-
Chương 2
4.
Tiêu Kính Thành được kéo lên bờ, bị người xung quanh ép ngực đẩy nước ra.
Bộ dạng hắn ta lúc này trông mắc cười thật sự, mà nhớ lại kiếp trước mình cũng như vậy liền nín cười luôn.
Một lúc sau, Tiêu Kính Thành tỉnh lại, đám người trong cung vội quấn chăn rồi đỡ hắn về thuyền.
Hắn vừa đi vừa ngoái đầu lại như đang tìm thứ gì đó.
Ta đứng từ xa nhìn lại rồi thầm thở phào nhẹ nhõm, kiếp này ta và hắn cuối cùng cũng không dính dáng gì đến nhau nữa rồi.
Việc Tiêu Kính Thành rơi xuống nước đã khiến bữa tiệc loạn cả lên, mọi người đều chạy nháo nhào như ong vỡ tổ.
Ta và Bạch Ngọc Trúc bị mẫu thân nàng ta kéo đi, vừa đi vừa dặn bọn ta đừng nói nhảm, đến lúc ta quay lại thì Ninh Vô Đạo đã đi đâu mất tiêu.
Tìm một hồi thì ta thấy ngài ấy đang đứng cạnh du thuyền, lại đang bị Hoàng hậu nương nương “cho ăn” một bạt tai (*).
(*) Tát mạnh vào mặt
Ninh Vô Đạo vẫn không nhúc nhích, đứng ngay ngắn nhưng hai mắt thì rũ xuống làm ta nhìn không rõ vẻ mặt ngài ấy lúc này.
Tim ta như bị bóp nghẹt, chân cứ dính mãi một chỗ như bị ai túm lấy, không dám qua phía ngài ấy.
Có lẽ ngài ấy cũng không muốn bị người ta thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình, nếu giờ qua đó sẽ chỉ làm cho ngài ấy thêm khó xử.
Yến hội mùa xuân cứ thế kết thúc một cách chóng vánh.
Về đến nhà, lúc ta định tìm biểu muội Thẩm Giai Hoà tính sổ thì Bảo Thiền lại nói:
“Tiểu thư quên rồi sao? Nhị tiểu thư đến giờ vẫn còn ở thôn trên chịu t.ang Chu tiểu nương đó ạ.”
Ừ nhỉ, ta quên mất, mẫu thân của nàng ta đã qu.a đời vì bệnh nên nàng sẽ phải chịu t.ang một năm, phải vài ngày nữa mới quay về.
Trước khi Chu Tiểu Nương qu.a đời, nàng ta cũng bị giam trong phủ giống ta, mà sau đó, nàng ta phải chịu t.ang, rốt cuộc nàng ta đã qua lại với Tiêu Kính Thành từ lúc nào nhỉ?
Không lẽ là từ sau khi ta và Tiêu Kính Thành đính hôn sao?
Thật buồn nôn mà, đã cùng ta thành hôn lại còn qua lại với muội muội ta, thậm chí còn hẹn ước suốt đời với nhau nữa hả.
Ta càng nghĩ càng tức, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới chợp mắt được.
Ta lại mơ thấy Tiêu Kính Thành lại rơi xuống nước nhưng không ai cứu hắn lên, cuối cùng hắn bị ngâm đến cả người trương phình cả lên.
Ta bị doạ tỉnh luôn, tự nhiên thấy lạnh sống lưng, lại còn nghe cả tiếng ai đó ho nhẹ.
Mở mắt ra lại thấy có ai ngồi bên giường mình, mà người đó lại chính là Tiêu Kính Thành nữa chứ.
Hắn siết chặt tay, tức giận chất vấn ta: “Thẩm Gia Ngôn, sao hôm nay nàng lại không cứu ta?”
Mẹ ơi có maaaa!
5.
Ta sợ đến “bất tỉnh nhân sự” ngay lập tức.
Sợ đến sinh bệnh luôn.
Mà người trong phủ đều bảo đêm đó không thấy ai vào phòng ta cả.
Bảo Thiền nói: “Tiểu thư, người nhất định gặp ác mộng rồi, một người cao quý như Thái tử điện hạ sao lại trèo tường vào nhà chúng ta chứ!”
Nghe cũng có lý, Tiêu Kính Thành tuổi còn nhỏ nhưng xưa nay vẫn luôn rất đàng hoàng chính chắn, sao lại có thể làm ra những loại hành động như trèo tường lẻn vào khuê phòng.
Hơn nữa, kiếp này ta không đụng chạm gì hắn, hắn sao phải tới tìm ta!
Nhất định là ác mộng rồi, thật xúi quẩy mà, mơ gì mà phát bệnh luôn vậy trời!!
Hôm sau, Bảo Thiền quay lại báo là Ninh Vô Đạo cũng bị bệnh.
Ta ngồi phắt dậy (*): “Ủa tại sao?”
(*) bật dậy ngay lập tức
Bảo Thiền nói: “Nô tì nghe nói là vì ngọc bội của Thái tử điện hạ rơi xuống hồ nên Tam vương gia nhảy xuống tìm, sau đó liền bị cảm luôn.”
“Ngọc gì mà quý đến thế chứ?”
“Người ta đồn rằng Thái tử đã đeo nó bên mình từ bé… Là Thái Hoa bảo ngọc! Nghe bảo là được vị tiên nhân nào đó tặng, còn có thể dùng nó mở ra cửa vào Tiên giới luôn á. Tóm lại là nó rất thần kì, nô tì nghe vậy chứ không biết đúng không.”
Mang bên mình từ bé hả.
Ta đột nhiên nhớ lại, kiếp trước khi Thẩm Giai Hoà đẩy ta vào biển lửa đã cho ta xem một chiếc ngọc bội, hình như là cùng một vật đúng không ta?
Mà thôi không quan trọng, phải đến thăm Ninh Vô Đạo trước.
Bất chấp sự ngăn cản của Bảo Thiền, ta mang theo một túi mứt trái cây đi tìm Ninh Vô Đạo
Vừa mở cửa đúng lúc gặp Bạch Ngọc Trúc đi ra.
Ta quên mất là nhà hai chúng ta ở đối diện nhau, ta và Bạch Ngọc Trúc từ bé đã ném bùn, đánh nhau trước cửa nhà.
“Ơ, Thẩm Gia Ngôn, cô đi đâu vậy?”
Nàng ta đắc ý sờ cổ tay, nói: “Phụ thân lại mang về cho ta một chiếc vòng ngọc Hoà Điền (*) rất hiếm nè, có muốn mở rộng tầm mắt tí không?”
(*) 和田: Hetian, một loại đá Nephrite ( Ngọc bích ), cũng là một trong bộ tứ Ngọc nổi tiếng nhất Trung Quốc
“Ừ, ừ đẹp lắm”
Ta cứ thế lao lên xe ngựa, không quan tâm đến nàng ta.
Bạch Ngọc Trúc tức đến mức nhảy dựng lên: “Thẩm Gia Ngôn! Sao cô dám phớt lờ người ta!”
…
Khi đến Tam Vương phủ, ta đứng đợi ở cổng một lúc rồi được thị nữ dẫn vào.
Ninh Vô Đạo đang ngồi rót trà dưới tán cây lê.
Khí trời mùa xuân se lạnh này, ta thậm chí còn phải mang cả y phục dành cho mùa đông, vậy mà Ninh Vô Đạo lại chỉ mang y phục mỏng lét, khi gió thổi qua tiên khí liền bay ngập tràn không gian.
Thế này bảo sao không bệnh!
“Tam vương gia”
Ta gọi rồi ngài ấy mới ngừng tay, sắc mặt nhợt nhạt nhìn ta.
“Gia Ngôn”
“Ta có mang theo ít mứt trái cây mẫu thân ta làm, không có tiệm nào bì được đâu. Ngài nếm thử đi.”
Ngài ấy nhận lấy cái túi giấy nhỏ nhưng không mở ra mà nhìn ta mỉm cười: “Cảm ơn. Nàng đã khoẻ hơn chưa?”
“Ta ổn rồi”
Vừa dứt lời ta liền hắt hơi, vội nói: “Ta không sao thật mà, đã khoẻ từ lâu rồi!”
Nụ cười của ngài ấy có chút tự trách: “Là do ta xui xẻo làm hại đến nàng. Ta nghe nói nàng bị bệnh, muốn đến thăm nhưng lại thôi, sợ ta tới bệnh nàng lại nặng thêm”
“Không được nói như vậy”
Ta vội đến ngồi cạnh ngài ấy, nói: “Thật sự không sao mà, không phải do ngài đâu, bệnh của ta là do bị m.a doạ cho bất tỉnh đó”
“M.a?”
