• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sống lại trước ngày tận thế (2 Viewers)

  • Phần 4 END

13.

Nhờ phúc của Chương Dương, tôi và Tang Du tiến triển thần tốc.

Ngoại trừ việc nên làm không nên làm, những thứ khác đều đã làm rồi.

Chương Dương và Chu Châu sau khi vượt qua thời gian bảo vệ người mới ngắn ngủi, bắt đầu đi theo các tay lão luyện làm nhiệm vụ.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ Chu Châu đã mắc phải một sai lầm lớn, cô ta thức tỉnh kỹ năng chữa lành và được cho làm nhiệm vụ chữa trị cho những người bị thương nặng nhất, nhưng đôi mắt của cô ta lại dán chặt vào Chương Dương, khiến cho một đồng đội vốn nên được trị liệu lại không được trị liệu.

Sau khi được chữa trị, anh ta phải ch ặt đ ứt một cánh tay mới bảo vệ được tính mạng.

Phí Quân tức điên lên, anh ta chỉ vào mũi Chu Châu mắng:"Cô khóc sướt mướt nhất định đòi phải ở cùng một tổ Chương Dương, còn nói với tôi rằng cô sẽ làm thật tốt. Tôi thật sự tin cô, nếu còn một lần nữa sẽ xử trí theo quân pháp!"

Chu Châu hai mắt đỏ hoe vì khóc, Chương Dương ở một bên an ủi:”Không sao đâu!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, đại khái có thể hiểu được tấm lòng của Chu Châu.

Trước khi sống lại, thuật chữa bệnh của cô ta đều dùng ở trên người Chương Dương, Chương Dương có sự bảo vệ của cô ta mới dám xông lên phía trước, hai người bọn họ cùng có lợi và có thể dựa vào sự hợp tác như vậy tranh được càng nhiều công lao, sẽ được nhận càng nhiều vật tư.

Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, trong tay tôi nắm một lượng lớn vật tư, ở biệt thự gần với bộ tư lệnh, cơm áo không lo, lại có quyền lực.

Một chút vật tư trong tay hai người cũng không đủ, bọn họ chắc cũng hiểu được điều đó.

Chu Châu biết không thể hòa giải với tôi, nhưng Chương Dương có dã tâm, đối với tôi còn ôm hy vọng.

Hai người nghi kỵ lẫn nhau, lúc này Chu Châu vì muốn có được tình cảm của Chương Dương liền liều mạng trả giá, nhưng ánh mắt Chương Dương đã không còn ở trên người cô ta.

Thật đáng thương!

Cô ta bây giờ không phải là tôi của trước kia sao?

Ảnh hưởng của chuyện này chính là mặc dù Chu Châu nắm giữ thuật chữa trị nhưng người nguyện ý cùng một đội với cô ta rất ít, bởi vì họ đều biết rằng việc đặt mạng sống của mình vào tay cô ta là không đáng tin cậy, đối với cô ta cũng có nhiều chỉ trỏ, ngay cả Chương Dương cũng từ chối vào cùng một đội với cô ta.

Nghe nói ngày đó, Chu Châu khóc rất lớn tiếng.


Một đêm nọ, Chu Châu rốt cục cũng nhịn không được tới tìm tôi.

Tôi nhấn công tắc để cô ta vào.

Cô ta nhìn quanh biệt thự của tôi, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ.

Người máy quét rác trong phòng đang làm việc, người máy bưng thức ăn bưng hoa quả lên, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ trong loa truyền ra, điện thoại di động vừa đặt xuống, tủ thông minh tự động khởi động sạc pin.

Bây giờ chúng rất khan hiếm.

Tôi thích thú thưởng thức biểu tình của Chu Châu.

Chu Châu có lẽ nhận ra được sự thất lễ của mình, cô ta phục hồi tinh thần lại, hai mắt đỏ hoe, hình như muốn khóc.

