• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thiên kim trở về (1 Viewer)

  • Phần 3 END

7.

“Úc Tinh! Cho dù cô không học trường đại học danh tiếng gì, tốt xấu gì cũng đã từng học qua sách rồi chứ? Dữ liệu cơ bản như vậy mà cũng làm sai?"

Lục Chi Chi nổi giận đùng đùng cầm tờ báo cáo tôi vừa nộp, đi tới trước vị trí làm việc của tôi, ném tờ báo cáo lên mặt bàn của tôi. Giọng nói đặc biệt lớn, toàn bộ người trong văn phòng đều có thể nghe được.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Chi Chi làm khó dễ tôi. Từ đêm trở mặt hôm đó, mấy ngày nay cô ta không có việc gì liền tới bới móc, há mồm ngậm miệng liền sỉ nhục trình độ học vấn của tôi thấp, xuất thân thấp kém, đầu óc còn ngốc.

Đồng nghiệp trong công ty vì nịnh bợ cô ta cũng bắt đầu cô lập, chèn ép tôi. Lúc này thấy cô ta lại tới kiếm chuyện, vài người tiến lại gần, cùng cô ta quở trách tôi.

“Úc Tinh, hai con mắt kia của cô là dùng để trút giận à? Bàn phím không biết dùng sao?”

“Nghe nói trước kia cô ta nghèo phải lo kiếm sống qua ngày, chắc cũng chưa từng thấy qua bàn phím.”

“Dung mạo thật là đẹp mắt, chỉ tiếc là không có đầu óc, còn không lễ phép, loại bình hoa này chính là cặn bã của xã hội, sớm nên cút đi.”

Đang nói chuyện thì có một nhóm người hùng hổ đi tới. Ba tôi đi ở phía trước nhất, cau mày không vui nói: "Ồn ào cái gì? Không cần đi làm sao?"

Các đồng nghiệp đều im lặng, chuồn về vị trí làm việc của mình. Lục Chi Chi làm ra vẻ hiểu chuyện, đi tới gật đầu với những người này: “Các vị cổ đông thật ngại quá. Những người dưới quyền tôi đã thiếu hiểu biết và gây ra một số rắc rối. Hiện tại đã giải quyết xong. Mời các vị vào phòng họp. Đại hội cổ đông sắp diễn ra rồi.”

“Đây không phải Úc Tinh sao? "

Trong cổ đông có người nhận ra tôi, vô cùng kinh ngạc. Tôi "Ừ" một tiếng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nghiêm túc gõ bàn phím làm việc.

Thái độ này, thật sự là không quá lễ phép. Ba tôi lập tức trầm mặt: "Úc Tinh! Trưởng bối nói chuyện với con, thái độ này của con là sao?”

Ừ, với thái độ này, Lục Chi Chi cố ý đến kiếm chuyện không phải là muốn cho mọi người thấy tôi rác rưởi sao? Tôi thành toàn cho cô ta.

Hôm nay là đại hội cổ đông công ty, kiểm kê hàng năm, toàn bộ lãnh đạo công ty đều sẽ có mặt. Mẹ và anh trai tôi cũng ở đây.

Lúc Lục Chi Chi vừa tới, tôi đã biết cô ta có ý gì.

“Ba, ba đừng nóng giận, Úc Tinh từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, không được giáo dục nghiêm túc, tính tình nóng nảy một chút cũng rất bình thường.”

Hay cho một đóa bạch liên hoa nhu thuận. Các cổ đông nhìn cô ta, lại nhìn tôi, nhao nhao lắc đầu thở dài.

“Ôi, Chi Chi à, vẫn là con hiểu chuyện hơn.”

“Úc Tinh đứa nhỏ này tuy rằng đáng thương, nhưng...... Ôi, sao có thể thô lỗ như vậy chứ.”

Tiếng nghị luận cùng khinh bỉ nổi lên bốn phía.vMẹ và anh trai tôi sắc mặt khó coi, nhưng ai cũng không mở miệng. Tôi ngược lại không sao cả.

Mấy năm nay tôi đã gặp qua lòng người ấm lạnh, so với nơi này còn âm u hơn nhiều.

“Xong!” Tài liệu cuối cùng đã được lưu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, đập mạnh vào bàn và đứng dậy. Nhịn mấy ngày nay, xem như đã đến lúc thanh toán nợ rồi!

“Úc Tinh! Cô muốn tạo phản sao? "

Quản lí bộ phận của tôi trừng mắt, quở trách tôi. Tôi cử động cổ trái phải một chút.

