-
Chương 4 END
11.
Tôi mặc bộ sườn xám được thiết kế đặc biệt và quay trở lại nhà họ Cố, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Tiểu Đa đến lớp, ở nhà không có ai, Cố Minh Dật ngồi trên sô pha, im lặng nhìn tôi dọn dẹp.
Thực tế không có đồ gì cần dọn dẹp.
Tôi dừng lại và quyết định không giả vờ nữa.
“Tôi có chút nhớ vẻ đẹp của anh Cố nên đặc biệt về nhà nhìn xem.”
Cố Minh Dật từ trên sô pha đứng dậy.
Anh bước tới, nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vuốt ve lông mày, chóp mũi, quai hàm, xương quai xanh rồi một đường thẳng xuống.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, Cố Minh Dật đã kéo tôi vào lòng, nỉ non thì thầm vào tai tôi.
"Nếu gia đình là gánh nặng đối với em, anh có thể làm người yêu của em trước."
Đêm đó, tôi ôm Cố Minh Dật và nằm mơ.
Trong mơ, tôi và anh đều tóc bạc, tôi nằm trên giường bệnh, anh ở trước giường nắm tay tôi, hỏi tôi có điều gì tiếc nuối không.
Tôi mở mắt ra, Cố Minh Dật tỉnh dậy, trong bóng tối lông mi của anh ấy trông rất dài, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi.
“Em gặp ác mộng à?"
Anh tiến lại gần hôn lên giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt tôi.
Tôi thực sự muốn nói với anh ấy rằng dường như tôi đã mơ về kiếp trước của chúng tôi.
Nội dung giấc mơ dường như giải thích được rất nhiều điều nhưng cuối cùng tôi lại không nói cho anh biết.
Tôi chỉ ôm chặt Cố Minh Dật trong bóng tối, thì thầm vào tai anh ấy: "Cảm ơn anh.”
[Phiên ngoại Cố Minh Dật]
Kiếp trước Cố Minh Dật và Tần Thời Sinh thực ra là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Anh sinh ra trong một gia đình thương nhân, hào môn thế gia luôn phải đấu tranh, trẻ con sinh ra trong môi trường đó tự nhiên có chút thờ ơ.
Cho đến khi anh gặp cô.
Biểu diễn tân sinh viên hàng năm, cô nhảy lên nhảy xuống sân khấu và hét lên với khán giả: "Tôi sẽ trở thành siêu sao". Dù mới học trung nhị nhưng cô lại tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Anh nhìn một chút đã nhớ rõ cô.
Tần Thời Sinh.
Đó là một cái tên hay.
Anh gặp cô ấy mọi lúc.
Ngày mẹ mất, anh bước vào khuôn viên trường, gương mặt vẫn vô cảm nhưng lòng lại u ám như bầu trời.
Sau đó anh nhìn thấy một con gấu lớn lao ra khỏi bụi gai và ôm chặt lấy anh.
Mặc dù cô mới nói một câu đã say nắng ngất xỉu trong lòng anh.
Nhưng còn rất nhiều cơ hội.
Khi anh chơi bóng rổ, cô là đội trưởng đội cổ vũ, nhảy múa ở bên cạnh đến nỗi tóc cô gần như bay tung tăng dưới nắng.
Anh giả vờ thờ ơ nhưng trong lòng lại nghĩ… Làm thế nào một người có thể đẹp như vậy?
Vào ngày vũ hội, cô đưa cho anh một tờ giấy nhỏ và hỏi liệu anh có thể chọn cô làm bạn nhảy không.
Trong đời anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Vào ngày vũ hội, tất cả bọn họ đều uống rất nhiều.
Không chỉ mình cô kìm lòng không được, còn có anh.
Sau đó họ có con, cô gả cho anh, anh bận rộn với công việc, còn cô là vợ anh, đảm đương vô số công việc trong nhà cho anh.
Về sau cô già đi.
Cô không còn là cô gái trong sáng xinh đẹp nữa mà đã trở thành một bà già teo tóp như lõi táo.
Anh ở bên giường cô và hỏi cô có tiếc nuối gì không.
Cô mỉm cười và nói không, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô, rõ ràng là có.
Trên TV có một bộ phim cũ, có sự tham gia của bạn học Liễu Hiểu Hiểu, anh nhớ lại cách cô xem TV với ánh mắt ghen tị.
Anh mơ hồ nhớ lại chuyện mấy chục năm trước, cô đã nhảy lên sân khấu và hét lên với khán giả: "Tôi sẽ trở thành siêu sao.”
Nhưng cuối cùng cô đã trở thành một người phụ nữ cống hiến cả cuộc đời cho gia đình, những giấc mơ tươi sáng của cô bị nhấn chìm trong củi gạo dầu muối trần thế, suốt cuộc đời cô trở thành bà Cố, thậm chí còn ít người nhớ đến tên đầy đủ của cô.
Không lâu sau khi cô qua đời, anh cũng được chẩn đoán mắc bệnh nan y.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đã trở lại ngày cưới, cô đang đi về phía anh trong bộ váy cưới thật dài.
Anh nhìn nụ cười của cô.
Nếu được sống lại một đời, anh hy vọng em sẽ... đạt được ước mơ của mình.
Vì vậy anh hạn chế liên lạc với cô, không bao giờ để cô can thiệp vào tình hình công ty, kiếp trước anh cũng thuyết phục cô ra ngoài diễn xuất, nhưng công ty sẽ gặp khủng hoảng tài chính trong thời kỳ hoàng kim của cô, cô bận rộn đi cùng anh để vượt qua khó khăn, căn bản không có tâm tư mở rộng sự nghiệp của mình.
Vì thế lần này anh phải giữ bí mật với cô.
Anh tự mình gánh vác mọi việc, nhưng không ngờ rằng trong lúc anh bận rộn, thế giới đã thay đổi, Liễu Hiểu Hiểu, người mà kiếp trước anh có ấn tượng mơ hồ, lại tìm ra sơ hở, gây thêm phiền toái cho cô như vậy.
Nhưng không sao cả, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng họ cũng có được một kết quả tốt.
Một phóng viên đã hỏi anh khi phỏng vấn, anh Cố, anh thích hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng?
Cái gì mà hoa hồng đỏ với hoa hồng trắng.
Anh đã mỉm cười.
Cả cuộc đời tôi, Tần Thời Sinh là bông hoa duy nhất.
[Phiên ngoại Cố Tiểu Đa]
Sau khi tốt nghiệp, Cố Tiểu Đa trở thành đạo diễn trẻ.
Đối với một chàng trai trẻ lớn lên trong một đế chế kinh doanh, lựa chọn này coi như là hiếm.
Tuy nhiên, xét đến việc mẹ anh là bà Tần Thời Sinh, người từng đoạt giải Nữ diễn viên thành tựu trọn đời thì mọi chuyện có vẻ không quá khó hiểu.
Tác phẩm đầu tiên của Cố Tiểu Đa có tên là “Tam Sinh Tình Duyên", đây là một tác phẩm mang tính thử nghiệm cực cao, anh đã sử dụng tư liệu video của cha mẹ mình để biên tập và tạo ra một câu chuyện dưới dạng giả phim tài liệu.
Bộ phim này chỉ có cuộc đời thứ nhất và thứ hai, ở kiếp thứ nhất, Tần Thời Sinh suốt đời làm nội trợ, ở kiếp thứ hai, cô bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình.
Sau khi xem xong, khán giả đặt câu hỏi, muốn biết cuộc đời thứ ba ở đâu.
Cố Tiểu Đa không có trả lời cái này.
Nhiều năm sau đó.
Cha mẹ Cố Tiểu Đa đã qua đời, bà Tần Thời Sinh và ông Cố Minh Dật qua đời khi tuổi đã cao, không bệnh không tật, người quản gia tìm thấy hai người họ trong một căn nhà gỗ ven biển, theo phán đoán, bà Tần rời đi trước, còn ông Cố theo sau không lâu sau đó.
Tại tang lễ, Cố Tiểu Đa trình chiếu bộ phim đầu tay của mình.
Anh nhắm mắt lại, để nước mắt chảy dài nhưng trên môi lại nở nụ cười.
"Bây giờ, bọn họ nên đi tới cuộc đời thứ ba."
Bộ phim dừng lại, ở khung hình cuối cùng có một bức thư tay do ông Cố viết cho bà Tần…
“Tôi đẩy cô ấy về phía bụi gai và cô ấy biến thành một bông hồng rực rỡ.
"Bông hồng không nhất thiết phải nở chỉ dành cho tôi, thế giới nên nhìn thấy sự rực rỡ của cô ấy."
(HOÀN THÀNH)
Tôi mặc bộ sườn xám được thiết kế đặc biệt và quay trở lại nhà họ Cố, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Tiểu Đa đến lớp, ở nhà không có ai, Cố Minh Dật ngồi trên sô pha, im lặng nhìn tôi dọn dẹp.
Thực tế không có đồ gì cần dọn dẹp.
Tôi dừng lại và quyết định không giả vờ nữa.
“Tôi có chút nhớ vẻ đẹp của anh Cố nên đặc biệt về nhà nhìn xem.”
Cố Minh Dật từ trên sô pha đứng dậy.
Anh bước tới, nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vuốt ve lông mày, chóp mũi, quai hàm, xương quai xanh rồi một đường thẳng xuống.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, Cố Minh Dật đã kéo tôi vào lòng, nỉ non thì thầm vào tai tôi.
"Nếu gia đình là gánh nặng đối với em, anh có thể làm người yêu của em trước."
Đêm đó, tôi ôm Cố Minh Dật và nằm mơ.
Trong mơ, tôi và anh đều tóc bạc, tôi nằm trên giường bệnh, anh ở trước giường nắm tay tôi, hỏi tôi có điều gì tiếc nuối không.
Tôi mở mắt ra, Cố Minh Dật tỉnh dậy, trong bóng tối lông mi của anh ấy trông rất dài, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi.
“Em gặp ác mộng à?"
Anh tiến lại gần hôn lên giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt tôi.
Tôi thực sự muốn nói với anh ấy rằng dường như tôi đã mơ về kiếp trước của chúng tôi.
Nội dung giấc mơ dường như giải thích được rất nhiều điều nhưng cuối cùng tôi lại không nói cho anh biết.
Tôi chỉ ôm chặt Cố Minh Dật trong bóng tối, thì thầm vào tai anh ấy: "Cảm ơn anh.”
[Phiên ngoại Cố Minh Dật]
Kiếp trước Cố Minh Dật và Tần Thời Sinh thực ra là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Anh sinh ra trong một gia đình thương nhân, hào môn thế gia luôn phải đấu tranh, trẻ con sinh ra trong môi trường đó tự nhiên có chút thờ ơ.
Cho đến khi anh gặp cô.
Biểu diễn tân sinh viên hàng năm, cô nhảy lên nhảy xuống sân khấu và hét lên với khán giả: "Tôi sẽ trở thành siêu sao". Dù mới học trung nhị nhưng cô lại tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Anh nhìn một chút đã nhớ rõ cô.
Tần Thời Sinh.
Đó là một cái tên hay.
Anh gặp cô ấy mọi lúc.
Ngày mẹ mất, anh bước vào khuôn viên trường, gương mặt vẫn vô cảm nhưng lòng lại u ám như bầu trời.
Sau đó anh nhìn thấy một con gấu lớn lao ra khỏi bụi gai và ôm chặt lấy anh.
Mặc dù cô mới nói một câu đã say nắng ngất xỉu trong lòng anh.
Nhưng còn rất nhiều cơ hội.
Khi anh chơi bóng rổ, cô là đội trưởng đội cổ vũ, nhảy múa ở bên cạnh đến nỗi tóc cô gần như bay tung tăng dưới nắng.
Anh giả vờ thờ ơ nhưng trong lòng lại nghĩ… Làm thế nào một người có thể đẹp như vậy?
Vào ngày vũ hội, cô đưa cho anh một tờ giấy nhỏ và hỏi liệu anh có thể chọn cô làm bạn nhảy không.
Trong đời anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Vào ngày vũ hội, tất cả bọn họ đều uống rất nhiều.
Không chỉ mình cô kìm lòng không được, còn có anh.
Sau đó họ có con, cô gả cho anh, anh bận rộn với công việc, còn cô là vợ anh, đảm đương vô số công việc trong nhà cho anh.
Về sau cô già đi.
Cô không còn là cô gái trong sáng xinh đẹp nữa mà đã trở thành một bà già teo tóp như lõi táo.
Anh ở bên giường cô và hỏi cô có tiếc nuối gì không.
Cô mỉm cười và nói không, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô, rõ ràng là có.
Trên TV có một bộ phim cũ, có sự tham gia của bạn học Liễu Hiểu Hiểu, anh nhớ lại cách cô xem TV với ánh mắt ghen tị.
Anh mơ hồ nhớ lại chuyện mấy chục năm trước, cô đã nhảy lên sân khấu và hét lên với khán giả: "Tôi sẽ trở thành siêu sao.”
Nhưng cuối cùng cô đã trở thành một người phụ nữ cống hiến cả cuộc đời cho gia đình, những giấc mơ tươi sáng của cô bị nhấn chìm trong củi gạo dầu muối trần thế, suốt cuộc đời cô trở thành bà Cố, thậm chí còn ít người nhớ đến tên đầy đủ của cô.
Không lâu sau khi cô qua đời, anh cũng được chẩn đoán mắc bệnh nan y.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đã trở lại ngày cưới, cô đang đi về phía anh trong bộ váy cưới thật dài.
Anh nhìn nụ cười của cô.
Nếu được sống lại một đời, anh hy vọng em sẽ... đạt được ước mơ của mình.
Vì vậy anh hạn chế liên lạc với cô, không bao giờ để cô can thiệp vào tình hình công ty, kiếp trước anh cũng thuyết phục cô ra ngoài diễn xuất, nhưng công ty sẽ gặp khủng hoảng tài chính trong thời kỳ hoàng kim của cô, cô bận rộn đi cùng anh để vượt qua khó khăn, căn bản không có tâm tư mở rộng sự nghiệp của mình.
Vì thế lần này anh phải giữ bí mật với cô.
Anh tự mình gánh vác mọi việc, nhưng không ngờ rằng trong lúc anh bận rộn, thế giới đã thay đổi, Liễu Hiểu Hiểu, người mà kiếp trước anh có ấn tượng mơ hồ, lại tìm ra sơ hở, gây thêm phiền toái cho cô như vậy.
Nhưng không sao cả, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng họ cũng có được một kết quả tốt.
Một phóng viên đã hỏi anh khi phỏng vấn, anh Cố, anh thích hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng?
Cái gì mà hoa hồng đỏ với hoa hồng trắng.
Anh đã mỉm cười.
Cả cuộc đời tôi, Tần Thời Sinh là bông hoa duy nhất.
[Phiên ngoại Cố Tiểu Đa]
Sau khi tốt nghiệp, Cố Tiểu Đa trở thành đạo diễn trẻ.
Đối với một chàng trai trẻ lớn lên trong một đế chế kinh doanh, lựa chọn này coi như là hiếm.
Tuy nhiên, xét đến việc mẹ anh là bà Tần Thời Sinh, người từng đoạt giải Nữ diễn viên thành tựu trọn đời thì mọi chuyện có vẻ không quá khó hiểu.
Tác phẩm đầu tiên của Cố Tiểu Đa có tên là “Tam Sinh Tình Duyên", đây là một tác phẩm mang tính thử nghiệm cực cao, anh đã sử dụng tư liệu video của cha mẹ mình để biên tập và tạo ra một câu chuyện dưới dạng giả phim tài liệu.
Bộ phim này chỉ có cuộc đời thứ nhất và thứ hai, ở kiếp thứ nhất, Tần Thời Sinh suốt đời làm nội trợ, ở kiếp thứ hai, cô bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình.
Sau khi xem xong, khán giả đặt câu hỏi, muốn biết cuộc đời thứ ba ở đâu.
Cố Tiểu Đa không có trả lời cái này.
Nhiều năm sau đó.
Cha mẹ Cố Tiểu Đa đã qua đời, bà Tần Thời Sinh và ông Cố Minh Dật qua đời khi tuổi đã cao, không bệnh không tật, người quản gia tìm thấy hai người họ trong một căn nhà gỗ ven biển, theo phán đoán, bà Tần rời đi trước, còn ông Cố theo sau không lâu sau đó.
Tại tang lễ, Cố Tiểu Đa trình chiếu bộ phim đầu tay của mình.
Anh nhắm mắt lại, để nước mắt chảy dài nhưng trên môi lại nở nụ cười.
"Bây giờ, bọn họ nên đi tới cuộc đời thứ ba."
Bộ phim dừng lại, ở khung hình cuối cùng có một bức thư tay do ông Cố viết cho bà Tần…
“Tôi đẩy cô ấy về phía bụi gai và cô ấy biến thành một bông hồng rực rỡ.
"Bông hồng không nhất thiết phải nở chỉ dành cho tôi, thế giới nên nhìn thấy sự rực rỡ của cô ấy."
(HOÀN THÀNH)
Bình luận facebook