"Chị họ, em và Chương Dương đã chia tay, em muốn tới ở cùng chị."

Tôi cười nhẹ một tiếng: "Ba mẹ cô đâu?"

Sắc mặt Chu Châu cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng cô ta nhanh chóng che đậy lại:"Em không biết!"

“Cô đã bỏ rơi ba mẹ mình rồi phải không? Bọn họ đối xử tốt với cô như vậy, làm sao cô có thể bỏ họ lại chứ?”

"Em không có, em thật sự không có, em cũng muốn đi tìm bọn họ nhưng hiện tại đang loạn lạc nhe vậy, em làm sao đi tìm họ được?"

Trước khi sống lại, tôi và cậu mợ đã gặp được một tiểu đội cứu viện khác, nhưng dọc theo đường đi cậu mợ cũng không chăm sóc tôi, ngược lại theo thói quen sai khiến tôi thậm chí còn muốn dùng tôi để đổi vật tư, nếu như không phải Tang Du vẫn luôn giúp tôi, tôi căn bản không chống đỡ nổi đến lúc tới căn cứ.

Đợi đến căn cứ, một nhà bốn người bọn họ trải qua cuộc sống vui vẻ hòa thuận, thật sự là khiến người ta hâm mộ!

Tôi đem một xấp tư liệu đặt ở trước mặt Chu Châu, Chu Châu cầm lên, biểu cảm trên mặt cô ta thật sự đặc sắc.

Ngay sau đó cô ta hét lên một tiếng, ném xấp tài liệu đi như củ khoai lang nóng phỏng tay.

Tôi lạnh nhạt nói: "Ba mẹ cô đã chet, cô và Chương Dương vì chen lên xe cứu viện mà đẩy ba mẹ cô xuống, một con sói mắt trắng ngay cả ba mẹ mình cũng không để ý, tôi làm sao dám để cô ta gọi tôi là chị họ chứ?"

"Chu Châu, cô phải thấy may mắn khi cô đã thức tỉnh dị năng. Hiện tại là thời điểm căn cứ tuyển dụng người, nếu không cô đã sớm ra tòa chờ tuyên án. Về sau chúng ta không còn quan hệ, nếu tôi nghe thấy cô gọi tôi là chị họ lần nào nữa, tôi liền đánh cô lần đó, tư liệu của cô cũng sẽ truyền khắp căn cứ."

"Bây giờ thì cút khỏi nhà tôi, mỗi một câu cô nói, tôi đều cảm thấy ghê tởm! Cô không phải thích Chương Dương sao? Hiện tại hắn là của cô, các người hãy cùng nhau khóa chặt đi, không nên xổng ra gây tai họa người khác."

Chu Châu sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách chạy ra ngoài, hoảng sợ như chó nhà có tang.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, tư liệu là giả, thời loạn thế không có khả năng đi điều tra tư liệu.

Nhưng tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, phần tư liệu giả này lại đúng là chân tướng sự thật!

Hai tên súc sinh này lại thật sự làm giống như kiếp trước.

Kiếp trước người bị đẩy xuống chính là tôi, bởi vì tôi cách bọn họ gần nhất, kiếp này tôi không ở đây, bốn người bọn họ luôn ở cùng một chỗ, nên người bị đẩy xuống chính là cậu và mợ.

Lòng người thật sự là quá đáng sợ.

14.

Chu Châu từ đó về sau luôn tránh mặt tôi, không ai muốn cùng cô ta ở một đội, nhưng căn cứ là dùng công lao để đổi vật tư, cuộc sống của cô ta trôi qua càng ngày càng khó khăn, chỉ có thể tiếp tục đi dây dưa với Chương Dương.

Chương Dương tránh cô ta như tránh tà, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hai người lại tiếp tục quấn lấy nhau.

Chương Dương thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, giả vờ trìu mến, thậm chí còn cố gắng lập đội với tôi nhưng Tang Du luôn đuổi hắn ra ngoài.