“Đúng, bà đây không - - làm - - nữa.”

Nghe được lời này của tôi, mọi người ở đây đều sửng sốt một chút. Lục Chi Chi đắc ý cười cười, ngay sau đó bắt đầu giả vờ: “Úc Tinh, đừng nóng nảy. Vốn là công việc của cô không làm tốt, bị mắng cũng là bình thường. Tất cả mọi người là vì tốt cho cô mới nhắc nhở, bằng cấp thấp cũng không sao nhưng tốt xấu cơ bản vẫn phải phân rõ.”

Được được. Người tốt đều để cho cô làm, được chưa?

"Phúc khí này cho cô đấy, tôi cũng không cần, tôi không có giáo dục, cha mẹ cũng không quản, nào đến phiên các người?"

Ba tôi hét lên: "Vớ vẩn!"

Tôi bĩu môi, không để ý đến ông ta, tầm mắt đảo qua đồng nghiệp trong khu làm việc, tao nhã vuốt vuốt tóc.

“Các vị, làm việc với nhau năm ngày, còn chưa tự giới thiệu qua. Tôi tên Úc Tinh, là thiên kim thật sự của Lục gia bị ôm nhầm, chủ tịch Lục Chấn Hoa của các người, là ba ruột của tôi.”

Im lặng. Khu làm việc yên tĩnh như chet. Chỉ trong mười giây, tôi đã có thể nhìn thấy sự bàng hoàng, hối hận và hoảng sợ trên khuôn mặt của những người này.

Đầy màu sắc và tuyệt vời. Bây giờ chắc họ đang nghĩ đến việc họ đã chèn ép tôi trước đây như thế nào, họ chắc muốn chet.

“Mặt khác, tôi còn có một thân phận.”

Tôi quay đầu, như cười như không nhìn ba và Lục Chi Chi: “Đúng là tôi xuất thân từ nông thôn nhưng trình độ học vấn của tôi không hề thấp”.

“Tôi sẽ không đề cập đến danh tiếng khi nhảy lớp, hoặc là thí sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Hãy để tôi nói về công việc của mình."

“Còn tôi, tôi cũng không phải người vĩ đại, tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở cục thuế mà thôi.”

Nếu như nói khu làm việc vừa rồi là yên tĩnh, thì bây giờ chính là ngư lôi xuống biển, toàn bộ nổ tung.

Tôi không có tâm tư nhìn phản ứng của bọn họ, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm ba tôi và Lục Chi Chi. Khuôn mặt của ba tôi gần như mất đi huyết sắc trong nháy mắt.

Ông ta nhìn tôi không tin nổi: “Con, con nói cái gì?”

“Lúc con nhận tổ quy tông, ba cũng không tò mò mấy năm nay con đã trải qua những gì sao?"

Tất nhiên là ông ta không quan tâm. Ngay cả mẹ và anh trai tôi vất vả tìm tôi, cũng chỉ biết tôi đã chịu khổ, không biết tôi đã thi biên chế.

Ba tôi bận rộn "tình cảm cha con" với Lục Chi Chi, lại càng không biết. Ông ta cho tới bây giờ cũng không để ý qua, mấy năm nay tôi sống như thế nào.

"Úc Tinh, đây là chuyện tốt, chị giấu mọi người làm cái gì chứ?" - Lục Chi Chi bình tĩnh, kiềm chế sự run rẩy của mình, vẫn đang thử thách tôi.

“Đương nhiên là để chơi chet các người rồi.”

Tôi cười. Bây giờ cô có cảm thấy mình thật ngây thơ không?

"Mấy ngày nay tôi không làm không biết, vừa làm thì giật nảy mình, sổ sách của công ty chúng ta lại có vấn đề lớn như vậy!"

“Tinh Tinh, đừng làm loạn nữa, "Ba tôi thật sự luống cuống, cũng bắt đầu gọi tôi là Tinh Tinh," Công ty cũng có một phần của con, đừng làm bậy chứ!”

“Hả? Có phần của tôi sao? Sao tôi lại không biết?”

8.

“Có có có! Đương nhiên là có! Ba đã sớm làm xong giấy tờ trả lại cổ phần rồi! Chi Chi, nhanh, mau đến văn phòng ba lấy ký tên vào đi, trả cổ phần trên danh nghĩa của con lại cho Tinh Tinh.”

“Ba!”Lục Chi Chi không tình nguyện nhìn ba tôi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông ta, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Cô ta nhanh chóng trở về văn phòng cầm một phần văn kiện đã ký tên, đưa cho tôi.

“Đã ký xong rồi."

“Ồ, 10% cổ phần đây sao?" tôi cẩn thận cất kỹ tài liệu, ngẩng đầu nhìn bọn họ cười cười, "Đứa nhỏ chet rồi các người mới cho bú? Đã muộn rồi!”

Tôi vừa nói xong, ngoài cửa có một đám người đi vào. Tông Ngự đi ở phía trước, đôi chân thon dài thẳng tắp, từng bước giẫm lên trái tim tôi. Đẹp trai quá mẹ ơi!

“Tông Ngự? Cậu mang nhiều người như vậy tới làm gì vậy?" Ba tôi nhìn Tông Ngự, thái độ tốt khác thường.

“Xin chào Lục tiên sinh, chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo đích danh từ bà Úc Tinh rằng công ty của ông có hành vi vi phạm thuế."

“Hiện tại, bộ phận của tôi muốn tiến hành thanh tra tài sản của quý công ty, xin phối hợp.”

Không ngờ tôi có thể làm tuyệt như vậy.

“Úc Tinh, con điên rồi sao?!”

Không chỉ có ba tôi và Lục Chi Chi khiếp sợ, ngay cả cổ đông cũng bắt đầu chất vấn tôi.

Tôi bày ra thái độ không vui khi đổ thuốc trừ sâu của ba tôi vào đêm giao thừa, lắc lắc đầu: “Cũng không phải, nếu tôi điên ngay cả công ty của tôi cũng có thể tố cáo. Nhưng mọi người đừng hoảng hốt, trong lòng tôi biết rõ, hông có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ có ba ngàn vạn tiền thuế thôi, nộp bổ sung là được.”

Nói xong, tôi cười khặc khặc với Tông Ngự như chó săn.

“Sếp cứ đi đi, bên này đã có tôi, tôi báo kết quả thanh tra cho họ là xong rồi.”

Tông Ngự đi tới chọc vào trán tôi, đôi môi mỏng cong lên đẹp đẽ khiến tôi lóa mắt.

Anh ấy dẫn các đồng nghiệp đi thanh tra. Tôi thì nghiêng nghiêng đầu, nhìn đám người đang hoảng sợ trước mặt tôi.

“Lục Chấn Hoa, đây là con gái tốt anh nuôi sao? Người trong nhà lại lấy d a o đ â m nhà mình?"

“Lão Lục à, công ty trốn thuế, chúng ta có thể giải quyết, nhưng không thể để lộ chuyện ra ngoài. Gia đình anh đang làm cái gì vậy chứ?”

“Cũng may ba ngàn vạn không nhiều lắm, bổ sung là được, vốn dĩ chúng ta nên nộp từ sớm. Thật may mắn, không có vấn đề gì lớn.”

Các cổ đông mồm năm miệng mười, tuy rằng phần lớn đều oán giận, nhưng ai cũng không để tâm nhiều đến chuyện trốn thuế này.

Cũng không phát hiện, mặt ba tôi và Lục Chi Chi đang trắng bệch. Lục Chi Chi trốn ngay sau lưng ba tôi.

Các cổ đông nói nửa ngày, rốt cục phát hiện ba tôi vẫn không nói chuyện, nhất thời ý thức được chuyện gì.

“Không phải chứ lão Lục? Chẳng lẽ trong sổ sách công ty hiện tại ngay cả ba mươi triệu cũng không có?!”

Đương nhiên không có. Ba mươi triệu trốn thuế này đều chảy vào túi riêng của ba tôi, căn bản không có trong sổ sách công ty.

Hơn nữa Lục Chi Chi trở thành thiên kim giả, thật sự là rất sợ mất đi cuộc sống phú quý hiện tại. Liền lợi dụng chức vụ của mình, khuyến khích ba tôi đầu tư rất nhiều dự án bong bóng, từ đó lấy được lợi nhuận vô cùng cao.

Cô ta tìm đường lui cho mình thật đúng là trọn vẹn. Nhưng điều này dẫn đến sổ sách hiện hành của công ty, căn bản không có tiền dư thừa.

“Cái này…” Trên trán cha tôi toát mồ hôi lạnh, “Tôi sẽ tìm cách, tôi sẽ tìm cách…”

"Ba, không cần nghĩ nữa, trong tài khoản của ba và Lục Chi Chi đều có tiền!" Với tư cách là chiếc áo khoác bông nhỏ của bố, tôi nhanh chóng giơ tay đưa ra gợi ý.

“Con đã tính toán rồi! Lợi nhuận xám xịt của Lục Chi Chi từ những dự án này ít nhất là 10 triệu!"

“Cộng với hàng chục triệu mà ba đã tiết kiệm được nhờ các hoạt động bí mật, thế là quá đủ rồi!”

Lại cảm khái một chút.

Nhà tôi thật sự có tiền!

“Tốt lắm Lục Chấn Hoa, cha con các người thật đúng là công thần lớn của công ty!"

“Loại sâu bọ như anh còn làm tổng giám đốc gì nữa! Mau mang theo con gái tốt của anh cút đi!"

“Trước khi đi, phải nhổ tiền ra!"

Các cổ đông đồng loạt xông lên, nước bọt bay tứ tung. Ba tôi lại không để ý, chỉ trừng mắt nhìn Lục Chi Chi như muốn giet người.

“Tao đối với mày tốt như vậy, mày lại ở sau lưng tao kiếm tiền riêng?”

Lục Chi Chi sợ tới mức rụt cổ lại, nước mắt lưng tròng còn muốn giải thích:"Không phải ba, con chỉ muốn cho ba một đường lui..."

“Phi! Đường lui cho tao! Mày suy nghĩ cho tao như vậy, sao bây giờ tao chỉ còn lại hai bàn tay trắng?”

Tôi vừa nghe lời này, liền liếc mắt nhìn anh trai và mẹ tôi một cái. Ối! Cuối cùng thì ba cũng đã tỉnh lại rồi, ba của con!

Lục Chi Chi từng câu từng chữ đều là vì tốt cho ba tôi. Nhưng chỉ cần thông não một chút, ba tôi sẽ phát hiện ra rằng thực ra ông ta chẳng lấy được gì, nhưng Lục Chi Chi lại có được tất cả.

Xa không nói, chỉ nói hiện tại. Ba tôi được cô ta khuyến khích đầu tư nhiều hạng mục như vậy, bản thân ông ấy không có tiền nhưng Lục Chi Chi lại có tiền.

Điều đó không phải quá rõ rồi sao?

“Con khốn! Tao đánh chet mày!”

Ba tôi thật sự tức điên lên, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy lại còn có thể nắm tóc Lục Chi Chi một cách chính xác, bắt đầu đánh nhau.

Các cổ đông cũng ra mặt tố cáo, hiện trường vô cùng bùng nổ.

Anh tôi dẫn mẹ đi vòng qua đám đông, đứng bên cạnh tôi. Lại từ trong túi móc ra một nắm hạt dưa đưa cho tôi.

Ba người chúng tôi trực tiếp quang minh chính đại vừa nhìn, vừa cắn hạt dưa.

Tôi: "Sau sự việc này, chức vụ CEO của ba sẽ không còn được bảo toàn nữa. Anh ơi, sau khi tiếp quản anh phải giữ vững chức vụ của mình nhé!”

Anh tôi: "Yên tâm đi, anh sẽ ngoan ngoãn với bổn phận lo kiếm tiền, không làm mấy chuyện đó.”

Tôi: "Mẹ, thủ tục ly hôn có thể lên lịch rồi. Chờ ly hôn xong, chúng ta đi du lịch nhé?"

Mẹ tôi: "Nhất định, mẹ phải mang ngôi sao của mẹ đi qua ngày tốt lành.”

Một bàn tay với những đốt ngón tay sắc nhọn đột nhiên vươn ra từ sau lưng tôi, chộp lấy vài hạt dưa trên tay tôi.

Ba người chúng tôi đồng thời nghiêng đầu, nhìn thấy Tông Ngự lười biếng tựa vào tường bên cạnh tôi, khóe miệng mang theo ý cười:"Thêm một đứa con rể nữa, không ngại chứ?"

Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng. Ngày đó sau khi về nhà, tôi đã tra qua câu nói kia của Tông Ngự.

"Nếu hoàng tử bé ở trên một ngôi sao, tôi sẽ không thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao. Đối với tôi chỉ có ngôi sao này mới có ý nghĩa, bởi vì người tôi yêu sâu đậm đang ở trên ngôi sao này."

Tên sếp c h ó má này, lợi dụng tôi trong công việc còn chưa đủ. Bây giờ còn muốn chèn ép cả cuộc sống của tôi.

Cút!

9.

Cuối cùng mẹ tôi cũng thuận lợi ly hôn với ba tôi, lấy đi phần lớn tài sản. Lục Chi Chi bị đuổi khỏi công ty, chẳng biết đi đâu.

Ba tôi hối hận đến xanh ruột, mỗi ngày đều quỳ gối trước cửa nhà tôi, muốn xin một người tha thứ.

“Tinh Tinh, ba biết ba đã làm sai, là ba mắt mù không phân biệt được mắt cá và trân châu."

“Nhưng dù sao ba cũng là ba của con, con đừng nhẫn tâm như vậy được không? Cho ba một cơ hội, ba sẽ thật lòng yêu thương con, bù đắp tình thương của ba, ba thật sự biết sai rồi.”

Thực ra chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với ba tôi. Nhưng hôm nay, những lời cuối cùng ông ta nói, khiến tôi dừng bước.

Tôi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn ông: “Ba, kỳ thật trước khi về nhà, con đã chờ mong tình thương của ba.”

“Tính tình con lạnh lùng, nhưng con cũng từng hâm mộ những đứa trẻ được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Con cũng từng hy vọng xa vời rằng mình sẽ được trở về một mái nhà ấm áp và hướng tới một tương lai hạnh phúc”.

“Nhưng từ lúc ba nói ba sẽ chet cùng cả gia đình vào đêm giao thừa, con đã biết ba không phải là một người chồng tốt chứ đừng nói đến một người cha tốt.”

“Ba căn bản cũng không cưng chiều Lục Chi Chi như vậy, người ba yêu nhất chỉ có chính ba.”

Tôi nói xong mặt ba đỏ bừng nhưng ông ta vẫn lắc đầu ,tiếp tục biện hộ:"Không, ba chỉ... chỉ là bị Lục Chi Chi mê hoặc... Ba nuôi cô ta hơn hai mươi năm, loại tình cảm này rất dễ bị lợi dụng..."

Nhìn đi. Đến bây giờ ông ta vẫn còn cảm thấy đều là lỗi của người khác.

Trong sân vừa vặn có người làm vườn đang trừ sâu cho vườn hoa, tôi trực tiếp đi qua cầm lấy thuốc trừ sâu đặt ở bên cạnh người làm vườn.

Mở nắp ra, đưa cho ba tôi: “Ba, ngày đó vì chứng minh mình không thiên vị, chứng minh mình trong sạch, không phải chính miệng ba đã nói sao? Cùng lắm thì cả nhà chúng ta cùng chet. Đến đây đi, tài sản gì gì đó con không cần, con chỉ muốn tình thương của ba thôi."

“Hay là ba chet cùng con, kiếp sau chúng ta lại làm cha con nhé?"

Thuốc trừ sâu đặt trước mặt, ba tôi liền thay đổi sắc mặt. Nhìn tôi giống như nhìn quái vật, liên tục lui về phía sau vài bước. Trong miệng lẩm bẩm "Đồ điên, đồ điên!", rồi nhanh chóng bỏ đi.

Khoảnh khắc bóng dáng ông ta biến mất, nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Nhìn đi. Có những thứ, không có được chính là không có được.

“Em bé khóc nhè.” Tông Ngự vố trán tôi, đau lòng ôm tôi vào trong ngực.

“Hắn không đau lòng, anh đau lòng. Sau này không được khóc nữa, biết không? Khóc trong công việc là đủ rồi.”

Tôi nhất thời bị anh ấy chọc tức, nở nụ cười: "Vậy anh không thể bớt bóc lột em một chút được sao? Lãnh đạo cũng chó, không đổi được.”

Anh tôi xách hành lý đi ra, liếc mắt nhìn hai chúng tôi: “Hai người chán chet đi được! Còn đi Tam Á nữa hay không? Không kịp lên máy bay bây giờ!”

Mẹ tôi đội chiếc mũ đi biển và mím môi mỉm cười: "Đi, đi! Đi ngay thôi!"

Tôi nắm chặt tay Tông Ngự, bật cười.

Trên đường đến sân bay, xe đi ngang qua một quảng trường, có người đang đánh nhau.

Một người phụ nữ mập mạp giật tóc một người phụ nữ, miệng mắng chửi dữ dội, giống như là đang mắng "Tiểu tam".

Người phụ nữ bị đánh lộ mặt. Là Lục Chi Chi. Tôi hơi kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy không ngoài dự đoán lắm.

Tông Ngự nắm tay tôi, tôi thu hồi tầm mắt nhìn anh ấy, hỏi một vấn đề: "Ông chủ, anh thích em từ lúc nào?"

“Vừa khóc vừa làm báo cáo, còn mắng anh có nhan sắc nhưng không có nhân tính.”

????

Đó không phải là lúc tôi mới vào nghề sao?

“Tông Ngự, anh sớm như vậy đã thích em rồi?”

“Ừ. Cũng không phải.”

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom