-
Chương 3
9.
Hai mắt tôi trợn tròn như sắp rớt ra, nhìn trời bên ngoài tối đến mức chìa năm ngón tay ra cũng không thể nhìn thấy, tôi vốn không thể nào dằn cơn sợ hãi trong lòng mình xuống được.
"Không thể chờ tới sáng rồi đi sao ạ?" Môi tôi r.un cầ.m cậ.p hỏi tới.
Khóe miệng người kia càng nhoẻn cao hơn, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu giây kế tiếp mà người này có thể mở cái miệng đầy m.áu ra rồi nuốt trọn lấy tôi, tôi cũng không lấy làm lạ gì.
Bà ấy không nói gì cả, còn tôi dù không khóc nhưng trong lòng đã bắt đầu sụp đổ rồi: "Đi! Con đi!"
Tôi vốn không có đủ can đảm nhìn sắc mặt của bà ấy thêm nữa, cầm điện thoại ở bên cạnh rồi đứng lên chạy vào trong màn đêm đen kịt ngoài kia.
Gió lạnh thổi qua, lớp áo sau lưng bị mồ hôi làm ướt đẫm dán chặt vào da thịt, cả người tôi cũng bình tĩnh trở lại.
Gọi ông nội về ăn cơm? Nhưng mà ông nội ở đâu chứ?
Lại nhớ tới lời của mẹ Từ Phong mới vừa nãy, bảo tôi tới cổng làng gọi ông nội ăn cơm.
Cổng làng?
Tôi mở đèn pin trong điện thoại di động ra, men theo ký ức đi về phía cổng làng.
Trong làng yên ắng đến đáng s.ợ, cứ như cả cái làng này chỉ có một mình tôi vậy.
Tôi đi trên đường nhưng trái tim thì đã nhảy lên đến cổ, đôi mắt vô định ngó nhìn xung quanh.
Lúc này, tôi cũng không biết ở một mình thì đáng s.ợ, hay là bỗng có ai đó xuất hiện mới càng đáng s.ợ hơn.
Cơn gió lạnh mang theo vệt nước lùa tới phả lên trên mặt tôi, tôi cũng coi như đã tới được chỗ cổng làng của bọn họ rồi.
Vừa ngó mắt nhìn, cả người tôi đã như hóa đá tại chỗ, hai bắp đùi đều r.un lên.
Lúc tới đây tôi lại không có để ý, ở cổng làng của họ đâu đâu cũng đều là m.ộ.
Thấp thoáng ở giữa còn có đốm lửa màu trắng lơ lửng không cố định, nước mắt của tôi đã chực trào tuôn ra rồi.
Đây là nơi qu.ái qu.ỷ gì thế!
Ông nội của Từ Phong, rốt cuộc là người hay m.a?!
Ở nơi mà ánh đèn pin của điện thoại chiếu qua, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Ông ấy mặc một cái thun ba lỗ màu trắng, quần thụng màu xám.
Vào khoảnh khắc đó, da gà trên người tôi đều dựng đứng cả lên. Tôi biết sắc mặt của mình lúc đó vô cùng nhợt nhạt, thậm chí còn có cảm thấy bu.ồn n.ôn.
Tôi tận mắt nhìn thấy người đó đi về phía mình: "Con là vợ của Tiểu Phong nhỉ? Tối qua ông đã gặp con rồi."
Mặt của ông ấy như sắp dán vào mặt của tôi, một cảm giác lạnh lẽo phả thẳng vào mặt.
Tôi muốn tránh nhưng vốn dĩ không tránh được, "hic" lên một tiếng rồi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ thầm nhẩm theo năm chữ: Nghe lời của mẹ nói.
"Ông nội, mẹ của Từ Phong gọi ông về ăn cơm!" Tôi gào lên một câu.
"Đúng là đứa trẻ có hiếu mà." Ông ấy phá lên cười, nghe cứ như âm thanh phát ra từ ống bễ cũ.
10.
Tôi khóc đến mức cả người xụi lơ, lúc này mới nhận ra không biết khi nào thì mình có thể cử động lại được nữa.