Tang Du luôn là người công bằng, nhưng trong trường hợp này anh ấy không chút do dự biểu hiện tâm tư của mình.

Tôi và Tang Du luôn phối hợp rất ăn ý, tôi bất ngờ phát hiện ra rằng ngoài khả năng dịch chuyển tức thời, tôi thực sự đã thức tỉnh một dị năng khác— vận may.

Dị năng này sẽ tăng hiệu quả dị năng của đồng đội tôi trong vùng phủ sóng lên một nửa.

Cái này cũng rất lợi hại.

Tiểu đội của chúng tôi rất nhanh đã được xếp hạng nhất trong toàn bộ căn cứ, tiếng tăm lừng lẫy.

Mà Chương Dương cũng không đơn giản, hắn lại dựa vào năng lực cá nhân giet đạt tới top 10.

Hắn tới tìm tôi, ngay khi nhìn thấy tôi, hắn không chút do dự quỳ một gối trước mặt tôi.

"Lâm Sơ, hiện tại bằng thực lực của mình anh đã đạt tới top 10, anh không cầu em tha thứ cho anh, chỉ cần em quay lại nhìn anh một cái, anh thật sự biết sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa được không?"

Từng trải qua giet chóc, khuôn mặt từng trải qua thăng trầm của cuộc đời, ánh mắt kiên định, chững chạc và vững vàng, khuôn mặt như vậy rất có sát khí trước mặt người mới.

Nhưng kiếp trước tôi đã từng nhìn thấy hắn nói những lời kinh tởm với khuôn mặt này, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tôi tìm kiếm Chu Châu trong đám đông, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt,m nhưng ngón tay lại vô thức che bụng lại.

Tôi nhận ra cái gì đó, thản nhiên nói: "Anh biết sai vì làm lớn bụng người mới, nên đến nhận sai với người cũ sao? Có chút ghê tởm nha, tôi có bạn trai rồi đừng dây dưa với tôi nữa, tôi nói rồi dây dưa với tôi một lần, tôi đánh anh một lần, tôi nói lời giữ lời."

Tôi dịch chuyển đến trước mặt hắn, một quyền đánh vào mặt hắn.

Người này là người không thể kiểm soát được phần thân dưới của mình, hắn còn nắm giữ dị năng, nếu như không đánh nát da mặt này của hắn, không biết sẽ đi gây tai họa cho bao nhiêu người nữa.

Chương Dương bị tôi một quyền đánh cho hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi tỉnh lại hắn không chỉ bị hủy dung, hơn nữa tin tức hắn cùng Chu Châu đẩy cậu mợ xuống xe cứu viện đã truyền khắp căn cứ.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, tránh bọn họ như rắn rết.

Dù sao, một người ngay cả ba mẹ cũng có thể hạ thủ, ai dám cùng bọn họ làm đồng đội, cùng bọn họ kề vai chiến đấu đây?

Không bao lâu sau Chu Châu sinh non, cô ta xuất huyết nhiều, được người ta đưa đến bệnh viện cấp cứu khẩn cấp mới nhặt được một mạng trở về.

Nghe nói, cô ta bị Chương Dương bạo hành dã man.

Chương Dương oán giận cô ta, nếu như lúc trước không phải Chu Châu câu dẫn hắn, hắn hiện tại đã là tỷ phú, còn cùng tôi song túc song tê, căn bản không cần chịu nhiều khổ sở như vậy, đều là Chu Châu không biết xấu hổ.

Chu Châu thì phát đ iên nhục mạ hắn là súc sinh, đẩy cha mẹ cô ta xuống, nếu như không phải hắn đẩy tay cha mẹ ra cô ta bây giờ vẫn là người có cha mẹ, làm sao có thể bị Chương Dương khi dễ như vậy.

Hai người cãi nhau trong bệnh viện.

Kết quả cuối cùng là Phí Quân dẫn người đến trừng phạt Chương Dương một trận, nhốt hắn lại với lý do là bạo lực gia đình.

