-
Phần 5 END
Vụ án thảm sát ở Lạc Long Lĩnh năm 1995 đã từng gây chấn động một thời, ba phạm nhân đào tẩu khỏi ngục giam đã s.á.t hại toàn bộ chín người bao gồm người già trẻ nhỏ của một gia đình cán bộ kiểm lâm.
Chỉ có cô con gái nhỏ 9 tuổi bị đ.â.m rớt xuống dưới cầu thang là còn giữ được mạng, nhưng cho dù vậy cô bé ấy cũng bị tàn tật, sống đau khổ cả đời.
Tôi chính là cô con gái nhỏ kia, bây giờ tôi sống lại, sống lại trước khi ba tên kia đến mười phút.
...
(Vui lòng không chấm, không spoil, không nhắc tên nhà trùng, không tag gắn link vào bài viết.)
...
16
Bình thường anh hai đều rất lười biếng, học cái gì cũng đều qua loa cho xong, hiển nhiên lần này cũng vậy, anh ấy khóa cửa không đúng kỹ xảo, Thôi Tam vừa mới đá một cái, cửa đã để lộ một khe hở.
Anh hai thấy không ổn, vội nhào lên muốn giữ chặt cửa.
Xác định trong phòng có người, Ngưu Cường cũng tiến đến hỗ trợ.
Anh hai sao có thể là đối thủ của hai người bọn họ, anh ấy dùng hết sức ngăn lại nhưng khe cửa càng ngày càng to.
Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ phá cửa xông vào mất.
Tôi đoạt lấy đèn pin trên tay ông nội, đứng trên cầu thang từ lầu một lên lầu hai, quơ quơ trước mắt bọn họ.
“Tới bắt tôi nè! Đồ phế vật!”
Ánh mắt của Ngưu Cường trở nên sắc bén, nhận thấy tôi, con nhóc mới vừa xoay bọn họ như xoay chong chóng, làm bọn họ vô cùng nhục nhã, không giết tôi không thể giải hận. Hắn ta lập tức đỏ mắt, vung d.a.o phay lao tới.
Tôi khéo léo nhảy xuống cầu thang, tắt đèn pin đi.
Ngưu Cường đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người xuống.
Vừa rồi ông nội và Tráng Tráng đã rút hai miếng gỗ trên cầu thang, vừa vặn có thể kẹp giữ một người đàn ông trưởng thành cao to.
Lúc mới gấp ván cầu thang, ông nội còn đóng ngược mấy cái đinh sắt nhỏ.
Ngưu Cường rơi từ phía trên xuống, đinh sắt làm đúng nhiệm vụ, cạo mấy đường thật dài trên người của hắn ta, khiến cho hắn ta đau đớn gào khóc.
Thôi Tam là một tên tàn nhẫn, hắn ta biết rõ Ngưu Cường đã xảy ra chuyện, nhưng lại không quay đầu cứu hắn mà ngược lại, hắn ta càng vung r.ì.u thật mạnh vào cửa, trong phong vang lên tiếng rên rỉ, hình như là anh hai bị thương rồi.
Vốn dĩ biện pháp dùng thân thể chặn cửa anh ấy không phải là một biện pháp thông minh.
Chúng tôi lập tức nóng nảy, muốn xông lên lầu đi cứu anh ấy.
Tráng Tráng chạy ở đằng trước, không ngờ lại bị Ngưu Cường bắt lấy mắt cá chân. Cơ thể của Ngưu Cường bị mắc kẹt, nhưng cánh tay vẫn được tự do. Vốn dĩ loại người như hắn ta chính là loại nửa người nửa thú, vô cùng hung tàn, hắn ta mặc kệ đau đớn trên người của mình, chỉ muốn dạy dỗ cho chúng tôi một bài học.
Trong tay của Tráng Tráng có một con d.a.o găm nhỏ, nhưng mà thằng bé chưa từng giec người, căn bản không ra tay được, ngược lại còn bị Ngưu Cường đoạt lấy d.a.o găm.
Ông nội thấy tình thế không ổn, vội đi đến khống chế bàn tay đang cầm d.a.o của hắn ta, tôi cũng vội đi đến trợ giúp.
Thang lầu chật hẹp, loạn như tơ vò, căn bản không thể nào lên lầu cứu anh hai được.
Nói thì chậm, một bóng dáng màu vàng vụt ra ngoài, Nhị Hoàng nhào về phía Thôi Tam.
Vẻ mặt Thôi Tam trở nên dữ tợn, hắn ta vung r.ì.u lên chém về phía Nhị Hoàng.
Nhị Hoàng lắc mình né tránh nhưng vẫn bị chém một nhát lên eo, nó ‘uông’ một tiếng.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng phía nam mở ra, bà nội xuất hiện trước cửa.
“Bà nội! Bà mau về phòng đóng cửa lại đi!” Tôi luống cuống hét lớn.
Cơ thể của bà nội, không thể chịu nổi một nhát r.ì.u của tên kia đâu.
“Bà à, bà mau trở về đi!” Ông nội quýnh lên, vội vã muốn kết thúc chiến đấu, ông ấy bóp chặt cổ của Ngưu Cường.
Bà nội không nhúc nhích, Thôi Tam cũng không nhúc nhích.
Giống như thân hình nhỏ gầy của bà nội có một lực lượng gì đó không tầm thường, khiến cho hắn ta kinh sợ.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn ta vung r.ì.u lên, c.h.é.m về phía bà nội.
Nhị Hoàng nhe răng, chuẩn bị lại tấn công một lần nữa.
“Nhị Hoàng, xuống lầu!” Bà nội đột nhiên ra lệnh cho nó.
Chó rất nghe lời, nghe lời đến mức mù quáng, Nhị Hoàng không chút chần chờ, lập tức chạy xuống dưới cầu thang.
Tôi không khỏi nhắm mắt lại, không cứu được bà nội rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo, tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, cào xé ruột gan.
Tôi vừa mở to mắt ra thì thấy Thôi Tam lăn lộn khắp mặt đất, vẻ mặt thống khổ không thôi.
Có mùi gì đó bay khắp phòng, là mùi dầu chiên thịt.
Bà nội không chỉ nấu nước cho chị dâu thứ mà còn nấu một thùng dầu nóng.
17
Rạng sáng hôm sau ba tôi mới dẫn người đến.
Có công an, có bác sĩ, tôi nghe thấy giọng của ba, lập tức chạy ra mở cửa, bọn họ cũng mau chóng chạy vào.
Thì ra là nước lũ ở thượng nguồn đã nhấn chìm đường đi cho nên ba tôi không thể chặn xe đi nhờ được, chỉ có thể đi bộ đến thị trấn.
Sau đó còn phải dẫn người trở về nên có hơi muộn.
Bà nội đã đỡ đẻ cho chị dâu thứ, là một bé trai bụ bẫm, mẹ con đều bình an.
Công an dẫn ba người m.á.u thịt bê bết kia đi, còn nói là sẽ khen thưởng cho nhà chúng tôi ba mươi ngàn đồng.
Căn nhà bị xem như hiện trường vụ án, không thể ở lại, cả nhà đều được đưa đến thị trấn.
Anh hai đưa chị dâu thứ lên bệnh viện, chúng tôi thì được sắp xếp ở phòng khách.
Mẹ chạy tới từ nhà mẹ đẻ, nghe chúng tôi kể chuyện đã xảy ra, hết hồn hết vía luộn miệng niệm A Di Đà Phật.
Chúng tôi đều là kiệt sức cả, đặc biệt là tôi, vẫn luôn hôn mê không tỉnh, không ngừng gặp ác mộng.
Trong mộng là cảnh tượng đời trước, ngoại trừ tôi ra, không còn ai còn sống nữa.
Tôi mờ mịt đi ra ngoài sân, m.á.u đẫm ướt chân tôi, càng lúc càng nhiều, như nước lụt tràn đến muốn nuốt chửng tôi.
“Con đã cứu được mọi người rồi mà, vì sao lại thành ra như thế này? Vì sao lại thành ra như thế này?”
Tôi muốn hét nhưng không hét được.
Tôi lặng lẽ khóc, nước mắt giàn giụa.
Bàn tay thô ráp của ba lau nước mắt cho tôi, cũng đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy nhào vào trong lòng ông ấy, khóc không thành tiếng.
“Không có việc gì, không có việc gì nữa rồi, ngoan.” Ba tôi vỗ lưng tôi.
Tôi quay đầu, chúng tôi vẫn đang ở trong phòng cho khách, mặt trời cũng đã mọc.
Tám chiếc giường này đều được sắp xếp cho gia đình tôi.
Bà nội bị trật tay phải bó bột, bà ấy đang híp mắt phơi nắng.
Linh Linh thì đang kể chuyện xưa cho Đại Bảo, Đại Bảo dựa vào trong lòng con bé, không khóc cũng không gây chuyện, không giống bé con đáng ghét chỉ biết khóc kia nữa.
Từ khi cùng nhau ở trong hầm tránh thoát một đêm, tình cảm của Linh Linh đối với Đại Bảo đã thay đổi, hai người thân thiết gắn bó hơn, con bé còn để bụng Đại Bảo hơn cả chị dâu thứ nữa.
Ông nội ngủ ở tận cùng bên trong, ngáy khò khè.
Mẹ đến bệnh viện thăm chị dâu thứ, thuận tiện giúp trông em bé, chân cũng anh hai không tiện lắm, trên vai cũng bị thương do r.ì.u, cần phải tĩnh dưỡng.
Trên người Tráng Tráng cũng có chút vết thương, nhưng mà thằng bé rất khỏe, cũng không chịu nằm viện, nhất định phải đến ở cùng chúng tôi. Lúc này thằng bé đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, còn khua tay múa chân làm động tác b.ắ.n s.ú.ng. Thằng bé nói lớn lên nó sẽ đi bộ đội, thằng bé muốn học thật giỏi để có thể bảo vệ người nhà.
Cửa mở ra, anh cả và chị dâu cả mệt mỏi xông vào, sau khi nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, bọn họ đã bắt xe trở về trong đêm.
“Ba, mọi người lên thành phố với con đi, con không yên tâm để mọi người trở về đó.” Thái độ của anh cả rất kiên quyết.
“Con muốn dẫn Đại Bảo đi.” Linh Linh đứng dựa bên người chị dâu cả, nhét Đại Bảo vào lòng mẹ con bé.
“Không về, không về nữa, chúng ta chuyển đến thành phố!” Ba tôi cũng hạ quyết tâm.
Chủ yếu là bởi vì có ba mươi ngàn đồng tiền thưởng kia.
Ở thời đại này, ba mươi ngàn đồng là đã có thể thay đổi vận mệnh của một gia đình.
Gánh nặng trong lòng tôi được gỡ bỏ, có thể bắt đầu một cuộc sống mới được rồi.
Nhưng tôi không ngờ, ba tôi vẫn luôn canh cánh chuyện đó trong lòng.
Tìm một thời điểm không có ai, ông ấy gọi riêng tôi để nói chuyện.
“Bé à, con thật sự nhận được cuộc gọi đó à?”
“Vâng ạ.” Tôi gật đầu thật mạnh.
“Nhưng mà, ba hỏi lên trên rồi, không có ai gọi điện nói như vậy cả.” Điều ba tôi khó hiểu cũng là điều mà rất nhiều người khó hiểu, bởi vì không có ai thừa nhận đã gọi điện thoại nói cho chúng tôi biết rằng có tội phạm giec người trốn vào rừng cả.
“Ba à, ba không tin con sao?” Tôi nhíu mày.
“Tin chứ, tin chứ, con gái ngoan của ba đã cứu mạng tất cả mọi người, sao ba lại không tin con cho được. Nhất định là một người tốt bụng nào đó đã gọi điện thoại cho chúng ta, chỉ là người đó không muốn tiết lộ danh tính mà thôi.” Ba tôi ngồi dậy, không hỏi thêm gì nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ coi như đời trước là một cơn ác mộng đi.
(Hoàn)