương tâm ta khó có thể an ổn!”
Lời nói giống hệt kiếp trước.
Nhưng khi đó, ta hận tất cả người Vân gia, bởi vậy không chút nghĩ ngợi, liền lắc đầu cự tuyệt, không có cơ hội thương lượng.
Bởi vì…
Đương kim Thái hậu là cô mẫu của ta. Thẩm gia chúng ta ngay từ đầu đã có lập trường bắt buộc phải chọn.
Mà gia chủ Vân gia, Vân Thái Phó cũng như thế.
Biểu ca lại cực kỳ tín nhiệm Vân Thái Phó.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Vân gia vào lúc tiên đế bệnh nặng, cho rằng Thái tử khó lên đế vị, quay ngược lại đầu phục Tam hoàng tử có mẫu tộc hiển hách.
Vân thái phó làm nội ứng, còn vây biểu ca ở trong Lâm An tự, vô số cung tiễn thủ tề tụ, muốn bắt ba ba trong rọ, để cho hắn chết thảm.
Cha vì bảo vệ biểu ca, trúng mấy mũi tên mà chết, tử trạng vô cùng thê thảm.
Biểu ca đăng cơ, tất nhiên phải quét sạch triều đình.
Đối mặt với Vân gia phản bội mình, biểu ca từ trước đến nay thủ đoạn dứt khoát, sao có thể dễ dàng buông tha?
Cả nhà bị tịch biên xử trảm, đây là kết cục của Vân gia mà tất cả mọi người đều biết.
Bởi vì cha ta đã mất, tân đế liền đem phần công lao này ghi cho ta, người đã trở thành con dâu Tiêu gia. Cố ý ban thưởng một khối kim bài miễn tử cho Tiêu gia, chỉ cần ta một ngày còn là con dâu Tiêu gia, cái kim bài này có thể che chở cho người nhà Tiêu gia.
Hành động này có thể nói là vinh hạnh đặc biệt vô thượng.
Mà Vân gia vốn chờ sau thu vấn trảm, sau khi biết việc này, nhờ người đưa tới cho Tiêu Ngọc một phong thư.
Trong thư từng chữ khẩn thiết, cầu xin phu quân ta có thể cưới đích nữ Vân gia làm bình thê. Lấy thân phận người Tiêu gia, dùng kim bài miễn tử bảo vệ Vân Triêu, dùng cái này kéo dài huyết mạch Vân gia.
Nhưng ta ghét Vân Triêu.
Không đề cập tới nàng luôn luôn thích giả bộ nhu nhược, nhiều lần hãm hại ta, sau khi ta thành thân nhiều lần nhớ thương chồng của ta, thật sự là khiến người ta phiền chán.
Chỉ luận về sự phản bội của Vân gia, làm cho cha ta chết thảm. Ta là con gái Thẩm gia, làm sao có thể cùng con gái Vân gia hầu một chồng?
Huống hồ khi đó thái độ của Tiêu Ngọc, cũng không biểu hiện ra quá nhiều không nỡ. Chỉ là theo thông lệ hỏi thăm ta, ta mới nói ý nghĩ chân thật nhất của mình.
Ai ngờ cuối cùng ta lại rơi vào kết cục như vậy.
Ta cho rằng phu quân tình thâm nghĩa trọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ kỹ phần tình nghĩa thanh mai trúc mã kia, mang áy náy, đem một chút tình yêu đối với ta biến thành hận, mới có thể lựa chọn khi đối mặt sơn phỉ, tự tay đưa ta đi chết.
Nhưng nếu đã sống lại một lần.
Có chút thù, có chút oán, cùng với một số người.
Phải báo! Phải giết!
3
Cho nên ta không có giống kiếp trước, lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Mà mở miệng nói: "Cứu một mạng còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, nếu kim bài miễn tử có thể cứu được tính mạng Vân Triều, tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng..."
“Nếu Tịch Nguyệt của ta đồng ý, ta lập tức tiến cung tìm bệ hạ!”
Hắn thậm chí cũng không đợi ta nói xong, đã muốn chạy ra ngoài phủ, dường như sợ chậm một bước, sẽ làm Vân Triêu của hắn chết thảm.
"Cứu người có thể, nhưng làm bình thê... Không được!"
Một câu nói khiến Tiêu Ngọc cứng rắn dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt đều là khó hiểu: "Kim bài miễn tử chỉ có thể dùng để cứu người Tiêu gia, nếu muốn cứu Triêu Nhi, vậy chỉ có thể để cho nàng trở thành con dâu Tiêu gia, Tịch Nguyệt, mặc dù ta cưới nàng ấy làm bình thê, nhưng nàng vẫn là thê tử duy nhất trong lòng ta, cuộc đời này ta cũng nhất định chỉ yêu một mình nàng, nàng cần gì phải ghen tị?”
Dứt lời, trong mắt hắn còn lộ ra vẻ thâm tình.
Đôi mắt kia quả thật rất đẹp.
Ta từng là khuê nữ, thiếu niên lang khắp kinh thành đều động lòng với ta, nhưng ta lại gắt gao rơi vào ánh mắt đa tình kia của hắn, từ nay về sau chôn vùi cả đời của mình.
Nói cho cùng, ta cũng có sai, sai ở chỗ nhìn người không rõ.
Nhưng Tiêu Ngọc cái gì cũng muốn…
Vừa muốn được ta đồng ý, để thuyết phục biểu ca cho hắn cưới Vân Triêu.
Lại muốn giữ chức quan của mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Đưa ra lựa chọn, rồi lại ở vô số ngày đêm sau, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng đem lòng đầy hận ý với ta.
Dựa vào cái gì?
Ta gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, có hơi không kiềm chế được cảm xúc của mình, móng tay vô thức khảm vào trong thịt hắn.
Nhìn hắn đau đến la lên một tiếng, ta mới không nhanh không chậm buông tay:
“Muốn trở thành người Tiêu gia, vì sao nhất định phải là bình thê? Nếu biểu ca biết ngươi vì cứu đích nữ Vân gia, không tiếc xuất ra kim bài miễn tử, còn bởi vậy vi phạm lời hứa với ta lúc trước. Ngươi cảm thấy từ nay về sau ở trên triều đình biểu ca còn có thể trọng dụng ngươi hay không?"
Sự phản bội của Vân gia đối với biểu ca chính là một cây gai vĩnh viễn nhổ không ra.
Tân hoàng đăng cơ học được bài học đầu tiên, đó là sư trưởng vô cùng tôn kính, vì vinh hoa tự tay tay đao đâm vào ngực hắn.
Là gai, cũng là sỉ nhục.
Tiêu Ngọc sau khi nghe xong lời của ta, cũng dần dần khôi phục bình tĩnh. Hắn vốn thông minh, sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của ta.
Tiêu Ngọc im lặng hồi lâu, liên tiếp nhìn ta, trong mắt lộ ra một chút mong đợi.
"Tịch Nguyệt, nàng là biểu muội bệ hạ thương yêu nhất. Nhạc phụ lại bởi vì cứu bệ hạ mà chết, bệ hạ đối với nàng mang lòng mắc nợ, nếu chính miệng nàng đề xuất để Vân Triêu cùng nàng làm tỷ muội, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý!"
Hắn sợ phiền phức, cũng sợ chọc giận bề trên, lại muốn mỹ nhân.
Cho nên liền đem vấn đề khó ném cho ta, để cho ta một mình đối mặt gió tanh mưa máu, để cho ta bị đế vương nghi kỵ.
Nhìn xem, đây chính là nam nhân lúc trước ta mắt mù mới chọn trúng.
Ta cố nén phẫn nộ trong lòng, sau đó nói: "Ta và Vân Triêu bất hòa đã lâu, đây là chuyện mà mọi người khắp kinh thành đều biết. Biểu ca thông minh như vậy, làm sao đoán không ra?”
Ta hơi dừng lại, ánh mắt trở nên ác liệt:
"Nếu không phải Vân gia phản bội, quay ngược lại quy phục Tam hoàng tử, cũng tính kế biểu ca, cha ta cũng sẽ không vì vậy mà chết thảm!”
Dứt lời, ta đưa ngón tay lên vị trí ngực hắn: "Ngươi làm như thế, biểu ca chắc chắn sẽ đem tất cả bất mãn phát tiết ở trên người ngươi, đến lúc đó không chỉ có tai họa cố ý bảo vệ Vân gia, còn có sai lầm ngươi lạnh lùng với ta.”
“Tịch Nguyệt, vậy phải làm thế nào? Triêu Nhi từ trước đến nay nhu nhược không thể tự gánh vác, nơi như thiên lao nàng chịu không nổi, nàng sẽ chết! Mà ta cũng chỉ là muốn giúp Vân gia kéo dài huyết mạch, tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"
Tiêu Ngọc chậm rãi buông tay ta ra, trong ánh mắt nhìn ta mang theo một chút thất vọng.
Ta cố ý làm như không nhìn thấy:
"Rất đơn giản, không phải là trở thành người Tiêu gia sao? Tự hạ bối phận trở thành nghĩa nữ hoặc là nhập phủ làm thiếp, ở trước mặt người ngoài đây là đang nhục nhã Vân Triêu. Lấy danh nghĩa của ta, cho dù biểu ca biết, cũng sẽ chỉ cho rằng ta cố ý muốn khi dễ nàng, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ta, phu quân nghĩ như thế nào?"
“Thiếp thất?”
Tiêu Ngọc trực tiếp trừng to hai mắt, như thể hoàn toàn không ngờ ta lại đưa ra đề nghị như thế.
“Triêu Nhi làm sao có thể làm thiếp thất! Nàng đường đường là đích nữ Thái Phó, tôn quý vô cùng. Như thế là làm nhục nàng, khác nào lấy mạng của nàng ấy! Tịch Nguyệt, nàng sao có thể ác độc như vậy?”
Lúc hắn nói lời này, trong mắt khiển trách khó nén, như là hết sức thất vọng đối với ta.
Có lẽ là bởi vì đã hoàn toàn hết hy vọng.
Ta cũng không tức giận, mà tiếp tục cùng hắn phân tích: "Nếu không làm nhục Vân Triêu, vậy thì hy sinh con đường làm quan của Tiêu gia. Phu quân cho rằng bên nào nặng bên nào nhẹ?"
Cá và tay gấu* không thể có cả hai.
* "Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích, nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món tay gấu" - Mạnh Tử đã nói như thế khi biểu đạt yêu cầu đối với mỹ thực, mỹ vị trong "Cáo Tử thượng". Câu nói tuy đơn giản nói về ẩm thực nhưng lại mang hàm nghĩa sâu xa. Đó là khi đến thời điểm cần thiết, anh phải lựa chọn điều gì cần thiết cho mình. Có đôi lúc, sự tham lam là căn nguyên dẫn tới việc mất tất cả.
Ta không tin hắn không rõ, đơn giản là muốn cả hai mà thôi.
“Nếu như vậy, thiếp thất thì thiếp thất. Tuy thiệt thòi cho Triêu Nhi, nhưng có thể giữ được tánh mạng, tóm lại cũng tốt.”
Tiêu Ngọc đương nhiên chọn vinh nhục của Tiêu gia, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ suy nghĩ cho hắn: "Đây dù sao cũng là chuyện lớn, không bằng phu quân đi thiên lao, cùng Vân Triêu thương lượng một phen, như vậy ngày sau ở trước mặt biểu ca, cũng càng có thể diễn tốt tuồng này.”
Nghe vậy, Tiêu Ngọc gật đầu:
“Ta nhất định có thể thuyết phục Triêu Nhi, thiếp thất mặc dù thiệt thòi nàng, nhưng ta nhất định sẽ vì nàng cầu được vị trí quý thiếp, xem như bù đắp.”
Sau khi nói xong lời này, Tiêu Ngọc liền xoay người đi thiên lao, tìm thanh mai trúc mã của hắn thương lượng việc thành hôn.
Ta cười nhìn bóng lưng hắn rời đi, tỳ nữ A Nại bên cạnh nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, người thật sự muốn cô gia nạp nữ nhân kia làm thiếp thất sao?"
Ta xoay người nhìn nàng, vui vẻ thản nhiên.
"Thế giới này nữ tử có nhiều loại, tuy làm bộ làm tịnh nhưng vẫn được giáo dưỡng, trong xương cốt ngạo khí, làm sao có thể cho phép mình làm thiếp thất đây?”
A Nại lại lắc đầu, phản bác lời của ta: “Nô tỳ cảm thấy tiểu thư lần này nghĩ sai rồi. Vân Triêu thích cô gia như vậy, lại liên quan đến tính mạng của nàng, cho dù là vị trí thiếp thất, nàng sẽ không từ chối.”
“Vậy sao?" Ta cười cười không nói nữa.