Bạo lực gia đình lúc nào cũng không đúng.

Không chỉ có như thế, Phí Quân còn ban hành quy định, tăng gấp đôi hình phạt đối với hành vi bạo lực gia đình của những dị năng giả, bởi vì loạn thế đến dị năng giả nắm giữ lực lượng tuyệt đối, mà không thể cam đoan tất cả dị năng giả đều là người tốt, chỉ có thể dựa vào quy tắc để chèn ép.

Từ đó về sau, bầu không khí ở căn cứ đã tốt hơn rất nhiều.

Rất nhiều người cảm ơn Chu Châu và Chương Dương, nói trận này bọn họ đánh rất đáng giá, xem như vì dân tạo phúc.

15.

Nhưng trên thực tế, hoàn cảnh của hai người càng khó khăn hơn, không ai chịu hợp tác với họ, một mình chiến đấu và đánh lén zombie đơn độc không phải là giải pháp lâu dài.

Mà tình thế bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, vật tư thiếu thốn, toàn bộ căn cứ đều rơi vào trạng thái căng thẳng, tôi lấy ra một phần vật tư cho căn cứ.

Cha Phí vỗ vỗ bả vai tôi nói, chờ tận thế kết thúc sẽ trả lại gấp bội cho tôi.

Tôi cười híp mắt bảo ông ta viết một tờ giấy nợ.

Ông ta ngây ngẩn cả người, cười ha ha:"Cô thật đúng là tham tiền! Nhưng tham tiền cũng tốt, tôi hiện tại sợ nhất là người không tham tiền."

Tôi có thể lý giải ý tứ của ông ta, zombie đang gia tăng với số lượng lớn, nhiều tài nguyên bị ô nhiễm, thậm chí cả thực vật cũng bị đột biến.

Niềm tin của người dân ngày càng giảm sút, ngay cả ba bữa ăn một ngày cũng khó khăn.

Mọi người đã chỉ nghĩ đến bữa ăn tiếp theo ở đâu, không còn nghĩ tới tương lai nữa.

Thật kinh khủng!

Đây chính là nguyên nhân tôi quyên góp vật tư, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*.

{*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội có nghĩa kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Đây là câu chuyện người xưa lưu truyền có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực.}

Tôi không muốn bị đám người trong căn cứ tấn công.

Cuối cùng, một làn sóng zombie lớn đã đến.

Tất cả dị năng giả tập hợp xong, sẵn sàng đón địch tại pháo đài bên ngoài căn cứ.

Bốn người bao gồm tôi, Tang Du, Chu Châu, Chương Dương lần đầu tiên xuất hiện trong cùng một đội.

Chờ đến khi zombie tới, Tang Du và Chương Dương đều bảo vệ bên cạnh tôi, sắc mặt Chu Châu trắng bệch, ánh mắt căm hận nhìn tôi và Chương Dương.

Tôi mang theo Tang Du lập tức dịch chuyển đến chỗ khác, nguyên nhân là vì không muốn để cho hai tên cặn bã kia cọ vào vận may của tôi.

Sắc mặt Chương Dương tái nhợt đuổi theo, Chu Châu hét lên một tiếng: "Chương Dương, anh không muốn thuật chữa trị của tôi sao?"

Chương Dương trả lời cô ta một câu: "Cô không biết cái rắm gì cả!"

Rồi lập tức đuổi theo.

Ánh mắt tôi tối lại, dị năng giả đều rất mẫn cảm, hắn nhất định phát hiện tôi có dị năng may mắn, đến chet cũng không biết xấu hổ để cọ vận may.

Nhưng vận khí này, không phải ai muốn cọ là cọ được.

Tôi và Tang Du nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhào về phía vua zombie, Phí Quân theo sát phía sau.

Mục tiêu của ba người chúng tôi đặc biệt rõ ràng, chính là vua zombie.

Tôi tập trung vào mục tiêu, dịch chuyển đánh lén.

Tang Du dọn dẹp các zombie cứu viện xung quanh và bớt chút thời gian công kích, còn Phí Quân dùng dị năng sấm sét để tấn công.

Vua zombie rất lợi hại, chúng tôi định giet hắn.

Mà ngay khi vua zombie lung lay sắp chet, một đạo thuật trị liệu rơi xuống trên đầu vua zombie.

Vua zombie ngay lập tức bùng nổ sức mạnh trở lại, dao tôi dùng để c ắt đầu nó trong nháy mắt bị kéo căng, cả người bị đánh bay ra ngoài, may mắn được Tang Du đỡ được mới không rơi vào đám zombie.

Vua zombie dường như biết chúng tôi mạnh đến mức nào, nó nhanh chóng rút lui vào làn sóng zombie và chỉ huy lũ zombie tấn công từ xa.

Tôi nhìn về phía dị năng có thuật chữa trị, liền thấy được Chu Châu.

Ánh mắt cô ta hung ác nhìn chằm chằm tôi, khoảng cách quá xa tôi không nghe rõ cô ta nói cái gì, tôi chỉ thấy được khẩu hình của cô ta.

“Tôi không còn gì, thì cô cũng đừng hòng có. "

Cô ta điên rồi!

Cô ta muốn nổi loạn chống lại loài người.

Cánh tay của cô ta hình như bị thương, không còn hy vọng gì nên muốn kéo chúng tôi đến chôn cùng mình.

Mà vào lúc này, Chương Dương cao giọng cầu cứu: "Chu Châu, trị liệu cho tôi!"

Chu Châu cười lạnh một tiếng, không nhúc nhích.

Chương Dương nóng nảy, hắn có chút hoảng sợ, khi thấy một zombie nhào tới hắn theo bản năng kéo một dị năng giả bên cạnh chắn ở phía trước mình.

Phí Quân vội vàng dùng dị năng sấm sét đánh bay lũ zombie và chửi ầm lên: "Chương Dương, mày đúng là súc sinh, mày chờ đó cho tao."

Cần gì phải chờ, hiện tại có thù báo thù, có oán báo oán.

Tôi và Tang Du nhìn nhau.

Tôi dịch chuyển về phía Chu Châu, Chu Châu thét chói tai một tiếng và muốn bỏ chạy nhưng lại bị tôi b óp cổ, thời điểm dịch chuyển lần nữa cô ta đã xuất hiện trong vòng tay của vua zombie.

Tôi thừa dịp vua zombie sững sờ, vật lộn rồi ch ém đầu nó, nhưng cổ nó một lần nữa mọc ra giáp cứng, tôi đã không còn vũ khí chỉ có thể đánh lén sau đó lập tức rút lui.

Nhưng vào lúc này, Tang Du đã khống chế Chương Dương thoát ra khỏi vòng vây, cũng tới gần vua zombie.

Chương Dương hoảng sợ cực độ, cả người hắn bị Tang Du khống chế, không tự chủ được dùng toàn bộ lực lượng công kích cổ vua zombie.

Hắn trước kia có Chu Châu bảo hộ, luôn giữ lại năng lượng dự phòng.

Tôi cũng đã quen với việc giữ lại cho mình chút sức mạnh để trốn thoát.

Nhưng lúc này đây dưới sự khống chế của Tang Du, hắn đã dốc hết toàn lực, trên mặt đầy hoa văn xanh xám giống như trái cây bị ép khô.

Vua zombie bị đánh đến choáng váng, nó ném Chu Châu và dùng hết toàn lực để phản kích.

Tang Du ném Chương Dương ra, chúng tôi cùng nhau nhào về phía vua zombie, tôi v ặn g ãy cổ vua zombie, mà Tang Du cố gắng hết sức nhìn chằm chằm vào đôi mắt xấu xí đỏ tươi của vua zombie bằng đôi mắt hung ác, làm vua zombie n ổ tung đầu......

16.

Sau khi vua zombie chet, lũ zombie không có ai chỉ huy, rất nhanh chóng rút lui.

Chúng tôi thoát chết trong gang tấc.

Tôi đưa Chu Châu và Chương Dương về.

Tôi ch ặt bỏ một cánh tay của Chu Châu, thấp giọng nói với cô ta: "Đừng chet, nếu cô chet sẽ không có cách nào phán tội cô, vẫn là nên ngoan ngoãn sống và chịu phạt đi."

Chu Châu sống sót, nhưng vì tội phản bội nhân loại bị bỏ tù chung thân.

Chương Dương cũng sống sót, chỉ là dị năng của hắn đã biến mất hoàn toàn, người cũng bị liệt.

Mà hành vi đáng xấu hổ kéo chiến hữu làm đệm lưng của hắn cũng khiến cho hắn mất đi cơ hội nhận được trợ cấp đặc biệt, chỉ có thể sống nghèo đói rồi chờ chet.

Căn cứ lại trải qua mấy lần làn sóng zombie mớn, mấy căn cứ cứu viện lẫn nhau, số lượng zombie dần dần giảm bớt.

Tận thế năm thứ ba, virus zombie được các nhà khoa học công phá, vô số máy bay ở trên không phun thuốc, số lượng lớn zombie ngã xuống.

Tận thế năm thứ tư, mọi người cuối cùng cũng có thể ra khỏi căn cứ, xây dựng lại nhà cửa.

Năm đầu tiên sau khi nhân loại lấy lại quyền lực, tôi nhận được lời hứa của cha Phí, nhận được tiền bồi thường gấp đôi, một lần nữa trở thành tỷ phú.

Ngày hôm đó tôi lấy một trăm vạn tiền ra, rải tiền khắp giường một cách hết sức thô tục, rồi nằm lên đống tiền và ném số tiền đó lên không trung.

Tôi dần dần hiểu rằng niềm hạnh phúc tầm thường như vậy mới thật sự là hạnh phúc mà con người nên có.

Con người mà, tục khí mà sống, không có gì không tốt.

Cũng trong năm đó, Tang Du cầu hôn tôi, hiện giờ anh ấy làm việc cho chính phủ, chuyên nghiên cứu khai thác não bộ, trở thành phụ tá đắc lực của cha Phí.

Vào một ngày nào đó sau khi kết hôn, Tang Du cùng tôi khám thai, tôi nghiêm túc hỏi anh: "Anh có bí mật gì muốn nói cho em biết không?"

Tang Du trầm mặc một chút, mở miệng muốn nói.

Tôi đã bịt miệng anh ấy lại.

“Không cần nói nữa. "

Thật ra trong những ngày sau đó, tôi đã hiểu được dị năng của Chương Dương không phải vô duyên vô cớ biến mất, mà là bị Tang Du xóa đi.

Dị năng tinh thần của Tang Du đã được khai phá đến cực hạn, anh ấy có thể xóa đi dị năng của người khác, đây chính là nguyên nhân cha Phí giữ anh ấy ở bên người.

Dị năng giả ở tận thế thì có công lao nhưng cũng có vài người thật sự là người xấu, bọn họ ở thịnh thế thì bắt đầu ỷ vào công lao làm xằng làm bậy.

Tang Du là một người chấp pháp, có thể khiến những người đã quen cao cao tại thượng trở lại giống như người bình thường.

Tôi nghĩ điều đó rất tốt, chúng ta cần một xã hội tốt, chứ không phải một xã hội phân cấp.

Bởi vì tôi không xác định, con của tôi có may mắn như vậy hay không, có thể thức tỉnh dị năng.

Chỉ có người công chính công bằng chiếm lĩnh thế giới, mới có thể giúp cho mỗi người đều sống tốt.....

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom