-
Chương 5 HOÀN
17.
Vô số chi tiết đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi như tia chớp xuyên qua bầu trời đêm.
Tôi chợt nhận ra rằng vị đạo sĩ đã đúng.
"Quần áo ông đưa cho tôi là quần áo cũ của một cô bé.”
"Nhưng ông là người duy nhất trong nhà.”
"Vì vậy, tôi đoán ông đã từng có một cô con gái, nhưng cô ấy đã không còn nữa.”
Ông Lục nhìn tôi, sự yêu thương trong mắt ông ấy đã hoàn toàn biến mất.
Tình yêu đó không dành cho tôi.
"Vì vậy, tôi nhớ lại đêm đầu tiên, lúc đó đôi giày cao gót của anh ba rõ ràng đã đi xa.”
“Mà h.ồn m.a xuất hiện trước mặt tôi lại không hề có chút tiếng động nào.”
"Vậy thì lời giải thích hợp lý nhất chính là đêm đó thật sự có hai ác m.a, một là tám người phụ nữ được Thái Tuế nuôi dưỡng, người còn lại là con gái của ông, chính là người đến tìm tôi sau đó.”
"Điều này hoàn toàn hợp lý, trên thẻ gỗ thông kia khắc sinh nhật của tôi, cũng là sinh nhật của con gái ông, chúng tôi được sinh ra cũng ngày cùng tháng. Vì vậy tôi là vật chứa cho sự h.ồi si.nh của cô ấy.
"Như ông vừa nói với tôi, ác m.a sẽ không tìm tới đồng loại. Cho nên ông biết sau khi cô ấy ch.iếm h.ữu tôi, tạm người phụ nữ đó sẽ không làm hại cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sống sót qua đêm đó.”
"Tôi đã hỏi hàng xóm thì biết được vị đạo sĩ kia cũng từng hỏi thăm về Thái Tuế ở khu vực này. Chắc hẳn là ông đã nghe lời của anh ấy, vì vậy ông nghĩ rằng Thái Tuế đang ở trong nhà tôi đúng không?”
"Cho nên đúng như dự tính tuyệt vời của ông, để cho ác m.a Thái Tuế nuôi dưỡng gi.ết hết người trong nhà tôi, ông tự nhiên sẽ nhận nuôi tôi, người đã bị con gái ông ch.iếm h.ữu, sau đó lấy Thái Tuế, như vậy ông sẽ có cả người và tiền.”
Thật đáng tiếc là trong ván cờ của ông Lục, tôi, quân cờ quan trọng nhất, cuối cùng đã thoát khỏi sự kiểm soát của ông.
Vì vậy, ông ấy đã mất tất cả.
Tôi giơ Thái Tuế trong tay lên, xác ch.ết đầy giòi của anh cả, anh hai và anh ba loạng choạng đứng dậy.
Họ tụ tập xung quanh ông Lục cười đùa.
Những người phụ nữ kia cũng không rời đi.
Bọn họ nắm tay nhau đứng sau lưng ba người anh trai của tôi, rồi vây quanh ông Lục liên tục tiếp cận ông ấy.
Đến khi bọn họ giải tán lần nữa, ông Lục đã ch.ết.
Ông ấy ngã xuống đất, hai mắt mở to.
Trực tiếp bị dọ.a đến ch.ết.
"Ông Lục, để tôi nói cho ông biết bí mật cuối cùng.”
18.
Tôi thì thầm: "Đêm đầu tiên, Thái Tuế không phải bị anh ba của tôi tr.ộm đi.”
"Mà là tôi.”
Để sống sót trong một ngôi nhà tàn nhẫn như vậy, tất nhiên tôi không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vào đêm đầu tiên, sau khi anh ba rời đi với đôi giày cao gót, tôi nhìn vào nhà thờ tổ.
Thái Tuế vừa mới phát triển tới kích thước khổng lồ giờ đã thu nhỏ lại thành một linh chi thịt to bằng ngón tay cái, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Tôi lập tức biết tám người phụ nữ ban đầu ở trong cơ thể Thái Tuế, nhưng bây giờ họ đã đi theo anh ba, vì vậy linh chi thịt đã trở lại hình dáng ban đầu.
Vì vậy, tôi bí mật giấu linh chi thịt trên người.
Bản năng mách bảo tôi rằng một ngày nào đó thứ này sẽ cứu mạng tôi.
Quả nhiên, cuối cùng tôi đã sử dụng nó để triệu hồi tám người phụ nữ để đối đầu với ông Lục, người mạnh hơn tôi rất nhiều.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đã ch.ết.
Tám người phụ nữ im lặng vây quanh tôi.
Nhưng tôi không sợ chút nào.
Tứ phía hoang vu, gió mang theo mùi m.áu ta.nh xoáy quanh ngh.ĩa tr.ang, nhưng không thể thoát ra.
Ngay cả gió cũng không thể thoát khỏi số phận của ngôi làng miền núi này.
Nói gì đến tôi.
Nhưng luôn có điều gì đó tôi có thể làm.
Ví dụ, để chấm dứt một số phận bi thương.
Tám người phụ nữ tiếp tục tiến gần về phía tôi.
Tôi đốt một đống l.ửa, ôm Thái Tuế nhảy vào lửa.
Những lưỡi l.ửa bao quanh tôi.
Tôi biết mình sẽ không thể sống sót, nhưng ít nhất tôi sẽ ch.ết cùng với Thái Tuế.
Trong ánh lửa, có lẽ do ảo ảnh, tôi thấy tám người phụ nữ đến xung quanh tôi.
Họ nắm tay tôi, cùng nhau nâng tôi ra.
Họ đã đưa tôi ra khỏi đám ch.áy.
Vào giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, tôi thấy lưỡi l.ửa nhảy múa đi.ên cu.ồng, th.iêu r.ụi Thái Tuế.
Mà tám người phụ nữ đó cũng biến mất cùng với Thái Tuế.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Khi tôi thức dậy, tôi đang ở trong một căn nhà gỗ trên núi.
Cánh cửa bị đẩy mở, đó là vị đạo sĩ kia.
Anh ấy đã thay quần áo, không còn mặc áo choàng. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trông giống như một sinh viên trong thành phố.
Anh ấy mang cho tôi một bát cháo, gạo nấu trên bếp tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, tôi không quan tâm anh ấy muốn hại tôi hay không mà chỉ ăn như hổ đói.
Sau khi uống xong bát cháo lớn, tôi đặt bát xuống lau miệng: "Anh đến đây tìm Thái Tuế đúng không?"
Cách cứu mạng mà đạo sĩ nói cho tôi không sai.
Nhìn vào trong gương trước khi trời tối có thể xua tan ác m.a đã bám chặt vào cơ thể tôi.
Nhìn vào trong gương sau khi trời tối thì có thể thấy những ác m.a đang bám theo.
Mặc dù đã cứu tôi, nhưng anh ấy vẫn liên tục hỏi về tung tích của Thái Tuế gần đó, động cơ rõ ràng không trong sáng.
"Đừng ảo tưởng, Thái Tuế đã bị tôi th.iêu rồi."
“Nếu anh muốn dùng nó để phát tài thì đã không còn cơ hội rồi.”
Đạo sĩ sửng sốt, mỉm cười.
"Tôi thực sự rất thích tiền.” Anh ấy cười nói: "Nhưng tiền từ Thái Tuế, thật sự tôi nhận không nổi.”
"Truyền thuyết kể rằng có một người mẹ đã nuôi nấng Thái Tuế rồi h.ồi si.nh đứa con gái đã ch.ết của mình.”
"Cho nên trong sách cổ có tin đồn Thái Tuế có thể sinh ra con người bằng xương bằng thịt Thái Tuế cũng đáng giá bằng cả một gia tài.”
"Nhưng điều mà mọi người không biết là đứa con gái sống lại của người mẹ đó hoàn toàn không còn là con gái của bà ấy nữa.”
Khi một người bị biến thành xác ch.ết, tất cả lý trí của người đó đều biến mất. Người mẹ cuối cùng đã bị si.ết cổ đến ch.ết bởi bàn tay của đứa con gái sống lại của mình, và cả ngôi làng của bọn họ bị người ch.ết đó tàn sát.”
Tôi cau mày: "Nếu như mọi người không biết, vậy tại sao anh biết?"
Đạo sĩ vỗ vỗ ngực: "Bởi vì kẻ hèn bất tài này cuối cùng đã thu hồi lại người ch.ết kia.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, vô cùng bối rối.
Anh ấy trông trẻ hơn anh ba của tôi.
Nhưng không phải những gì anh ta vừa nói là một chuyện cổ xưa sao?
"Không quan trọng.” Đạo sĩ xua tay: "Cho nên Thái Tuế thật ra chỉ là một cái vật nuôi chứa ác m.a, nó hoàn toàn không thể h.ồi si.nh con người, mà chỉ có thể nuôi dưỡng ác m.a gi.ết ch.ết tất cả mọi người."
Tôi sững sờ: "Nhưng…"
Nhưng lần này tám người phụ nữ rõ ràng không phải như thế.
Bọn họ nhấc tôi lên khỏi đám cháy.
Họ đã cứu tôi.
20.
"Ồ, lần này nó thực sự khác với lần trước, bởi vì người phụ nữ cuối cùng.”
“Em gái cô ấy là người phụ nữ được anh ba của cô mang về trước đó, cô ấy đã đến để trả thù cho em gái mình bằng chính mạng sống của mình.”
Tôi ch.ết lặng.
Đêm đó, người phụ nữ buông tay tôi rồi đi ra sân sau với một nụ cười nhạt trên môi.
Hóa ra cô ấy đã sớm biết kết cục của mình rồi sao?
"Người phụ nữ đó đã phát hiện ra việc mẹ cô nuôi dưỡng Thái Tuế, cô ấy quyết tâm biến thành ma và bắt cả gia đình cô trả nợ m.áu.”
"Nhưng trước khi đến, cô ấy đã hiến tặng tất cả tiền của mình để thắp hương, bước chín mươi chín bậc thang và cầu nguyện chân thành trước mặt Đức Phật.”
Đạo sĩ đặt một mảnh giấy có mùi nhang và nến trước mặt tôi.
Chữ viết tay của người phụ nữ trên đó rất đẹp lại dễ nhìn.
Những gì cô ấy cầu là:
“Kẻ ác sẽ ch.ết, người tốt sẽ sống, nhân quả sẽ không làm tổn thương người vô tội.”
Nước mắt tôi rơi xuống, rơi vào chữ "Tốt".
"Trước khi cô ấy ch.ết, cô là người duy nhất cố gắng cứu cô ấy.”
"Mặc dù không có tác dụng, nhưng tư tưởng tốt của cô đã đi vào nhân quả, vì vậy cô ấy sẽ không làm hại cô biến thành ác m.a, mà chỉ cứu cô.”
Vào đêm đầu tiên, cô ấy liên tục hỏi tôi đang ở đâu, biết rằng tôi là người vô tội duy nhất trong gia đình, cô ấy sợ rằng cô ấy sẽ gi.ết nhầm người.
Tôi không muốn khóc nữa nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Đạo sĩ lẳng lặng đợi tôi khóc xong rồi hỏi tôi: "Cô có tâm nguyện gì, có lẽ tôi có thể làm cho cô.”
Tôi lau nước mắt: "Tôi không muốn bọn họ phải ch.ết.”
Đạo sĩ lắc đầu: "Tuổi thọ của bọn họ kiếp này đã cạn, không thể sống lại. Nhưng vì cuối cùng đã cứu cô và tiêu diệt Thái Tuế, bọn họ đã tích lũy đức hạnh, tiến vào luân hồi, kiếp sau sẽ có kết quả tốt."
"Cho nên, cô cứ cầu cho chính mình là được rồi.”
Tôi nghĩ một chút:
"Tôi muốn quên đi mọi thứ và bắt đầu lại.”
"Tôi muốn đi thật xa, nơi tôi có thể có một bữa ăn đầy đủ, có thể tắm nước nóng, có người yêu thương tôi.”
Đạo sĩ mỉm cười:
"Đó là những gì cô mong muốn.”
Anh ấy nhét vào túi, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Khoan đã.” Tôi nói: "Thần tiên, anh tên là gì?"
Đạo sĩ không quay đầu lại, mà chỉ nói ra hai chữ.
"Quý Chiêu.”
Phiên ngoại.
Nhiều năm sau.
Trong cửa hàng nhỏ trong con hẻm sâu, Quý Chiêu ngồi khoanh chân sau quầy, tay trái cầm một chai soda cam, tay phải ôm một con mèo lớn màu cam.
Đối diện là một cô gái đeo kính gọng vàng, cô ấy chỉ vào những ghi chép liên quan trong cuốn sách màu nâu, hỏi Quý Chiêu: "Vậy đó là đứa trẻ đầu tiên anh cứu ở làng núi, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
Quý Chiêu nói: "Nhất định đã lớn lên thành một người đẹp rồi!"
Cô gái đeo kính gọng vàng không chút khách sáo đánh Quý Chiêu một cái.
Quý Chiêu che đầu, nghiêm túc lại, nói:
"Tôi đã gửi cô ấy đến một gia đình giàu có.”
"Sau đó, tôi nhờ một người bạn giúp đỡ sửa lại ký ức của tất cả những người liên quan.”
“Vì vậy, gia đình giàu có sẽ nghĩ rằng cô ấy là con gái của họ, ký ức của cô ấy sẽ là sống trong gia đình này từ khi cô ấy còn nhỏ.”
"Nhưng anh cũng biết rằng cơ thể con người rất kỳ lạ, tất cả những gì cô ấy trải qua ở làng núi có thể vẫn bị chôn vùi trong cơ thể cô ấy, những thứ đẫm máu đó có thể sẽ vô tri vô giác ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của cô ấy trong tương lai.”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét: "Quý Chiêu, Tiểu Nhiễm, mau ra ngoài, có khách tới!"
Hai người vội vàng rời đi.
Gió thổi mở ra một trang giấy màu nâu.
Phía trên là hồ sơ liên quan…
Tên khách hàng: Tiểu Thảo.
Trải nghiệm quan trọng: Trốn thoát trong sự kiện tám người phụ nữ biến thành ác m.a, tiêu diệt thành công Thái Tuế.
Theo dõi: Trở thành con gái của nhà họ Thẩm.
Tên hiện tại: Thẩm Miên.