-
Chương 3
“Không thể hiểu nổi.”
Ta chưa từng thấy người nào vô lý như hắn ta, giờ mà còn để ý tôn ti trật tự gì nữa, ta hừ một tiếng rồi bực bội bỏ về.
“Nàng muốn đi đâu?”
“Điện hạ muốn đuổi khách, thì ta đi thôi chứ sao.”
“Thẩm Gia Ngôn!”
Ta khập khiễng bước nhanh không thèm ngoảnh lại, Bảo Thiền đứng xa nên không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đến đón liền cười cười hỏi ta: “Vừa rồi nô tì thấy Thái tử điện hạ đỡ người, mới có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Người và chó thì có thể nói gì nữa.”
Bảo Thiền vội bịt miệng ta lại: “Người không được tự nói mình là chó!”
Ta vung “nắm đấm thép” lên.
Em ấy liền hối hận buông tay: “Nô tỳ mới là chó, gâu~”
…
Ta và Bảo Thiền xuống núi, ngồi xe lừa quay về, Thẩm Giai Hòa rời đi muộn hơn ta vài phút vậy mà lại đến nhà sớm hơn.
Ta chỉ vừa mới đặt chân vào nhà.
“Nhị tiểu thư, khéo quá!” Bảo Thiền thuận miệng chào hỏi.
Thẩm Giai Hòa quay đầu nhìn về phía ta
Mắt nàng ta đỏ hoe, sắc mặt thì nhợt nhạt.
“A, là tỷ tỷ à, muội thấy trong người không khoẻ lắm, muội xin phép về trước nghỉ ngơi.”
Nàng ta hành lễ rồi bước nhanh.
Ta nhìn bóng lưng của nàng ấy mà lòng có chút rối.
Ta chỉ muốn bắt gian thôi mà, sao chuyện lại trở nên phức tạp như vậy chứ… Kiếp trước có như thế đâu.
“Tiêu Kính Thành bị gì vậy, sao hắn lại không thích Thẩm Giai Hoà?? Kiếp trước chính hắn là người ngọc bội của hắn cho nàng ta mà.”
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Đêm đó ta lại mất ngủ, cứ trằn trọc mãi mà vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao.
Đến lúc ta mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cửa sổ bị gió thổi tung ra.
Ta bực bội đứng dậy đóng cửa, vừa quay lại thì đụng phải người nào đó.
“ÁAA!”
Ta vừa mới hét lên thì liền bị bịt miệng lại, trên đầu truyền đến giọng của Tiêu Kính Thành: “Đừng hét, là ta.”
Tim ta đập bình bịch suýt nữa đã nhảy ra ngoài, ta kinh ngạc nhìn lên, nhờ ánh trăng le lói ngoài cửa sổ cuối cùng cũng nhìn rõ mặt hắn ta.
Lúc trước là hắn ta trèo tường lẻn vào phòng ta thật á?!! Đó không phải ác mộng hả?!!
“Ư…ưm”
“Nhỏ tiếng chút”
“ừ ừ”
Hắn buông tay ra, cẩn thận lôi từ trong người ra một bình sứ nhỏ: “Nàng không phải bị trầy sao? Đây là thuốc mỡ đặc trị trong cung, sẽ giúp vết thương nhanh lành hơn.”
Hắn ta vậy mà lại đem thuốc đến cho ta? Trời sắp có bão hay gì?
Ta trơ ra một lúc, rồi giơ tay lên: “Lành rồi, miệng vết thương cũng đóng vảy rồi!”
Hắn không an tâm lắc lắc cái bình sứ hỏi: “Chân còn đau không?”
“Hết đau rồi, khoẻ hẳn rồi, ta thề đó. Điện hạ, người đêm khuya đến đây làm gì?”
“Đến gặp nàng.”
“Ta biết, hôm nay ở chùa Thanh Thiên nhất định nàng thấy ta rất quái gở, nhưng Thẩm Gia Ngôn, nàng thật sự không biết tại sao ta giận hả?”
Ta ngắt lời hắn ta: “Tại sao?”
Tiêu Kính Thành nhìn ta, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vì ta thích nàng”
Ta bị dọa sợ ngã ra đất luôn.