Tôi xoay người cong chân bỏ chạy, đời này chưa từng chạy nhanh đến như thế.
Điện thoại của tôi không còn đủ pin, ánh đèn cũng tắt ngúm, xung quanh là một mảng đen kịt.
Tôi không nhìn thấy gì hết, dứt khoát cắm đầu chạy.
Tôi đi tìm Từ Phong, nhất định anh có cách rời khỏi chỗ này.
Dường như bên đường có người đang gọi tôi: "Chị ơi, chị có thể chơi với em một chút được không?"
Tôi nhớ lúc sáng mình có nhìn thấy cậu nhóc đó, trong đầu lại dấy lên một suy nghĩ càng đáng s.ợ hơn.
Chẳng lẽ... Cả cái làng này đều...
Trong lúc nhất thời, ý chí sinh tồn của tôi đạt tới đỉnh điểm, những câu chuyện ma đã xem từ nhỏ tới lớn đều nói cho tôi biết rằng gặp chuyện như thế thì nhất định không được quay đầu lại.
Mẹ của Từ Phong cũng không có nói với tôi phải chơi cùng trẻ con, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Chỉ e là bây giờ khắp cả cái làng này, nơi an toàn nhất cũng chỉ có căn phòng phía tây mà thôi.
Phía chân trời hiện ra một vài tia sáng, tôi cũng nương theo tia sáng ấy thuận lợi tìm tới trước cửa nhà của Từ Phong.
Khoảnh khắc chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ấy nhưng ngay sau đó, có một thứ gì đó dính vào rồi lướt ngang qua chân của tôi.
Cảm nhận được lớp lông xù khiến cả người tôi như bị điện giật.
"Á..."
Tôi hét một tiếng, nhảy dựng lên tại chỗ.
Trong lúc hoảng loạn tôi đã gi.ẫm lên cái gì đó, một tiếng mèo kêu xé toạc cả thôn làng.
Lúc này tôi mới ý thức được, chắc là mình đã giẫm lên cái đuôi con mèo rồi
Thế nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ gì thêm, từ phía sau lưng đã bỗng xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo bó.p lấy cổ của tôi.
11.
Tôi cảm giác được hai chân mình dần cách xa mặt đất, ánh mắt nhìn về phía bậc thềm đá rêu xanh ở căn phòng phía tây, nơi có một bóng người mặc đồ màu xám đang đứng lặng im nhìn mình chằm chằm kia.
Trong bối cảnh màu sắc ảm đạm, cái tạp dề màu đỏ của bà ấy khiến tôi càng thêm chói mắt.
"Két..."
Cánh cửa ở căn phòng phía đông mở ra, bố Từ Phong đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn về phía tôi.
Nương theo dải ánh sáng trắng ở phía chân trời, dường như tôi cũng nhìn thấy vài đứa trẻ nấp trên nóc nhà phía sau, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập...
Dây thần kinh căng ra, hô hấp cũng ngừng lại, cả người t.ê li.ệt như sắp ng.ất đi.
Bọn họ tiến gần về phía tôi từng chút một, tôi nhìn sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt đục ngầu của họ...
Có người kéo lấy quần áo của tôi, có người bịt chặt miệng và mũi của tôi, có người bó.p lấy cổ của tôi.
Vào lúc tôi tưởng rằng mình ch*t chắc rồi, trong sân bỗng nhiên vang lên tiếng chuông lảnh lót, đồng tiền xu trên cổ của tôi cũng tỏa ra một luồng hơi nóng rực.
Những người đang bổ nhào về phía tôi dường như đã chịu ảnh hưởng gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
Tôi chớp được cơ hội thoáng thở dốc, đôi mắt vẫn luôn bị người khác che đi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói của Từ Phong:
"Mọi người đã tới cả rồi, cùng nhau ăn cơm đi."
Không lâu sau đó, ở bên cạnh lần nữa có tiếng động truyền tới, cảm giác ngột ngạt bí bách kia dần biến mất, bàn tay đang che mắt mũi miệng của tôi cũng buông ra.
Tôi ngã xuống đất như đống bùn nhão, Từ Phong đi qua ôm lấy tôi vào lòng.
Anh khẽ véo lấy tay của tôi, thấp giọng nói ở bên tai tôi: "Cố chịu đựng, chúng ta sắp được ra ngoài rồi."
Tôi dựa vào người Từ Phong, tham lam cảm nhận hơi ấm trên người của anh.
Dường như... Ở nơi này chỉ có mình anh là người sống.
12.
Từ Phong đỡ lấy tôi trước cái nhìn của tất cả mọi người, chậm rãi đi vào trong phòng.
Lúc đi ngang qua chỗ mẹ mình vẫn đang mặc tạp dề màu đỏ, anh lại dặn dò một tiếng: "Mẹ, mấy món đồ ăn bọn con mang về thì mẹ đem xào hết đi nhé, đều là người trong làng, mọi người cùng nhau quây quần vui vẻ."
Tôi đổ mồ hôi hột thay cho anh, không biết liệu những người này có khi nào mất hết tính người, bóp ch*t chúng tôi ngay tại chỗ luôn hay không.
Mẹ anh cử động, nặng nề bước tới, hai tay kéo lấy cái tạp dề màu đỏ rồi đi vào nhà bếp.
Vừa đi lại vừa lẩm bẩm: "Ăn cơm... Ăn cơm..."
Tôi được Từ Phong đỡ lấy eo tiến vào căn phòng phía tây, anh trở tay đóng cửa lại, sau đó lấy cái bình đã nhuốm m.áu gà kia vẽ ký hiệu ở cửa ra vào.
Lúc này tôi mới phát hiện, sau lưng của anh đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu rồi.
"Từ Phong, chúng ta mua thức ăn lúc nào đâu?"
Từ Phong quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi bỗng nhớ tới túi tim gà cùng các loại nh.ang đèn mà anh mang theo.
Từ Phong đứng lên, nhét lại đồng tiền xu vừa nãy bị kéo ra ngoài của tôi vào trong cổ áo, sau đó mới nói: "Chuẩn bị một chút, sắp tới giờ cơm rồi."
Tôi nhìn mặt của anh, hỏi: "Từ Phong, em còn có thể sống sót quay về sao? Trước lúc dắt em tới, anh có từng nghĩ rằng em có thể sẽ ch*t không?"
Lúc này, một người vừa mới trải qua ranh giới sống ch*t là tôi cảm thấy trái tim mình ngập tràn lo sợ, tôi không muốn ch*t.
Tôi không hiểu, rõ ràng Từ Phong đã sớm biết chuyện của nhà mình rồi, tại sao còn phải dắt tôi đi chuyến này?
Từ Phong vẫn giải thích một câu quen thuộc: "Tuế Tuế, tin anh, đợi chúng ta quay về, anh nhất định sẽ nói hết mọi chuyện với em."
Tôi hoảng loạn lắc đầu, lặng lẽ lùi về sau: "Không! Tại sao cứ phải quay trở về rồi nói? Bây giờ thì không nói rõ ràng được sao? Anh không nói rõ, bảo em làm sao tin anh đây?"
Từ Phong giơ tay lên kéo lấy cổ tay tôi, hai sợi dây đồng tâm trên cổ tay của chúng tôi lộ ra.
Tay anh hơi dùng sức, tầm mắt của tôi lại lần nữa nhìn lên mặt anh.
Anh nói: "Tuế Tuế, tin anh lần cuối cùng nữa thôi."
Đầu óc tôi đang gi.ãy giụa kịch liệt, còn chưa kịp đợi tôi ra quyết định thì ngoài cửa đã bỗng truyền tới tiếng gõ cửa:
"Tiểu Phong, ăn cơm thôi."
Cả người tôi cứng đờ, Từ Phong nhìn tôi một cái trấn an, sau đó mới đáp lời người ngoài kia một tiếng: "Tới đây ạ!"