-
Phần 1
- Tác giả
- Đại Oản Hương Thái
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Cổ đại
- HE
- Nữ Cường
- Binh Vương
- Phục Thù
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3P
- Nguồn
- Tương Kính Như Tân - Bách Niên Giai Lão
- Lượt đọc
- 1,099
- Cập nhật
Gần đây không khí ở Tướng phủ lúc nào cũng ảm đạm.
Chỉ vì một đạo thánh chỉ phong hậu.
Đương kim Hoàng thượng đăng cơ đã tròn một năm, hậu vị vẫn bỏ trống, triều thần nhao nhao dâng tấu chương mong hắn lập hậu.
Nhưng thế nhân đều biết, trong lòng Hoàng Thượng có một tình cảm chân thành, lúc hắn mới đăng cơ đã bất chấp mọi sự phản đối mà phong nàng ta làm Quý phi, hiện giờ độc sủng hậu cung.
Hoàng thượng khi còn bé chịu nhiều khổ sở, chính Cao quý phi lúc ấy còn là cung nữ luôn đồng hành cùng hắn, bảo vệ hắn chu toàn,chân tình của Hoàng thượng đối với nàng không phải tầm thường.
Có thể tưởng tượng được, Hoàng hậu này vào cung sẽ không mấy dễ chịu.
Cuối cùng thánh chỉ phong hậu lại rời vào đầu phụ thân ta, người đứng đầu bách quan. Đích tỷ của ta, người từ nhỏ đến lớn được cưng chiều hết mực, sau khi nghe được tin này đã gây náo loạn đòi tìm đến cái chet.
“Ta chỉ cần một đời một kiếp một đôi, bắt ta làm một Hoàng hậu trên danh nghĩa, cùng người khác chia sẻ sự sủng ái của phu quân, bị khắp thiên hạ chê cười vậy chi bằng để ta chet đi!”
Phụ thân và chủ mẫu cũng không thể làm gì được nàng. Tiểu nương cố ý dặn dò ta ở yên trong sân, chớ chạy nhảy khắp nơi như thường ngày.
“Phụ thân ngươi và chủ mẫu mặt ủ mày chau mấy ngày nay rồi, nếu đụng phải bọn họ ngươi sẽ không xong đâu!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng. Nhưng không đợi tiểu nương xoay người, ma ma của chủ mẫu đã xuất hiện trong sân.
Phụ thân và chủ mẫu bảo ta đến viện chính.
Ta và tiểu nương liếc nhau, còn chưa kịp thay xiêm y, ma ma đã không kiên nhẫn thúc giục: "Tiểu thư mau lên, chủ quân và chủ mẫu còn đang chờ!"
Ta một đường đi theo ma ma tới chính viện hiếm khi đặt chân đến.
Phụ thân và chủ mẫu ngồi ở phía trên, đích tỷ lã chã muốn khóc rúc vào trong lòng chủ mẫu.
Ba người đánh giá ta một lượt. Ánh mắt đích tỷ rơi vào bộ y phục giản dị của ta, rõ ràng là có chút ghét bỏ.
Phụ thân mở miệng: "Hôm nay gọi con tới, là muốn hỏi con, có nguyện ý vào cung không?"
Nói là hỏi thăm, nhưng trong lời nói lộ vẻ cường ngạnh không cho ta từ chối.
Chủ mẫu ôn hòa lên tiếng: “Một khi vào cung, ngươi sẽ trở thành Hoàng hậu. Đây là phúc phần mà người thường tu mấy kiếp cũng không có được. Ngươi yên tâm, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ được ghi dưới tên ta, tiểu nương ngươi ta cũng sẽ nâng nàng lên làm trắc phu nhân, sau khi ngươi vào cung cũng sẽ không bạc đãi nàng.”
Ta thức thời quỳ xuống dập đầu: "Nữ nhi nguyện ý tiến cung.”