Hắn vội nói: “Nàng đừng sợ, ta biết giờ nói ra có chút đường đột, nhưng nếu không nói thì ta điên mất.”
Ta thậm chí còn có thể nghe rõ nhịp tim của hắn ta, trong màn đêm yên tĩnh từng câu từng chữ hắn nói ta đều nghe rất rõ.
“Thẩm Gia Ngôn, ta thích nàng, muốn nàng gả cho ta”
Loạn rồi loạn rồi, sao Tiêu Kính Thành lại thích ta chứ, ta đã thề là không được dính dáng gì đến tên khốn này rồi mà!!
“Ngài…ngài đùa đúng không?”
“Từng câu từng chữ ta nói ra đều là sự thật!”
Hắn nắm chặt lấy tay ta, gom hết can đảm hỏi: “Nàng gả cho ta nhé?”
“Không!”, ta nhấn mạnh từng chữ, tim như muốn rớt ra đến nơi, “Ta đã có người trong lòng rồi!”
Trầm ngâm một hồi, hắn ngạc nhiên nhìn ta như muốn xác nhận hắn chỉ nghe nhầm: “Cái gì cơ?”
Giọng ta nhỏ dần: “Ta đã nói là ta có người trong lòng rồi, cũng đã thề non hẹn biển, nguyện đời đời kiếp kiếp bên nhau rồi…..”
“Nàng sao lại có thể thích người khác được chứ?”
Mắt hắn nhoè đi, run rẩy không chấp nhận sự thật này, nhưng thân phận và địa vị của hắn ta khiến hắn không thể cư xử thiếu chừng mực được.
Hắn liền đập vào cạnh bàn, cố đứng vững mà run giọng hỏi: “Là…Ninh Vô Đạo đúng không?”
“Phải.”
“Nhưng nàng chỉ mới quen hắn ta vài ngày thôi mà.”
“Là tình yêu sét đánh đó, chúng ta là duyên trời định, việc chỉ mới biết nhau vài ngày thì có liên quan gì chứ?”
Ta không dám nhìn thẳng mặt hắn, nhỏ giọng nói:
“Được Thái tử điện hạ yêu thích là niềm vinh hạnh của ta, nhưng tiếc là chúng ta không có duyên, ngài đến muộn rồi.”
Hắn ta trong bóng tối không nói lời nào nữa, chỉ còn tiếng thở dốc bộc lộ hết tâm tư hỗn loạn của hắn ta.
Ta dè dặt nhìn hắn.
Một lúc sau mới thấy hắn rút tay về, đứng trơ ra như người mất hồn, gắng gượng nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
9.
Ta đuổi Tiêu Kính Thành đi.
Nhưng không biết vì sao trong lòng lại vừa rối bời lại có chút hối hận, nhất định là ta đã điên rồi.
Đã không cắt được quan hệ với hắn lại còn bị hắn ta làm cho rối luôn, cứ như thế này ta sẽ lại đi vào đường c.h.ế.t mất. Ta che đầu lại ngăn không cho bản thân nghĩ về hắn nữa.
Ngày hôm sau, khi ta dùng xong điểm tâm liền lại cầm túi mứt trái cây đến tìm Ninh Vô Đạo, đi ngắm mỹ nam để quên tên cặn bã kia thôi. Hay là dứt khoát gạo nấu thành cơm để cho tên khốn kia tuyệt vọng luôn luôn ta.
Đến Tam Vương phủ, thị nữ vừa dẫn ta vào trong vừa trêu ta: "Có vài kẻ tiểu nhân suốt ngày đi bêu rếu chủ nhân chúng thần, nói cái gì mà không một ai dám đến gần ngài ấy hả, người xem, họ tự vả mặt mình hay gì? Tất cả bọn họ hầu như ai cũng để tâm đến chủ nhân của chúng thần.”
“Ngoại trừ ta còn có ai nữa hả?”
“Còn có Bạch cô nương nữa đó ạ, có lẽ người sẽ biết người này á.”
Bạch cô nương nào vậy, sao bất an vậy ta!!
Còn chưa tới thư phòng của Ninh Vô Đạo ta đã nghe thấy tiếng nũng nịu của ai đó.
“Tam vương gia, người ta đã cất công tới thăm ngài mà, sao ngại lại lạnh lùng với người ta thế.”
