-
Chương 2
5.
Ngày tàn của nhà họ Thẩm… Không, sinh nhật đang đến gần.
Khi tôi tặng quần áo tự tay may cho ba người bọn họ, sắc mặt Thẩm Kính hơi thay đổi.
Bởi vì, trước khi đạo sĩ nhỏ bị block, anh ấy đã cảnh cáo anh ta.
“Nếu bì th.i đưa quần áo cho anh, đừng mặc chúng, đó là để phục vụ cho việc l.ột da các người trở nên dễ dàng hơn.”
Ánh mắt tôi không dời đi, tôi chậm rãi xoay đầu lại, khóe môi hiện lên một nụ cười: "Anh yêu, sao anh không mặc?"
Thẩm Kính bí mật add lại đạo sĩ.
“Thứ cô ấy đưa cho anh là một tấm vải li.ệm, quần áo mà người sống mặc thì cánh hạc tiên sẽ không mở, mà dựng thẳng, chỉ có cánh của tấm vải li.ệm là mở, có nghĩa là tiễn hạc về tây phương*!”
*Tiễn hạc về tây phương: nghĩa là cái ch*t
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời: “Cho xin đi, đây là kiểu Trung mới có được không hả, đang thịnh hành kiểu này lắm nè.”
Thấy không ai tin mình, đạo sĩ nhỏ vô cùng lo lắng: “Các người đếm đi, cúc áo của người ch*t là số lẻ, chất liệu satin tượng trưng cho việc đo.ạn t.ử tu.yệt t.ôn, tấm vải li.ệm không để lộ tay, mỗi bộ quần áo của anh đều có tay áo dài hơn tay anh. Không được rồi, bì th.i sắp t.àn s*t rồi, tôi sẽ lái xe đến cứu anh!”
Thẩm Kính so sánh, thật sự là như vậy.
Ban đầu, anh ta chỉ bị thuyết phục một nửa, nhưng nhìn vào độ nóng tăng lên liên tục trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta đã cân nhắc lại. Anh ta cố tình làm ra vẻ như bị thuyết phục hoàn toàn rồi ngay lập tức chuyển tiền đặt cọc.
Ngoài ra còn có đủ loại dự báo: "Các bạn, nếu các bạn muốn xem đạo sĩ đại chiến với mỹ nữ bì th.i nhớ đến đặt chỗ trước!"
Không ngờ, vào ngày sinh nhật của Thẩm Kính, thật sự có một vụ gi*t người xảy ra ở nhà.
Chỉ là người ch*t là ba chồng tôi.
6.
Th.i th.ể của ba chồng bị x.é thành nhiều mảnh, trông rất kh.ủng kh.iếp.
Trên đường ông ta trở về nhà sau khi đi vụng trộm với tình nhân cũ, ông ta uống quá nhiều rồi bị ngã xuống dốc, bị sói hoang ăn thịt gần hết nửa cơ thể. Nhưng điều kỳ lạ là chi dưới của ông ta còn nguyên, đầu và da đều bị g.ặm r.ỉa gần hết.
Chỉ có quần áo tôi may cho trên người ông ta không bị gì.
Bây giờ, quần áo mới thực sự trở thành một tấm vải li.ệm.
Thẩm Kính quỳ gối trước th.i th.ể ba mình, sững sờ: "Tại sao ông ấy lại là người đầu tiên… Không đúng, không phải nói là theo thứ tự sinh nhật sao, ch*t tiệt, tên đạo sĩ nhỏ kia lại nói dối tôi."
Khi tôi cũng với mẹ chồng khóc lóc th.ảm th.iết, khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Đúng vậy, ba chồng tôi có thể sống thêm vài ngày nữa.
Nhưng ai bảo ông ta phát hiện ra bí mật của tôi?
Hôm đó, tôi bí mật đến thăm bà ngoại.
Chân của bà lại bị gãy rồi, kể từ khi tôi biến mất, ngày nào bà cũng cầm ảnh tôi chạy khắp nơi tìm kiếm tôi trong suốt bốn năm qua.
Có người cười nhạo bà, nuôi ra một cô sinh viên đại học không có lòng tự trọng, chắc chắn cô ta chạy theo đại gia rồi, bà ngoại giống như phát đi.ên giơ cuốc lên muốn liều mạng với bọn họ.
"Thứ dơ bẩn đáng ch*t này, còn tổn thương cháu gái của tôi thêm một lời nào nữa thì bà già này cái gì cũng dám làm!"
Cảnh sát tìm thấy túi xách bị mất của tôi và vết m.áu ở trong rừng, họ nghĩ rằng tôi đã bị gi*t.
Bà cố chấp rằng nếu ch*t thì phải có x.ác, không có x.ác thì cháu gái bà không sao cả.
"Thầy bói đã nói rằng cháu gái của tôi sẽ sống lâu!"
Đã bốn năm trôi qua, tuần nào bà cũng đến đồn công an huyện để hỏi thăm tình hình, cảnh sát không thể làm gì được bà lão cố chấp này. Đường trên núi rất khó đi, đi tới đi lui phải mất bốn giờ, làm sao chân bà ổn được?
Tôi đứng bên ngoài sân nhìn bà ngoại sốt đến mức hồ đồ, trong miệng lẩm bẩm biệt danh của tôi.
Bà yếu đến mức không thể nhấc tay lên, thậm chí không thể uống một ngụm nước nóng.
Đáng lẽ x.ác ch*t không có trái tim, nhưng cảm giác đau đớn như đã bén rễ trong lồng ngực tôi.
Nó dày đặc đến nỗi không có cách nào để thoát ra.
Khi bà đang ngủ, tôi chặt củi đun sôi nước, đổ đầy nước cho bà rồi đặt nó ở nơi bà có thể với tới.
Tôi không dám ở lại lâu hơn, bì th.i không thể ở lại với người sống quá lâu.
Tử khí x.ác ch*t rất độc, ba người nhà họ Thẩm ở với tôi cả ngày lẫn đêm, chất độc x.ác ch*t đã xâm chiếm tim, gan, lá lách và phổi của họ.
Chỉ cần chờ đợi ngày lành tháng tốt để moi bụng bọn họ ra thưởng thức.
Nhưng ngay khi tôi về đến nhà, ba chồng tôi đã chặn cửa cười ranh mãnh với tôi: "Cuối cùng ba cũng biết buổi chiều con lén lút đi đâu trước khi đi mua đồ ăn!"
Thấy tôi giả ngốc, ba chồng kéo tôi đến trước gương và nói một cách đắc thắng.
"Giả vờ, giả vờ tiếp đi, nhìn xem trên cổ con có cái gì!"
Lúc này tôi mới nhận ra rằng hơi nóng của nước sôi đã làm trôi lớp kem nền trên cổ tôi.
Các đốm x.ác ch*t màu đỏ sẫm hiện ra rõ ràng.
Tôi như ngừng thở, mắt tôi nheo lại đầy nguy hiểm. Đó là một dấu hiệu cho thấy bì th.i sắp ăn thịt ai đó.
Nhưng ba chồng tôi không để ý, túm lấy eo tôi rồi cười xấu xa.
"Dám cắ.m sừng con trai tôi? Nói mau, người đàn ông chó má nào đã để lại dấu hôn trên cổ cô?"
7.
Ba chồng tôi đã lấy tr.ộm đồ lót của tôi nhiều lần.
Ông ta cũng hay chạm vào eo tôi khi tôi đi ngang qua.
Mẹ chồng biết chuyện này nhưng bà ta giả vờ như bị mù, không những thế bà ta còn xúi giục thêm: "Có nó ở nhà nhìn thoải mái miễn phí, khỏi phải tốn tiền ra ngoài tìm y.êu ti.nh!"
Đêm đó, tôi đang tắm thì đèn phòng tắm đột nhiên tắt.
Cùng với tiếng thở hổn hển nặng nề, ba chồng tôi lao vào, thô lỗ đẩy tôi xuống đất.
Tôi giả vờ kêu cứu.
"Đừng giả vờ, ta đã đuổi A Kính và vợ đi ra ngoài từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại chúng ta!"
Ba chồng nở nụ cười đểu giả, hạ giọng: "Con nói đi, con trai ta thì có gì tốt? Suốt ngày đá.nh đậ.p con, đến với ta đi, ta sẽ yêu thương con…”
Ông ta nóng lòng tóm lấy vai tôi, khi ông ta vừa chạm vào, toàn bộ lớp da trên vai tôi bong ra như lớp vỏ đậu mềm.
Ba chồng tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Khi đèn bật sáng, ông ta vô thức giơ tay lên, chỉ thấy rằng ông ta đang cầm một tấm da người ẩm ướt nhăn nheo, đầu tôi cạch cạch quay một góc 90 độ.
Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, đôi mắt ông ta run rẩy, ông ta s.ợ h.ãi đến mức quên cả hít thở.
Tôi cười với giọng điệu cứng ngắc, chậm rãi.
"Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Vậy để con chủ động cho.”
Ba chồng phát ra một tiếng thét kh.ủng kh.iếp.
Sau khi ngã về phía sau, ông ta dùng hết sức bò ra cửa: "Cứu mạng! Có qu.ái v.ật!”
Nhưng cả nhà không có ai, ông ta có kêu đằng trời cũng không có ai tới cứu.
Tôi kéo ông ta trở lại bóng tối, kh.oét cả hai xương bánh chè của ông ta bằng móng tay sắc nhọn của mình. Con người thích ăn sụn gà, bì th.i cũng vậy.
Ông ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mãi đến lúc sắp ch*t ông ta mới nhận ra tôi: “Cô là, cô chính là người năm đó…"
Nhà vệ sinh đầy m.áu, tôi tham lam hút chất dinh dưỡng của kẻ thù, thỏa mãn mỉm cười nhẹ nhõm.
"Đúng vậy, cuối cùng ông cũng nhận ra tôi rồi sao? Mới bốn năm thôi mà, làm sao ông có thể quên được?"
Sau khi uống rượu ba chồng tôi luôn thích khoe khoang: "Cả huyện này không ai gi*t lợn giỏi hơn tôi, chứ đừng nói đến lợn, ngay cả người tôi cũng…”
Lý trí bảo ông ta im mồm, nhưng khóe mày và đôi mắt ông ta đầy vẻ tự mãn không thể che giấu được.
Khi đó, Thẩm Kính phạm tội trong lúc say rượu.
Nhưng người chịu trách nhiệm ph.anh th*y th.i th.ể lại là ba chồng.
8.
Lần đầu tiên, tôi chưa ch*t.
Thẩm Kính uống rượu, nhưng anh ta không làm chủ được sức lực của mình nên tôi vẫn còn một chút hơi thở.
Người ba chồng có xuất thân từ một kẻ gi*t lợn, ngay khi đuổi đến liền phát hiện ra manh mối.
"Ba, con phải làm sao đây, con không muốn đi tù, con còn chưa cưới vợ nữa, cô ta cứ cử động mãi, lại còn cắn con, lúc đó con tức giận mới…” Khi Thẩm Kính tỉnh rượu, anh ta bắt đầu hiểu ra, sợ hãi.
Tôi yếu đuối cầu xin lòng thương xót, cố gắng ngăn họ lại.
Ba chồng châm một điếu thuốc, ánh sáng thắp sáng khuôn mặt già nua của ông ta: "Đừng lo, trên ngọn núi này quanh năm luôn có người mất tích, chỉ cần không có th.i th.ể thì không ai có thể đổ lỗi cho con!"
Nói xong, ông ta rít một hơi thuốc thật sâu, nhặt con dao gi*t lợn lên, con dao trong tay ông ta vung xuống m.áu bắn tung tóe lên cao.
Ánh trăng trắng nhợt nhạt là nhân chứng duy nhất cho vụ gi*t người này.
Sau đó, thậm chí bọn họ còn đến nhà tôi để theo dõi.
Họ cười khúc khích khi bà ngoại bảy mươi tuổi của tôi khiêm tốn quỳ xuống trước mặt cảnh sát khóc lóc.
"Trong nhà chỉ có một bà già thôi, sợ cái gì?"
"Nghe nói cô ta là nữ sinh viên đại học duy nhất trong làng. Chậc chậc, thật lãng phí.”
Lời cầu xin đẫm nước mắt của ba chồng khiến tôi bực mình, vì vậy tôi chỉ đơn giản rút lưỡi ông ta.
Tôi cười nhạo ông ta.
"Nếu việc cầu xin lòng thương xót có ích thì lúc đó tôi đã không ch*t.”
Sau khi ăn những gì nên ăn, ném những gì nên ném, ném phần còn lại xuống dưới vách đá, tôi ợ hơi thì thấy rằng ánh trăng đã sáng hơn trước rất nhiều.
Không, đó là đôi mắt của tôi bắt đầu có màu sắc lại rồi.
Thậm chí tôi có thể cảm nhận được cơn gió bắc thổi qua má mình.
Nuốt chửng thịt và máu của kẻ thù, khiến chúng trải qua nỗi đau tột cùng, bì th.i có thể được tái sinh làm người.
Bà ngoại bà chờ con nhé, xin hãy chờ con lần nữa.
Tôi quay về nhà.