Đích tỷ hừ nhẹ một tiếng, chủ mẫu liếc nàng rồi tự mình đỡ ta dậy.
Ta bình thản chịu đựng, làm bộ như không nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong mắt họ.
Thâm cung có nguy hiểm hơn nữa, ta cũng vẫn là Hoàng hậu.
Khác với đích tỷ sống an nhàn sung sướng, thứ ta muốn cho tới bây giờ chưa bao giờ là trái tim của nam nhân.
2.
Trên thánh chỉ chỉ ghi là nữ nhi Tướng phủ, cho phụ thân cơ hội lợi dụng sơ hở. Ta nhanh chóng biến thành đích thứ tiểu thư Tướng phủ.
Chủ mẫu đưa tới rất nhiều xiêm y và trang sức, còn đưa đến mười mấy nô tỳ đến hầu hạ, còn bỏ ra một số tiền lớn mời ma ma trong cung tới dạy ta lễ nghi quy củ.
Người vui vẻ nhất chính là tiểu nương ta, nhưng chẳng bao lâu sau bà lại không vui nổi nữa.
Ngày tiến cung được định vào nửa tháng sau.
“Sau khi tiến cung ngươi phải làm cho Hoàng thượng vui vẻ, không nên chọc người tức giận, phải nghe lời hiểu chuyện, như vậy cuộc sống của ngươi mới được dễ chịu.”
Tiểu nương dặn dò cẩn thận tỉ mỉ, bà cả đời lớn lên ở hậu viện, dựa vào chủ quân chủ mẫu nên luôn sống thận trọng.
Đối với bà bước chân vào cửa cung sâu như biển, trong mắt bà không khác gì vào hang hổ sói.
Thời gian thoáng cái trôi qua, đảo mắt đã đến đêm trước ngày tiến cung.
Chủ mẫu dựa theo quy cách của đích nữ chuẩn bị của hồi môn cho ta, phụ thân xem xong lại cho thêm rất nhiều.
Đích tỷ đến viện ta dạo một vòng, trong lời nói không khỏi chua xót: "Phụ mẫu ngược lại rất coi trọng ngươi, nhưng của hồi môn nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, còn chưa gả đi tâm phu quân đã không ở trên người ngươi.”
Chạng vạng tối, nha hoàn của đích tỷ đưa tới một hộp phấn trân châu thượng hạng.
“Đây là đồ tiểu thư nhà ta mới có được, dùng cái này đắp mặt hiệu quả vô cùng tốt, có tác dụng dưỡng ẩm và làm trắng da rất tốt. Nhị tiểu thư đêm nay nhất định phải dùng, ngày mai mới có thể toả sáng rạng rỡ.”
Ta cười tủm tỉm nhận lấy. Ngày hôm sau, ta được bốn nha hoàn hầu hạ thay phượng bào, đội phượng quan phức tạp.
Tiểu nương lau nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Cảnh nhi của ta bộ dạng cũng thật đẹp mắt.”
Ta đội phượng quan nặng nề khó khăn quay đầu: "Con sinh ra giống tiểu nương, đương nhiên là đẹp mắt.”
Khi đưa ta ra khỏi nhà, chỉ có phụ thân và chủ mẫu. Ta thật sự không nặn ra được giọt nước mắt nào, đứng ở nơi đó có chút xấu hổ.
Cũng may đích tỷ kịp thời xuất hiện, nàng kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm. Một giây sau, khăn voan trên mặt ta bị hất xuống đất.
Đích tỷ kinh ngạc che miệng, nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo không tổn hao gì của ta, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Tuy ma ma tay mắt lanh lẹ nhặt khăn voan lên, nhưng tân khách cả sảnh đường vẫn thấy rõ tướng mạo của ta.
Vì thế ta còn chưa tiến cung, danh tiếng của ta đã được lan truyền rộng rãi.
Mọi người vốn tò mò, hôm nay mới được thấy: Nữ nhi Bùi tướng phong tư yểu điệu, tướng mạo như thiên tiên, không biết có thể phân cao thấp cùng Cao quý phi hay không.
Có thể tưởng tượng được, đích tỷ đã tức giận đến c//ắn n//át răng bạc.
Nàng khinh thường ta, mặc dù ta là bởi vì nàng trốn tránh mới tiến cung, nàng cũng không muốn để cho ta sống thoải mái.
Hộp phấn trân châu thượng hạng kia, đã bị người ta âm thầm trộn lẫn mật hoa đào.
Mà ta từ nhỏ đã dị ứng với hoa đào, nếu dùng tất sẽ nổi mẩn đỏ trên mặt.
Nàng cố ý vén khăn voan trước mặt mọi người, vốn là muốn làm cho ta mất mặt, nhưng nàng ta lại không ngờ bị phản tác dụng.
3.
Trên đại điển phong Hậu, xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ.
Ngay khi Hoàng thượng đang muốn giao kim sách Hoàng hậu cho ta thì đột nhiên có một tiểu thái giám ghé vào tai hắn thì thầm gì đó.
Hoàng thượng nghe xong, vội vàng ném kim sách cho ta, xoay người rời đi.
Ta đã hoàn thành phần còn lại của đại điển một mình. Trong Phượng Loan cung, nến đỏ cháy hết cũng không thấy Hoàng thượng đến.
Nha đầu Đông Chi đi theo ta vào cung suýt nữa khóc lên: "Ngày đại hôn, Hoàng thượng lại làm như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Ta vén khăn voan xuống, bảo nàng tháo mũ phượng nặng nề xuống cho ta, thản nhiên nói: "Lúc này vừa mới bắt đầu, cuộc sống sau này còn dài.”
Ta rửa mặt đi ngủ, một đêm an giấc. Ngày hôm sau, Hoàng thượng sáng sớm đã xuất hiện trước mặt ta.
Mặt mày nghiêm trang, dáng người cao ngất, quanh thân mang theo vẻ an nhàn sung sướng.
Ta nhu thuận khom người thỉnh an. Có lẽ là trong lòng áy náy, Thẩm Yến tự tay đỡ ta dậy, nói cố ý đến dùng bữa sáng cùng ta, sau đó đến cung Thái hậu thỉnh an.
Ta gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hiểu lòng người: "Đa tạ bệ hạ.”
Một chữ cũng không đề cập tới chuyện hôm qua hắn bỏ đi giữa chừng hay đêm đại hôn vắng vẻ.
Hắn nghiêm túc nhìn ta một cái, lại mở miệng rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
Cao quý phi kiêu căng, Thẩm Yến nguyện ý cưng chiều nàng, ta cái gì cũng không hỏi mới là sáng suốt nhất.
Ngày hôm qua lời của tiểu thái giám kia nói ta nghe được, thân thể Cao quý phi không khỏe mời Hoàng Thượng đi qua xem một chút, hắn một đi không trở về, ngay cả đêm tân hôn cũng không bước vào cung ta một lần.
Đây là Cao quý phi muốn ra oai phủ đầu Hoàng hậu là ta, cũng muốn ở trước mặt mọi người thể hiện cân nặng của nàng ở trong lòng Hoàng thượng.
Thẩm Yến không thể không nhìn thấu tâm tư của nàng ta, sự dung túng của hắn chính là đáp án tốt nhất.
Mà sự hiểu chuyện của ta, khiến địch ý của hắn đối với ta giảm đi vài phần.
Ta cùng hắn đến cung Thái hậu thỉnh an, Thái hậu thấy ta, tỏ ra vô cùng thân thiết, tự tay tháo chiếc vòng ngọc trong tay đeo lên tay ta.
“Đây là món quà tiên đế tặng cho ai gia vào lúc phong Hậu, bây giờ tặng lại cho con là hợp lý nhất.”
Ta hãnh diện, vui mừng nhận lấy nó. Chuyện đêm qua, chắc hẳn đã sớm truyền đến tai Thái hậu.
Thái hậu lại hỏi ta rất nhiều, ta trả lời từng câu một.
Vốn tưởng rằng Thẩm Yến chỉ đi theo cho có lệ, không ngờ hắn lại rất kiên nhẫn ngồi một bên uống trà tiếp khách.
Đang lúc nói chuyện, Cao quý phi tới. Nụ cười trên mặt Thái hậu thu lại vài phần.
Ta nhìn lại, Cao quý phi một thân cung trang màu tím nhạt, lông mày đen dài, làn da trắng nõn, chỉ là có hơi nhợt nhạt, là một mỹ nhân thanh tú.
Xem bộ dáng cũng không giống như là một người chuyên sủng ương ngạnh.
Nàng mỉm cười thỉnh an, không đợi nói gì, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến.
Thái hậu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Hiện giờ trung cung đã định, chuyện hậu cung này, theo ai gia thấy vẫn nên giao lại cho Hoàng hậu đi, Quý phi thân thể yếu ớt, cũng không nên để quá mức mệt nhọc.”
Trước khi ta tiến cung, Cao quý phi chấp chưởng công việc lục cung.
Cao quý phi cầm khăn nhẹ giọng nói: "Thái hậu nói rất đúng, hậu cung lấy Hoàng hậu làm trọng. Tỷ tỷ vào cung, lại để muội muội tới quản chuyện lục cung, thật sự là đi quá giới hạn.”
4.
Nàng nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhíu nhíu mày: "Hoàng hậu vừa mới vào cung, vẫn là nên từ từ đi.”
Ta cười tiếp lời: “Bệ hạ nói rất đúng, Quý phi muội muội xử lý hậu cung nhiều năm, thần thiếp nên học tập muội muội nhiều hơn mới phải, khiến muội muội vất vả, hao tâm tổn trí thêm một chút rồi.”
Cao quý phi nhìn ta một cái, trên mặt là vẻ đắc ý. Thấy ta thức thời như thế, Thẩm Yến cũng không nói gì nữa, mang theo Cao quý phi rời đi.
Thái hậu vân vê phật châu trong tay, đánh giá ta: "Ngươi đúng là một người trầm ổn.”
Ngày đầu tiên ta vào cung, bà đã mở miệng muốn đoạt lại quyền cho ta, chắc hẳn là muốn thăm dò tâm tư của ta.
Mấy năm nay Thẩm Yến độc sủng Cao quý phi, dưới gối lại không có con nối dõi, Thái hậu không phải mẫu thân ruột thịt của hắn, cũng không tiện khuyên can quá mức.
Vị trí Hoàng hậu này, là một nước cờ mà Thái hậu muốn bày ra.
Mục đích thật sự của bà cũng không phải là để cho Cao quý phi giao lại quyền chấp chưởng lục cung, chỉ là muốn mượn ta chỉnh nàng và Thẩm Yến.
Hiện giờ hậu cung đã có chủ, tôn ti trật tự nên có phân biệt.
Ta cũng rất rõ ràng, sự vụ lục cung phong phú, các cung trong đó quan hệ rắc rối phức tạp, nếu lúc này ta để xảy ra sai lầm bị người ta nắm lấy nhược điểm, chỉ sợ sau này sẽ khó có cơ hội.
Ta là Hoàng hậu trung cung, quyền chấp chưởng lục cung sớm muộn gì cũng là của ta, cần gì phải tranh giành bây giờ.
Việc cấp bách là phải có một hài tử, giúp ta đứng vững gót chân ở trong cung này.
Hiển nhiên Thái hậu và ta đều nghĩ cùng một điều, các loại dược liệu quý hiếm bổ dưỡng như nước chảy vào Phượng Loan cung.
Nhưng Thẩm Yến không đến, những thứ này chỉ là vô ích.
Hoàng thượng cần chính, ba năm ngày mới tới hậu cung một lần, nhưng hầu như đều đến cung Cao quý phi.
Đại hôn đã nửa tháng, ta ngay cả mặt hắn cũng chưa gặp qua hai lần.
Ngoại trừ ngày ngày đến cung Thái hậu thỉnh an, ta còn làm quen với mấy vị phi tần trong hậu cung, ban ngày còn có thể hẹn nhau ngắm hoa uống trà.
Đông Chi gấp đến độ không chịu nổi, mong muốn ra chủ ý bảo ta học Cao quý phi đưa chút đồ ăn điểm tâm đến ngự thư phòng.
Ta an ủi nàng chớ có gấp gáp. Quả nhiên, đêm khuya Thẩm Yến đến Phượng Loan cung.
Ta đã sớm thay y phục rửa mặt, đang dựa vào giường xem thoại bản, suýt nữa bị dọa nhảy dựng.
Trông hắn có vẻ chán nản, nhưng ta làm như không thấy hỏi: "Bệ hạ đến vào giờ này, có muốn dùng bữa tối không?"
Hắn lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Đế hậu đại hôn, lại chưa viên phòng, chắc hẳn Thẩm Yến mấy ngày nay bị quan viên tiền triều gây ầm ĩ, nên tối nay mới tới đây.
Ta phân phó Đông Chi đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút thức ăn, rồi lại trở về tiếp tục xem thoại bản.
Cả phòng yên tĩnh.
Hai chúng ta trầm mặc một lát, Thẩm Yến đột nhiên mở miệng: "Hoàng hậu đọc sách gì vậy?"
Ta có chút ngượng ngùng, cầm thoại bản kể chuyện tình yêu giữa hồ yêu và thư sinh trong tay đặt lên bàn.
“Chỉ là một ít sách giải trí giet thời gian mà thôi.”
Cũng may Đông Chi đúng lúc đi vào, bưng lên mấy món ăn tinh xảo cùng một chén canh nấm ngọc.
Thẩm Yến nếm thử từng món một, rồi ra lệnh mang xuống.
“Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ nên nghỉ ngơi đi.”
5.
Nghe vậy, Thẩm Yến đưa mắt nhìn ta, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, đi thẳng đến rửa mặt thay y phục.
“Ta đáp ứng Phi Tâm cả đời này chỉ yêu một mình nàng, nàng đối với ta tình nghĩa sâu nặng, ta không thể phụ nàng.”
Hắn mặc y phục nằm xuống, vẻ mặt thờ ơ giải thích.
Trong lòng ta có chút buồn cười, nhưng trên mặt không lộ ra, gật gật đầu: "Trước khi vào cung thần thiếp đã biết Quý phi là tình cảm chân thành đời này của bệ hạ, chưa bao giờ yêu cầu xa vời tranh chấp với nàng. Chỉ là thân ở kỳ vị, thần thiếp không còn cầu gì khác, chỉ cầu ngày sau có thể bình yên sống qua ngày trong cung này.”
Thẩm Yến nhìn ta chằm chằm vài giây, dường như đang cân nhắc xem lời ta nói có phải là lời thật lòng hay không.
Nhưng mà cảnh giới cao nhất của lời nói dối chính là nửa thật nửa giả, ta mặc cho hắn đánh giá.
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám cẩn thận từng li từng tí truyền lời: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, người trong cung Quý phi tới nói thân thể nương nương không khỏe, mời Hoàng thượng đi xem một chút.”
Lần này Thẩm Yến không lập tức rời đi như hôm đại hôn, mà do dự nhìn ta một cái.
Ta đứng dậy khoác áo, cười nói: "Muội muội thân thể không khỏe mạnh, thần thiếp cùng bệ hạ đi xem đi.”
Thẩm Yến cũng không từ chối.
Ta cùng hắn đi tới Trữ Tú cung nơi Cao Phi Tâm ở, vừa mới vào cửa cung, liếc mắt một cái đã thấy được người đứng ở cửa nghênh đón.
