-
Phần V
20.
Kinh thành nội loạn nhiều ngày, vô số thương vong, xác chết rải rác khắp nơi.
Sau khi ta dẫn quân công phá cổng thành, ta từ phía sau bao vây quân phản loạn của Tề Hành, trải qua ba ngày giao tranh ác liệt, chúng ta từ cổng thành đánh thẳng đến phố Chính Dương.
Ba ngày gia chiến, ta một bên giết địch, một bên hỏi thăm tin tức về Tề Tấn.
Ta đã dò hỏi những người dân trong thành may mắn sống sót nhưng không có ai nhìn thấy Tề Tấn.
Thẩm Đệ nhìn thấu sự lơ đãng của ta, chỉ nói: “Không có tin tức chính là tin tức tốt.”
Ta chỉ cười một tiếng cho qua.
Phản quân bị tấn công cả hai phía, lại không có nguồn cung cấp lương thảo lẫn binh khí, chỉ như nỏ mạnh hết đà, lúc này chỉ còn lại một tiểu đội do Tề Hành chỉ huy vẫn kiên cường chống trả.
Vào ngày quyết chiến trên phố Chính Dương, tên kiếm loạn lạc.
Trong đám đông bỗng có một bóng đen lao về phía ta.
Ta nhanh chóng phản ứng, vội rút kiếm ra hướng về phía hắn, nhưng lúc này ta lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Vương phi, nàng ổn chứ?"
Ta ngẩng đầu lên thấy hai mắt Tề Tấn đỏ ngầu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự dịu dàng vô hạn.
Không biết vì sao, trong lòng ta bỗng nhiên có một tia chua xót, giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng chỉ nói một câu: "Mọi chuyện đều ổn, còn chàng thì sao?"
Tề Tấn gật đầu, vẻ mặt kiềm chế trong nháy mắt sụp đổ. Chàng ôm ta thật chặt rồi nhẹ nhàng nói: “Ta rất nhớ nàng.”
21.
Phản quân bị đánh bại, Tề Hành nhận thấy đại cục đã thất bại nên tự sát trên phố Chính Dương.
Nam Cương nhận tin Tề Hành thất bại nên khi đối mặt với sự trấn áp mạnh mẽ của Thạch Khảm, bọn họ liên tục rút lui, cuối cùng thì Thạch Khảm cũng đại thắng Nam Cương.
Trương Lâm Lan khi biết tin Tề Hành đã chết, cũng chọn cách uống thuốc độc tự sát.
Ta tìm người mai táng cho Trương Lâm Lan.
Kiếp trước khi ta được gả đến phủ Thái tử, vì Tề Hành mà ta cùng Trương Lâm Lan đấu đá tranh giành tình cảm với nhau.
Kiếp này, mặc dù Trương Lâm Lan đã nhiều lần âm mưu hãm hại ta, nhưng ta cũng không có oán hận nàng.
Nàng ta cũng chỉ vì người thương mà cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ cho người mình yêu.
Sâu trận đánh ở kinh thành, mọi thứ đều trở nên hoang tàn chờ ngày tái sinh.
Ta lo lắng thế lực còn sót lại của Tề Hành vẫn sẽ gây ra sóng gió nên ta cùng Thẩm Đệ xuống tay rửa sạch sẽ những mối liên hệ ẩn giấu trong quá khứ của Tề Hành.
Chúng ta ở trong kinh thành nhiều lần điều tra, chỉ để phát hiện ra rằng mạng lưới tình báo của Tề Hành đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Hóa ra, sau khi ta rời khỏi kinh thành, Tề Tấn mất đi tin tức về ta nên ở trong thành điên cuồng điều tra, đem mạng lưới liên lạc của Tề Hành xử hết.
Mấy ngày bên trong thành chiến loạn, Tề Tấn ban ngày tham chiến giết địch, ban đêm tra tấn kẻ truyền tin, liên tiếp nhiều ngày không hề chợp mắt nhưng vẫn không tìm được tin tức.
Cùng lúc đó, Tề Tấn còn cho người an bài đưa tất cả gia quyến của Hạ gia quân đến hậu phương của chiến trường, bảo vệ họ ở mức tốt nhất.
Tề Hành chết, thân thể của Tề Chiêu Đế ngày càng suy kiệt nên Tề Tấn nắm quyền cai trị đất nước. Cả triều văn võ bá quan đều chờ đợi ngày Tề Tấn được sắc phong Thái tử, nhưng Tề Chiêu Đế lại chậm chạp không chịu hạ chỉ.
Vào đầu thu, Tề Chiêu Đế giấu Tề Tấn, bí mật triệu ta vào cung yết kiến.
Tề Chiêu Đế ngồi trong cung điện, thoạt nhìn hắn ta già đi rất nhiều, liên tục ho khan nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn cực kỳ sắc bén.
"Hạ Hầu nữ nhi, là ta xem thường ngươi rồi, mục đích sau khi nhập kinh gây nhiễu loạn triều đình là gì?"
Ta bình tĩnh, thẳng thắn trả lời: “Thần nữ sở cầu, mong cho Hạ gia quân được đặc xá hồi kinh đoàn tụ cùng gia quyến.”
“Quả nhiên, công cao át chủ. Ngươi dựa vào binh lực của Hạ gia, khuấy đảo triều đình, trẫm năm đó hạ lệnh để Hạ gia quân trấn thủ biên cương quả không sai.” Tề Chiêu Đế ngữ khí nghiêm khắc, tuy không tức giận nhưng vẫn hiện lên uy nghiêm của vị đế vương.
Ta lạnh lùng nhìn Tề Chiêu Đế: “Bệ hạ, người có từng nghĩ tới, nếu Hạ gia thực sự có ý đồ khác, thì thời điểm Tề Hành bức hoàng thượng thoái vị, thần nữ có thể dẫn quân một mạch đánh vào hoàng thành.Hạ gia quân ta một lòng trung thành, chỉ là vì quân vương kiêng kỵ nên bất đắc dĩ mới phải dùng mưu kế này.”
"Ngươi..." Tề Chiêu Đế bị lời nói của ta kích động, ho khan hai tiếng, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Thôi, trẫm có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, Hạ Gia quân có thể trở về kinh, nhưng trẫm có điều kiện."
Ta nhìn Tề Chiêu Đến, do dự không đáp.
Tề Chiêu Đến nhìn thấu tâm tư của ta, tiếp tục nói: “Trẫm biết ngươi đang nghĩ cái gì. Khi Tề Tấn kế vị, hắn đương nhiên sẽ triệu hồi Hạ gia quân về kinh. Nhưng sau khi Tề Tấn lên ngôi, hắn cũng sẽ vì gia tộc của mẫu thân hắn là Dương Châu Mộ gia mà lật lại án. Bách thiện hiếu vi tiên, Tân đế mới kế vị liên tiếp lật đổ hai quyết sách của tiên hoàng. Vậy ngươi có từng nghĩ tới liệu Tề Tấn có thể giữ được danh hiệu “Hiền quân” được không? Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của trẫm, hai việc này trẫm sẽ từ từ làm.”
*Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ”, trong trăm cái thiện thì hiếu thảo là việc tốt đẹp nhất, trong vạn cái ác thì tà dâm là chuyện đồi bại nhất.
Ta cũng đã suy nghĩ đến lời nói của Tề Chiêu Đế. Dù sao Tề Chiêu Đế tiên hoàng thế lực khổng lồ còn Tề Tấn căn cơ không vững, nếu muốn trị nước tốt thì việc trấn an các lão thần là điều không thể thiếu. Nếu chỉ vì ta mà dẫn đến triều thần bất mãn, thì e là thế lực chính trị sẽ không thể ổn định được.
Ta hỏi: “Bệ hạ có điều kiện gì?”
"Đầu tiên, Hạ gia cởi bỏ áo giáp trở thành nông dân, từ nay về sau sẽ không còn Hạ gia quân nữa. Hạ gia các người công cao át chủ, hiện tại còn nâng đỡ Tân hoàng khiến thiên hạ người người ca tụng. Nhưng ngươi phải biết rằng, thiên hạ này của họ Tề chứ không phải họ Hạ.”
Ta hiểu rõ sự nghi kỵ của Tề Chiêu Đế: “Thần nữ đồng ý.”
"Thứ hai, ngươi không được vào cung làm phi tần. Ngươi khuấy đảo triều đình, Tề Tấn lại có tình cảm rất sâu nặng với ngươi, nếu ngươi làm chủ hậu cung, ai có thể biết được liệu ngươi có hủy hoại thiên hạ của Tề gia hay không.”
Hoàng thành cùng quyền lực, đều chưa bao giờ là điều ta mong muốn. Nhưng lúc này, trong lòng ta lại có một cảm xúc không rõ ràng. Sau khi dẹp yên phản quân, Tề Tấn chưa từng hỏi ta dự định cho tương lai nhưng ta biết chàng ấy không muốn cưỡng ép ta, nhưng chàng cũng sợ hãi ta sẽ rời xa chàng. Mà hiện tại, ta nhất định phải đưa ra lựa chọn
Ta không thể phụ lòng của các tướng sĩ Hạ gia quân, cũng không muốn trở thành gánh nặng của Tề Tấn.
Ta nhìn về phía Tề Chiêu Đế: "Thần nữ đáp ứng."
22.
Tề Chiều Đế hạ lệnh triệu hồi Hạ gia quân hồi kinh, đồng thời phái một quân đội khác đến trấn giữ Tây Bắc. Tiếp đó, hắn ta cho xét xử lại án oan về văn tự ngục của Dương Châu Mộ gia, trả lại sự trong sạch cho mẫu tộc của Tề Tấn.
Trời sang thu, Tề Chiêu Đế băng hà, Thái tử Tề Tấn kế vị, lấy niên hiệu là Nhân.
Tề Tấn trị vì đất nước rất tốt. Sau khi đăng cơ không lâu, Tề quốc liền lấy lại được sức sống như xưa, người dân an cư lạc nghiệp, biên cảnh yên ổn.
Ta đứng trên tường của hoàng thành nhìn kinh thành náo nhiệt, phố Chính Dương người người qua lại.
Từ khi trọng sinh đến bây giờ, lần đầu tiên ta cảm nhận được pháo hoa nhân gian mang đến ấm áp như thế nào.
Không biết từ lúc nào Tề Tấn đã đứng cạnh ta hỏi: “Dự định tương lai của nàng là gì?”
Sau khi đăng cơ, chàng vẫn chưa sắc phong Hoàng hậu bởi vì ta không muốn.
Ta nhìn về phía chân trời xa xôi nói: “Ta muốn du ngoạn tứ phương, ngắm nhìn non sông gấm vóc. Cả đời ta đã lang thang khắp vùng Tây Bắc lẫn kinh thành. Chỉ vì cuốn vào cuộc tranh đấu hoàng quyền nên ta lúc nào cũng cẩn thận, vì sợ một bước sai là vạn bước lầm. Bây giờ, ta đã hoàn thành sứ mệnh rồi. Sau này, ta muốn sống thật tự do tự tại trong thế giới rộng lớn này.
Tề Tấn nhìn ta, im lặng hồi lâu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu nói: “Cũng tốt.”, huynh ấy sẽ không bao giờ cưỡng ép ta.
Ta cúi người bái kiến Tề Tấn: “Tạ ơn Bệ hạ.”, giọng điệu của ta xa lạ rất nhiều, nếu ta đã quyết tâm rời đi thì không cần phải cho huynh ấy chút nhớ nhung nào.
Tề Tấn gật đầu, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, theo ước định giữa ta và Tề Chiêu Đế, ta cùng Hạ gia quân và gia quyến cởi giáo về quê, rời xa kinh thành nhộn nhịp.
Sau khi ra khỏi thành, ta quay đầu nhìn lại, trong lòng dâng lên nỗi buồn chua xót.
Ta đã sống hai đời, nơi kinh thành này từng mang cho ta nỗi oán hận, từng khiến ta phải sụp đổ. Đây là nơi đầy rẫy âm mưu, lục đục tranh đoạt, là nơi ta không muốn đặt chân đến nhất nhưng hôm nay, nơi đây lại có người khiến lòng ta tràn đầy sự vấn vương.
Thẩm Đệ nhìn bộ dạng lưu luyến của ta nói: “Không buông ra được thì quay về đi. Ta cảm thấy Tề Tấn khá tốt.”
Ta lắc đầu mỉm cười, huynh ấy rất tốt. Nhưng so với tình yêu nam nữ, huynh ấy vẫn còn thiên hạ đại nghiệp vẫn chưa hoàn thành.
Ta xoay người, phi ngựa về phía trước.
Tề Tấn, huynh sẽ là một vị Hoàng đế tốt. Lần từ biệt nơi núi cao sông dài này, mong huynh sẽ trân trọng.