Ta gật đầu lia lịa: “Đúng, hắn là một con m.a da (*) không biết xấu hổ”
(*) m.a c.h.ế.t do đuối nước
Vừa dứt lời, cả người ta liền bị bóng đen bao trùm, sau lưng còn truyền đến một âm thanh rợn người: “Cái gì m.a da hả?”
Ta quay đầu lại nhìn, sợ tới nỗi suýt thì đến vía cũng bay mất (*)
(*) sợ đến hồn xiêu phách lạc.
“Tiêu…Thái tử điện hạ! Sao ngài lại ở đây?”
“Ta mới là người phải hỏi nàng câu này chứ nhỉ”
Hắn nhìn ta chằm chằm, cúi người: “Ta vừa nghe thấy nàng nói cái gì mà m.a da phải không?”
Ta vội phủ nhận: “Không có gì đâu, ta chỉ đang trêu Tam vương gia thôi mà”
“Ồ, là vậy hả?!”
Hắn gật đầu, rồi nhìn về phía Ninh Vô Đạo: “Đây là gì?”
Ninh Vô Đạo liếc nhìn, đáp: “Đây là mứt trái cây Gia Ngôn mang đến cho ta”
Tiêu Kính Thành cầm lên nhìn một lúc, không nói không rằng trực tiếp đút vào ngực.
“Tam đệ dạ dày không tốt, mứt trái cây ngọt vậy ăn không ngon đâu, ta tịch thu.”
6.
Định chọc chửi hay gì! Hay lâu rồi chưa bị đánh!
Nhưng sao ta dám, thôi đành nhịn vậy.
“À phải rồi”
Tiêu Kính Thành ngồi xuống hỏi ta một cách thản nhiên: “Nàng còn chưa nói tại sao nàng lại đến đây, hai người có quen biết hả?”
Ta lo lắng vội nhấp ngụm trà: “Ừ, có quen”
Hắn lại đào sâu hơn: ‘Quen lúc nào? Sao ta không biết?”
Ninh Vô Đạo đưa hắn một chén trà, nói: “Gặp tại yến hội, sao, Thái tử điện hạ để ý hả?”
Tiêu Kính Thành do dự nhận trà, lại đánh sang chuyện khác như chưa có gì xảy ra: “Thuận miệng hỏi thôi. Đúng rồi Tam đệ, chuyện của sư phụ ngươi chưa nói xong, nói tiếp đi”
Hai người bọn họ bắt đầu trò chuyện, ta một bên như ngồi trên đống lửa, hơn nữa Tiêu Kính Thành lại ngồi ở giữa ta và Ninh Vô Đạo, làm ta và Ninh Vô Đạo một lời cũng không nói với nhau được.
Sau khi uống vài ngụm trà, ta thật sự không chịu nổi nữa liền đứng dậy nói: “Ta phải về rồi, lần sau ngài khoẻ lại ta sẽ mang mứt trái cây đến cho ngài”
Nói xong ta liền rời đi.
Ninh Vô Đạo đứng lên: “Để ta tiễn nàng”
Tiêu Kính Thành nghe vậy cũng đứng dậy: “Ta cũng phải về thôi”
Hắn chen vào giữa ta và Ninh Vô Đạo một cách tự nhiên, suốt dọc đường ta lại không nói được câu nào.
Tới cổng, vừa định nói lời tạm biệt, Tiêu Kính Thành liền vỗ vai Ninh Vô Đạo: “Tam đệ, ngươi quay về dưỡng bệnh đi”
Ninh Vô Đạo nhìn ta gật đầu, quay về phía Tiêu Kính Thành hành lễ: “Thái tử điện hạ đi thong thả. Đến khi ta khỏe lại sẽ đi tìm Thái Hoa bảo ngọc cho ngài”
Tiêu Kính Thành ngắt lời: “Không cần đâu, cũng đâu phải đệ làm mất. Ngày mai ta sẽ đến chùa Thanh Thiên dâng hương rồi xin một lá bùa”
“Không phải Thái tử trước giờ không tin vào quỷ thần sao?”
“Là mẫu hậu bắt ta đi, nếu lần này không đi nữa bị chửi mất”
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn ta: “Hơn nữa đôi khi không thể không tin vào quỷ thần”
Ánh mắt này khiến ta nổi cả da gà, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó hiểu, nhưng nghĩ cũng không dám nghĩ liền vội hành lễ cáo từ.
Về đến phủ, ta uống một hơi hết nửa ấm trà để trấn áp mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
“Bình tĩnh Tiểu thư ơii”
Bảo Thiền giật lấy cái ấm, từ từ rót trà vào ly rồi hỏi: “Tam vương gia không sao chứ ạ? Đã tìm được Thái Hoa bảo ngọc chưa ạ?”
Ta lắc đầu: “Vẫn chưa, Thái tử nói ngày mai hắn sẽ đi chùa Thanh Thiên thỉnh một cái bùa mới.”
“Thái tử điện hạ cũng ở đấy ạ? Ngài ấy hình như đang bệnh mà?”
“Ta thấy hắn còn khoẻ như trâu, khoẻ hơn cả ta”
(*) 生龙活虎: Sinh long hoạt hổ, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào
Ta cầm lấy chén trà uống cạn.
Bảo Thiền nói: “Nô tỳ khuyên người đừng đi tìm Tam vương gia mà người không nghe…Người uống chậm thôi, còn y phục nữa, người mang lại cho đàng hoàng chứ, để lát nữa Nhị tiểu thư thấy lại cười người đó”
“Thẩm Giai Hoà? Nàng ta quay về rồi hả?”
“Vâng, Nhị tiểu thư đang đi thỉnh an lão phu nhân, chắc là lát nữa sẽ…Ơ, đến rồi kìa.”
Bảo Thiền vội dùng khăn lau nước trên cằm ta.
Trước sân là một cô nương mang bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh thoát, mà bàn tay chắp trước bụng của người ấy, lại gầy đến mức trơ x.ương.
Còn ai ngoài Thẩm Giai Hoà nữa chứ.
“Tỷ tỷ”
Nàng ta mỉm cười, chậm rãi bước về phía ta.
Ta ngượng ngùng hắng giọng đáp: “Ồ, Thẩm Giai Hoà, muội về lúc nào vậy?”
“Mới về thôi”
Nàng ta lấy trong tay áo ra một túi giấy nhỏ, hai tay dâng lên: “Muội vừa thỉnh an lão phu nhân xong liền đến bái kiến tỷ tỷ, đây là thịt bò khô mà ta tự làm, tỷ tỷ có thể ăn thử xem”
Ta cầm lấy, nhưng vẫn không kiềm được và nhìn xuống bàn tay gầy gò của nàng ta.
Nhà ta đối xử với nàng ta như nào nhỉ? Ta không nhớ nữa, nàng ta là thứ nữ, chúng ta cũng không thân lắm, ta trước đó không có ấn tượng gì với nàng hết.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà nàng ta để lại là lúc mà nàng thiêu c.h.ế.t ta.
Nghĩ đến đây ta lại sởn cả tóc gáy.
Thẩm Giai Hoà quỳ gối hành lễ: “Muội xin cáo lui”
Ta gọi nàng lại: “Sao vội vậy? Lâu rồi muội mới về mà, ở lại tâm sự với ta xíu cũng không được sao.”
Mắt nàng thoáng chút kinh ngạc, rồi cười đáp: “Muội muốn sớm thu dọn di vật của mẫu thân để gửi đến chùa Thanh Thiên an táng nên hơi vội. Nhưng nếu tỷ muốn nói chuyện thì muội có thể nán lại một lúc.”
Ta gật đầu rồi ngây người, Chùa Thanh Thiên ư? Nàng ta cũng muốn đến đó hả?
Tiêu Kính Thành và nàng ta hẹn gặp nhau hay gì?
Kiếp trước ta không biết lý do mình thua, kiếp này ta nhất định phải biết được rốt cuộc hai người bọn họ thế nào mà qua lại với nhau.
Ta giấu suy nghĩ của mình, cười với nàng ta và nói: “Nếu muội có việc thì ta không giữ muội lại nữa, đi đi.”
7.
Hôm sau, trời chưa kịp sáng Thẩm Giai Hoài đã ngồi xe ngựa đến chùa Thanh Thiên rồi.
Nhà chúng ta chỉ có hai cỗ xe ngựa, nếu ta lấy chiếc còn lại thì phụ thân e là phải đi bộ thôi.
Ta sợ ông bị Hoàng đế quở trách nếu đến muộn nên đành cùng Bảo Thiền ra phố thuê một chiếc xe lừa, chúng ta đến nơi muộn hơn Thẩm Giai Hoài một canh giờ.
Chùa Thanh Thiên ngập trong hương ngói, người thì đông đúc.
Ta tìm mãi không thấy Thẩm Giai Hoài, liền đổi ý đi tìm Tiêu Kính Thành.
Hắn là Thái tử, đương nhiên sẽ rất phô trương, thà tìm hắn còn dễ hơn.
Quả nhiên sau khi tìm một vòng, ta phát hiện ám vệ của hắn trong vườn mai.
Quả nhiên Tiêu Kính Thành và Thẩm Giai Hoài ở trong đó, hai người bọn họ còn đang nói gì đó.
Ta dặn Bảo Thiền đợi ở chỗ cũ, muốn tự mình kiểm chứng nên đã trốn sau lư hương lớn cách bọn họ không xa.
“Giai Hoài không có ý mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội”
Giọng Thẩm Giai Hoài nhẹ nhàng ôn nhu, đôi mắt long lanh ngấn nước, đến ta còn cảm thấy thương xót.
(*) 眼秋水: Làn thu thuỷ, trong thơ ca cổ đại hay dùng “thu thuỷ” để chỉ đôi mắt, ý nói đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu. “Làn thu thuỷ, nét xuân sơn / Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh” (Truyện Kiều - Nguyễn Du )
Ta cười thầm trong lòng, được đấy Tiêu Kính Thành, ngươi hẳn là đã bị mê hoặc như vậy đúng không.
Ta nhìn về phía hắn ta.
Nhung trái lại, hắn ta lại lạnh nhạt đáp: “Không sao, ngươi lui ra đi.”
Hả? Không rung động luôn? Lạ nhỉ?!!
“...Vậy Giai Hoà xin cáo lui ”
Thẩm Giai Hòa quỳ gối hành lễ rồi chậm rãi đứng dậy, định đi thì lại giẫm trúng tà váy, liền ngã nhào về phía Tiêu Kính Thành.
Cảnh tiếp theo không sai vào đâu được, nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân, đến con rùa còn có thể phải lòng hạt đậu xanh mà(*)
*王八看上绿豆了: đầy đủ là 王八看(瞪/瞧)绿豆——看对眼了, đại loại là nếu một con rùa nhìn chằm chằm vào hạt đậu xanh thì cũng nảy sinh tình yêu??? Đối mắt sinh tình? Nếu xét đến lịch sử thì có chuyện rằng trong mắt Vương Can, “Tiểu sư tử” lại là đệ nhất mĩ nhân trên thế gian này, nói văn vẻ một tí thì “trong mắt người đang yêu em bỗng hóa Tây Thi”
Ta đang bắt gian mà, sao lại phấn khích đến độ nắm chặt tay lại như này nhỉ.
Chỉ thấy Thẩm Giai Hòa sợ hãi la lên, ngã nhào xuống đất…
Tiêu Kính Thành đã tránh ra ngay khi nàng ta lao đến.
“Đây là nơi linh thiêng cung phụng thần linh, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Hắn cau mày tức giận.
Thẩm Giai Hòa nghe vậy mặt tái mét, thiếu chút nữa là khóc luôn, “Thực sự xin lỗi, điện hạ…”
“Còn không mau đứng lên”. Tiêu Kính Thành liếc Thẩm Giai Hòa, cũng không thèm giúp nàng ta.
Ta ngây người, ủa ta đã sai ở đâu nhỉ?!!
Tình yêu sét đánh đâu rồi? Tư tình mờ ám(*) thì sao? Đâu hết rồi??
*私相授受 (??), 私底下秘密赠予及接受, qua lại với nhau mờ ám, không công khai, kiểu tình yêu vụng trộm ( trích từ tác phẩm nào đó bên Trung nhưng sốp không rõ tên )
“Là kẻ nào?”
Trong lúc ta đang bực bội thì sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát to.
Ta hoảng hốt mà giẫm lên váy rồi ngã xuống.
Thì ra là cận vệ của Tiêu Kính Thành, hắn thấy ta ngã xuống liền muốn túm lấy ta.
“Dừng lại!”
Tiêu Kính Thành quát hắn, ngơ ngác nhìn ta: “Thẩm Gia Ngôn?”
Thẩm Giai Hòa cũng nhìn ta.
Ta vội che mặt lại, má, mặt mũi biết để đâu bây giờ!!!
Tiêu Kính Thành vội bước tới, quỳ xuống (*) nắm lấy tay ta: “Sao nàng lại ở đây?”
(*) kiểu quỳ 1 chân hay gặp khi cầu hôn…
Ta cười gượng: “Đi, đi ngang qua thôi…”
Hắn không hỏi thêm nữa, nắm lấy tay ta xoay tới xoay lui: “Tay nàng bị trầy rồi, còn chỗ nào bị thương nữa không không? Đưa ta xem.”
Ta đứng hình mất năm giây!!
Hắn trông rất lo lắng, lại còn luống ca luống cuống nhưng vẫn rất cẩn thận sợ ta đau.
Nhưng thật vô lý à nha.
“Ta không sao” - Liền vội rút tay về.
Hắn lo lắng, lại đỡ ta đứng dậy: “ Nàng đứng lên được không? Kiểm tra xem chân có bị thương không?”
“Ta tự đứng được, không sao.”
Ta đẩy hắn ra và đứng dậy, sợ hắn không tin còn nhảy qua nhảy lại làm mắt cá chân nhói lên, suýt thì ngã lần nữa.
“Nàng đi từ từ thôi!”
Hắn đưa tay muốn đỡ ta nhưng ta lại né sang một bên.
Thẩm Giai Hòa nhìn ta, khập khiễng đi tới: “Tỷ, sao tỷ lại ở đây? Sao tỷ không nói với muội.”
Ta đứng vững lại, tự mãn hắng giọng rồi bình tĩnh trả lời: “À, Giai Hòa, cũng chỉ là tuỳ hứng thôi nên không báo cho muội, không ngờ lại gặp được muội ở đây, thật trùng hợp nhỉ.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp, tỷ tỷ cũng đến dâng hương sao?”
Làm sao ta có thể nói là ta đến bắt gian được? Ta liếc nhìn Thẩm Giai Hòa và bắt đầu nói nhảm
“À, ta nghe nói chùa Thanh Thiên rất linh nên đến dâng hương cầu nguyện cho Tam vương gia, ngài ấy mãi không khỏi bệnh nên ta rất lo.”
Không hiểu sao Tiêu Kính Thành sau khi nghe được những lời này, cả người liền cứng đờ: “Nàng đến để cầu nguyện cho Tam đệ?”
“Vâng, thần rất lo cho bệnh tình của Tam vương gia.”
“Nàng lo cho hắn sao?”
Hắn không tin, hằm hằm nói: “Hắn bệnh thì liên quan gì đến nàng? Nàng gửi mứt trái cây là được rồi, sao phải leo núi cao như vậy chỉ để dâng hương cầu nguyện cho hắn chứ?”
Hắn hình như rất giận, không khí xung quanh làm ta nghẹt thở chết mất, ta liền lui về vài bước rồi bảo: “Điện hạ, chuyện này thì có gì liên quan đến ngài chứ?”
“Sao lại không liên quan đến ta?”
Hắn nâng giọng, giống như con mèo xù hết cả lông lên, mà trong mắt thậm chí lại có chút uất ức.
Ai đi qua cũng ngoái lại nhìn.
Ta chấm hỏi nhìn hắn??
Có vẻ vì người quá đông, hắn liền bình tĩnh kiềm chế lại cơn giận, hạ thấp giọng: “Thẩm Gia Ngôn, nàng không được cầu nguyện cho đệ ấy!”
“Dựa vào gì chứ?”
“Dựa vào…”
Hắn hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền trả lời: “Dựa vào việc ta là Thái tử!”
Nói rồi, hắn trừng mắt về phía trụ trì: “Đóng cổng chùa, tiễn khách! ”
Trụ trì bị hắn dọa chân mềm nhũn, thắc mắc: “Vì sao ạ?”
“Cứ làm theo lời ta nói!”
Hắn quay đầu, giận dữ nhìn chằm chằm ta nói: “Hôm nay không ai được phép dâng hương!”
Ta lại đứng hình thêm năm giây!!!
Tiêu Kính Thành, hắn hình như điên rồi?!!!