“Đã nói thân thể không khỏe, nàng còn đứng ở cửa làm gì?” Thẩm Yến sải bước tiến lên, cau mày khoác áo bào lên người nàng.
Hôm nay tiết trời mùa thu mát mẻ, Cao Phi Tâm chỉ mặc một chiếc áo mỏng bán trong suốt, lộ ra da thịt trắng như tuyết cùng yếm uyên ương màu đỏ bên trong, một chút cũng không giống bị bệnh.
Nàng cắn môi, tiện thế ngã vào trong ngực Thẩm Yến, nhưng khi đưa mắt nhìn thấy ta phía sau thì thần sắc lại thay đổi.
“Sao đêm khuya rồi mà tỷ tỷ còn đến đây?”
Ta ân cần tiến lên: "Nghe nói muội muội thân thể không thoải mái, ta đặc biệt đến xem có thể giúp được gì không.”
Nói xong, ta ý bảo thái y bên cạnh tiến lên: "Thái y ta cũng mang đến, mau vào phòng để thái y cẩn thận bắt mạch cho muội muội đi.”
Cao Phi Tâm trừng mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ thật sự suy nghĩ chu toàn.”
Nàng nhìn thái y một cái, yếu đuối nhào vào trong ngực Thẩm Yến: "Thần thiếp vừa rồi có chút choáng váng đầu, nhưng lúc nhìn thấy bệ hạ đã khỏe rồi.”
Thẩm Yến đương nhiên không thể không hiểu, hắn kéo người từ trong ngực ra, có chút bất lực: “Hoàng hậu cũng là vì suy nghĩ cho nàng, để thái y xem qua một chút đi.”
Cao Phi Tâm thấy làm nũng vô dụng, đành phải vào trong để thái y bắt mạch.
“Quý phi nương nương tâm khí không ổn định, nóng giận lâu ngày tích tụ lại, do đó dẫn đến việc hay chóng mặt khó chịu. Vi thần sẽ kê đơn thuốc, uống một tháng có thể khỏe trở lại.”
“Nói vớ vẩn cái gì đó? Ta đã khỏe rồi, còn cần uống thuốc làm gì?” Cao Phi Tâm không vui nói.
Thẩm Yến lại không nghe theo nàng ta: "Hồ đồ! Thái y nói cũng không nghe?”
Hắn trầm giọng phân phó thái y đi xuống kê đơn: "Đêm đã khuya, nàng nghỉ ngơi sớm đi, trẫm và Hoàng hậu về trước.”
“Bệ hạ!”
Cao Phi Tâm trong lòng không dám tin, nàng ta hao hết tâm tư mời Thẩm Yến từ trong cung ta ra, không nghĩ tới hắn còn muốn trở về.
Sau khi náo loạn như vậy, Thẩm Yến rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng nhìn người mình yêu hai mắt rưng rưng, trong lòng Thẩm Yến không nỡ, dịu dàng trấn an: "Nàng nghe lời một chút, chớ có hồ nháo, trẫm ngày mai hạ triều sẽ đến thăm nàng.”
Cao Phi tâm níu lấy tay áo hắn: “Bệ hạ có tỷ tỷ rồi nên mặc kệ thiếp đúng không, người đã nói chỉ yêu một mình thiếp thôi mà?”
Thẩm Yến nhíu mày: "Nàng nói cái gì vậy, trẫm là Hoàng đế, nàng ấy là Hoàng hậu, hôm nay trẫm vốn đến cung Hoàng hậu trước."
Thấy hắn thật sự có chút tức giận, Cao quý phi rốt cuộc vẫn không tình không nguyện buông lỏng ngón tay.
Từ đầu đến cuối, ta đều không nói thêm một câu.
6.
Từ khi vào cung tới nay, ta có thể nhìn ra Thẩm Yến đúng là yêu Cao Phi Tâm như lời đồn.
Hắn bị áp lực tiền triều mới lập ta làm hậu, lại không đành lòng khiến nàng thương tâm mà lạnh nhạt ta, nhưng đây lại không phải kế lâu dài.
Cho nên hôm nay hắn mới đến Phượng Loan cung của ta.
Là để trấn an quan viên tiền triều, cũng là trấn an Thái hậu.
Lớn hơn nữa là vì che chở cho Cao Phi Tâm.
Nhưng nàng ta lại náo loạn như vậy, nếu hôm nay Thẩm Yến ở lại, sẽ chỉ khiến triều thần và Thái hậu càng thêm bất mãn đối với vị Quý phi được độc sủng này.
Trở lại Phượng Loan cung đã qua canh ba, Thẩm Yến lộ ra vài phần mệt mỏi: "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Ta do dự một lát, sau đó bước tới nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương giúp hắn: “Thần thiếp ở nhà thường xuyên ấn cho mẫu thân, ấn xong sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Đôi mắt Thẩm Yến khép hờ: "Phi Tâm mấy năm nay đã bị trẫm chiều hư, nàng đừng trách nàng ấy.”
Động tác trên tay ta không ngừng: "Làm sao có thể chứ, thần thiếp biết nàng là quá quan tâm bệ hạ, mới có thể ra hạ sách này, thần thiếp sẽ không trách nàng."
“Chỉ là, thần thiếp quả thật rất hâm mộ nàng, có thể nhận được chân tình của bệ hạ.”
Ta cố ý biểu hiện ra một cách vừa phải, cũng không nhiều lời. Thân thể Thẩm Yến cứng đờ trong chớp mắt, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ta im lặng, chuyên tâm ấn huyệt cho hắn.
Cũng may ta chưa bao giờ đặt tình yêu của nam nhân để ở trong lòng, nếu không một nữ nhân khi biết tâm phu quân của mình ở trên người nữ nhân khác, sợ là sẽ phát điên mất.
Sau ngày đó, Cao Phi Tâm hoàn toàn kết thù với ta.
Sau khi uống canh thuốc đắng gần một tháng, nàng ta phá lệ đến thỉnh an ta, trên đầu đeo một cây trâm bảo thạch vô cùng chói mắt.
“Đây là cống phẩm mới của Ba Tư, thiên hạ chỉ có một viên này, bệ hạ thấy ta thích nên cố ý sai thợ thủ công suốt đêm đẩy nhanh tốc độ làm ra, tỷ tỷ xem có đẹp không?”
Ta tỉ mỉ thưởng thức, không chút do dựt mở miệng khen ngợi: "Không sai, trâm bảo thạch này phối với y phục hôm nay của ngươi cũng rất đẹp.”
Nàng tươi cười nói: “Đó là đương nhiên, đây chính là Lưu Quang Cẩm đó!”
Ta gật đầu nói: "Muội muội là người trong lòng Hoàng thượng, ăn mặc đương nhiên phải là tốt nhất.”
Mặc cho nàng khoe khoang Thẩm Yến coi trọng nàng như thế nào, mặt ta vẫn không đổi sắc. Ta chưa bao giờ muốn tranh cãi cao thấp với nàng ta.
Như đấm vào bông gòn, Cao Phi Tâm tức giận rời đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!”
Buổi chiều, Đông Chi mang theo tiểu cung nữ đi lĩnh lệ, lúc trở về sắc mặt lại không tốt.
Ta hỏi cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Đông Chi muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là không nhịn được: “Bọn họ cũng quá khi dễ người rồi! Trong phần của chúng ta vốn nên có Huyết Yến, lại bị đổi thành Bạch Yến, nói là Huyết Yến đều được đưa đến Trữ Tú cung!”
Năm nay huyết yến hiếm có, chỉ cung Thái hậu, ta và Cao Phi Tâm mới có phần.
Nàng ta khiêu khích trắng trợn như vậy, xem ra là vì chiêu thức buổi sáng không đạt được hiệu quả mong muốn, nên lại đổi chiêu khác.