Bạch Ngọc Trúc!
Ta bước vọt chào trong.
“Bạch tiểu thư, xin hãy tự trọng.”
Ninh Vô Đạo sắc mặt tái nhợt, đứng trước bàn che miệng ho, Bạch Ngọc Trúc thì cầm khăn, muốn lại gần lau mồ hôi cho ngài ấy.
"A, Bạch tiểu thư sao lại đến đây thế?"
Ta đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Trúc sắp dính vào Ninh Vô Đạo đến nơi.
“Gia Ngôn?”
Ninh Vô Đạo nhíu mày, vòng qua Bạch Ngọc Trúc rồi tiến về phía ta: “Nàng đến tìm ta à?”
Khuôn mặt ôn nhu này, sao ta có thể giận được chứ.
Ta đưa túi mứt trái cây cho ngài ấy rồi bảo: "Đây là mứt trái cây ta bù cho ngài, tranh thủ hôm nay Thái tử không ở đây chúng ta lén ăn đi.”
"Hai người định lén ăn cái gì vậy?"
Bạch Ngọc Trúc hỏi nhưng không ai để ý nàng ta.
Ninh Vô Đạo nhận túi mứt, mắt lại hướng về tay ta: "Nàng bị thương sao?"
“À, không sao đâu, đã lành hẳn rồi.”
“Để lại sẹo rồi này.”
“Không sao mà, ta vốn không quan tâm mấy chuyện này”
Ngài ấy nhìn chằm chằm vào tay ta rồi bỗng nhiên nói: "Nàng muốn xem ảo thuật không?”
“Hả?”
Bạch Ngọc Trúc: "Ảo thuật gì vậy? Sao các ngươi không ai để ý đến người ta hết?”
Ninh Vô Đạo mỉm cười, yếu ớt đem tay còn lại của ngài ấy đặt tên tay ta rồi từ từ nhắm mắt lại
Một cơn gió thoảng qua, mái tóc bạc của ngài ấy khẽ bay bay.
Một lát sau, Ninh Vô Đạo mở mắt và buông tay ta ra.
Ta nhìn xuống tay mình, vết sẹo kia thế mà đã biến mất như chưa có gì xảy ra vậy.
Con người có thể làm được như vậy hả?? Ảo ma quá vậy.
“Ngài làm thế nào vậy?”
Ta nhìn trái nhìn phải, xoa tới xoa lui, vết sẹo đó thật sự bốc hơi rồi.
“Là sư phụ dạy ta lúc còn ở đạo quán, thiên cơ bất khả lộ.”
“Sư phụ ngài ghê vậy!”
“Mấy ngày nữa ngài ấy sẽ tới kinh thành, lúc đó ta sẽ dẫn nàng đi gặp.”
Ngài ấy cưng chiều nhìn ta, đột nhiên liền nhíu mày lại và ho dữ dội, sao lại nặng hơn trước rồi.
Ta vội đưa tay ra đỡ: "Ngài không sao chứ? Ảo thuật này làm ngài bị thương ở đâu hả?”
“Không, không sao đâu, bệnh cũ chưa khỏi thôi.”
"Thế này mà bảo không sao hả…..”
Ngài ấy trấn an ta: "Bệnh cũ tái phát thôi, không sao đâu, chỉ cần thời tiết ấm lên xíu thì sẽ đỡ thôi.”
Ta gật đầu: "Vậy chờ thời tiết tốt lên, chúng ta đi phơi nắng nha.”
“Ừ.” Ninh Vô Đạo nhìn ta cười.
Bạch Ngọc Trúc bị chúng ta bỏ mặc nãy giờ cuối cùng cũng không chịu nổi mà oà lên: “Hai người các ngươi không ai quan tâm đến người ta!”
Ta quay lại, thấy nàng ta giãy đành đạch lên khóc dữ dội nhưng đến một giọt nước mắt cũng không có, liền cười mỉa: "Người không liên quan thì để ý làm gì?"
Nàng ta ngừng khóc chống nạnh nói:
“Tại sao ta lại không liên quan chứ? Ngươi có thể đến thăm Vương gia thì sao ta không thể?”
Ta rất đắc ý: "Đương nhiên, quan hệ của ta và Tam vương gia, cô sao mà bì được?"
