-
Phần I
1.
"Chào mừng đến với du thuyền Tinh Tú. Đây là chìa khóa phòng và thẻ định danh hành khách của bạn. Vui lòng giữ gìn cẩn thận, không được làm hư hỏng hay đánh mất, nếu không sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.”
"Chuyến đi này kéo dài 5 ngày và có tổng cộng 12 hành khách. Chúc các bạn có một chuyến đi vui vẻ."
Sau khi nhân viên soát vé ở cổng tàu xác nhận vé, anh ta sờ chóp mũi rồi đưa chìa khóa và thẻ đen vào tay tôi, giọng nói không hề dao động.
Trên chìa khóa có in số "202" là số phòng của tôi.
Tấm thẻ màu đen có khắc tên và ngày sinh của tôi ở mặt trước, phía dưới có một dòng chữ nhỏ - "Nhận dạng hành khách qua chòm sao".
Ở mặt sau là lá số tử vi của Cự Giải và sinh nhật của tôi là ngày 13 tháng 6, tức là cung Cự Giải.
Đó có lẽ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là sự thiết kế có chủ ý của nhân viên du thuyền dựa trên cung hoàng đạo của hành khách.
Tôi vừa cất thẻ đi thì bất ngờ có một lực đẩy từ phía sau.
Một người phụ nữ mặc bộ váy bohemian* với những gợn sóng vàng lớn nhìn tôi chằm chằm: "Kiểm tra vé xong thì nhanh lên thuyền đi. Cô có biết bị kẹt ở đây rất khó chịu không?"
*Phong cách Bohemian hay còn được gọi là phong cách Boho được lấy cảm hứng từ trang phục của những người dân du mục ở Châu u.
Tôi chỉ xem qua thẻ đen, cũng không lãng phí nhiều thời gian, hơn nữa nhân viên soát vé lúc này đang kiểm tra thông tin hành khách của cô ấy, cô ấy cũng không vội lên thuyền, đây không phải là đang gây sự sao?
Tôi vô thức nhìn người soát vé, nhưng anh ta có vẻ như không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu và lặp lại một cách máy móc với người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng những lời anh ta vừa nói với tôi:
"Chào mừng đến với du thuyền Tinh Tú, đây là..."
Người phụ nữ đó vẫn bất mãn nhìn tôi chằm chằm, không muốn gây rắc rối nên đành xách hành lý vội vàng đi vào cabin.
Sau khi đặt hành lý, tôi ra ngoài tận hưởng không khí trong lành thì thấy đã có năm sáu hành khách đang đứng trên boong.
Người phụ nữ tóc vàng gây khó dễ cho tôi cách đây không lâu đang trêu chọc một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hành động rất thân mật.
Tôi cau mày.
Khi lên tàu, tôi nghe nói mỗi hành khách trên tàu du lịch này đều được mời riêng lẻ và không có ai đi theo nhóm.
Hai người bây giờ thân thiết như vậy, rõ ràng là cả hai thấy đẹp nên động lòng.
Lúc này trên boong tàu chợt nổi lên một trận gió lớn, tôi nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ tóc vàng, vô thức quay người lại thì thấy thẻ định danh của cô và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đã bị thổi bay xuống biển.
Người đàn ông nhún vai thờ ơ: “Ta không thể lấy được, anh sẽ nói nhân viên cấp lại cho chúng ta lại sau.”
Cô gái tóc vàng gật đầu, quay người nhìn thấy tôi, trợn mắt khoa trương: “Sao cô lại nhìn tôi, ghen tị vì tôi xinh đẹp hơn cô à?”
Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ rõ ràng, trong mắt hiện lên sự thích thú, trìu mến nói vào tai cô gái tóc vàng: “Em là người phụ nữ đẹp nhất trên con tàu này, vậy tại sao lại phải bận tâm đến cô ấy.”
Tôi chán ghét quay đi, lời nói của người soát vé chợt văng vẳng bên tai tôi.
"Quý khách vui lòng giữ cẩn thận thẻ định danh hành khách và không làm hư hỏng hoặc đánh mất, nếu không sẽ có hậu quả nghiêm trọng."
Tôi lắc đầu, cảm thấy buồn cười.
Chỉ là một tấm thẻ thôi, làm mất là mất, chẳng lẽ lại bị phạt à?
Đúng lúc này, trên đầu bỗng nhiên truyền đến một đạo điện chấn động, tiếp theo là một giọng nam điện tử:
"Ding! Bữa trưa hôm nay sẽ bắt đầu lúc 12 giờ. Mời hành khách đến nhà hàng trên tầng bốn dùng bữa. Món chính sẽ là cá và thịt cừu."
2.
Lúc tôi đến nhà hàng là đúng 12 giờ.
Giữa nhà hàng là một chiếc bàn dài màu trắng, mỗi bên có sáu chiếc ghế.
Trên bàn bày đầy đồ ăn đang bốc khói, nồi tráng men ở giữa bày cá tươi và thịt cừu, chưa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngon của cá và thịt cừu hòa quyện vào nhau.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống gần cửa.
Có 12 hành khách trên tàu và lúc này đã có 10 người ngồi sẵn.
Sau khi đợi thêm 10 phút nữa, hai chỗ đó vẫn còn trống.
Người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng không có ở đó.
Hẳn là hai người này quá nổi tiếng và những hành khách khác ngoại trừ tôi không có ấn tượng tốt về họ.
Ngồi chéo đối diện với tôi là một người phụ nữ tóc ngắn mặc sơ mi lụa, liếc nhìn chiếc ghế trống, khịt mũi: “Đôi đó chắc hẳn đã vào phòng chơi đùa rồi, chắc họ không đói đâu. Chúng ta cũng không cần phải đợi bọn họ."
Sự ác ý không che giấu trong giọng điệu của cô ấy khiến một số người hơi nghiêng mặt, nữ sinh trung học ngồi cạnh tôi với mái tóc búi cao thậm chí còn cúi đầu xấu hổ.
Sau một hồi im lặng, một người đàn ông hắng giọng: "Tuy rằng chiếc du thuyền này có rất ít hành khách, nhưng cũng không quy định rằng phải có mặt đầy đủ mới được ăn. Hay là chúng ta ăn trước đi."
Người đàn ông này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám đen, có lẽ đã tập thể dục quanh năm, dáng người cao ráo, lông mày thẳng tắp, thoạt nhìn rất giống một người lãnh đạo.
Là tiêu biểu của hình mẫu thượng lưu, những gì anh nói khiến mọi người vô thức bị thuyết phục.
Câu này tựa hồ là lời cuối cùng, mọi người cầm bát đĩa lên bắt đầu thưởng thức bữa trưa.
Món ăn được ưa chuộng nhất đương nhiên là cá và thịt cừu.
Trong món hầm màu trắng đục, vị ngọt thịt của cá và cừu hòa quyện hoàn hảo với nhau, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy thèm rồi.
Các đầu bếp có lẽ rất tự hào về món ăn này, khi quá trình chế biến cá và thịt cừu được chiếu liên tục trên màn hình lớn một bên.
Có lẽ để tránh ảnh hưởng đến khẩu vị của thực khách, những cảnh cắt cá và thịt cừu đã được mã hóa, trên màn hình chỉ thấy một bức tranh khảm màu đỏ sậm.
Bạn chỉ có thể nghe lời tường thuật giới thiệu một cách say mê: “Cá và cừu ở nhà hàng này đều sử dụng cá và cừu tươi, và chúng được giết mổ tại chỗ…”
3.
Mọi người đều đang đắm chìm trong việc ăn uống, cô gái tóc ngắn thậm chí còn uống liên tiếp ba bát canh.
Khi cô rót đầy bát thứ tư, thấy tôi không có ý định ăn, cô mới ấm áp nói: “Cô tên Xích Tiêu phải không? Lúc lên tàu, tôi vừa hay nghe được nhân viên soát vé xác nhận thông tin với cô. Cô có muốn một bát cá tươi và thịt cừu không?"
"Đầu bếp ở đây thực sự rất giỏi, tôi dám nói đây là món cá và thịt cừu ngon nhất tôi từng ăn!
"Nhìn xem, mọi người đang tận hưởng bữa ăn của mình."
Quả thực, ngoại trừ tôi, tất cả mọi người đều tập trung ăn như thể trong mắt họ không có món nào khác.
Cô gái đầu tròn ngồi cạnh tôi trông nhỏ nhắn, ăn không nhiều, nhưng hiện tại đã ăn bát thứ ba rồi.
Bụng cô ấy đã phình lên nên cần cởi cúc quần jean để ăn thêm hai bát nữa.
Nó trông thực sự rất ngon…
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, cười khổ nhìn cô gái tóc ngắn: “Không, tôi bị dị ứng với cá và thịt cừu, nếu ăn vào sẽ nổi mẩn đỏ và khó thở…”
Người phụ nữ tóc ngắn trên mặt lộ vẻ đồng cảm, khẽ lắc đầu, không thuyết phục tôi nữa mà tiếp tục ăn, tay cầm bát canh đã đổ đầy lại.
Tôi lại nuốt nước bọt.
Tôi thực sự muốn ăn nó.
Bởi vì tôi dị ứng với cá và thịt cừu nên từ nhỏ tôi đã không ăn được hai thứ này, dần dà tôi đã quen với những điều này, khi ăn tối với bạn bè, tôi sẽ không cảm thấy thèm nữa mà xem họ ăn cá và thịt cừu.
Nhưng bây giờ, mùi thơm của cá tươi và thịt cừu cứ xộc vào mũi như thể từng hơi thở đều đang cám dỗ tôi.
Cắn một miếng, thật đáng phát ban, thật sự rất ngon.
Đúng lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, đang định múc đầy một cái bát nhỏ thì một người đàn ông đầu trọc mặc quần áo lao động đứng dậy, vừa múc thêm hai thìa canh vào bát thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt vốn hồng hào trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mọi dấu vết tức giận trên mặt đều bị xóa sạch, thay vào đó là hoảng sợ tột độ.
Toàn thân anh ta run rẩy dữ dội, nhanh chóng lùi lại hai bước, chiếc ghế phía sau bị đập mạnh xuống đất.
Nam sinh viên đại học ngồi bên cạnh nhanh chóng đưa tay đỡ: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông đầu trọc ngơ ngác nhìn, đột nhiên hét lên, giơ tay hất tay nam sinh viên ra, chạy sang một bên và bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Lúc này có mấy người bất mãn, lên án hắn:
"Này, anh làm sao vậy ? Mọi người đang ăn mà anh lại nôn, không thấy là quá bất lịch sự sao?"
"Cảm thấy không khỏe thì về phòng đi, làm sao lại cản trở bữa ăn? Thật là kinh tởm!"
Mùi nôn mửa khó chịu nhanh chóng lan tỏa trong không khí, thậm chí còn hòa lẫn với mùi thịt thối.
Tôi vội bịt mũi lại, nhưng cô gái tóc ngắn đứng dậy, nghi hoặc liếc nhìn nồi:
"Món ăn hôm nay đều là đồ tươi, sao có thể có đồ thối..."
Những lời còn lại của cô bị nuốt chửng bởi tiếng hét bật ra từ cổ họng.
Cô đột ngột cúi xuống và tuyệt vọng đưa tay vào cổ họng để moi ra mọi thứ mình đã ăn.
Bây giờ mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người phụ nữ tóc ngắn và người đàn ông đầu trọc nhìn vào chiếc nồi tráng men giữa bàn ăn đều bắt đầu nôn mửa, chẳng lẽ trong nồi còn có thứ gì khác sao?
Tôi cẩn thận đứng dậy, vươn đầu ra nhìn, cảnh tượng này gần như làm tôi sợ đến phát điên.
Hai cái đầu người lặng yên nằm dưới đáy nồi, hầm hồi lâu, thịt trên mặt đã chín thành từng mảnh, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra đó là người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng!
Cùng lúc đó, một đoạn video ngắn về quá trình sản xuất cá và cừu được phát liên tục và bức tranh khảm biến mất.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thì thấy một đầu bếp không nhìn rõ mặt đang dùng dao rựa chặt xác người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Những mảnh thi thể lần lượt được ném vào nồi nước sôi, dưới làn hơi nước bao phủ, họ biến thành cá và thịt cừu...
Sau khi đoạn phim ngắn kết thúc, màn hình đột nhiên tối đen, mơ hồ hiện ra một dòng chữ đẫm máu:
[Bữa tối hôm nay, du thuyền sẽ tiếp tục chuẩn bị những món ăn tinh tế cho mọi người, các bạn hãy chú ý theo dõi nhé. ]
4.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
Những tiếng la hét và nôn mửa liên tục tràn ngập toàn bộ nhà ăn, giống như một bản giao hưởng từ địa ngục.
Tôi thực sự không thể chịu nổi cảnh này nên vội quay người bỏ chạy.
Đóng cánh cửa bỏ lại đằng sau là âm thanh và mùi kinh tởm, tôi gần như ngã xuống đất.
Một vụ án mạng xảy ra trên một con tàu du lịch, kẻ sát nhân đã biến thi thể của người quá cố thành món ăn cho khách du lịch ăn, điều này thực sự gây sốc.
Tôi cần phải gọi cảnh sát ngay lập tức!
Toàn thân tôi run rẩy, lấy điện thoại di động ra bấm số 110, nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ báo là một số trống.
Tại sao lại vậy ?
Tôi không bỏ cuộc, gọi thêm mấy lần nhưng lần nào cũng nghe thấy một giọng nói máy móc lạnh lùng: “Xin lỗi, số máy bạn gọi không liên lạc được…”
Gọi cảnh sát cũng không có tác dụng, lại không biết hung thủ trốn ở đâu, một mình cũng không dám hành động, đành phải đợi ở khu vực quầy bar cạnh nhà ăn.
Trên quầy bar, một cuốn sách màu đen thu hút sự chú ý của tôi.
Bìa hoàn toàn màu đen và cứng, tôi vô thức chạm vào thẻ định danh hành khách trong túi, chất liệu giống hệt nhau.
Đây là tập sách thông tin hành khách, trong đó ghi lại tên, ngày sinh, cung hoàng đạo và ảnh đời thường của từng người.
Nhưng sau khi nhìn qua nó, toàn bộ thân hình của tôi đã đông cứng trên mặt đất.
Trên tàu có 12 hành khách, kỳ thật sinh nhật của mỗi người đều là ngày 13, các tháng được sắp xếp từ 1 đến 12, nhưng không có tháng nào trùng nhau.
Ngày sinh của 12 hành khách tương ứng với 12 tháng và cung hoàng đạo...
Lông tơ khắp người tôi dựng đứng, tôi tiếp tục lật giở cuốn sách với đôi tay run rẩy, mắt dán chặt vào hai trang.
Sinh nhật của người phụ nữ tóc vàng là ngày 13 tháng 4, cung Bạch Dương; sinh nhật của người đàn ông áo sơ mi trắng là ngày 13 tháng 3, cung Song Ngư.
Nơi những bức ảnh đời thường của họ ban đầu được đăng, một bức ảnh khác đã được thêm vào bên cạnh.
Bên trong chiếc nồi tráng men khổng lồ có hai cái đầu người.
Cuốn sách rơi xuống đất kêu cạch cạch, đồng thời trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Hầm Bạch Dương và Song Ngư cùng nhau quả thực là món cá và thịt cừu.
Liệu nguyên liệu cho bữa tối hôm nay được xem trong đoạn phim ngắn kia có phải là một cung hoàng đạo nào đó không?
5.
Trong nhà ăn, trên bàn có hai thi thể, không phải là nơi có thể ở lâu, những hành khách khác nôn ra gần hết đồ đạc trong bụng đều vội vàng bỏ chạy, người đầu tiên là người đàn ông ưu tú trong bộ đồ thể thao.
Khi thấy tôi ngồi ở khu vực quầy bar, anh ta bước thẳng về phía tôi và hỏi với khuôn mặt xanh xao: "Cô là người duy nhất chưa ăn món đó. Cô có biết gì không? Cô và đầu bếp là đồng bọn à?"
Những người khác lần lượt đứng sau lưng anh, im lặng nhìn tôi.
Dù không ai lên tiếng nhưng từ ánh mắt của họ tôi có thể thấy rằng nếu tôi nói sai điều gì gây hiểu lầm thì họ sẽ không bao giờ để tôi đi.
Tôi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, lấy album ảnh trong điện thoại ra cho người đàn ông ưu tú xem: “Tôi bị dị ứng với cá và thịt cừu nên không ăn được. Đây là chẩn đoán của bác sĩ.”
Sau khi cẩn thận xác nhận, anh ấy trả lại điện thoại cho tôi và nói với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ đề phòng thôi, mong cô thông cảm.”
Tôi bày tỏ sự cảm thông của mình, đúng là vừa rồi trong số những hành khách ở nhà hàng, tôi là người duy nhất không ăn món đó, quả thực rất đáng nghi, tôi chỉ cần giải thích rõ ràng là được, không có gì phải bận tâm.
Hiện tại có nhiều thứ quan trọng hơn.
Tôi đưa cuốn sách nhỏ màu đen cho người đàn ông ưu tú và kể cho anh ta những phát hiện của tôi.
Những người khác đều lộ ra vẻ sợ hãi, sau một loạt tiếng ồn ào, có người thậm chí còn khóc.
Người đàn ông ưu tú nhanh chóng bình tĩnh lại sau một thoáng kinh ngạc, quay lại hỏi mọi người: “Tôi muốn xác nhận một điều, mọi người làm sao có được vé?”
Anh ta dừng một chút rồi nói: “Tôi muốn nghỉ phép hàng năm nên đã nhờ thư ký trực tiếp mua vé du thuyền.”
Anh ta là người lên tiếng đầu tiên, những người khác cũng theo sau.
Có những người do tham gia các hoạt động ở trung tâm mua sắm và trúng thưởng, có những người do bạn bè không thể đến vì lý do công việc và tặng vé du thuyền cho, cũng có những người tương tự như người đàn ông ưu tú, tự sắp xếp lịch trình du lịch của mình.
Sau khi mọi người nói xong, tôi nói: “Tháng sau là sinh nhật thứ 24 của tôi, vé tàu là quà sinh nhật của bố mẹ tôi”.
Người ưu tú im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta đều không tự mình mua vé. Xem ra việc chúng ta xuất hiện trên con tàu này là ‘sự trùng hợp’ do ai đó thiết kế cẩn thận. Chúng ta đã được chọn.”
Người phụ nữ tóc ngắn lắc lắc người hai cái, ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: "Thanh trừng ? Ai thanh trừng chúng ta? Tại sao lại muốn loại bỏ chúng ta? Tôi còn một đứa con, tôi không thể chết được... Ai tới cứu tôi đi! "
Cô lấy tay che mặt, khóc lớn, một người đàn ông có hình xăm trên tay sốt ruột cắt ngang: "Phụ nữ đúng là rắc rối. Chuyện như thế này xảy ra thì họ chỉ khóc."
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa bếp nhổ nước bọt xuống đất: "Người có thể giết ta còn chưa ra đời đâu !"
Sau khi buông lời nói gay gắt đó, anh mặc kệ lời khuyên nhủ của người khác mà đi thẳng vào bếp, tim tôi chợt dâng lên tận cổ họng.
Anh ta sẽ gặp kẻ giết người sao? Liệu anh ta có thành công không ?
Tay tôi siết chặt ống tay áo, thầm cầu mong người xăm mình sẽ quay lại mang theo tin vui.
Không ngờ chỉ một lát sau anh đã đi ra, sắc mặt tái mét nói: “Trong bếp không có ai, đồ dùng trong bếp đều sạch sẽ, như mới, không có dấu vết nấu nướng.”
Ánh mắt anh ta vẽ một vòng tròn trên mặt chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi và nhấn mạnh lần nữa: "Ý tôi là, đến cả vết máu hay mùi máu khi phân xác đều không có."
Câu nói này giống như một câu thần chú ghim tất cả mọi người xuống đất.
Nếu không có dấu vết sát hại của bộ đôi tóc vàng, thi thể của họ thì sao? Kẻ giết người sẽ ở đâu được chứ?
Đầu óc tôi đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Trong tiếng ồn ào hoảng loạn, cô gái búi tóc lẩm bẩm: "chẳng trách..."
"Có chuyện gì kỳ lạ à?" Người đàn ông ưu tú và tôi đồng thanh hỏi.
Tóc búi nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đi du thuyền nên rất hưng phấn. Buổi sáng đi quanh du thuyền một vòng cũng không tìm thấy một nhân viên nào cả.”
Cô đếm trên đầu ngón tay: “Tầng phía dưới cùng là khu để đồ, tầng một là sảnh và bàn phục vụ, tầng hai là phòng khách, tầng ba là phòng khách, rạp chiếu phim và khu giải trí, còn lại là phòng dành cho khách. Tầng bốn là nhà hàng và quán bar. Ngoài tầng hai bên ngoài chắc hẳn còn có nhân viên ở các tầng khác, nhưng ở đó lại không có ai cả. Cảm giác như..."
Cô cắn môi không nói nữa nhưng mọi người đều hiểu ý cô.
Có cảm giác như chúng tôi là 12 hành khách duy nhất trên con tàu du lịch khổng lồ này và giờ đã có hai người thiệt mạng.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, tôi mơ hồ cảm thấy đây không phải là một con tàu du lịch mà là một nghĩa trang khổng lồ.