-
Phần 1
1.
Ta đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, đối diện với đôi mắt tràn đầy ân cần của hoàng thượng.
“Hoàng hậu gặp ác mộng sao? Không sợ, không sợ, mộng đều là đối nghịch với thực.”
Hắn ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng ta trấn an, cùng bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình trong mộng như hai người khác nhau.
May mắn chỉ là mộng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, kéo long bào của Lý Hạ lau nước mắt.
Cũng đúng, ta mười sáu tuổi đã được gả đến tiềm để, đi cùng Lý Hạ từ một hoàng tử không được sủng ái lên làm tân đế hiện giờ, nhi tử cũng đã bốn tuổi, làm sao còn có thể mơ mộng thái quá như vậy.
Vì thế ta nâng mặt Lý Hạ, nửa thật nửa giả hỏi hắn:"Bệ hạ sau này sẽ không phụ ta chứ?"
Hắn cười khẽ một tiếng, đặt một nụ hôn lên trán tá.
“Nàng xem trong cung này ngoại trừ nàng, còn có phi tần khác sao?”
“Nhưng các đại thần đã bắt đầu dâng sớ thúc giục tuyển tú rồi...”
“Mật nhi.”
Hắn ngắt lời ta.
"Lúc thành hôn trẫm đã thề, cuộc đời này không phải nàng thì không cưới. Chúng ta hãy nuôi dưỡng Triệt Nhi thật tốt, sau này để cho nó kế thừa vị trí của trẫm, quản lời đồn đãi của người khác làm cái gì?"
Chỉ vài câu nói ngắn ngủn, lại khiến cho lòng ta ấm áp.
Bồi Lý Hạ ăn xong điểm tâm, ta thần thanh khí sảng* làm ổ ở trên giường mềm kiểm kê sổ sách các cung đưa lên, còn chưa nhìn một lát trong điện đã xuất hiện một củ cải đỏ mập mạp.
*Tinh thần thoải mái, dễ chịu.
“Mẫu hậu!”
Triệt Nhi mặc y phục mới của Thái tử, trẻ con gọi ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ta cười giang hai tay ra ôm lấy tiểu bảo bối, cảnh tượng trước mắt lại trong khoảnh khắc sụp đổ.
Thiên điện âm lãnh, gian phòng thối rữa.
Triệt Nhi mặt xám như tro nằm trên một tấm chiếu cũ nát, gầy đến nỗi chỉ còn lại một khúc xương.
“Mẫu hậu, con muốn mẫu hậu, mẫu hậu đi đâu rồi......”
Nó nhỏ giọng nức nở, cuộn mình thành một cục, sau lưng lộ ra đều là vết roi.
“Tiểu súc sinh còn chưa chết sao?”
Giọng nói lanh lảnh xẹt qua bên tai, một thái giám áo xanh đẩy cửa vào cười gian.
"Còn gọi mẫu hậu nữa, mẫu hậu ngươi đã sớm chết cháy, xương cốt đều hóa thành tro bụi. Hiện giờ trong cung này chính là thiên hạ của Dung hoàng hậu, hiện tại lại mang thai con nối dõi, ai còn nhớ phế thái tử ngày xưa chứ?"
"Không có khả năng, các ngươi đều đang gạt ta, mẫu hậu sẽ tới đón ta, mẫu hậu sẽ không bỏ lại một mình ta!"
Triệt Nhi cố gắng đứng lên, ngẩng đầu, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
“Chết đến nơi nhưng miệng còn rất cứng, cơm hôm nay cũng không cho ngươi, thái tử điện hạ.”
Thái giám kia âm dương quái khí* cười, xoay người đem cám trong hộp thức ăn đổ hết xuống đất, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
* Chỉ những người có lời nói, cử chỉ quái đản, kỳ lạ.
Năm ngày năm đêm, không còn ai mang thức ăn đến nữa.
Ta trơ mắt nhìn Triệt nhi ôm cái chăn nhỏ lúc ấy ta may cho nó từng chút từng chút mất đi sinh mệnh.
Trong lúc nó nhắm mắt lại, trong cung nở rộ từng đám pháo hoa chói mắt.
Để ăn mừng Nhị hoàng tử ra đời.
Lý Hạ ôm đứa bé mới ra đời, vẻ mặt vui vẻ.
"Bệ hạ, vừa rồi cung nhân đến báo, phế thái tử bệnh lâu không khỏi, vừa mới qua đời..."
Thái giám lúc trước ở lãnh cung diễu võ dương oai cúi đầu, chảy xuống vài giọt nước mắt giả mù sa mưa.
“Thật là xui xẻo, hết lần này tới lần khác vượt qua ngày này, thôi để nó cùng phế hậu chôn cùng một chỗ đi.”
Lý Hạ nhíu mày, nhẹ nhàng nói.
Tại sao?
Lòng tôi đau như đang rỉ máu.
“Mẫu hậu, mẫu hậu, sao người lại khóc?”
“Mẫu hậu không khóc...”
Giọng trẻ con non nớt kéo ta ra khỏi ảo cảnh.
Ta ôm Triệt nhi vào lòng.
“Mẫu hậu tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Ta thầm thề trong lòng.
Có lẽ ảo cảnh này muốn nói cho ta biết, đừng bao giờ tin vào lòng người.
Lúc này đại cung nữ Mẫn Mẫn của ta vẻ mặt kích động chạy tới, ấp a ấp úng trên mặt lộ vẻ khó xử.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta ổn định cảm xúc, ngẩng đầu hỏi nàng.
“Bẩm hoàng hậu, hôm nay sứ thần Tây Vực tới chơi, dâng cho bệ hạ một vị mỹ nhân, bệ hạ đã duyệt, phong làm Dung quý nhân.”
“Phong hào gì?”
Ta mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
“Phong vị Dung quý nhân.”
2.
Đêm đó, Lý Hạ giá lâm đến tẩm cung của ta, ấp a ấp úng vẻ mặt khó xử.
Ta tựa vào giường mềm bóc quả cam, tách một múi nhét vào trong miệng.
Cam kia là loại cam mỗi mùa đông ta đều ăn, năm nay lại đặc biệt chua chát.
"Mật nhi, nàng nghe trẫm giải thích, Tây Vực mười mấy năm qua đều đối chọi gay gắt với ta, đây là lần đầu tiên bọn họ lấy lòng. Cho nên mỹ nhân kia trẫm chỉ có thể nhận lấy, chỉ là vật trang trí cho người trong thiên hạ xem mà thôi, trẫm sẽ không chạm vào nàng ta..."
Hắn cẩn thận từng li từng tí giải thích với ta, ngữ khí không hiểu sao rất thành khẩn.
Có lẽ ta nên tin hắn, hắn là mối tình đầu của ta, cũng là A Lang cùng ta dắt tay đi qua nhiều năm.
Hắn không có lý do phụ ta, hắn sao có thể phụ ta?
Cái gì mà mộng cảnh hoang đường thái quá, cùng lắm là thêm phiền não.
Vì thế ta trầm mặc gật đầu, ngoan ngoãn trốn vào trong lòng hắn.
"A Lang, ta vẫn là hoài niệm chúng ta ở tiềm để những ngày đó, ít nhất không có trọng trách nặng như hiện tại, còn có thể tùy ý chút..."
“Vậy sao? Nhưng trẫm thích hiện tại hơn, đứng trên đỉnh mọi người, không còn ai có thể chi phối vận mệnh của chúng ta.”
Có lẽ khi đó, vào lúc ta gọi hắn là A Lang mà hắn tự xưng trẫm, ta nên hiểu được chúng ta rốt cuộc đã không thể trở về như trước nữa.
Đêm đó, mộng cảnh kinh người lại đến.
Ta thấy Lý Hạ tự tay chặt đầu phụ thân ta, phủ tướng quân hộ quốc tịch thu cả nhà.
Ta thấy ta quỳ gối trước điện cầu xin hắn, dập đầu đến chảy máu, mà hắn lại ôm Dung phi tình cảm ấm áp.
Giấc mộng kia quá chân thật, dẫn đến ta mấy lần bừng tỉnh, nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, thậm chí hận không thể bóp chết hắn.
Thật vất vả chịu đựng đến bình minh, ta rốt cuộc không thể giả điếc giả câm.
Vì thế, ta một mình xuất cung, về tới phủ tướng quân.
Ít nhất, ta phải xác nhận với cha ta một điều.
“Con nói Hàn Thư và Lâm Nghiệp?”
“Không sai, là phụ tá cha vừa nhận, hai người này hữu dũng hữu mưu, coi như có thể dùng tài.”
Phụ thân uống ngụm trà, chậm rãi nói.
“Bọn họ có phải đang khuyên phụ thân bồi dưỡng lực lượng của mình, để tránh tương lai công cao cái chủ, sau này có thứ phòng thân?”
Chén trà rơi xuống, phụ thân vẻ mặt không thể tin nhìn ta.
“Mật nhi, con...... con làm sao biết được?”
“Bởi vì, bọn họ là gián điệp của bệ hạ.”
Lúc này ta mới phát hiện, khi tất cả sự trùng hợp đều thành sự thật, có lẽ mỗi một việc trong mộng cũng đều sẽ lần lượt xảy ra.
Lòng ta từ một khắc kia cũng lạnh thấu xương, người bên gối sớm chiều ở chung cho tới bây giờ đều cất giấu dị tâm.
"Thật sự là nghiệp chướng, nhớ lúc trước Lý Hạ là hoàng tử không được tiên đế sủng ái, nếu không phải phủ tướng quân chúng ta một đường nâng đỡ, hắn ngồi được vị trí hôm nay sao?"
Phụ thân tức giận, ném chén trà trên tay đi.
“Nhưng hắn lấy oán trả ơn, cố ý tìm người hiến lời xúi giục, để tìm một cái cớ thích hợp diệt cỏ tận gốc."
“May mắn lão phu còn không có chân chính biểu lộ thái độ. Mật nhi, vậy con nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
“Hãy đuổi hai tên đó đi trước mặt mọi người để thể hiện sự chân thành. Nhưng chúng ta không thể ngồi yên được.”
Ta nhìn ánh mắt phụ thân, vẻ mặt ngưng trọng.
“Chúng ta một mặt phải làm cho Hoàng đế yên tâm, một mặt cũng nên lên kế hoạch đường lui. Tuyệt đối không thể đặt tính mạng vào tay người khác."
“Nhưng Mật nhi, hoàng đế bất trung bất nghĩa, con về sau ở trong cung làm sao có thể ngủ yên giấc..."
Phụ thân nắm tay ta và thở dài.
“Phụ thân, ngôi vị hoàng hậu này con không có ý định làm, một ngày nào đó con muốn từ trong cung này toàn thân trở ra, không trở thành quân cờ của bất kì kẻ nào nữa.”
Phụ thân biết ta từ nhỏ đã có chủ ý, chỉ vỗ vỗ bả vai ta, bảo ta trở về suy nghĩ thật kỹ.
“Mật nhi, chỉ cần con hạ quyết định, cha sẽ ủng hộ con.”
Phụ thân cũng già rồi, tóc bạc không ít.
Nghe được những lời này, ta nhịn không được có chút cay mũi.
Đẩy cửa phòng ra, vừa vặn gặp nghĩa huynh Hưu Mộc trở về.
Nghĩa huynh là hài tử phụ thân nhặt được trên chiến trường, nhiều năm như vậy vẫn luôn gọi ta là muội muội.
Còn nhớ rõ khi còn bé ta luôn quấn quít lấy hắn như một cái đuôi nhỏ, bảo hắn chải bím tóc cho ta, cùng ta chơi chút trò chơi ấu trĩ.
Chỉ là thời gian trôi qua, quan hệ của chúng ta cũng dần dần trở nên xa cách.
Có đôi khi, ta thậm chí cảm thấy nghĩa huynh những năm gần đây cũng không chào đón ta.
Hắn về sau mỗi lần gặp ta đều vô cùng ít nói, sắc mặt cũng rất nghiêm túc, giống như phu tử.
Ta thành thân không bao lâu, nghĩa huynh liền chủ động xin đi giet giặc, lao tới biên quan đánh giặc, đầu tháng trước vừa khải hoàn hồi triều.
Lại nói tiếp, chúng ta đã nhiều năm không gặp.
“A huynh!”
Ánh mắt ta sáng ngời gọi hắn, xa cách lâu ngày gặp lại, trong lòng luôn vui mừng.
Hắn nghe tiếng giương mắt, ta lúc này mới thấy được mặt hắn.
Mặt trời ở biên quan có lẽ hơi gắt, hắn đen một chút, ngũ quan cũng kiên nghị hơn, vai rộng chân dài, cả người đều tản ra khí thế võ tướng.
“Nghĩa muội.”
Hắn gọi ta là nghĩa muội, nhưng lại làm lễ của hoàng hậu.
“Đại công tử, bây giờ nên gọi là hoàng hậu rồi.”
Mẫn Mẫn cười ha hả ở một bên trêu ghẹo.
“A huynh gọi cái gì cũng được, không cần tuân thủ quy củ.”
Ta cười tiến lên nghênh đón, ảo cảnh vào giờ khắc này đập vào mặt.
“Bắn tên!”
Trên đài cao Lý Hạ ra lệnh một tiếng, vô số cung tiễn đồng loạt bắn về phía ngực nghĩa huynh.
Hắn lảo đảo ngã xuống, m.áu tươi tanh nóng chảy đầy đất, chet không nhắm mắt.
“Mật nhi, muội có khỏe không? Mật nhi?”
A huynh vẻ mặt lo lắng gọi ta, ảo giác rốt cục cũng biến mất.
“A huynh.”
Ta nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ:
“Nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không nên xúc động, lại càng không nên lấy mạng mình ra đùa giỡn.”
“Yên tâm, ta nhớ rồi.”
A huynh giơ tay, muốn sờ sờ tóc của ta, lại cảm thấy không ổn, động tác dừng lại giữa không trung.
Ta tiến vào kiệu liễn, lúc buông rèm xe lại bị một đôi tay to ngăn lại.
“Mật nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, cha cùng ta cũng sẽ đứng ở phía sau muội. Cho nên, không phải sợ.”