• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thái Tuế (2 Viewers)

  • Chương 4

13.

Nhưng anh ấy vẫn đứng trước mặt mẹ tôi mỉm cười.

Năm người phụ nữ phía sau anh ta muốn lên tiếng nhưng lại bị người phụ nữ ở giữa ngăn lại.

Đó là người phụ nữ cuối cùng mà anh ba mang về. Những người phụ nữ khác đã bị ch.ôn sâu dưới cây linh chi thịt, chỉ có xư.ơng của cô ấy vẫn còn trộn lẫn với lợn. Bọn họ chưa kịp ch.ôn cấ.t nên vẫn để ở góc sân nhà chúng tôi.

Có thể thấy rằng cô ấy là người mạnh nhất trong tám người phụ nữ. Lúc này cô ấy vẫy tay ra hiệu ngăn những người phụ nữ khác lại.

Sau đó, cô ấy mỉm cười với mẹ tôi và nói:

"Chào dì.”

Đó là điều đầu tiên người phụ nữ này nói khi nhìn thấy mẹ tôi.

Lúc này, câu này phát ra từ khuôn miệng đã lộ ra xư.ơng nư.ớu trắng của anh ba, trông vô cùng qu.ỷ dị.

Mẹ tôi rùng mình, cuối cùng bà ấy cũng hiểu:

"Các người không phải con trai tôi!”

"Con trai tôi bị các người gi.ết rồi!”

"Cả ba đứa con trai của tôi đều bị các người gi.ết rồi! Các người là những con kh.ốn đáng ch.ết!”

Tám người phụ nữ vây quanh mẹ tôi.

Họ đồng loạt nhặt những cái rìu lên.

Ba anh trai tôi cũng nhặt rìu lên cùng một lúc.

“Các người định gi.ết tôi?" Mẹ tôi kêu lên, bà ấy sợ đến mức thần trí không còn rõ ràng, chỉ vào ba người anh của tôi: "Các con là con trai của mẹ, các con muốn gi.ết mẹ sao?"

Người phụ nữ thở dài: "Dì à, dì đã gi.ết tám người phụ nữ vô tội, không phải dì phải trả giá bằng mạng sống của mình sao?"

Mẹ tôi tỉnh táo lại một chút, bà ấy gay gắt hét lên: "Cái thế giới rách nát này, phụ nữ sống thì có gì tốt? Ch.ết sớm đầ.u th.ai sớm!”

Bà ấy quay đầu lại nhìn tôi, chỉ vào tôi nói: "Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày!"

"Phụ nữ đến thế giới này đã phải chịu khổ, những người phụ nữ ngu ngốc bị tình yêu lừa dối, nhận nhiều đau khổ như vậy cũng đều là do các người xứng đáng.”

Bà ấy la hét đến mức mệt mỏi, che mặt lại, bắt đầu khóc:

"Tôi là người khổ nhất, tôi là người khổ nhất…"

Từ tiếng khóc của mẹ, lần đầu tiên tôi biết được câu chuyện của bà ấy.

Bà ấy bị bán đi từ một ngôi làng miền núi cách đó hàng chục km.

Bị bán cho một ông già độc thân ngoài năm mươi, một năm sau khi kết hôn, bà ấy sinh ra anh cả.

Lão già độc thân đánh đập mắng chửi bà ấy. Bà ấy ăn không đủ no, quần áo không đủ mặc, mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc.

Nếu bà ấy dám phản kháng, lão già độc thân sẽ đá.nh ch.ết bà ấy.

14.

Sau đó, em họ của lão già độc thân không thể bàng quan nhìn nổi cảnh đó nữa nên đã ngăn ông ta lại.

Khi không có ai xung quanh, người em họ này sẽ đến, bí mật giúp mẹ tôi làm việc.

Mẹ tôi rất cảm động, đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy trải nghiệm cảm giác được quan tâm chăm sóc.

Vì vậy, khi người em họ x.é quần áo của bà ấy, bà ấy đã không từ chối.

Chẳng mấy chốc, bà ấy lại mang thai và sinh ra anh hai của tôi.

Khi anh hai của tôi được ba tuổi, anh ấy giống hệt như người em họ kia.

Vì vậy, mối quan hệ này được đưa ra ánh sáng.

Trước mặt tất cả người thân, người em họ có khuôn mặt thật thà, thành thật nói rằng chính mẹ tôi đã quyến rũ anh ta rồi đổ lỗi cho mẹ tôi.

Bằng cách này, người em họ sau đó đã đi đến một ngôi làng khác để ở rể, còn mẹ tôi bị lão già độc thân gi.am cầ.m trong chuồng lợn.

Lão già độc thân tr.ói bà ấy bằng dây sắt, cố tình tr.a t.ấn bà ấy đến ch.ết.

Nhưng sau đó, một sinh viên đại học tình nguyện đã cứu mẹ tôi.

Sau đó, mọi thứ dường như đều may mắn, lão già độc thân ngã ch.ết khi đang lên núi, người thân cũng ch.ết vì tuổi già, gia đình này thuộc về mẹ tôi.

Sinh viên đại học ban ngày đi dạy, ban đêm thì đến nhà mẹ tôi.

Anh ta rất đẹp trai, hiểu biết, có văn hóa, phong độ và rất dịu dàng với phụ nữ.

Đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ tôi.

Bà ấy sinh ra anh ba của tôi, sau đó mang thai tôi.

Kết quả là, ngay khi tôi chuẩn bị được sinh ra thì sinh viên đại học đó đã rời đi.

Anh ta nói với hiệu trưởng của trường tình nguyện rằng việc dạy học sẽ không cứu được người dân ở nơi này.

Sau đó, anh ta trở lại thành phố lớn, nhanh chóng cưới vợ rồi sinh con.

Mặc dù vậy, mẹ tôi vẫn yêu anh ta suốt bao năm qua.

Bà ấy cảm thấy rằng người sinh viên đại học cũng yêu bà ấy, nhưng do bà ấy sinh ra ở nơi hoang vu hẻo lánh này, không có tiền, vì vậy anh ta không thể ở bên bà ấy mãi được.

Cho nên bà ấy muốn nuôi Thái Tuế, khi bà ấy có nhiều tiền, anh ta nhất định sẽ sẵn sàng trở về với bà ấy.

Đó là lý do tại sao mẹ tôi rất thiên vị anh ba.

Bởi vì anh ba giống sinh viên đại học đó, anh ấy tượng trưng cho khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ tôi.

Đó là lý do tại sao mẹ tôi gh.ét tôi rất nhiều. Bởi vì bà ấy cảm thấy rằng chính sự xuất hiện của tôi đã làm tan vỡ gia đình, giống như ông ngoại tôi cũng đề nghị ly hôn với bà ngoại sau khi thấy bà ấy sinh ra con gái.

15.

Tiếng khóc của mẹ tôi dần dần dừng lại.

Những người phụ nữ tụ tập xung quanh bà ấy, giơ rìu lên.

Tôi nghe thấy tiếng la hét, tôi nghe thấy tiếng khóc, tôi nghe thấy tiếng cầu xin.

Tôi nghe thấy tiếng gió đẫ.m m.áu thổi qua.

Nó đã thổi ở ngôi làng miền núi này hàng trăm năm.

Không biết qua bao lâu, nhưng những người phụ nữ đã giải tán.

Mẹ tôi biến mất, không còn gì ngoài m.áu và xư.ơng ở vị trí của bà.

Cũng giống như những người phụ nữ đã bị bà ấy ch.ặt x.ác để tưới nước cho Thái Tuế.

Sau khi trả thù mẹ tôi, những người phụ nữ đồng loạt quay đầu lại.

Họ đồng loạt nhìn tôi.

Nhưng họ chỉ im lặng nhìn tôi một lúc lâu, không đi đến.

Người phụ nữ đứng đầu nhìn lên bầu trời, màn đêm nhạt dần đi

Vì vậy, cô ấy quay lại và đi về phía cửa sau.

Những người phụ nữ khác đi theo cô ấy.

Họ đi ngang qua tôi rồi biến mất trong màn đêm.

Một lúc sau, tiếng gà gáy đầu tiên của ngày vang lên từ xa.

Tôi ngã ngồi xuống, thấy mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cảm giác thư thái đột ngột khiến tôi mất hết sức lực, tôi ngủ thiếp đi trên nền đất bùn đẫ.m m.áu.

Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Tôi chỉ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang lay tôi trong bóng tối:

"Tỉnh lại, tỉnh lại.”

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt của ông Lục.

Có rất nhiều dân làng xung quanh, bọn họ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người thì thở dài.

Họ nói rằng đêm đó gia đình tôi có thể đã gặp phải bọn cư.ớp từ tỉnh khác, cả ba người đàn ông đều ch.ết một cách bi thảm, còn thi thể của bà ấy đã biến mất, ngoại trừ một bé gái sống sót bằng cách trốn sau một thùng gạo.

Ông Lục phát hiện thẻ gỗ trong tay tôi vẫn còn nguyên vẹn, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nhìn tôi: "Có khó chịu ở chỗ nào không?"

Nhìn khuôn mặt yêu thương của ông ấy, tôi không kìm được nữa, và kêu lên: "Ba ơi!"

Ông Lục sững sờ một lát, sau đó rưng rưng nước mắt đáp: "Ba đây!"

Ông ấy đứng dậy nói với dân làng xung quanh: "Chưa biết liệu bọn cướp có thể bị bắt hay không, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống. Tiểu Thảo vẫn còn nhỏ, cần được chăm sóc. Nếu mọi người có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ nhận nuôi con bé.”

Ông Lục có uy tín rất cao trong làng chúng tôi, sau khi ông ấy nói xong, dân làng đều ào ào đồng ý.

"Ông Lục là người tốt bụng nhất, Tiểu Thảo được ông Lục nhận nuôi, chúng tôi đều yên tâm.”

"Vừa hay ông Lục cũng có người bầu bạn. Kể từ khi vợ và con gái của ông Lục qua đời, ông Lục vẫn luôn ở một mình.”

"Tiểu Thảo, sau này con nhất định phải hiếu thảo với ba!"

Bằng cách này, tôi đã được ông Lục nhận nuôi và đổi tên theo họ ba.

Ông ấy rất tốt với tôi, khi tôi về nhà, ông ấy bận rộn nấu cơm cho tôi:

“Đói bụng rồi phải không? Canh sườn heo thì sao? Con thích uống canh sườn heo nhất mà.”

Tôi gật đầu, nhưng sau đó do dự: "Sườn tốn rất nhiều tiền đúng không ạ?"

Ông Lục lắc đầu cười nói:

"Không sao, ba con rất nhanh sẽ phát tài thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến thành phố để hưởng phúc."

Tôi cũng cười:

"Hóa ra là như vậy, ba quả nhiên là giỏi nhất.”

16.

Đêm đó, ông Lục đưa tôi đến nghĩa trang ở ngọn núi phía sau.

Thi thể của ba anh trai tôi được ch.ôn cấ.t ở đó.

Vừa đi, tôi vừa nói chuyện với ông Lục:

"Ba, đêm qua ba không sợ những người phụ nữ đó làm con bị thương sao?"

Ông Lục lắc đầu và nói chắc nịch: "Không, x.ác ch.ết đó chỉ trả thù người sống, và sẽ không gi.ết đồng loại.”

Tôi gật đầu: "Đúng vậy.”

Khi chúng tôi đến ngọn núi phía sau, ông Lục lấy dụng cụ của mình và bắt đầu đào mộ ba người anh trai của tôi.

Chẳng mấy chốc, th.i th.ể bi thảm của ba anh trai đã được phơi bày trong không khí.

Ông Lục không sợ, cúi đầu xuống, lục lọi.

"Không nên như vậy.” Ông ấy lẩm bẩm: "Hẳn là ở trên người bọn họ…”

Tôi nhìn ông ấy bận rộn đổ mồ hôi đầm đìa, thì từ từ nâng đồ vật trong tay mình lên.

"Ông Lục.” Tôi thì thầm: "Ông đang tìm cái này à?"

Ông Lục quay lại thì nhìn thấy rõ ràng thứ ở trong tay tôi.

Đó là một linh chi thịt to bằng ngón tay cái, trắng như ngọc, phát ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh trăng.

Ông Lục lập tức vui mừng khôn xiết, đi về phía tôi: "Đúng vậy, chính là nó…”

Tuy nhiên, sau khi đi được vài bước, ông ấy đột nhiên sững sờ.

Giây tiếp theo, ông ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng s.ợ h.ãi:

"Con gái, con vừa gọi ta là gì?"

Tôi bật cười:

"Ông Lục.”

Tôi nhìn ông Lục đang run rẩy rồi nở một nụ cười rạng rỡ:

"Sao vậy, chuyện tôi là Tiểu Thảo, có phải đã làm cho ông Lục thất vọng không?"

Ông Lục nhìn chằm chằm vào tôi, ngọn lửa ma tr.ơi trong ngh.ĩa tr.ang chiếu sáng khuôn mặt ông ấy:

"Lần đầu tiên cô nhận ra có điều gì đó kỳ lạ là khi nào?"

Tôi chỉ vào quần áo trên người: "Bắt đầu từ chiếc áo khoác nhỏ mà ông tặng cho tôi.”

Trên thực tế, đêm hôm trước, khi tôi đang loay hoay giữa tấm thẻ gỗ và gương, lòng tôi vẫn thiên vị vị ông Lục.

Dù sao ông Lục cũng là người nhìn tôi lớn lên, mà đạo sĩ kia lại là một người lạ không quen biết.

Hơn nữa, những gì vị đạo sĩ nói với tôi là tấm thẻ gỗ có thể khiến qu.ỷ ch.iếm h.ữu tôi.

Nhưng ông Lục không có lý do gì để cho tám người phụ nữ đó ch.iếm h.ữu tôi, suy luận của đạo sĩ không có ý nghĩa.

Ngay khi tôi quyết định tin vào ông Lục và vứt bỏ chiếc gương do vị đạo sĩ đưa cho tôi, tôi nhìn vào bộ quần áo mà ông Lục đưa cho mình.

Đó là quần áo cũ của một cô bé, rất sạch sẽ, nhưng nhìn kiểu dáng có thể thấy đây là quần áo cũ từ nhiều năm trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom