-
Phần 4 END
NGOẠI TRUYỆN
Góc nhìn nam chính (Thẩm Yến).
1.
Tôi dường như thích một người phụ nữ không nên thích.
Cô ấy là viên minh châu của Chu gia, là đại tiểu thư vô cùng xinh đẹp, Chu Đình Đình.
Tôi ngẫm nghĩ: Tôi thích cô ấy từ khi nào?
Cuối cùng, tôi kết luận rằng rất có thể là vào năm 13 tuổi, lúc tôi đi ngang qua cửa nhà cô ấy, cô ấy thả chó cắn tôi.
Lúc cô ấy nhìn thấy tôi sẽ bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, sau đó sẽ làm mặt quỷ với tôi.
Điên rồi điên rồi, tôi thế nhưng lại cảm thấy cô ấy làm mặt quỷ cũng đáng yêu muốn chết.
Tôi có nên đi kiểm tra não không?
Để tiếp xúc gần hơn với cô ấy, tôi đã không ít lần bị ba đánh vài trận đòn, chỉ để được học cùng một trường với cô ấy.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, cô ấy cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn tôi.
Bên cạnh còn có một người vô cùng đáng ghét luôn đi theo cô, Trần Tự.
Năm thứ ba đại học, tôi nghe người khác nói, Trần Tự sắp đi du học...
Nếu như cậu ta xuất ngoại, vậy Đình Đình có đi cùng cậu ta hay không?
Mặc dù tôi biết họ không phải là một cặp, nhưng tôi không dám nghĩ quá nhiều về nó.
Tôi muốn cho bản thân mình một cơ hội.
Đêm đó, tôi thức cả đêm viết cho cô ấy một bức thư tình, trên mặt đất chất đầy giấy vụn, tôi cảm thấy viết như thế nào cũng không đủ để thể hiện hết được tình cảm của tôi dành cho cô ấy.
Trên thực tế, tôi đã viết cho cô ấy rất nhiều bức thư tình, mỗi ngày một lá thư, tất cả đều bị khóa trong két an toàn của tôi.
Ngày hôm sau, tôi mong chờ đến giây phút tỏ tình với cô ấy, kết quả là cô ấy đứng trước mặt tôi xé nát lá thư, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào thùng rác.
Cô ấy thật sự rất ghét tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy rất nhiều, hơn nữa cũng đã thích từ rất lâu rồi.
2.
Ân oán của tôi và cô ấy càng ngày càng sâu.
Bởi vì tôi dẫn dắt Thẩm thị nghiền ép Chu thị.
Tôi thực sự rất muốn lấy toàn bộ tài sản của tôi làm sính lễ để cưới cô ấy, muốn nói với cô ấy rằng, em quan tâm những điều này để làm gì, của anh cũng là của em, của em vẫn là của em mà.
Nếu như có thể, anh cũng muốn trở thành tất cả mọi thứ của em.
Nhưng mà, tôi sợ...
Tôi sợ rằng trước khi tôi bước vào nhà cô, cô ấy sẽ thả chó cắn tôi một lần nữa.
May mắn thay, Thượng Đế thương tôi.
Cha vợ tôi chủ động đưa cô ấy đến cửa.
Tôi biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi của cô ấy, nhưng tôi sẵn sàng chìm vào trong đó.
Tôi muốn cô ấy gạt bỏ hết thành kiến đối với tôi và hiểu được trái tim tôi, đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Tôi phải thể hiện bản thân mình.
Thầm mến một người, nhất định sẽ tìm cách hiểu rõ tất cả về người đó.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ đến lớn, không biết tôi đã chi bao nhiêu tiền để mua chuộc bạn bè xung quanh cô ấy, tìm hiểu những sở thích của cô ấy.
Hóa ra cô ấy thích công chúa, cô ấy thích tất cả mọi thứ màu hồng.
Quyển sách cô ấy yêu thích nhất là ngôn tình tổng tài bá đạo, đặc biệt là quyển "Sau khi kết hôn với tổng tài cặn bã, tôi đột nhiên có thuật đọc tâm"
Thuật đọc tâm...
Tôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, nếu tôi khiến cô ấy lầm tưởng cô ấy có thuật đọc tâm, cô ấy có phải sẽ nghe được chân tâm của tôi hay không?!
Nói là làm.
Vì vậy, trước khi kết hôn, tôi đã đặt một cây bút ghi âm trên người tôi, ghi lại tất cả các lời tỏ tình của tôi với cô ấy.
Quả nhiên, cô ấy nghĩ rằng mình thực sự có thuật đọc tâm.
Mỗi khi những âm thanh đó vang lên, tôi thực sự muốn đâm đầu mà chết.
Người trong câu chuyện "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế" rốt cuộc là nhịn được như thế nào vậy...
Tôi tò mò.
Tôi cũng cố tình để cho cô ấy phát hiện ra tài khoản cá nhân của tôi và chuyện tôi đã viết thư tình cho cô ấy trong nhiều năm..
Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều, hơn nữa đã yêu từ năm 13 tuổi.
3.
Tôi phát hiện tôi tỏ ra lạnh lùng thì cô ấy sẽ không để ý đến tôi, vì vậy tôi thay đổi chiến lược, trở thành trà xanh vì người phụ nữ tôi yêu.
Ngày đó sau khi Đình Đình đi, Trần Tự lại nói ra những lời điên cuồng, muốn Đình Đình và tôi ly hôn.
Tôi nhướng mày, đi lên cho cậu ta một trận đòn.
Trần Tự trong nháy mắt bị đánh chảy máu, cậu ta ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Thế nào, không giả vờ nữa à?"
"Ở trước mặt cậu, sao phải giả vờ?"
Cậu ta cáu gắt, "Đình Đình sẽ phát hiện mục đích thật sự của cậu, chúng ta cứ chờ xem."
Tôi vỗ vỗ mặt cậu ta, ánh mắt lóe ra hàn ý, "Trần Tự bây giờ cậu còn chưa hiểu sao? Trò chơi này, cậu, bị loại."
Tôi liếc mắt nhìn khoảng cách người kia càng ngày càng gần, nhìn cậu ta nói: "Cậu nói xem bây giờ nếu tôi ngã xuống, cô ấy sẽ về phe ai?"
"Cái tên hỗn đản này!"
Tôi thừa nhận rằng tôi đã dùng một chút thủ đoạn để lừa dối sự cảm thông của cô ấy, nhưng ngoại trừ chuyện này, tôi không làm bất cứ điều gì khác.
Ngày Đình Đình bày tỏ tâm ý với tôi, tôi vui đến mức muốn khóc.
Cuối cùng tôi đã có được trái tim người phụ nữ tôi yêu nhiều năm.
Vợ chồng son chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc.
Nhưng có một chuyện cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Tôi lừa dối cô ấy, tôi nói dối cô ấy có thuật đọc tâm.
Tôi đã cố gắng tìm một cơ hội tốt để nói với cô ấy, thẳng thắn với cô ấy về điều này, nhưng cô ấy đã phát hiện ra bút ghi âm.
Đình Đình vô cùng tức giận, còn bỏ nhà đi.
Tôi buồn quá mà.
Chẳng bao lâu tôi đã bình tĩnh lại và tìm thấy cô ấy trên một hòn đảo nhỏ.
Cô ấy khóc và hỏi tôi, "Làm sao anh biết em ở đây? Đây là căn cứ bí mật của em mà."
Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy cô ấy: "Năm 15 tuổi, em chỉ thi được vị trí thứ hai, sau đó buồn bã đến đây. Năm 18 tuổi, em muốn đi du học, ba em không cho, em tức giận, sau đó chạy tới đây trút giận. Năm 20 tuổi, em cãi nhau với mẹ, em cũng tới đây."
Trên thực tế, tôi muốn nói rằng, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn luôn ở đây, chỉ là em không biết.
Tôi: "Xin lỗi, là anh gạt em, là anh khiến em thương tâm."
Cô ấy ôm tôi, nghẹn ngào khóc: "Thẩm Yến, nếu lần sau anh lừa em tiếp, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
"Anh nào dám chứ?"
Bảo bối đặt trong lòng 13 năm, sao tôi có thể từ bỏ?
"Đình Đình, anh yêu em."
Tại ký túc xá.
Tôi ôm cô ấy hôn nồng nhiệt.
Cô ấy hờn dỗi đẩy tôi ra, nói: "Ba mẹ đang ở bên ngoài đó."
Tôi vén chăn qua đầu, cào nhẹ mũi cô, giọng khàn khàn: "Yên tâm, bọn họ cũng muốn ôm cháu."
Góc nhìn nam chính (Thẩm Yến).
1.
Tôi dường như thích một người phụ nữ không nên thích.
Cô ấy là viên minh châu của Chu gia, là đại tiểu thư vô cùng xinh đẹp, Chu Đình Đình.
Tôi ngẫm nghĩ: Tôi thích cô ấy từ khi nào?
Cuối cùng, tôi kết luận rằng rất có thể là vào năm 13 tuổi, lúc tôi đi ngang qua cửa nhà cô ấy, cô ấy thả chó cắn tôi.
Lúc cô ấy nhìn thấy tôi sẽ bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, sau đó sẽ làm mặt quỷ với tôi.
Điên rồi điên rồi, tôi thế nhưng lại cảm thấy cô ấy làm mặt quỷ cũng đáng yêu muốn chết.
Tôi có nên đi kiểm tra não không?
Để tiếp xúc gần hơn với cô ấy, tôi đã không ít lần bị ba đánh vài trận đòn, chỉ để được học cùng một trường với cô ấy.
Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, cô ấy cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn tôi.
Bên cạnh còn có một người vô cùng đáng ghét luôn đi theo cô, Trần Tự.
Năm thứ ba đại học, tôi nghe người khác nói, Trần Tự sắp đi du học...
Nếu như cậu ta xuất ngoại, vậy Đình Đình có đi cùng cậu ta hay không?
Mặc dù tôi biết họ không phải là một cặp, nhưng tôi không dám nghĩ quá nhiều về nó.
Tôi muốn cho bản thân mình một cơ hội.
Đêm đó, tôi thức cả đêm viết cho cô ấy một bức thư tình, trên mặt đất chất đầy giấy vụn, tôi cảm thấy viết như thế nào cũng không đủ để thể hiện hết được tình cảm của tôi dành cho cô ấy.
Trên thực tế, tôi đã viết cho cô ấy rất nhiều bức thư tình, mỗi ngày một lá thư, tất cả đều bị khóa trong két an toàn của tôi.
Ngày hôm sau, tôi mong chờ đến giây phút tỏ tình với cô ấy, kết quả là cô ấy đứng trước mặt tôi xé nát lá thư, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào thùng rác.
Cô ấy thật sự rất ghét tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy rất nhiều, hơn nữa cũng đã thích từ rất lâu rồi.
2.
Ân oán của tôi và cô ấy càng ngày càng sâu.
Bởi vì tôi dẫn dắt Thẩm thị nghiền ép Chu thị.
Tôi thực sự rất muốn lấy toàn bộ tài sản của tôi làm sính lễ để cưới cô ấy, muốn nói với cô ấy rằng, em quan tâm những điều này để làm gì, của anh cũng là của em, của em vẫn là của em mà.
Nếu như có thể, anh cũng muốn trở thành tất cả mọi thứ của em.
Nhưng mà, tôi sợ...
Tôi sợ rằng trước khi tôi bước vào nhà cô, cô ấy sẽ thả chó cắn tôi một lần nữa.
May mắn thay, Thượng Đế thương tôi.
Cha vợ tôi chủ động đưa cô ấy đến cửa.
Tôi biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi của cô ấy, nhưng tôi sẵn sàng chìm vào trong đó.
Tôi muốn cô ấy gạt bỏ hết thành kiến đối với tôi và hiểu được trái tim tôi, đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Tôi phải thể hiện bản thân mình.
Thầm mến một người, nhất định sẽ tìm cách hiểu rõ tất cả về người đó.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ đến lớn, không biết tôi đã chi bao nhiêu tiền để mua chuộc bạn bè xung quanh cô ấy, tìm hiểu những sở thích của cô ấy.
Hóa ra cô ấy thích công chúa, cô ấy thích tất cả mọi thứ màu hồng.
Quyển sách cô ấy yêu thích nhất là ngôn tình tổng tài bá đạo, đặc biệt là quyển "Sau khi kết hôn với tổng tài cặn bã, tôi đột nhiên có thuật đọc tâm"
Thuật đọc tâm...
Tôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, nếu tôi khiến cô ấy lầm tưởng cô ấy có thuật đọc tâm, cô ấy có phải sẽ nghe được chân tâm của tôi hay không?!
Nói là làm.
Vì vậy, trước khi kết hôn, tôi đã đặt một cây bút ghi âm trên người tôi, ghi lại tất cả các lời tỏ tình của tôi với cô ấy.
Quả nhiên, cô ấy nghĩ rằng mình thực sự có thuật đọc tâm.
Mỗi khi những âm thanh đó vang lên, tôi thực sự muốn đâm đầu mà chết.
Người trong câu chuyện "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế" rốt cuộc là nhịn được như thế nào vậy...
Tôi tò mò.
Tôi cũng cố tình để cho cô ấy phát hiện ra tài khoản cá nhân của tôi và chuyện tôi đã viết thư tình cho cô ấy trong nhiều năm..
Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều, hơn nữa đã yêu từ năm 13 tuổi.
3.
Tôi phát hiện tôi tỏ ra lạnh lùng thì cô ấy sẽ không để ý đến tôi, vì vậy tôi thay đổi chiến lược, trở thành trà xanh vì người phụ nữ tôi yêu.
Ngày đó sau khi Đình Đình đi, Trần Tự lại nói ra những lời điên cuồng, muốn Đình Đình và tôi ly hôn.
Tôi nhướng mày, đi lên cho cậu ta một trận đòn.
Trần Tự trong nháy mắt bị đánh chảy máu, cậu ta ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Thế nào, không giả vờ nữa à?"
"Ở trước mặt cậu, sao phải giả vờ?"
Cậu ta cáu gắt, "Đình Đình sẽ phát hiện mục đích thật sự của cậu, chúng ta cứ chờ xem."
Tôi vỗ vỗ mặt cậu ta, ánh mắt lóe ra hàn ý, "Trần Tự bây giờ cậu còn chưa hiểu sao? Trò chơi này, cậu, bị loại."
Tôi liếc mắt nhìn khoảng cách người kia càng ngày càng gần, nhìn cậu ta nói: "Cậu nói xem bây giờ nếu tôi ngã xuống, cô ấy sẽ về phe ai?"
"Cái tên hỗn đản này!"
Tôi thừa nhận rằng tôi đã dùng một chút thủ đoạn để lừa dối sự cảm thông của cô ấy, nhưng ngoại trừ chuyện này, tôi không làm bất cứ điều gì khác.
Ngày Đình Đình bày tỏ tâm ý với tôi, tôi vui đến mức muốn khóc.
Cuối cùng tôi đã có được trái tim người phụ nữ tôi yêu nhiều năm.
Vợ chồng son chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc.
Nhưng có một chuyện cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi.
Tôi lừa dối cô ấy, tôi nói dối cô ấy có thuật đọc tâm.
Tôi đã cố gắng tìm một cơ hội tốt để nói với cô ấy, thẳng thắn với cô ấy về điều này, nhưng cô ấy đã phát hiện ra bút ghi âm.
Đình Đình vô cùng tức giận, còn bỏ nhà đi.
Tôi buồn quá mà.
Chẳng bao lâu tôi đã bình tĩnh lại và tìm thấy cô ấy trên một hòn đảo nhỏ.
Cô ấy khóc và hỏi tôi, "Làm sao anh biết em ở đây? Đây là căn cứ bí mật của em mà."
Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy cô ấy: "Năm 15 tuổi, em chỉ thi được vị trí thứ hai, sau đó buồn bã đến đây. Năm 18 tuổi, em muốn đi du học, ba em không cho, em tức giận, sau đó chạy tới đây trút giận. Năm 20 tuổi, em cãi nhau với mẹ, em cũng tới đây."
Trên thực tế, tôi muốn nói rằng, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn luôn ở đây, chỉ là em không biết.
Tôi: "Xin lỗi, là anh gạt em, là anh khiến em thương tâm."
Cô ấy ôm tôi, nghẹn ngào khóc: "Thẩm Yến, nếu lần sau anh lừa em tiếp, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
"Anh nào dám chứ?"
Bảo bối đặt trong lòng 13 năm, sao tôi có thể từ bỏ?
"Đình Đình, anh yêu em."
Tại ký túc xá.
Tôi ôm cô ấy hôn nồng nhiệt.
Cô ấy hờn dỗi đẩy tôi ra, nói: "Ba mẹ đang ở bên ngoài đó."
Tôi vén chăn qua đầu, cào nhẹ mũi cô, giọng khàn khàn: "Yên tâm, bọn họ cũng muốn ôm cháu."