Bình thường tôi sống một mình, buổi tối cuối tuần tôi uống chút rượu rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nhưng vừa cởi áo bra xong tôi đã nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi ở trong tấm gương của nhà vệ sinh.
Nói chính xác hơn thì, đó là một hồn ma nam trẻ tuổi, đang ở trong gương nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
Tình huống khẩn cấp, tôi và con ma ấy phát hiện ra sự tồn tại của nhau.
Tôi vô thức muốn hét lên kêu cứu nhưng miệng lại không thể phát ra chút âm thanh gì. Cả người như bị dính chặt trên sàn không sao cựa quậy được.
Khí thế không thể bại! Tôi đưa tay che đi những chỗ quan trọng trên cơ thể mình sau đó lườm lại, muốn dùng ánh mắt để doạ tên quỷ háo sắc đó lùi bước.
Rõ ràng, ánh mắt của tôi quả thực không có chút lực uy hiếp nào khiến tên quỷ kia để vào trong mắt, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra chút biểu cảm phức tạp, giống như là đồng cảm???
Cùng lúc đó, trong đầu tôi vang lên một giọng nam trầm: “Nhỏ quá!”
“……..”
Tôi mượn men rượu, vốc nước thánh lên bồn rửa mặt.
Giây tiếp theo, gương trên phòng tắm nứt ra, tên quỷ trong gương biến mất như một làn sương mù.
Tôi nở nụ cười hí hửng, vui mừng vì bản thân đã đánh bại được ảo giác trong cơn say.
Tiếp đó, một đôi tay lộ cả xương tiến đến trước tôi một bước nhặt lấy khăn tắm dưới đất đưa cho tôi.
???
Tên quỷ này sao lại như âm hồn không tan vậy?
Sau khi đảm bảo chắc chắn rằng tôi sẽ không hét toáng lên, quỷ nam đó mới để cho tôi nói chuyện bình thường trở lại.
Tôi mời tên đó ra phòng khách ngồi nói chuyện.
Quỷ nam nhìn độ khoảng mười mấy tuổi, dáng vẻ giống học sinh cấp ba.
“Uống Melatonin không chết được đâu.” Cậu ta đưa mắt liếc nhìn mấy chai chai lọ lọ nằm rải rác trên bàn trà, “Kết hợp với Vodka cũng không thể.”
Tôi giật mình, “Tôi…..tôi có muốn chết đâu? Tôi chỉ bị mất ngủ thôi.”
Lẽ nào là do gần đây tôi quá nát rượu, uống đến tự hại chết mình sao?
“Vậy, cậu đến là để đưa tôi đi à?”
「…………」Quỷ nam bày ra vẻ mặt cạn lời, đưa tay chỉ vào phía phòng tắm nói: “Không phải chị gọi tôi ra sao?”
Tôi quay đầu, nhìn thấy trên cửa phòng tắm dán một tờ giấy chói loà: “Bùa chống chia tay giải thất tình.”
Quỷ nam xé lá bùa xuống đưa cho tôi, bên góc bùa có dòng chữ nhỏ không rõ ràng lắm, được in bằng loại mực kém chất lượng, trên đó viết hai chữ: “Chiêu hồn.”
Còn có một dòng chữ in dọc nhỏ hơn trên thân bùa ghi “Xuất xứ từ Giang Tây, nhãn hiệu nổi tiếng…”
--------
Mấy ngày trước, tôi bị bạn trai đá.
Vậy nên, tôi đã chi số tiền lớn để mua lá bùa này về, hy vọng bạn trai cũ có thể quay lại với mình.
Tên lừa đảo chết tiệt, bạn trai cũ không quay lại thì cũng thôi đi, còn gọi thêm một hồn ma nam xa lạ đến nữa.
Tôi tức giận vò nát lá bùa ném vào trong thùng rác, còn cố gắng thuyết phục quỷ nam đó đi tìm người bán bùa kia tính sổ: “Cậu xem, tôi cũng là người bị lừa thôi, đây là wechat của đại sư đó, tôi tạo nhóm cho hai người nói chuyện được không?”
Quỷ nam chăm chú nghịch điều khiển tivi, “Nếu như đã là chị triệu hồn tôi tới, vậy thì từ nay tôi sẽ là ma của chị.”
Nói xong cậu ta liền giơ ngón tay út của mình lên lắc lắc, “Chị à, chị phải chịu trách nhiệm với tôi đó.”
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ngón tay út của tôi lại đang móc ngoéo với cậu ta?
Nghĩ mình là Châu Kiệt Luân à, còn chơi cái trò cũ rít như vậy?
Tôi tức giận hỏi tiểu quỷ đó rốt cuộc muốn làm gì?
“Có ba chuyện, chị giúp tôi làm xong ba chuyện này, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của chị.”
Tôi dùng tay phải nắm chặt lấy ngón út đang mất kiểm soát của mình, cắn răng nói được.
“Nhưng chuyện trái với luân thường đạo lý tôi sẽ không làm.”