Bạch Ngọc Trúc trừng mắt hỏi ta: "Hai người các ngươi thì có quan hệ gì?”
Đúng vậy, chúng ta là gì của nhau chứ? Ninh Vô Đạo chưa hề thừa nhận điều gì cả.
Ta nghĩ đi nghĩ lại liền quay sang hỏi Ninh Vô Đạo: "Ngài nói xem, chúng ta là loại quan hệ gì?”
Ta có chút mong đợi điều ngài ấy sắp nói.
Ninh Vô Đạo do dự một lát rồi nói: "Chúng ta...............”
Ngài ấy nhìn ta đỏ mặt.
Cứuuu, bộ dạng xấu hổ của Ninh Vô Đạo sao mà cưng quá vậy trời.
Ta nắm tay ngài ấy: "Quỷ sứ hà, ngại cái gì mà ngại, chúng ta…."
Lời chưa kịp thốt ra sau lưng lại truyền đến một giọng nói long trời lở đất:
“Thẩm Gia Ngôn, buông tay đệ ấy ra!”
Ta ngây người, Ninh Vô Đạo cùng Bạch Ngọc Trúc cũng không ngoại lệ.
Sáu con mắt bàng hoàng không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.
Tiêu Kính Thành đang đứng dưới cơn mưa phùn, chắp tay nhìn chúng ta.
10.
Một hồi sau ta mới hoàn hồn: "Thái tử điện hạ, ngài…sao ngài lại tới đây?"
“Thẩm Gia Ngôn.”
Hắn thẳng lưng nhìn ta, trước mắt còn có tí quầng thâm, xem ra là cả đêm qua không ngủ chút nào .
Hắn nói: "Ta suy nghĩ cả đêm và quyết định rồi.”
“Suy nghĩ cái gì chứ?”
“Ta thông suốt rồi, dù nàng có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không nhường nàng cho người khác.”
Ninh Vô Đạo nghe thế có chút sửng sốt, nhìn về phía Tiêu Kính Thành: "Thái tử điện hạ, người đang nói gì vậy?"
Tiêu Kính Thành nhìn ngài ấy, ánh mắt lạnh như dao: "Tam đệ, người hiện tại đệ nắm tay là của tẩu tẩu(*) của đệ đó.”
(*) Tẩu tẩu: chị dâu
“Thái tử điện hạ xin cẩn trọng lời nói của mình”
Ba hồn bảy vía của ta còn chưa kịp hoàn về lại đã vội lao ra hiên nhà, đẩy Tiêu Kính Thành ra: "Ngài do ngủ không ngon nên nói linh tinh đó. Nhanh về ngủ đi!"
Hắn ta bị đẩy một đoạn liền đứng yên như đá, nắm lấy tay ta nói:
“Thẩm Gia Ngôn, ta không nói bậy.”
Ta hoảng lên: "Ngài làm gì thế? Ta đã nói với ngài ta đã hứa hôn với Tam vương gia rồi!”
“Hứa hôn gì chứ?” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm ta, "Cái đó không tính, tại sao ta phải nhường chứ? Lấy thân báo đáp, thề non hẹn biển, sao có thể so được với tam thư lục lễ(*) mà ta với nàng đã trải qua, còn đã chiếu cáo thiên hạ, cả thiên hạ này đều biết mối hôn sự của ta với nàng.”
(*) 三书六礼 Tam thư lục lễ: trình tự lễ nghi trong hôn nhân thời cổ, bắt nguồn từ Trung Hoa, Việt Nam mình thời phong kiến bị ảnh hưởng nên cũng có trình tự Tam thư lục lễ này. Tam thư: là 3 lá thư do đàng trai gửi sang họ nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. Còn 6 lễ là 6 lễ chính mà gia đình hai bên phải trải qua khi tiến tới hôn nhân.
"Ngươi với ai cơ….."
Ta giật mình.
“Điện hạ, ngài mới nói cái gì cơ?”
Giọng hắn khẽ run, bất chấp nói: "Ta biết nàng cảm thấy ta điên rồi, nhưng lời ta nói là sự thật, Thẩm Gia Ngôn, nàng là Thái tử phi của ta, đây là nhân duyên kiếp trước của ta và nàng, chúng ta mới là duyên trời định, đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau.”
Nhân duyên đã định từ kiếp trước.
Ta chưa tiêu hoá nổi điều này, đầu ong ong nhìn chằm chằm hắn, không nói nên lời.
Giọng hắn dịu lại: "Nàng thực sự cảm thấy ta điên rồi phải không?"
“Không.”
Ta lắc đầu, cố bình tĩnh lại, hỏi điều mà xưa giờ ta vẫn cho là do ta nghĩ nhiều : "Tiêu Kính Thành, ngươi cũng sống lại hả?"
Hắn ngây người, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc, một lúc sau liền run rẩy nắm lấy tay ta: "Nàng còn nhớ? Thẩm Gia Ngôn, nàng còn nhớ ta không?”
Đúng là không có lí lẽ mà!
Lúc trước ta không biết hắn cũng sống lại nên cũng không hận gì hắn lắm, dù sao thì hắn cũng không biết được kiếp trước mình đã làm gì.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Ta vội rút tay ra: "Tiêu Kính Thành, kiếp trước ngươi đã phản bội ta, kiếp này còn đến tìm ta làm gì?"
Hắn nhìn ta, niềm vui trong mắt bỗng hoá hoang mang "Ta từng phản bội nàng?”
Còn giả ngu hả?
Ta cắn răng: "Ngươi quên chứ ta không quên, kiếp trước chính ngươi thiê.u c.h.ế.t ta, làm sao ta có thể quên đươc!.”
“Sao ta có thể hại nàng được? Thẩm Gia Ngôn, nếu ta hại nàng ta sẽ bị sét đánh, c.h.ế.t không toàn thây.”
"Vậy kiếp trước, sao ngọc bội của ngươi lại nằm trong tay Thẩm Giai Hoà?"
“Thẩm Giai Hòa?” Hắn lui về sau nửa bước, có chút khó hiểu," Nàng đang nói gì vậy? Kiếp trước ta chưa hề gặp cô ta.”
Ta sững sờ.
Nhìn ánh mắt của hắn có vẻ hắn không biết gì thật.
Là do ta hiểu lầm hay là hắn đã nói dối.
Ta không biết có nên tin hắn hay không, trong đầu đầy những suy nghĩ ngổn ngang.
“Ta không tin lời ngươi! Nếu còn bị ngươi lừa thì ta là chó!" Ta vươn tay đẩy hắn ra, "Cút đi!"
Hắn có chút lo lắng: "Thẩm Gia Ngôn, sao nàng không tin ta?”
“Ta là bị ngươi giết c.h.ết, ngươi nói ta làm sao có thể tin ngươi được?”
Người đi ngang qua Tam vương phủ thấy chúng ta cãi nhau ầm ĩ như vậy không dám tiến lên đành đứng một bên hóng chuyện.
Ta nhìn trái nhìn phải, giật lấy thanh kiếm của hộ vệ bên cạnh.
“Nếu ngươi không đi, ta sẽ......”
Hắn nhìn mũi kiếm, vậy mà lại tiến đến gần hơn.
“Vậy nàng cứ giết ta đi.”
Chúng ta cứ thế đứng bất động dưới mưa
Mưa rất lạnh, rơi trên da thịt giống như bị mũi kim nhỏ đâm vào, Tiêu Kính Thành cúi người muốn đưa tay che nhưng bị ta hất ra.
Hắn lảo đảo một chút mới vững lại, không dám tới gần mà chỉ vươn tay túm lấy áo ta không chịu buông: "Thẩm Gia Ngôn, ta thật sự chưa từng làm chuyện gì hại đến nàng.”
Trong phút chốc mưa lại lớn hơn một chút, tóc hắn ta ướt sũng, nhỏ giọt xuống.
Hắn đường đường là Thái tử một nước, chưa từng chật vật như vậy làm ta có chút mềm lòng, vội quay mặt đi, vứt thanh kiếm rồi từ tiềm thức oán giận nói: "Ta không quan tâm, đó đều là chuyện kiếp trước, ngươi không biết cũng chả sao, ta không muốn nghe ngươi lý trấu(*)."
(*) Cố tình lấy lý do nào đó để bào chữa cho hành động xấu của mình.
“Dù sao hiện tại ta cũng đã thích người khác, ta và ngươi từ bây giờ sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.”
Ta kéo áo lại muốn đi nhưng mãi không được vì Tiêu Kính Thành cứ nắm chặt lấy không chịu buông ra.
Hắn im lặng một lát rồi hỏi "Nàng thật sự thích đệ ấy sao?"
Ta rõ ràng muốn đi nhưng không biết sao một bước cũng không bước được.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt của hắn đã ướt từ lúc nào, long lanh nước, như một hồ gương có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Thẩm Gia Ngôn, sao nàng lại thích đệ ấy chứ? Rõ ràng ta mới là người đến trước.”
Hắn nhìn ta như một chú mèo hoang bị bỏ rơi.
"Ta mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng."
"Sau khi biết Thẩm gia cháy, ta liền bất cấp xông vào biển lửa tìm nàng, những chuyện nàng nói ta đều không biết gì hết." Hắn hít một hơi, khổ sở nhìn ta: "Ta rõ ràng không làm sai cái gì, tại sao nàng lại thích người khác?"
Ta nhìn hắn, hốc mắt cũng tự nhiên ươn ướt.
Nhớ lại kiếp trước ta cũng từng hào hứng tự mình thêu váy cưới, ngày ngóng đêm mong ngày cùng hắn ta thành hôn
Bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân, Ninh Vô Đạo che dù che trên đầu ta.
Ngài ấy cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy phức tạp, vừa quan tâm lại có chút bất an, "Đừng để bị cảm.”
Tiêu Cảnh Thành thấy hắn liền nắm chặt tay lại, vứt bỏ tôn nghiêm mà cầu xin ta, "Thẩm Gia Ngôn, ít nhất cho ta một cơ hội tự chứng minh đi."
Gió thổi qua lạnh đến thấu xương, cơn giận cũng vì thế mà nguôi bớt
Ta cuối cùng cũng mềm lòng, bắt đầu thấy có điều gì không đúng.
Ninh Vô Đạo đột nhiên nói: "Điện hạ, Gia Ngôn, ta mặc dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta đoán trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, hay là hai người ngồi lại nói chuyện, giải đáp khúc mắc đi."
“Dù sao Thái tử điện hạ cũng là người ta tôn trọng, Gia Ngôn nàng… là người bạn tốt nhất của ta, ta không muốn hai người phải buồn.”
Tiêu Kính Thành nghe thế liền ngước hỏi: "Đệ thật sự chỉ coi nàng ấy là bạn thôi sao?”
Ta cũng ngẩng đầu nhìn Ninh Vô Đạo.
Hắn nắm chặt tay yếu ớt nói: "Nếu không thì sao, người như ta còn dám mong đợi gì nữa chứ?"
Tim ta không hiểu sao lại bị bóp nghẹt.
11.
Trên đường về nhà, Bạch Ngọc Trúc túm lấy ta và hỏi: "Thẩm Gia Ngôn, cô vướng vào tình tay ba à?"
Ta đẩy nàng ta ra: "Tình tay ba gì chứ? Cô không nghe Tam vương gia nói gì sao? Ngài ấy chỉ coi ta là bạn thôi.”
“Vậy cô thích hắn hả? Còn Thái tử thì sao, thích không?”
Câu hỏi của nàng ta lại càng làm ta rối thêm.
Thấy ta không nói lời nào nàng ta thậm chí còn có chút vui mừng: "Vậy là cô không thích ai trong hai người họ hết đúng không?"
Tính máu khẩu chiến (*) với nàng ta trong ta lại trỗi dậy: "Ủa, thích cả hai không được hả?"
(*) đấu võ mồm
Nàng trừng mắt nhìn ta nói: "Làm sao ngươi thích cả hai được?"
“Thì sao? Ta chẳng qua chỉ là mắc phải sai lầm mà nữ nhân nào trên thế gian cũng mắc phải thôi mà.”
Bạch Ngọc Trúc sững sờ nhìn ta như thể nhận ra điều gì.
…
Lúc ở Tam vương phủ, ta đã cùng Tiêu Kính Thành đến nơi vắng người xếp lại đầu đuôi câu chuyện, nghi ngờ cuối cùng vẫn đổ dồn vào đầu Thẩm Giai Hoà.
Nhưng mà Thẩm Giai Hòa Kiếp này vốn không biết gì, ta có thử thăm dò vài lần nhưng đều thất bại không thu được gì hết.
Chuyện kiếp trước sao có thể nói đoán là đoán được, chuyện này nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Tiêu Kính Thành và ta đều rất đau đầu.
Mấy ngày sau khi thời tiết khá hơn, ta mới nhớ tới bệnh tình của Ninh Vô Đạo, liền chạy đi tìm ngài ấy phơi nắng, dù sao cũng hứa với nhau rồi.
Tiêu Kính Thành vừa nghe tên Ninh Vô Đạo cả người liền trở nên căng thẳng, ngày nào cũng chạy đến Tam Vương phủ, ăn nói xà lơ: “Chăm sóc đệ đệ.”
Một Tiêu Kính Thành đã đủ đáng ghét rồi, lại thêm một Bạch Ngọc Trúc tới phá.
Hôm nay đến tặng khăn cho Ninh Vô Đạo, ngày mai tặng túi thơm cho Tiêu Kính Thành, lẽo đẽo theo họ khắp nơi.
Ta hỏi nàng ta: "Bạch Ngọc Trúc! Cô đang quậy cái gì vậy?
Nàng ta tự tin nói: "Ta có làm gì đâu. Ta chỉ là đang dũng cảm theo đuổi tình yêu, nghe theo tiếng gọi con tim thôi mà"
"Vậy cũng không thể một lúc theo đuổi hai người được, cô thích người nào?"
“Khó chọn thật nhỉ.”
“Cô không thích cả hai đâu nhỉ?”
Bạch Ngọc Trúc tròn mắt: “Sao chứ? Ta chẳng qua chỉ mắc phải sai lầm mà nữ nhân nào trên đời này cũng mắc phải thôi mà!”
…
Hơn nửa tháng sau, người sư phụ mà Ninh Vô Đạo nhắc đến trước đó đã xuất hiện, hiện đang ở chùa Thanh Thiên.
Ta rất muốn xem màn biểu diễn của ngài ấy nên khi vừa biết tin liền chạy đến hóng vui.
Xe ngựa mới đi được nửa đường thì bị chặn tại, ta vừa muốn vén rèm lên hỏi thì thấy chân ai thò vào, sau đó là đầu Tiêu Kính Thành.
Hắn lên xe, bình tĩnh đến ngồi cạnh ta và hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Ta lườm hắn: "Ngươi làm cái gì vậy?”
“Đi nhờ xe.”
“Ngươi biết ta muốn đi đâu không mà đi nhờ?”
“À, đi đâu cũng được, hôm nay ta xử lý xong hết việc rồi, ta rất rảnh, nàng muốn đi đâu ta cũng đi theo.”
"Ta không có ý định đi với ngươi!"
“Giờ thì có rồi.”
Ánh mắt hắn dừng trên gói đồ trong tay ta, hắm cầm lấy khó chịu nói: "Lại là mứt trái cây hả? Đã nói dạ dày đệ đệ không tốt, không được lén cho hắn ăn, tịch thu!.”
“Tiêu Kính Thành, sao ngươi vô lý vậy!”
“Vô lý chỗ nào? Ta đây là đang quan tâm đến sức khoẻ tam đệ mà.”
Nói xong, hắn vén rèm hỏi phu xe: "Sao không đi nữa?”
Phu xe trả lời: "Phía trước bị chặn rồi.”
Ta liền thò đầu nhìn ra, phía trước có một nhóm người chặn xe lại.
Tiêu Kính Thành sau khi nhìn rõ liền nhảy xuống xe ngựa đi tới, người trước mặt nhìn thấy liền vội bái kiến rồi hoang mang nói gì đó.
Tiêu Kính Thành nhíu mày càng lúc càng không vui, sau đó trở lại: "Thẩm Gia Ngôn, ta có một số việc cần xử lý. Nàng đợi ta một lát được không?"
“Sao ta phải đợi ngươi chứ?”
“Nàng...". Hắn nghiến răng, nói: " Vậy nàng đi đường cẩn thận.”
“Trả mứt trái cây cho ta.”
“Đừng hòng.”