1.
Người giấy chia làm hai loại, một loại dành cho người c/h/ế/t và loại kia dành cho người sống.
Những hình nhân bằng giấy được bán ở cửa hàng của gia đình tôi thuộc loại sau.
Xung quanh đây, cha tôi là người có tay nghề tốt nhất.
Tất cả những người độc thân ở vùng này đều thích mua những hình nhân nhỏ bằng giấy của ông ấy.
Mặc dù cha tôi tính tình nóng nảy, nhưng những người đó vẫn sẵn sàng chịu đựng để mua được thiếu nữ giấy.
Mẹ tôi mất sớm, vậy nên suốt bao năm nay là cha tôi gà trống nuôi con.
Tính tình ông ấy rất thất thường, chỉ cần uống rượu là lại muốn đánh người.
Từ nhỏ, tôi bị đánh không ít, nhưng đến năm mười sáu tuổi, khi vóc dáng của tôi cao hơn và khỏe hơn cha, hễ ông ấy định đánh tôi là tôi sẽ phản kháng lại.
Kể từ đó, cha không còn đánh tôi nữa.
Trừ việc thích đánh người khi say, thì cha đối xử với tôi khá tốt.
Lâu dần, tôi dần quen với tính cách của ông ấy mà chấp nhận.
Thời gian gần đây, nền kinh tế đang suy thoái, mà chuyên ngành tôi học lại là Marketing, rất khó để có thể làm ăn trong thời buổi này.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về quê kế thừa cửa hàng đồ giấy của cha.
Đầu năm nay, việc kết hôn không dễ dàng gì. Vậy nên có khá nhiều người độc thân tìm đến đây, khiến cho công việc kinh doanh của gia đình tôi khá khẩm hơn.
Cho đến một ngày, một khách quen của cửa hàng đồ giấy qua đời.
Người ta nói rằng, người g/i/ế/t hắn ta chính là thiếu nữ giấy mà hắn mua về nhà.
2.
“Đinh linh linh——”
Tiếng chuông gió bằng giấy ngoài cửa vang lên, có hai người bước vào.
Tôi bận rộn với công việc trong tay nên chưa kịp ngẩng đầu lên.
"Muốn mua gì cứ tùy ý xem.”
"Chúng tôi là cảnh sát, theo thông lệ đến đây điều tra. Xin hỏi anh có biết người này không?"
Một tấm hình được cảnh sát đặt lên bàn của tôi.
Tôi nhìn thấy hình của một người đàn ông, đó là một kẻ độc thân khá nổi tiếng trong thị trấn - Thường Tam Nguyên.
"Tôi biết anh ta. Anh ta từng đến cửa hàng này để mua đồ.”
"Anh ấy đã c/h/ế/t vào đêm qua."
Hôm qua là ngày Quỷ Tiết.
Tôi lập tức dừng việc mình đang làm.
“Vâng, tôi biết.”
“Tại hiện trường vụ án, chúng tôi phát hiện ngoại trừ hình nhân bằng giấy của cửa hàng nhà anh, thì không có dấu vết nào khác của tội phạm. Trước đó, khi anh ấy đến cửa hàng của anh để mua hình nhân giấy, anh ấy có biểu hiện bất thường nào không?
"Tôi không biết, lúc đó cha tôi đã tiếp đón anh ta."
"Vậy thì cha anh đang ở đâu?"
“Ông ấy đi uống rượu.”
Trước đó cha tôi đã dặn, không được nói với người khác rằng ông ấy đang ở nhà.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cha tôi, mấy ngày nay ông ấy luôn tỏ ra thần thần bí bí, dường như đang có âm mưu gì đó.
Hai cảnh sát thấy không thể hỏi được câu nào có ích cho vụ án ở chỗ tôi, nên chỉ ở lại vài phút rồi rời đi.
Tôi lau mồ hôi trên trán, nói vọng vào phòng:
“Cha ơi, cha? Chuyện gì xảy ra vậy? Thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên chẳng phải đã hỏng rồi sao? Khi nào thì cha sửa xong vậy ạ?”
Thường Tam Nguyên có một thiếu nữ giấy, hắn ta rất trân trọng nó.
Người ta thường xuyên mua thiếu nữ giấy mới để thay thế những hình nhân đã cũ hoặc bị hỏng. Nhưng chỉ có duy nhất mình Thường Tam Nguyên vẫn sử dụng hình nhân mà hắn mua lần đầu tiên cho đến tận bây giờ.
Những người khác đều nói, do Thường Tam Nguyên quá nghèo nên không thể mua những thiếu nữ giấy khác, nhưng cha tôi và tôi đều biết, Thường Tam Nguyên rất giàu có.
Trong phòng không có người trả lời, tôi có chút khó hiểu, đi vào phòng nhìn xem.
Đầu của cha tôi ngâm trong chậu, một sợi chỉ đen rất mỏng quấn quanh cổ ông ấy, phần thân dưới của ông bị buộc vào một sợi dây rồi treo trên xà nhà.
Tôi bước nhanh đến bên cạnh cha, đưa tay lên mũi ông, không còn hơi thở, ông ấy đã c/h/ế/t rồi.
"Cha, cha ơi! Rốt cuộc là ai đã hại cha thành như vậy…”
Chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn trong cổ họng tôi, mà ở bên phải t/h/i t/h/ể của cha tôi lúc này, là một hình nhân bằng giấy có bộ dáng thanh tú động lòng người.
Thoạt nhìn, người giấy kia có khuôn mặt như trăng tròn, da trắng môi đỏ, không khác gì người sống thực sự.
Nó cầm một chiếc rìu giấy trong tay, từng giọt m/á/u màu đỏ tươi từ lưỡi rìu nhỏ xuống đất.
Điều quan trọng nhất là, hình nhân bằng giấy với đôi mắt đẫm m/á/u kia chính là thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên.
Tôi không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng đôi mắt của nó dường như vừa chớp một cái.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nó càng lộ vẻ âm trầm và quỷ dị hơn..
Tôi choáng váng.
Cha tôi đã c/h/ế/t, giống hệt như Thường Tam Nguyên.
3.
“Ý của anh là sau khi chúng tôi rời đi, anh phát hiện ra cha anh đã c/h/ế/t?”
“Đúng vậy.”
Giọng tôi có chút khàn, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.
Tôi được cha nuôi dưỡng, vậy nên trong mắt người ngoài, tôi đang quá mức bi thương mà thôi.
“Hơn nữa, ông ta còn bị một người giấy g/i/ế/t c/h/ế/t đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hai cảnh sát phụ trách ghi chép nhìn nhau, rồi họ quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ thương hại.
"Đồng chí, những gì mà anh vừa phản hồi cho chúng tôi, chúng tôi đều đã biết. Anh có thể quay về để chờ tin tức điều tra rồi.”
Nhìn vẻ mặt của hai người cảnh sát, rõ ràng là họ không hề tin những gì tôi nói.
Nghĩ đến cảnh tượng trong cửa hàng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hoang đường khó tả.
Ai có thể ngờ rằng, một người dùng cả đời mình để làm ra những hình nhân bằng giấy như cha tôi, vậy mà lại bị g/i/ế/t bởi những hình nhân mà ông làm ra.
Khi tôi ra trường, cha tôi nói rằng giờ ông đã già rồi, thị lực không còn tốt nữa, tôi là con trai duy nhất trong nhà, phải về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Tôi không hài lòng lắm, tuy có chút tài năng, nhưng tôi không thực sự thích công việc kinh doanh này, tôi luôn cảm thấy nó có chút tà môn.
Huống hồ gì, muốn học thành nghề này cũng rất khó, vậy nên cha tôi nảy ra ý định để anh em họ thừa kế cửa hàng.
Nhưng những anh em trong họ hàng không thể làm thành công hình nhân bằng giấy, ông lại không chịu nhận học trò, nên cuối cùng cửa hàng này vẫn rơi vào tay tôi.
Những hình nhân bằng giấy ở nhà tôi khác với hình nhân bằng giấy ở cửa hàng bình thường, hầu hết đều được làm ra để phục vụ cho những người độc thân.
Theo lời cha tôi, nghề này đã được truyền lại trong gia đình hàng trăm năm nay.
Những hình nhân bằng giấy được làm ra rất sống động, đôi khi còn trông giống như người thật.
Ban đầu, hình nhân bằng giấy của gia đình tôi chủ yếu được dùng trong tang lễ. Sau này trong thị trấn ngày càng có nhiều người độc thân, vậy nên từ đời ông nội, gia đình tôi bắt đầu kinh doanh dựa trên nhu cầu của những người độc thân này.
Chi phí cưới vợ ngày nay quá cao, nên những thiếu nữ giấy đã trở thành lựa chọn hàng đầu của các chàng trai độc thân.
Để làm cho những hình nhân bằng giấy trở nên giống thật hơn, ông nội và cha tôi đã tìm mọi cách để nâng cao tay nghề.
Giấy để làm ra hình nhân không khác mấy so với loại giấy nhựa được rao bán trên mạng.
Người giấy này có một đặc điểm: không chịu được nước, lửa và đều không có mắt.
Sau khi những người độc thân mua hình nhân bằng giấy của gia đình tôi, họ đều tỏ ra hài lòng. Họ chỉ cảm thấy có một nhược điểm là những thiếu nữ giấy này không có mắt.
Một số khách quen muốn ông nội tôi vẽ thêm mắt cho thiếu nữ giấy của họ.
Ông tôi không vui, nói:
"Việc vẽ mắt của người giấy sẽ thu hút ma quỷ. Vẽ mắt sẽ mang lại tai họa, ta không dám làm."
Trước kia có một ông lão góa vợ không tin chuyện thần quỷ, đã từng tự ý vẽ thêm mắt cho thiếu nữ giấy của ông ta, và chỉ vài ngày sau, ông lão độc thân đó đã qua đời.
Người ta nói rằng, ông ta c/h/ế/t vô cùng thê thảm, thậm chí phần thân dưới của ông còn bị cắt ra để làm thành thịt xông khói phơi khô.
Vì sự việc này mà công việc kinh doanh của gia đình tôi sa sút rất nhiều.
Mãi cho đến khi tôi sinh ra, công việc kinh doanh mới khởi sắc trở lại.
4.
Cảnh sát cho rằng vì tôi quá sợ hãi nên mới ăn nói lung tung như vậy.
Họ bảo tôi trở về nghỉ ngơi trước.
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã tối.
Cha chỉ có một người con trai là tôi, vậy nên tôi phải lo tang lễ cho ông.
Để có thể lo liệu đám tang cho cha, thì chắc chắn phải dùng đến người giấy. Thế nên tôi đành cố chịu đựng nỗi sợ hãi, quay lại cửa hàng một chuyến.
Cửa trước đã bị dán giấy niêm phong, còn cửa sau thì không.
Tôi bước vào bằng cửa sau, liếc nhìn căn phòng nơi mà cha tôi mất, rồi vội vã đi qua.
Làm trong ngành này đã lâu, tôi biết rằng đôi khi mọi chuyện không thể giải thích được bằng lẽ thường.
Cửa tiệm đồ giấy này vốn đã tà môn, chứ đừng nói đến những người khách đã từng qua đời sau khi mua hàng ở đây.
Tôi đang chọn người giấy để chuẩn bị cho đám tang, khi sắp sửa rời đi, một cơn gió từ đâu thổi tới, cửa đột nhiên đóng sầm lại.
Tôi sợ hãi ôm người giấy vào lòng, vội vã chạy ra ngoài.
Không ngờ cửa lại không mở được, giống như có ai đó khóa từ bên ngoài.
Mồ hôi lạnh toát nhỏ xuống từng giọt.
Lúc này, trong căn phòng trống bỗng vang lên tiếng xào xạc.
Âm thanh giống hệt như tiếng giấy xẹt qua mặt sàn.
Bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng, tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người giấy có bộ dáng thanh tú đang đứng bên trái tôi.
Đó chính là thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên.
Thảo nào khi cảnh sát đến hiện trường thì nó lại biến mất, hóa ra là được giấu ở đây.
Đôi mắt đỏ hồng của nó đang rỉ xuống từng giọt nước mắt bằng m/á/u.
Nó nhận ra rằng tôi đang nhìn nó, nó nhếch mép cười, cái miệng đen ngòm dài thẳng ra sau đầu.
Chân tôi run rẩy, tôi muốn chạy nhưng chân đã mềm nhũn, đứng yên tại chỗ không thể cử động.
Tôi thấy nó từ từ giơ chiếc rìu giấy trong tay lên, tấn công về phía tôi.
Tôi muốn kêu cứu, nhưng nhận ra rằng mình chỉ có thể phát ra những âm thanh "A… a…" vô nghĩa.
Chiếc rìu ngày càng gần, tôi dường như có thể nhìn thấy vết m/á/u đỏ tươi còn đọng lại trên lưỡi rìu.
Bình luận facebook