Nghĩ ngợi một lúc tôi lại bổ sung thêm: “Kết âm hôn cũng không được.”
Quỷ nam cười lạnh, nói chị cũng mơ đẹp quá rồi.
Tôi cười hề hề hai tiếng, quỷ nam trước mặt tôi quả thật có gương mặt đúng với hình mẫu mà tôi thích, chỉ là hơi gầy một chút, có thể là do thiếu chất dinh dưỡng, vóc người nhỏ bé. Có điều kể ra vẫn là một cậu em đẹp trai.
Tôi nói: “Em trai à, không phải em đến chết vẫn còn là xử nam chứ? Em không sợ chị đây sẽ giải quyết em sao….he he.”
Quỷ nam không để tâm đến lời trêu ghẹo của tôi, cậu ta nói đã quan sát tôi rất lâu rồi, phát hiện tôi không có bạn bè gì,
“Thất tình mà phải cố chịu một mình rất khó chịu đúng không? Nếu như chị hợp tác với tôi, tôi có thể cân nhắc giúp chị giải quyết vấn đề thất tình này.”
Tôi phì cười: “Em nói xem em giải quyết giúp chị thế nào đây? Nhìn dáng vẻ em thế này chắc cũng mới vừa lên cấp ba thôi, đã từng yêu ai chưa?”
Quỷ nam đưa mắt liếc nhìn tấm bùa vàng đã nằm trong thùng rác, đáp: “Dù sao thì cũng có ích hơn cách kia của chị nhiều.”
Tôi không phục, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho đại sư, sau đó mới phát hiện ra người kia đã xoá bạn với mình rồi.
-----------
Thời gian quỷ nam có thể lưu lại dương gian không nhiều, cho nên ba việc của cậu ta tôi phải nhanh chóng đi làm.
Việc đầu tiên, thay cậu ta đi tìm điện thoại, trong phòng tắm nam.
“Tuổi tác cậu còn nhỏ vậy, sao lại để điện thoại ở chỗ đó?”
“Vị thành niên cũng cần đi tắm chứ chị.” Quỷ nam đưa ánh mắt vô tội nhìn tôi, nhìn đến tâm can tôi không khỏi có chút rung rinh.
“Anh à, chuyện này tôi thật sự không làm được. Thẻ điện thoại mất rồi, tôi đền cho cậu cái mới không được sao?”
Quỷ nam nhún vai nói: “Không được, tôi đã trở nên nửa trong suốt như vậy rồi, ai có thể đền cho tôi đây?”
Tôi nói bây giờ tôi nuốt lời còn kịp không?
Cậu ta bày ra vẻ mặt thần bí, “Chị, chị biết bước đầu tiên để chữa bệnh thất tình là gì không?”
“Là gì?”
“Chính là khiến bản thân mình nở nang hơn! Nghe hiểu vỗ tay nào!” Quỷ nam nói xong liền tự đưa tay lên vỗ mấy cái.
Tôi vớ lấy cái gối ôm, ném vào mặt cậu ta.
-----------
Nhà tắm công cộng lúc chạng vạng tối, tôi mặt một cái áo choàng tắm màu hồng phấn, lóng ngóng đứng giữa một đám đàn ông, đợi xếp hàng lấy vòng tay vào cửa.
Quản lý ca trực vô cùng nhiệt tình dẫn tôi đến ghế sofa trong sảnh, lại bưng đến cho tôi một khay hạt dưa, tôi chăm chú ngồi gặm hạt dưa suốt hai tiếng đồng hồ, cắn đến răng đen tay đen, điện thoại cũng hết pin.
Cuối cùng ngồi không nổi nữa, muốn tìm ai đó hỏi thăm, tôi vươn cổ ra nhìn ngó xung quanh.
Sau đó, trong đám đông, tôi đã nhìn thấy Trần Nhiễm, sếp cũ của mình.
Tôi vội cúi thấp đầu, cả gương mặt vùi trong khay hạt dưa, thầm cầu khấn cho Trần Nhiễm không nhận ra.
Nhưng có lẽ do áo choàng tắm của tôi quá nổi bật, anh ta cứ thế đi thẳng về phía tôi.
“Lý Hạ Hạ?”
Thế là tôi đành phải toét cái miệng bị hạt dưa làm cho đen ngòm ra, lớn giọng nói: “Ủa, sếp Trần, trùng hợp quá, anh cũng đến nhà tắm nam để tắm à?”
Anh ta nhất thời nghẹn lời, lát sau mới đáp: “Lý Hạ Hạ, mỗi lần cô cảm thấy chột dạ, đều lớn giọng như vậy đấy.”
Đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi chỉ còn cách nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Sếp Trần, có thể giúp tôi một việc được không?”
……….
Lúc Trần Nhiễm quay trở lại, trên tay đang cầm một chiếc Samsung Galaxy màu xanh lam, đi cùng với anh ta còn có một nhân viên làm việc ở đây nữa.
Anh ta đi xem lịch phân công dọn dẹp nhà tắm, hôm mất điện thoại vừa hay là ca trực của anh nhân viên này.
Tôi nói cảm ơn, còn tưởng rằng phải mất một thời gian khá dài mới tìm được chứ!
Trần Nhiễm đưa điện thoại di động cho tôi, “Chỗ này mỗi ngày đều có rất nhiều người mất điện thoại, riêng Samsung thì có đến mười mấy cái, nhưng điện thoại của em cô rất dễ tìm.”
Tôi không biết anh ta nói vậy là có ý gì, cầm lấy điện thoại nhưng lại phát hiện làm cách nào cũng không thể mở nó lên được.
Anh nhân viên bảo tôi tắt điện thoại đi một lúc, quay về cắm điện lại thử: “Vừa nãy chúng tôi còn thấy màn hình sáng đấy, chắc có lẽ do trong phòng tắm ẩm quá.”
Tôi nói cảm ơn với Trần Nhiễm lần nữa, khách sáo bảo hôm khác sẽ mời anh ta một bữa.
Đến lúc ra taxi, Trần Nhiễm vẫn nhất quyết tiễn tôi đến tận cửa.
“Lý Hạ Hạ, thứ năm tuần sau, ba giờ chiều tôi tới đón cô.”
Tôi nói: “Hả?”
“Không phải cô muốn mời tôi ăn một bữa sao?”
Tôi gần như nhảy phắt vào trong xe taxi.
Trước khi nghỉ việc, thật sự Trần Nhiễm đã đối xử với tôi rất tốt.
Nhưng tôi lại lấy oán báo đức, sau khi thất tình, tôi đã xin nghỉ phép năm liên tục mười mấy ngày, kế đó thì mặc xác công việc không thèm làm nữa.
Vậy nên, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy với anh ta, muốn lấy cái cớ cho việc tìm điện thoại này chính thức giải thích và xin lỗi đàng hoàng.
----------
Vừa mở cửa vào nhà, tôi đã nhìn thấy tên tiểu quỷ đang ngồi chơi Legend of Zelda trên sofa.
Cậu ta điều khiển một nhân vật nhỏ bé trong game giương cung bắn chết một con quái vật.
Không hiểu sao tôi lại cảm giác tiểu quỷ này có gì đó không ổn.
Tôi bước tới đưa điện thoại cho cậu ta, “Nè, cầm lấy đi. Nhưng hình như không mở máy được nữa.”
Tiểu quỷ cầm lấy điện thoại xem mấy cái, rồi nói điện thoại này đã nhiều năm không dùng tới rồi, quả thật không dễ dùng lắm.
Sau đó cậu ta đột nhiên hỏi: “Hôm nay chị có gặp phải người nào không?”
Tôi hơi sững người nói: “À ừ, có, sếp cũ của tôi.”
Tiểu quỷ lắc lắc điện thoại, không ngẩng đầu, giọng trầm trầm hỏi: “Là người thế nào?”
“Cái gì mà thế nào, thì chỉ là một thanh niên vừa đẹp trai lại tài giỏi thôi hề hề, đầu óc còn rất sáng suốt, đều nhờ có anh ta giúp cậu tìm lại được điện thoại đó, hôm nào tôi sẽ mời anh ta một bữa.” Tôi bật cười pha trò.
Im lặng hồi lâu, lúc tôi đang vắt óc nghĩ xem nên đổi chủ đề gì, tiểu quỷ đột nhiên mở miệng nói.
“Đi đi, nếu đã là người đáng tin thì cứ tiếp xúc tìm hiểu. Con người không thể cứ mãi sống trong quá khứ được.”
Không biết tại sao tôi lại đột nhiên muốn phát hoả.
Từ sau khi tôi bị đá, tất cả mọi người đều bảo tôi phải tiến về phía trước, nói tôi không thể sống trong quá khứ.
Thế nhưng quá khứ thật sự đã tồn tại, nó giống như một bức tường cao lớn chắn trước mặt tôi. Tôi bị đập vỡ đầu đến chảy cả máu, nhưng bọn họ chỉ biết nói, nhìn đi, con người này thật ngốc biết bao.
Vậy nên tôi liền hỏi lại tên tiểu quỷ đó với thái độ bực dọc.
“Vậy cậu thì sao?”
“Cậu khuyên tôi đừng sống trong quá khứ, vậy cậu thì sao? Các người chỉ biết khuyên tôi, có ai tự mình làm được điều đó rồi chưa?”
“Cậu muốn tìm điện thoại để làm gì? Muốn xem người cậu thích gửi tin nhắn gì cho cậu chứ gì?”
“Hay muốn xem thử cô ấy đã quên cậu hay chưa? Có đang cùng người đàn ông khác ân ái ngọt ngào không?”
Tiểu quỷ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn tôi đáp: “Tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt đàng hoàng với cô ấy.”
Bình luận facebook