-
Phần 4 END
19.
Lục Hàn Thanh nói, đám người xuyên việt ở dưới hoàng cung đào ra một cái địa đạo rất dài.
Bọn họ lặng lẽ chiếm lĩnh các cửa lớn của hoàng cung, hiện tại người bên ngoài căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Là thành công hay là thất bại, phải xem lần này Cấm quân có thể chống đỡ đến thời gian thiết triều sớm hay không, chờ các đại thần phát hiện ra sự không thích hợp.
Lúc này cách hừng đông còn hai canh giờ, thế cục hiện tại đã ở vào hoàn cảnh xấu, chỉ sợ đêm nay lành ít dữ nhiều.
Lúc chúng tôi đến nơi, Mạnh Thanh Nhiên đang thủ ở đại điện, đám người xuyên việt đã đột phá được vài vòng Cấm quân tới gần đại môn.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ tên Hứa Tĩnh kia.
Cô ta rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến tôi cũng là phận phụ nữ mà tự ti mặc cảm.
Cô ta xinh đẹp giống như mẫu đơn nở rộ trên cành, cho dù đứng ở trong đám người tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy.
Chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, mang theo oán độc xấu xí.
Cô ta ngưng mắt nhìn phương hướng đại điện, vung tay lên mọi người liền tràn lên.
Có xuyên việt giả muốn tiến vào đại điện, lúc này tôi nhìn thấy Mạnh Thanh Nhiên cầm kiếm giet chet ngay lập tức.
Nhìn thấy anh ấy vẫn bình an vô sự, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tĩnh ở dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Nhiên, cô ta lớn tiếng: "Đã lâu không gặp, Triệu Tử Hằng...... Không, phải gọi là Mạnh Thanh Nhiên mới đúng.”
Mạnh Thanh Nhiên giơ kiếm chỉ về phía Hứa Tĩnh ở dưới, cười lạnh một tiếng:"Một người chet như cô còn trở về làm gì, còn muốn chet thêm lần nữa à?"
Trong mắt Hứa Tĩnh hiện lên sát ý:"Đương nhiên là tới báo thù cho chồng của tôi!”
Mạnh Thanh Nhiên cười âm lãnh:"Em trai của tôi muốn vương vị, tôi liền đưa nó xuống dưới đó làm hoàng đế, Hứa Tĩnh cô nên cảm tạ nguyện vọng của nó.”
Hai mắt Hứa Tĩnh dần đỏ ngầu, cô ta lớn tiếng ngắt lời: "Là tôi lừa anh, tôi đã trả lại cho anh một mạng, tại sao anh nhất định phải đuổi tận giet tuyệt?"
“Bởi vì cái mạng này của cô, không xứng.”
Mạnh Thanh Nhiên nói xong ra lệnh một tiếng: "Giet cho ta!”
Hứa Tĩnh bên kia cũng không khách khí:"Giet cẩu hoàng đế, vì Hiệp hội xuyên việt giả báo thù!"
Song phương vừa mới dừng chém giet lại bắt đầu lao vào.
Lục Hàn Thanh vung kiếm lên giet kẻ địch trước mặt tôi, tôi cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn theo dõi hắn, chậm rãi nhích tới gần Mạnh Thanh Nhiên.
Dường như tôi đã thích Lục Hàn Thanh, nếu không mỗi lần có đao thương vung tới tôi cũng sẽ không đến mức lo lắng hắn bị thương, lại càng sẽ không lo hắn bị xuyên việt giả đánh lén, giống như lo lắng cho Mạnh Thanh Nhiên, đồng dạng cũng lo lắng cho hắn.
Tôi và Lục Hàn Thanh cuối cùng cũng gặp được Mạnh Thanh Nhiên.
Lục Hàn Thanh trải qua một phen đánh nhau, rõ ràng thể lực có chút chống đỡ hết nổi, lại nhìn Mạnh Thanh Nhiên, cánh tay của hắn bị thương, m.áu thuận theo đầu ngón tay đang chậm rãi nhỏ xuống.
“Anh, anh không sao chứ? "
Tôi lo lắng đỡ lấy anh trai.
Mạnh Thanh Nhiên gật gật đầu, trấn an vỗ vỗ tay tôi.
“Không sao.”
Hứa Tĩnh che dấu ẩn nhẫn nhiều năm, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị đầy đủ.
Cấm quân cuối cùng vẫn đánh không lại thế công mãnh liệt của người xuyên việt, nhân số nhanh chóng giảm mạnh.
Ba người chúng tôi lưng tựa vào nhau.
Bàn tay không cầm kiếm kia của Lục Hàn Thanh, cẩn thận móc nhẹ đầu ngón tay tôi.
Thấy tôi không cự tuyệt, lúc này hắn mới yên tâm lớn mật nắm chặt lấy mười ngón tay tôi.
Lục Hàn Thanh cười dịu dàng, hắn hỏi tôi: "Nhiễm Nhiễm, nếu có thể sống sót đi ra ngoài, nàng có nguyện ý để ta trở thành người nhà của nàng không?"
Trong mắt tôi có nhiệt ý dâng lên, khoé mắt ửng hồng, người này đã không tỏ tình thì thôi còn trực tiếp nhảy tới trình tự cầu hôn luôn rồi.
Hắn trông mong chờ câu trả lời của tôi, nhưng tiếng hét xung quanh khiến tôi phảng phất không nghe thấy nữa.
Tôi gật gật đầu, nghiêm túc nói cho hắn biết: "Em nguyện ý.”
Mạnh Thanh Nhiên bật cười ngắn ngủi hai tiếng, liền bị gió lạnh làm ho sặc sụa lên.
Anh ấy hắng hắng giọng nói tiếp: "Lục Hàn Thanh, ngươi phải biết rằng...... Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta là tiểu cô nương tốt nhất thiên hạ.”
Anh trai tốt của tôi rốt cục biết che chở em gái rồi, không giống trước kia anh ấy chỉ biết nói tôi chà đạp Lục Hàn Thanh.
Lục Hàn Thanh cười cười:"Bệ hạ nói đúng, Nhiễm Nhiễm là tiểu cô nương tốt nhất thiên hạ.”
20.
Địch nhân dần dần tới gần, cái chet ngay trước mắt, có Mạnh Thanh Nhiên và Lục Hàn Thanh ở bên cạnh tôi không một chút lo sợ, thản nhiên một cách thần kỳ.
Mạnh Thanh Nhiên dừng tay vung kiếm lại, bỗng dưng lui về bên cạnh tôi hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em muốn về nhà không?"
Tôi không hiểu tại sao anh trai lại đột nhiên hỏi tôi câu hỏi này, nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời anh.
“Không muốn.”
Ở hiện đại tôi đã không còn nhà, đối với tôi mà nói nơi Mạnh Thanh Nhiên ở đó mới là nhà của tôi.
Mạnh Thanh Nhiên buồn bã cười:"Nhiễm Nhiễm, em có biết lúc em nói dối luôn không dám nhìn thẳng người khác không?"
Tôi hơi ngạc nhiên.
Anh ấy nói: "Nhà của chúng ta hẳn là đã không thể xem là nhà rồi, em không muốn trở về nhưng anh lại càng không muốn nhìn em chet."
Vừa dứt lời, anh ấy chống kiếm, quỳ một gối xuống đất phun ra một ngụm máu lớn.
Máu trong người tôi dường như đông lại.
“Anh!”
Tôi thất kinh ngồi xổm xuống nhìn anh ấy, ngực anh ấy bị mảnh sắt của thuốc súng nổ tung văng vào.
Lục Hàn Thanh nghe được thanh âm của tôi, cũng đi tới bên cạnh.
Long bào màu đen của Mạnh Thanh Nhiên đã bị máu thấm ướt.
Anh ấy tràn đầy áy náy nhìn Lục Hàn Thanh: "Xin lỗi Hàn Thanh, ta không thể giao muội muội cho ngươi, ta muốn... đưa nó rời khỏi đây."
Lục Hàn Thanh bắt lấy tay tôi, trong đôi mắt ôn nhuận phản chiếu bóng dáng tôi.
“Vi thần cũng muốn công chúa được sống, Lục mỗ đời này được công chúa nguyện ý, đã thỏa mãn rồi.”
Nước mắt tôi bất giác chảy xuống, tôi không ngừng lắc đầu:"Em không muốn đi, em không đi, không phải anh vẫn muốn về nhà sao?”
Mạnh Thanh Nhiên lau vết máu bên miệng, cười nói: "Đồ ngốc, anh là xuyên cả người tới, không về được, hơn nữa về nhà nào quan trọng bằng em.”
Anha áy vừa dứt lời liền đem hạt châu màu đỏ trong tay ném nát trên mặt đất.
Toàn bộ cơ thể tôi được bao phủ bởi ánh sáng trắng dịu dàng.
Lục Hàn Thanh ôm chặt lấy tôi, hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Tạm biệt, công chúa điện hạ.”
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là cảnh tượng xuyên việt giả xông về phía bọn họ.
Trời sắp sáng, nhưng hết thảy đều không còn kịp rồi.
Tôi bước ra khỏi ánh sáng trắng và nhìn thấy cơ thể tôi nằm trơ trọi trên giường bệnh, cả căn phòng chỉ có tiếng máy đo điện tim.
Âm thanh tích tích.
Tôi vươn tay chạm vào thân thể của mình, một cỗ lực đạo muốn kéo tôi vào, tôi sợ tới mức lập tức lui về phía sau vài bước.
Bạch quang vừa mới xuất hiện cũng không có biến mất, mà là lấy tốc độ chậm rãi chậm rãi thu nhỏ lại.
Hạt châu của Mạnh Thanh Nhiên đưa tôi trở về.
Chỉ cần tôi trở lại thân thể, tôi cũng sẽ không chet, nhưng bọn họ đều không còn tôi cũng không muốn sống tiếp.
Tôi đi đến trước ánh sáng trắng, ngoài cửa mẹ tôi không biết đang nói chuyện với ai, bà la lớn: "Trị cái gì mà trị, nó từ nhỏ đã như vậy rồi, chính là một ngôi sao chổi, hại con trai tôi biến mất, hiện tại thành người thực vật lại tới báo hại tôi.”
Tôi nhắm mắt lại, nghĩa vô phản cố* đi vào trong bạch quang đưa tôi trở về.
{*nghĩa vô phản cố: làm việc có lý do chính đáng, không chùn bước, không màng lợi ích.}
Tôi cầu xin ông trời cho tôi được trở lại bên cạnh Mạnh Thanh Nhiên và Lục Hàn Thanh, cho dù kết cục có là chet.
Lúc ý thức được lại, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu có người đang khóc, một giọt nước mắt rơi trên mặt tôi.
Mí mắt tôi hơi hé, chậm rãi mở mắt.
Tôi nằm trong lòng Lục Hàn Thanh, hắn khóc rất xấu.
Tôi ghét bỏ lên tiếng: "Lục Hàn Thanh, đừng khóc nữa.”
Lục Hàn Thanh mừng rỡ cúi đầu nhìn tôi: "Nhiễm Nhiễm, nàng chưa chet…nàng…nàng thật sự đã trở lại?"
Lời còn chưa dứt, hắn sợ hãi mà ôm chặt lấy tôi.
Chiến trường lúc tôi rời đi, lúc này đã an tĩnh lại.
Trên bậc thang, trên khung cửa, trên lan can... xác chet ở khắp mọi nơi.
Lục Hàn Thanh ở đây, Mạnh Thanh Nhiên lại không thấy đâu, một suy đoán đáng sợ tràn vào trong đầu tôi.
Tôi đẩy Lục Hàn Thanh ra, rưng rưng nước mắt nhìn hắn:"Mạnh Thanh Nhiên đâu, anh trai tôi đâu!”
Sắc mặt Lục Hàn Thanh thay đổi.
Tôi kéo tay hắn qua, hoảng hốt nói: "Anh tôi làm sao vậy, có phải anh ấy... chet rồi không?”
21.
“Hắn chưa chet, nhưng mà cũng sắp rồi."
Giọng Xuân Đào lạnh như băng ở phía sau tôi cất lên.
Tôi theo thanh âm xoay người, bên chân lại đá trúng thứ gì đó.
Tôi cúi đầu nhìn, thế mà lại là đầu Hứa Tĩnh.
Cô ta mở to đôi mắt trống rỗng, giống như đang nhìn về phương xa lại giống như đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà được Lục Hàn Thanh đỡ lấy.
Xuân Đào hất cằm:”Đá lại đây.”
Tôi không thể tin được nhìn cô ta, cô ta không phải là người của Hiệp hội người xuyên việt sao?
Hứa Tĩnh đã chet, cô ta còn coi đầu là bóng mà kêu tôi đá qua?
Không biết tình huống của Mạnh Thanh Nhiên, tôi vốn đã sốt ruột, hơn nữa lại nhìn thấy thứ máu tanh như vậy, ý thức của tôi đã gần như sụp đổ.
Tôi bất an kéo tay áo Lục Hàn Thanh:"Tôi... tôi... tôi muốn đi tìm anh tôi.”
“Được, chúng ta đi tìm bệ hạ.”
Có thể là để trấn an tôi, giọng nói dịu dàng của Lục Hàn Thanh sắp nhỏ ra nước.
Xuân Đào nghiêng đầu nhìn tôi:"Công chúa không muốn biết Hứa Tĩnh chet như thế nào sao?"
Tôi muốn biết, nhưng tôi không muốn nghe cô ấy vừa nói chuyện với tôi vừa đá đầu Hứa Tĩnh lăn đi theo tôi.
Lục Hàn Thanh dừng bước, âm trầm nhìn mặt ngăn cản cô ta:"Ngươi dọa tới nàng rồi.”
Xuân Đào lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, một cước đem đầu đá bay lên.
Tôi nghe thấy một tiếng trầm đục, trái tim cũng đột nhiên ngừng đập.
Xuân Đào chắp tay sau lưng, nhảy nhót chuyển tới trước mặt tôi.
"Công chúa điện hạ, tôi nói cho cô tin tức cũng không tệ lắm, nếu như không phải sợ khiến cho hiệp hội hoài nghi, tôi liền đem kế hoạch tác chiến nói cho cô, tôi cũng có thể nhanh chóng giet được Hứa Tĩnh."
Tôi sợ ngây người, tôi tự cho là mình moi được tin tức hoá ra lại là Xuân Đào cố ý tiết lộ cho tôi, mục đích chính là để cho tôi đề cao cảnh giác, để cho kế hoạch của Hứa Tĩnh bị cản trở?
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy: "Cho nên người cô muốn đối phó căn bản không phải anh trai tôi, vậy cô tới bắt tôi làm gì?"
Xuân Đào nhẹ nhàng nói: "Tới cứu cô chứ sao nữa, dù sao có người hát khó nghe hơn cả mình, tôi rất ít thấy.”
Cảm xúc sợ hãi của tôi bị quét sạch, một sự sỉ nhục khó tả lan toả trong lòng.
“Cô lăn đi!”
22.
Mạnh Thanh Nhiên đang ngủ thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, bình thản.
Thái y nói anh ấy mất máu quá nhiều, miệng vết thương lại ở vùng gần trái tim, có thể nhặt về một cái mạng đã xem như phúc lớn mạng lớn, về phần anh ấy có thể hay không tỉnh lại, vậy thì phải xem tạo hóa.
"Anh đã nói muốn mang theo em ăn ngon uống sướng đấy, nếu anh chet ngày lành của em cũng chấm dứt, đến lúc đó cái đám quan viên kia suốt ngày đòi đâm đầu vào cột phản đối đều tới tìm em tính sổ, nói không chừng còn muốn bắt em chôn cùng...”
Tôi ở trước giường anh ấy thao thao bất tuyệt nói mấy ngày, thê thảm như thế nào nói như thế đó.
“Anh, anh mau tỉnh lại, Lục Hàn Thanh khi dễ em!”
Xuân Đào nhìn tôi diễn trò, đem quả táo gặm rồm rộp.
Tôi bổ sung nói: "Còn có cái người tên Xuân Đào đấy, cô ấy lừa em là xuyên việt giả, còn nói em hát khó nghe!"
Xuân Đào liếc tôi: "Sao cô không nói anh trai cô phát sốt uống kháng sinh là do tôi cho, còn có chuyện tôi mở cửa hoàng cung để trợ giúp bên ngoài kịp thời tiến vào.”
Tôi nghẹn họng, nói không nên lời.
Xuân Đào nói đúng, cô ấy trước kia từ trong hiệp hội xuyên việt giả lấy được thuốc cứu Mạnh Thanh Nhiên, cô ấy lại mở ra đại môn thay chúng tôi trợ giúp, cứu tất cả chúng tôi.
Công lao này của cô ấy rất lớn, tôi lại đi so đo ngược lại có vẻ nhỏ mọn.
Nhưng ngoài miệng tôi không muốn tha thứ.
"Cô mấy ngày nay ở trong cung cướp đoạt hoàng kim sắp đầy một xe rồi, cô căn bản còn cần anh trai tôi lấy thân báo đáp hay sao?"
Xuân Đào ra vẻ nghiêm túc cẩn thận cân nhắc.
Cô ấy hài lòng gật đầu:"Tôi thấy cũng được!”
Tôi phi một tiếng:"Anh trai tôi chịu nhiều khổ như vậy, phải tìm một người tâm địa thiện lương, thật lòng yêu thương anh ấy, cô tâm tư ác độc, không được!"
Xuân Đào vẻ mặt thuần lương chớp chớp mắt: "Tôi rất thiện lương đó nha ~~~”
Khóe miệng tôi giật giật, chị gái của Xuân Đào bởi vì Hứa Tĩnh mà chet, vì báo thù cô ấy ẩn núp ở trong hiệp hội xuyên việt giả, đem lời nói, phong cách của bọn họ hằng ngày học một biết mười, nếu như không phải cô ấy chủ động nói cho tôi biết, tôi căn bản không phân biệt được, cô ấy lừa tôi nhiều như vậy!
Tâm địa thiện lương mà cô ấy dám thâm nhập hiệp hội xuyên việt giả, chịu nhục năm năm, chỉ vì chờ một thời cơ lập kế hoạch giet Hứa Tĩnh.
Tâm tư có bao nhiêu thâm trầm, tôi nghĩ đến đều muốn phun miếng nước bọt!
“Khụ khụ...... Nhiễm Nhiễm.”
Tôi và Xuân Đào còn đang đấu võ mồm, Mạnh Thanh Nhiên suy yếu gọi tôi.
Ánh mắt anh trong trẻo nhìn tôi, nỗi sợ hãi tồn đọng nhiều ngày của tôi thoáng cái bộc phát ra.
Tôi nằm sấp trên người anh ấy khóc rống lên.
“Anh, em còn tưởng rằng anh không tỉnh lại nữa hu hu hu......”
Mạnh Thanh Nhiên sờ sờ đỉnh đầu tôi, buồn cười nói: "Nếu anh còn không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ bị em đem đi bán mất.”
Tôi nín khóc mỉm cười, chột dạ gãi gãi đầu.
Anh ấy nhìn về phía tôi, lại giương mắt nhìn Xuân Đào.
Xuân Đào vô tội nhún vai:"Anh đừng sợ, tôi và em gái anh nói đùa đấy, so với đàn ông tôi vẫn cảm thấy vàng thỏi thơm hơn một chút."
Kỳ thật tôi cảm thấy Xuân Đào và Mạnh Thanh Nhiên rất xứng đôi, một người nóng nảy một người lòng dạ đen tối.
23.
Trong nháy mắt đã đến lễ mừng năm mới, vết thương của Mạnh Thanh Nhiên tốt lên cũng không nhiều lắm, trong cung ngoài cung cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay là giao thừa, chúng tôi hẹn thời gian cùng nhau ăn cơm đoàn viên, nhưng Lục Hàn Thanh lại chậm chạp không tới.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, phát ra tiếng vang.
Trận tuyết bên ngoài đã rơi một ngày, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Tôi một bên lo lắng Lục Hàn Thanh bị gió tuyết ở trên đường, một bên lại thèm một bàn thức ăn lớn do Xuân Đào làm.
Mạnh Thanh Nhiên cầm đũa lặng lẽ định gắp đồ ăn trước mặt, bị tôi ngăn lại.
“Anh, Lục Hàn Thanh còn chưa tới mà.”
Mạnh Thanh Nhiên tủi thân: "Trẫm là hoàng đế, nào có đạo lý hoàng đế chờ thần tử.”
Mỗi khi đến loại thời điểm này anh ấy liền diễn sang thân phận hoàng đế, sau khi nghe nhiều tôi cũng không thèm để ý tới.
Mạnh Thanh Nhiên ngoan ngoãn buông đũa xuống, nuốt một ngụm nước miếng.
Không trách tôi và Mạnh Thanh Nhiên thèm ăn, Xuân Đào không biết học ở đâu một thân trù nghệ, đồ ăn nấu so với ngự trù còn ngon hơn.
Vì ăn miếng này của cô ấy, tôi bình thường cùng cô ấy cãi nhau tiếng đều nhỏ đi rất nhiều.
Địa long đốt trong phòng rất ấm áp, tôi chờ đến mức có chút buồn ngủ.
Xuân Đào là một cao thủ võ công thâm tàng bất lộ, lỗ tai cô ấy bỗng giật giật, nhắc nhở tôi: "Đến rồi.”
Quả nhiên một lát sau, cửa kẹt một tiếng, Lục Hàn Thanh đẩy cửa đi vào.
Tôi quay đầu nhìn hắn, trong tay hắn cầm một cành mai đỏ nở rộ, một đôi mắt đào hoa càng rộ lên ánh cười.
Lục Hàn Thanh đưa hoa cho tôi, "Nhiễm Nhiễm, hoa mai trong phủ nở rồi.”
Tôi nhận lấy đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mùi thơm tươi mát không nhã nhặn thấm vào ruột gan.
Tôi vô cùng thẳng thắn nói: "Hoa mai trong ngự hoa viên cũng có, anh làm gì phải mất công từ trong nhà mang tới?"
Lục Hàn Thanh bật cười nhìn tôi:"Ý Lục mỗ là muốn công chúa điện hạ cùng nhau thưởng hoa mai trong nhà.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ trong nhà, Mạnh Thanh Nhiên nhanh chóng ngắt lời.
"Cái gì trong nhà rồi không trong nhà, mau ăn cơm, ăn cơm, trẫm đói bụng!"
Tôi cắm hoa mai vào bình, Lục Hàn Thanh cởi áo khoác ngoài màu trắng ngồi xuống bên cạnh tôi, một hơi lạnh trong nháy mắt đánh úp về phía tôi.
Tôi đau lòng nắm lấy tay Lục Hàn Thanh, quả nhiên bị lạnh thành cái kem luôn rồi.
Xuân Đào trợn mắt nhìn tôi và Lục Hàn Thanh.
"Hừ, đôi cẩu tình nhân thối tha.”
Tôi cười hì hì nói: "Nếu không phục, cô cũng mau mau yêu đương đi.”
Tôi bưng rượu mơ ấm lên cho Lục Hàn Thanh làm ấm người, ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hoa ầm ầm, tuy rằng không nhìn thấy nhưng nghe thấy âm thanh, năm nay dường như lại náo nhiệt hơn một chút.
Mạnh Thanh Nhiên xưa nay không thể uống rượu, uống mấy chén vào bụng, mặt anh đã đỏ bừng.
Tửu lượng Xuân Đào so với Mạnh Thanh Nhiên còn kém hơn, một ly liền gục.
Cô ấy nói tôi hát không hay, tôi cười cô ấy một chén đã say!
Tiếng chuông năm mới trong cung vang lên, Lục Hàn Thanh cúi đầu khẽ hôn lên môi tôi.
Mùi rượu mơ trộn lẫn với hương tuyết tùng lạnh lẽo trên người hắn, khiến cho mặt già của tôi nóng lên.
Hắn chống trán tôi, cười nói với tôi: "Năm mới vui vẻ, Mạnh Thanh Nhiễm.”
Tôi giương khoé môi đáp lại hắn: "Năm mới vui vẻ, Lục Hàn Thanh.”
Mạnh Thanh Nhiên hai tay ôm mặt, gào lên: "Này, hai người hôn xong chưa vậy?”
Cả phòng ấm áp, tôi và Lục Hàn Thanh nhìn nhau cười.
Ngày tốt như vậy, nhất định sẽ là vĩnh viễn.
(Hoàn)