-
Chương 2
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa. Bụng tôi lại đau
Thật ra lúc đầu, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chưa đến mức này.
Mặc dù lúc nhỏ anh không thích tôi, nhưng anh chưa từng nói hay làm điều gì quá đáng.
So với ba tôi, người coi tôi như không tồn tại thì với tư cách là một người anh trai, Khương Giác chính anh là người thân thiết duy nhất của tôi.
Lúc đó tôi nghĩ, cho dù Khương Giác không thích tôi, nhưng chúng tôi vẫn là người thân của nhau. Đó chính là huyết thống.
Cho đến khi lên cấp hai, Đường Nguyệt Sơ tới nhà chúng tôi.
Tôi mới phát hiện. Hóa ra anh trai tôi cũng có thể đối xử tốt với người khác.
Sẽ không lúc nào cũng lạnh mặt, không bảo cô ta "cút ngay", cũng không mỉa mai châm chọc cô ta.
Đó mới là thái độ của một người anh đối với em gái.
Nhưng Đường Nguyệt Sơ không biết đủ.
Ngày thứ năm cô ta chuyển đến trường cấp hai của tôi, lúc tan học về nhà, tôi bị Khương Giác tát.
Tôi ôm mặt sững sờ nhìn anh, những gì anh nói tôi nghe không hiểu nổi.
Đầu têu cô lập.
Hư đốn.
Ác độc.
Xin lỗi.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang cúi đầu nắm chặt góc áo anh, được anh bảo vệ phía sau.
Những từ này đột nhiên ghép lại thành một lời nói dối hoàn chỉnh trong đầu.
Tôi giải thích. Nhưng anh không muốn tin.
Cuộc cãi vã và sự thiên vị rõ ràng ngày hôm đó bỗng nhiên phá vỡ những suy nghĩ ngây thơ ngu xuẩn trong đầu tôi.
Khương Giác không phải kẻ ngu đến mức không biết đúng sai.
Chẳng qua là anh cố ý. Dường như hôm đó tôi mới chợt tỉnh ngộ.
Anh trai tôi, thật sự hận tôi.
Quan hệ giữa tôi và Khương Giác xấu đi rõ rệt.
Đáng tiếc với người ngu dốt ấu trĩ như tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ, thà đối nghịch với anh còn hơn để anh coi tôi như người xa lạ giống như ba.
Ít nhất, Khương Giác có thể nhìn thấy tôi.
Quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn căng thẳng cho đến khi tôi 18 tuổi.
Năm ấy, tôi bị kéo vào địa ngục.
Sau 18 tuổi, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chợt biến thành người xa lạ.
Giống như cuộc chiến tranh đã đến hồi kết thúc.
Chúng tôi không hề cãi vã, không hề cuồng loạn, không đối chọi nhau.
Chỉ lạnh lùng, giống như chẳng ai quen biết ai.
____________
Sau khi làm hết các thủ tục trở về nhà, trời bên ngoài đã tối.
Đèn trong tiểu khu vẫn chưa bật nên tôi chỉ nhìn thấy những ánh đèn ấm áp hắt ra từ những căn nhà phía xa.
Bụng tôi vẫn đau từ khi giáp mặt Đường Nguyệt Sơ
Tôi cuộn mình trên sô pha, cơn đói và cơn đau lan ra khắp cơ thể, tôi cố gắng đứng dậy đi mở tủ lạnh.
Mùi thiu thối ập vào mặt tôi, tôi nhớ ra, lần cuối cùng mở tủ lạnh đã là một tháng trước.
Tôi tiện tay cầm lấy một mớ rau, rửa sạch rồi đặt lên thớt, tiếng dao thái không đều.
Màu máu đỏ tươi rơi trên màu xanh của rau, còn mang theo mùi tanh.
Tôi sửng sốt.
Vết thương ngày càng đau nên tôi mới chợt tỉnh ra, tôi đã bị đứt tay rồi.
Trong cơn xúc động, tôi không thể khống chế bản thân.
Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, lại thêm một vết nữa.
Từ cánh tay cho đến cổ tay.
Con dao rơi xuống đất, tôi quỳ xuống, thở hổn hển.
Dường như tôi ngày càng không thể khống chế được mình, tự làm những chuyện khiến mình bị tổn thương.
Trước đây bác sĩ nói với tôi. Lúc phát bệnh nhớ phải uống thuốc.
Nhưng tôi không uống. Tôi không muốn uống.
Bác sĩ còn nói hãy để người thân chăm sóc tôi.
"Khương Miên, hãy tiếp xúc với gia đình nhiều hơn để cảm nhận tình yêu."
"Tốt cho bệnh tình của cô đấy."
Nhưng mà....
Tôi nhìn vết máu loang lổ.
…tôi không có gia đình.
_________
Đồ ăn tôi nấu tối qua tôi không ăn, vứt hết vào trong thùng rác.
Cơn đói quấn lấy cơn đau bao trùm cơ thể, cuối cùng tôi ngất trên giường.
Sáng sớm có người gõ cửa.
Tôi mơ màng bước xuống ghế sô pha, đi tới mở hé cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì hoàn toàn tỉnh táo.
Gương mặt người đàn ông như được bao phủ một lớp sương, vẫn vô cảm.
Tôi theo bản năng đóng cửa lại, tiếng cửa đóng sầm lập tức ngăn cách chúng tôi.
Tôi nhanh chóng về phòng mặc áo khoác, thay một chiếc quần dài.
Lúc mở cửa ra, ánh mắt Khương Giác dừng trên mặt tôi, lạnh đến thấu xương.
"Có chuyện gì không?"
Tôi hỏi thẳng.
Ánh mắt anh nhìn xuống hình xăm nhỏ trên cổ tay tôi.
Khương Giác híp mắt, lạnh giọng nói: "Trên cánh tay em cũng có hình xăm?"
Tôi không đáp, có lẽ Khương Giác nghĩ đây là thừa nhận nên cảm xúc hờ hững ban đầu lại bị khuấy động:
"Em cứ phải chơi với kẻ lưu manh đó rồi tự biến thành một thứ rác rưởi sao?"
Tôi biết Khương Giác luôn nói năng độc địa, lúc quan hệ giữa hai chúng tôi trở nên tồi tệ nhất, lời nói như con dao tẩm độc của anh đâm vào tôi không thương tiếc.
Nhưng anh không được nói Chu Dữu.
Bởi vì chị ấy là người bạn duy nhất, tốt nhất của tôi.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người người đàn ông phả vào mũi tôi, mạch máu trên trán tôi giật giữ dội, tôi thấy buồn nôn.
Cơn đau bụng đã hết lại quay trở lại, bàn tay nắm cửa của tôi run lên bần bật, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cái tát như dự đoán không tát vào mặt anh mà ngược lại, tôi bị anh nắm lấy cổ tay, vết sẹo năm xưa chạm vào thân nhiệt của người khác.
Tôi thấy rõ vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khương Giác: "Vết sẹo trên cổ tay em..."
Chỉ là anh còn chưa dứt lời, đã bị tôi tát một cái.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng đỏ một mảng, tôi đã tát rất mạnh.
Mùi thuốc lá thoang thoảng làm tôi căng thẳng, cảm giác sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân, từng chút bò ra khắp người tôi.
Tôi cố gắng hết sức thoát khỏi tay anh, cổ tay đã đỏ bừng.
Tôi phải dùng sức nắm tay mình mới không khiến nó run lên bần bật.
"Khương Miên...."
"Cút."
Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình.
"Đừng chạm vào tôi."
"Cút đi!"
_________
Khương Giác đi rồi.
Tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng dùng khăn tắm rửa đôi tay mới bị Khương Giác chạm vào.
Làn da bị cọ mạnh đến mức chảy máu, máu và nước lạnh cùng nhỏ giọt, màu sắc này kích thích não bộ của tôi, tôi dựa vào bồn rửa tay, thở hổn hển.
Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.
Buổi trưa, người giao cơm giao đến một túi lớn, tôi đặt từng hộp đồ ăn lên bàn.
Mùi thơm nồng kích thích vị giác của tôi, cái bụng chịu đói hai ngày cuối cùng cũng chịu đầu hàng.
Tôi cầm đũa, nhét hết đồ ăn vào trong bụng.
Nhưng do ăn quá no nên tôi bị tức bụng, sau đó lại vào nhà tắm nôn hết ra.
Sàn phòng tắm làm ướt quần áo của tôi, cơn đau như cận kề cái chết khiến tôi ngã xuống sàn, tay cầm điện thoại lướt đến lịch sử trò chuyện một tháng trước.
Câu cuối cùng Chu Dữu nhắn cho tôi là hỏi hôm nay tôi ăn gì.
Tôi không trả lời.
Cũng không nói cho chị ấy biết tôi đã nhận được giấy khám bệnh.
Tình bạn 5 năm vừa dài vừa ngắn. Đủ lâu để khắc sâu vào sinh mệnh của tôi.
Lại ngắn đến mức chỉ bằng mấy tiếng, tôi đã xem hết nội dung trò chuyện.
"Bạn có chắc chắn muốn xóa lịch sử trò chuyện với chị gái không?"
Dòng chữ màu đỏ thật chói mắt.
Nhưng cơn đau bụng ngày càng dữ dội như đang thôi thúc tôi bấm nút xóa đi.
Ký ức 5 năm biến mất trong khoảnh khắc, cùng với sự ràng buộc cuối cùng của tôi với thế giới này.
Ngày tôi nhận được kết quả chẩn đoán, bác sĩ nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc khuyên nhủ:
"Tuy là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng nếu tích cực điều trị, lạc quan thì có thể sống thêm hai ba năm nữa."
Tôi mỉm cười nói cảm ơn, nhưng không đáp lại lời bác sĩ.
Tôi không có lý do để sống.
Anh trai tôi, anh ấy cũng đã từng mong đợi tôi chết đi.