• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thái Tuế (1 Viewer)

  • Chương 2

5.

Ông Lục đến rồi.

Ngay khi bước vào, ông ấy cau mày hỏi mẹ tôi: "Tại sao trong sân lại nồng nặc mùi m.áu như vậy?"

Mẹ tôi mỉm cười với ông Lục: "Tối hôm qua, thằng ba từ trong thành phố trở về nên gi.ết một con lợn để đón nó.”

Ông Lục hỏi: "Thằng ba trở về một mình đúng không?"

Mẹ tôi im lặng một lúc, sau đó nói: "Đúng, chỉ có mình nó.”

Vấn đề gi.ết một người phụ nữ để nuôi Thái Tuế là một việc không có tính người, bà ấy sợ nếu bà ấy nói với ông Lục, ông Lục sẽ từ chối giúp đỡ bà ấy.

Ông Lục gật đầu, không hỏi lại, sau đó tính một quẻ.

Mẹ tôi mong đợi hỏi: "Ông Lục, thằng ba đã đi đâu rồi?"

Ông Lục nhắm mắt lại, không nhìn ra ông ấy có biểu cảm gì.

Sau một lúc lâu, ông ấy mở mắt ra nói: "Cô Thất, thằng ba của cô chắc chắn tối nay sẽ trở lại.”

Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ anh cả và anh hai: "Mẹ nói rồi, thằng ba là người hiếu thảo nhất.”

Mẹ tôi bảo tôi tiễn ông Lục đi.

Ra khỏi sân, ông Lục đột nhiên xách tôi lên, sải bước đến một nơi hẻo lánh.

Ông ấy cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi:

"Tiểu Thảo, ông Lục cũng có thể coi như cứu mạng con, cho nên con nói thật với ông Lục.”

"Tối hôm qua anh ba của con không về nhà một mình, rõ ràng còn có một người khác.”

"Con nói cho ông Lục, người đó là ai?"

Ông Lục đã cứu mạng tôi, nếu ông ấy không thuyết phục mẹ tôi giữ tôi, tôi đã bị ch.ết đu.ối trong xô nước ti.ểu từ lâu rồi.

Trong những năm qua, ông ấy thấy tôi đáng thương, mỗi lần ông ấy nhìn thấy tôi đều sẽ cho tôi thứ gì đó để ăn.

Ông Lục cũng nói rằng mẹ tôi trọng nam khinh nữ, thật sự rất cứng đầu. Nếu tôi là con gái của ông ấy, ông ấy sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế này.

Nghĩ đến lòng tốt của ông Lục đối với tôi, tôi khóc nức nở, nói sự thật:

"Tối hôm qua anh ba mang về một chị dâu mới.”

Khuôn mặt của ông Lục rất khó coi:

"Người phụ nữ đã ch.ết, phải không?"

Tôi biết rằng tôi không thể giấu chuyện đó với ông Lục, vì vậy tôi gật đầu trong nước mắt.

Ông Lục đứng dậy không ngừng thở dài:

"Không có gì ngạc nhiên khi quẻ cho thấy anh ba của con chắc chắn sẽ trở lại tối nay, nhưng có gì đó không ổn.”

"Bây giờ ta có thể tính ra rồi, người sẽ quay lại căn bản không phải là anh ba của con.”

Tôi nhớ lại cách anh ba của tôi cười khúc khích với tôi trong đôi giày cao gót tối qua, tôi cảm thấy sống lưng ớ.n lạ.nh, khóc nhiều hơn.

6.

Ông Lục thương xót nhìn tôi:

"Tiểu Thảo, con là một đứa bé ngoan, nhưng chính người thân của con làm điều ác, vì vậy con chắc chắn sẽ bị liên lụy.”

"Ông Lục muốn cứu mạng con, cho nên con đeo thẻ gỗ đào này, ban đêm nằm trên giường, đến khi tiếng gà gáy đầu tiên cũng không mở mắt.

"Nếu con cảm thấy có thứ gì đó đang đến gần mình, hãy ném thẻ gỗ đào này vào nó, hiểu không?"

Đêm đó, mẹ tôi dẫn cả nhà đi chờ anh ba.

Nhưng trời đã khuya, gió lạnh thổi qua phòng ngoài, chúng tôi dần dần buồn ngủ không vững.

Anh cả và anh hai ân cần nói: "Mẹ, để con đợi cửa thằng ba, mẹ và Tiểu Thảo đi ngủ trước đi."

Mẹ tôi muốn đợi anh ba trực tiếp trở về, nhưng bà ấy buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nên đã đồng ý.

Tôi đi ra sân sau, suy nghĩ về điều đó rồi quay trở lại.

Tôi muốn nói với anh cả và anh hai đừng mở cửa cho anh ba.

Tuy nhiên, ngay khi tôi đi đến sảnh trước, tôi nghe thấy anh cả và anh hai đang tính toán:

"Thuốc mê có tác dụng rồi đúng không?"

"Đừng lo lắng, mẹ và Tiểu Thảo sẽ ngủ đến rạng sáng.”

Tôi đã bị s.ốc.

Hóa ra anh cả và anh hai đã cho thuốc mê vào trong bữa tối.

Nhưng tôi bị sốt rồi đau bụng, ăn xong tôi ra ngoài n.ôn hết ra nên lúc này tôi vẫn còn tỉnh táo.

Anh cả và anh hai sẽ làm gì?

"Chờ thằng ba trở về, cậu có thể trực tiếp dùng rìu bổ vào sau gáy nó.

"Cẩn thận đừng ch.ém Thái Tuế.”

"Tôi ở cổng làng gọi taxi, chúng ta mang Thái Tuế rồi đi luôn.”

"Mẹ chắc là điên rồi, nhưng bà ta đáng bị như vậy. Bà già ch.ết tiệt thiên vị như vậy, nếu thằng ba còn sống, chúng ta sẽ luôn bị thằng ba đè đầu.”

Càng nghe, tôi càng trở nên s.ợ h.ãi.

Anh cả và anh hai sẽ gi.ết anh ba?

Đột nhiên, anh hai khẽ nói: "Sân sau có tiếng gì vậy?"

Tôi giật mình rồi quay người bỏ chạy.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, tôi bị anh hai túm lấy cổ áo từ phía sau:

"Anh cả, anh đợi thằng ba ở sảnh trước, em xử lý con nhỏ đáng ch.ết này trước.”

Anh hai đưa tôi ra sân sau, bàn tay to của anh ấy nắm chặt cổ họng tôi, những ngón tay anh ấy si.ết chặt.

Tôi đá mạnh hết mức có thể, nhưng càng lúc càng ng.ạt thở, tay chân tôi yếu ớt rũ xuống.

Đột nhiên có một tiếng động trong căn phòng phía sau tôi.

Dưới ánh trăng, một bóng người được phản chiếu qua cửa sổ.

Anh hai sốt ruột quay đầu lại: "Anh cả, không phải anh ở phòng trước sao?”

Tôi không thể nói, tôi chỉ có thể yếu ớt mở to mắt.

Nhìn qua vai anh hai, tôi thấy.

Đó là khuôn mặt th.ối r.ữa của anh ba.

7.

Đột nhiên trời bắt đầu mưa.

Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, anh hai buông tay ra, tôi bị ném xuống đất.

Cổ họng tôi đau nhói, mọi thứ trước mặt đều tối đen, tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.

Lúc đó tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu…

Chạy!

Tôi bò bằng tay và đầu gối đến phòng củi gần nhất, chặn cửa rồi nằm vật xuống đống củi, toàn thân r.un r.ẩy.

Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đang trút xuống mái hiên.

Anh cả và anh hai đều không lên tiếng, anh ba cũng vậy.

Dường như đây chỉ là một đêm bình thường.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên.

Cộc, cộc, cộc.

Trái tim tôi chợt thắt lại.

Từng bước từng bước, đôi giày cao gót ngày càng tiến gần đến phòng củi.

"Em gái, là em sao?"

Tôi nghe anh ba hỏi.

Tôi nắm chặt thẻ gỗ đào mà ông Lục đưa cho, không dám ra ngoài.

Anh ba không bao giờ gọi tôi là em gái, anh ấy gọi tôi là Tiểu Thảo, gọi tôi là con nhóc ch.ết ti.ệt, bảo tôi là con kh.ốn*. (*Nguyên văn là 赔钱货/bối tiền hóa, món hàng lỗ tiền. Đây là cách gọi các cô gái với ý xúc phạm thời trước, ý chỉ cha mẹ nuôi trắng tay, không được ích lợi gì.)

Người sẽ gọi tôi là em gái là người phụ nữ mà anh ấy đã mang về tối hôm qua.

Nó giống như quẻ bói mà ông Lục đã tính.

Anh ba đã trở lại, nhưng đó hoàn toàn không phải là anh ba.

Tôi nắm chặt thẻ gỗ đào, sẵn sàng ném nó lên ngay khi nghe thấy tiếng cửa.

Tuy nhiên, một phút trôi qua, hai phút trôi qua.

Đôi giày cao gót cứ đi đi lại lại bên ngoài, nhưng lại không đến gần phòng củi.

Anh ba cứ đi theo vòng tròn, anh ấy không tìm thấy đường.

Tôi ước tính thời gian trong đầu, không bao lâu nữa gà trống sẽ gáy.

Âm hồn không thể gặp ánh sáng ban ngày, nếu anh ba không thể tìm thấy tôi, anh ấy sẽ rời đi.

Quả nhiên, một lát sau, tiếng giày cao gót biến mất.

Anh ba đã bỏ cuộc.

Tôi thở phào một hơi dài, trong lòng tràn ngập niềm vui khi sống sót sau thảm họa.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi thở mà tôi thở ra lại phả vào mặt mình.

Không.

Đó không phải là hơi thở của tôi.

Nhưng có ai đó đang thở ở gần đây, hơi thở của cô ấy phả vào mặt tôi.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích:

"Hi hi, tìm thấy em rồi.”

M.áu khắp người dồn lên đỉnh đầu, tôi lập tức ném thẻ gỗ đào về phía trước!

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, trái tim tôi trở nên lạnh lẽo.

Vừa rồi, khi anh hai muốn bóp cổ tôi, tôi tu.yệt vùng vẫy nên trên tấm thẻ gỗ xuất hiện một vết nứt lớn.

Đúng lúc này tôi ném nó ra, tấm thẻ gỗ bị gãy ở giữa, chỉ có một nửa được ném ra ngoài, nửa còn lại vẫn nằm trong tay tôi.

Tôi ng.ất đi.

8.

Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét của mẹ.

Bà ấy bị anh cả và anh hai của tôi đánh thuốc mê, nên ngủ cho đến bình minh.

Khi tỉnh dậy, bà ấy phát hiện ra cả ba đứa con trai của mình đều đã biến mất.

Mẹ tôi phát hiện ra tôi đang cuộn tròn trong góc, bà ấy túm lấy tôi rồi hỏi tối qua có nhìn thấy gì không.

Tôi tu.yệt lắc đầu, nhưng mẹ tôi không tin, ngay lập tức bà ấy nhặt một cây chổi lên rồi đá.nh tôi thật mạnh.

Tôi bị đá.nh đến mức chịu không nổi, vừa khóc vừa lắp bắp nói: "Anh cả và anh hai có thể đã bỏ đi với anh ba rồi.”

Mẹ tôi ngồi trên sàn nhà.

Bà ấy sinh được ba người con trai, cả làng rất ngưỡng mộ.

Cuối cùng lại không còn một ai để dựa vào.

Tôi sợ rằng mẹ tôi tỉnh lại sẽ đánh tôi tiếp, vì vậy tôi nhanh chóng lẻn ra khỏi sân.

Tôi đến tận nhà ông Lục.

Ông Lục hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra tối qua, tôi đã nói thật với ông ấy.

Sau khi biết thẻ gỗ đào bị gãy làm đôi, sắc mặt ông Lục trở nên rất nghiêm trọng.

Ông ấy tìm một cái gương, rắc một ít tr.o hương lên đó, sau đó lại phủi đi:

"Tiểu Thảo, con nhìn vào gương.”

Tôi cúi xuống thì thấy mặt mình trong gương xám xịt, mắt đỏ ngầu.

Nếu nhìn kỹ, mạch máu thực sự có màu đỏ và đen, như thể có vô số côn trùng nhỏ bơi trong mạch máu.

Tôi sững sờ.

"Tiểu Thảo, con vướng vào t.à m.a rồi.”

"Đây là một tấm thẻ gỗ ta đặc biệt làm cho con, mặt sau được viết ngày sinh nhật của con. Nếu con ném nó vào thứ không sạch sẽ, nó sẽ không thể làm tổn thương con.

"Nhưng con chỉ ném có một nửa, vì vậy không thể hoàn toàn ngăn chặn nó, hiện tại một nửa li.nh h.ồn của nó đang ở trên người con.”

Tôi lặng người đứng ở đó, run rẩy.

Ông Lục đã giúp tôi dán thẻ gỗ đào lại rồi đeo nó vào cổ tôi.

"Tối nay anh ba của con sẽ trở lại. Lần này, con nhất định phải ném tấm thẻ gỗ hoàn chỉnh vào anh ấy.

"Nếu không, con sẽ không sống đến lúc gà trống gáy.”

Toàn thân tôi lạnh đi, ngay cả bắp chân cũng r.un r.ẩy.

Ông Lục thở dài, tìm một bộ quần áo choàng lên người tôi:

"Mẹ con cũng vậy, bà ấy đã tạo ra một t.ội l.ỗi lớn như vậy, nhưng con lại phải gánh chịu hậu quả.”

"Nhìn con xem, trời lạnh rồi mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, con mặc cái áo khoác này vào đi."

Đó là một chiếc áo khoác vừa vặn, màu xanh nhạt với viền ren sáng màu ở xung quanh.

Sau khi tôi mặc nó vào, ông Lục nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hơn. Ông ấy sờ đầu tôi: "Tiểu Thảo, khi chuyện này qua đi, con đến làm con gái ông Lục, được không?"

Tôi gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom