-
Phần IV END
8.
Sau khi nghe tin tôi bị đuổi khỏi nhà, Tống Triều liền đưa tôi về nhà anh.
Anh nhìn vào tay mình và lẩm bẩm: "Lúc đó anh nên bóp chết cô ta. Đáng lẽ em không nên ngăn cản anh..."
Tôi nắm tay anh: “Tiểu Triều, đừng để tay mình bị bẩn.”
Ánh mắt Tống Triều quét qua tia lạnh lùng sau đó anh nắm chặt tay tôi.
Khi quay trở lại trường, tôi đột nhiên cảm nhận được những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.
Đẩy cửa phòng học ra, tôi thấy Lê Khinh Khinh được một đám người vây quanh với ánh mắt đầy ghen tị.
Thấy tôi xuất hiện, những kẻ ngày thường vốn không ưa tôi bắt đầu nói kháy:
"Cô tu hú chiếm tổ của người khác, hưởng thụ vinh hoa phú quý hơn mười năm, vậy mà còn có mặt mũi đến lớp?"
"Đúng vậy, cô thường ngày hay bắt nạt Khinh Khinh, không chừng đã sớm biết thân phận thật sự của mình nên cố ý chèn ép Khinh Khinh.”
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ai đó chính là vẻ ngoài thì xinh đẹp nhưng tâm địa thì độc ác."
…
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ đi về chỗ ngồi của mình nhưng đã bị chặn lại
Cô ta một trong những người có quan hệ tốt nhất với Lê Khinh Khinh.
Cô ta nói: "Bình thường cô hay bắt nạt Khinh Khinh, nếu muốn đi thì hãy xin lỗi Khinh Khinh trước.”
Sau đó cô ta còn nói thêm: "Phải thật chân thành vào cô có hiểu không?"
Lê Khinh Khinh không nói gì, nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi cười nhẹ: “Trở thành thiên kim của nhà họ Hạ khiến cô vui vẻ đến vậy sao?”
"Vậy cô cứ tạm thời hưởng thụ đi, tôi chỉ sợ đến lúc đó có muốn cũng không thể hưởng thụ được nữa đâu."
Lê Khinh Khinh sắc mặt thay đổi: "Hạ Niệm, cô nói bậy bạ cái gì đó?"
Tôi không nói nữa, cố đẩy cô gái đang chặn tôi ra rồi quay về chỗ ngồi nhưng bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Cảnh tượng này vừa vặn bị Tống Triều đi vào lớp nhìn thấy, anh sải bước đi tới, không chút do dự tặng cho cô ta một bạt tai.
"Cô đẩy cô ấy một lần, tôi tát cô một cái, công bằng chứ?"
Cô gái hét lên: “Tống Triều, anh dám đánh nữ sinh!”
Lê Khinh Khinh bước ra giảng hòa: “Tống Triều, anh đừng hiểu lầm, cậu ấy chỉ cảm thấy bất công đối với tôi mà thôi…”
Tống Triều dùng ánh mắt hung dữ nhìn cô ta, lời nói vô cùng áp bức:
"Bất công? Có gì mà bất công?"
"Không phải cô là người biết ba điều sao?"
“Không phải chính cô tự dâng mình đến trước mặt tôi sao?”
“Cô thực sự không biết mình ghê tởm đến mức nào sao?”
Lê Khinh Khinh sắc mặt càng ngày càng u ám, cuối cùng chỉ biết nằm trên bàn khóc lớn
Tống Triều phớt lờ bọn họ và kéo tôi về chỗ ngồi:
"Tiểu Niệm, bọn họ bắt nạt em thì em cứ việc đánh trả. Không phải sợ, có anh chống lưng cho em."
Tôi mỉm cười và nói: “Em còn chưa kịp xử lý mấy người đó thì anh đã giành trước rồi.”
Tống Triều có chút ủy khuất: “Ồ, vậy lần sau anh sẽ dành cơ hội đó cho em.”
Sao anh có thể ngốc như vậy chứ, ngốc đến mức khiến người ta yêu thích.
Lê Khinh Khinh nhìn về phía chúng tôi rất nhiều lần.
Tôi biết cô ta sẽ sớm ra tay lần nữa.
Ngày hôm sau, các phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin về cuộc liên hôn thương nghiệp giữa hai nhà Hạ - Tống.
Tống Triều nằm trên đùi tôi, vẻ mặt kiên quyết: “Nếu để anh cưới Lê Khinh Khinh, anh thà chết còn hơn.”
Nhà họ Hạ có gốc rễ vững chắc, cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc này có thể coi là như hổ mọc thêm cánh.
Cha Tống là người chỉ quan tâm đến lợi ích, làm sao ông có thể bỏ qua được chuyện tốt như vậy?
Lê Khinh Khinh sử dụng chiêu này rất tốt, cô ta không cần chiến đấu một mình nữa, có hai người trợ giúp là cha Tống và cha Hạ, cơ hội chiến thắng của cô càng lớn hơn.
Cha Tống thậm chí còn lấy tư cách người thừa kế ra để đe dọa Tống Triều khiến anh phải nghe lời ông, chia tay với tôi và vun đắp tình cảm với Lê Khinh Khinh
Tống Triều về nhà đem đồ đạc đập phá.
Anh ôm tôi, tủi thân nói: “Nhất định phải là thân phận người thừa kế sao? Em có thể bỏ trốn cùng anh được không?”
Tôi lắc đầu, cả tình yêu và bánh mì tôi đều muốn có, đây chính là tín ngưỡng của tôi.
"Tiểu Triều đừng sợ, chúng ta sẽ không chia tay."
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, tôi và Tống Triều tạm thời gác lại mọi phiền muộn để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Nhưng Lê Khinh Khinh không chịu để yên cho tôi, cười rạng rỡ: “Cô từng là công lược giả thì sao chứ, chung quy là vẫn đấu không lại tôi.”
Có lẽ chính sự thờ ơ của Tống Triều đối với tôi đã khiến cô ta hiểu lầm rằng tống Triều đã chấp nhận số mệnh của mình.
Cô ta mỉa mai: "Tôi còn tưởng mối quan hệ của hai người rất sâu đậm cơ? Tống Triều vì quyền thừa kế có thể vứt bỏ cô, cô đúng là phế vật, đến trái tim của người đàn ông cũng không chiếm được."
“Nếu nghĩ kĩ thì Tống Triều cũng không có gì ghê gớm, lúc trước lúc chọn hắn làm đối tượng công lược, tôi còn tưởng hẳn là một người đàn ông hiền lành ôn nhu nhưng hóa ra lại là một kẻ điên. Nếu không phải là không thể thay đổi được đối tượng thì tôi đã sớm nghỉ chơi với hắn rồi.”
"Dễ dàng lừa đến tay như vậy, hắn thật khiến người ta nhàm chán."
Tôi đặt bút xuống và nói: “Cô không có việc gì làm sao? Cô cứ léo nhéo bên tai tôi, ồn ào quá!”
Tôi rất tức giận, không chỉ vì cô ta quấy rầy việc học của tôi, mà quan trọng hơn là tôi không thể chấp nhận được việc cô ta khinh thường Tống Triều.
Tống Triều rất tốt, tốt đến mức không cần cô ta ở đây bình phẩm khoa chân múa tay.
9.
Sau khi Tống Triều đi lấy nước về, Lê Khinh Khinh nhanh chóng thay đổi bộ dạng
Cô ta đến gần Tống Triều nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé.”
Tống Triều cau mày, đang định từ chối.
Lê Khinh Khinh dường như biết anh muốn nói gì, lập tức bổ sung thêm: "Chú Tống yêu cầu, còn muốn anh gửi ảnh cho chú nữa. Anh không muốn gây thêm phiền phức cho Hạ Niệm phải không?"
Nhắc đến tôi, lông mày Tống Triều giãn ra.
Lê Khinh Khinh đắc ý mà quay về chỗ ngồi của cô ta.
Tống Triều ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Tiểu Niệm, anh không muốn diễn kịch cùng cô ta nữa.”
Tôi cứng người.
"Anh muốn đưa em về nhà."
Tim tôi đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Một lúc sau tôi mới nói: “Được rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”
Lê Khinh Khinh tối đó không đợi được Tống Triều đến buổi hẹn, liền tức giận gọi điện cho anh:
“Anh không sợ tôi sẽ nói cho chú Tống sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Tống Triều truyền vào tai cô: “Cô có thể thử, tôi không đảm bảo mình là người tốt đâu nhé.”
Nhưng Lý Thanh Thanh còn chưa kịp báo lại với cha Tống, thì tin tức rúng động đã lan truyền rộng rãi trên mạng.
#Hạ Chính Quốc đánh bạc#
#Hạ Chính Quốc tham ô trái phép công quỹ #
#Cổ phiếu của Tập đoàn Hạ thị tụt dốc #
Lê Khinh Khinh ngơ ngác.
Cô ta không bao giờ có thể ngờ rằng Hạ Chính Quốc lại là một tay cờ bạc két tiếng, ông ta biển thủ công quỹ để trả nợ cờ bạc.
Tập đoàn Hạ thị phá sản, biệt thự nhà họ Hạ bị ngân hàng tịch thu để gán nợ.
Hạ Chính Quốc không thể chịu nổi đả kích này nên đã ép Lê Khinh Khinh tiếp cận Tống Triều.
Nhưng cha Tống làm sao có thể để con gái của một gã cờ bạc tiếp cận con trai ông?
Cuối cùng, Lê Khinh Khinh bị Hạ Chính Quốc đánh đến mức phải điều trị phòng ICU ở bệnh viện.
Khi tôi đến gặp cô ta, cô ta đang ở trên sân thượng.
Kỳ hạn một năm đang đến gần, Lê Khinh Khinh bị ép đến mức sắp phát điên.
Tôi nghe thấy cô ta mắng hệ thống:
"Tại sao không được thay đổi mục tiêu công lược?"
"Tống Triều là người điên, ngươi biết không?"
"Công lược thất bại, tôi sẽ chết! Cái hệ thống ngu dốt này, hại chết ta rồi!"
…
Tôi rũ mắt lặng lẽ rời đi, lại nhìn thấy Tống Triều trong bộ đồng phục học sinh màu trắng đang đợi tôi ở cửa bệnh viện.
Anh đưa tay ra và tôi nắm lấy tay anh.
Trên đường trở về, Tống Triều nói: "Anh biết em giấu anh rất nhiều chuyện, nhưng sau này em có thể thành thật với anh một chút được không?"
Nhìn vào đôi mắt sáng như quả cầu pha lê của anh, tôi mỉm cười gật đầu.
Sau đó chúng tôi tiếp tục tập trung ôn luyện cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng tôi nhìn thấy Lê Khinh Khinh đứng ở trước cửa nhà.
Lúc này cô ta có chút điên loạn, không ngừng nói: "Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết..."
Khi nhìn thấy Tống Triều, cô ta lao về phía anh và bật khóc: "Tống Triều, cầu xin anh, chúng ta ở bên nhau có được không?”
"Em có thể không quản anh, cũng mặc kệ anh cùng Hạ Niệm muốn làm gì thì làm, em chỉ mong anh đồng ý để hai chúng ta ở bên nhau, cho em một danh phận là đượcị."
Tống Triều đá cô ta ra, túm cổ áo cô ta: “Để tôi nói lần cuối, đừng để tôi gặp lại cô nữa, muốn ở bên tôi sao, cô mà cũng xứng à?”
Ném cô ta ra rồi Tống Triều đưa tôi vào nhà.
Lê Khinh Khinh đột nhiên ôm lấy chân tôi: “Hạ Niệm, cô cũng từng là công lược, cô có thể hiểu ý của tôi mà đúng không?”
"Xin hãy giúp tôi cầu xin Tống Triều, tôi thực sự không muốn chết!"
Tôi thông cảm cho cô ta, nhưng ai đã biến tôi thành mục tiêu trong chiến dịch công lược của cô ta?
"Cô vốn dĩ không phải chết, nhưng chính vì cô quá lạm dụng bàn tay vàng đến cuối cùng cả mạng cũng không giữ được.
"Không thể trách người khác, có trách thì trách chính lòng đố kị ghen ghét người khác của cô, đúng là không có đầu óc."
“Mà tôi thì không có thói quen chung chồng, cô tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Lê Khinh Khinh chán nản ngồi phịch xuống đất.
Đột nhiên cô ta không biết từ đâu lấy ra một con dao gọt hoa quả và lao đến đâm Tống Triều:
"Tôi có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!"
10.
Khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, tôi chỉ có thể dùng thân mình đỡ dao.
Tôi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tống Triều rồi hôn mê.
Tôi không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi luôn có thể nghe thấy giọng nói của một nam sinh bên tai.
Anh nói: “Kết quả thi đại học đã có, anh là người đứng đầu thành phố, vượt qua em. Anh có giỏi không?”
"Nguyện vọng của em là gì? Em muốn đi đâu thì anh sẽ đi theo em"
"Sao em vẫn chưa tỉnh? Nguyện vọng của em thì anh đã giúp em bảo lưu rồi, anh nghĩ em nhất định rất muốn ở bên anh, nếu không thì em đã không chắn một dao đó cho anh."
Tôi bị một ngón tay chọc mạnh vào má, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Tiểu Niệm, em không nhớ anh sao?"
"Tiểu Niệm, Lê Khinh Khinh đã chết, hình như cô ta chết vì ngưng tim, cái chết quá dễ dàng phải không?"
"Nhân tiện, em vẫn chưa giải thích cho anh biết công lược giả nghĩa là gì? Chẳng phải em đã hứa rằng sẽ thành thật với anh sao?"
"Tiểu Niệm, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ hôn em."
Nhịp tim của tôi tăng mạnh và cảm thấy một cơn đau nhói ở môi.
Tôi từ từ mở mắt và bắt gặp ánh mắt của Tống Triều.
Anh giật mình bỏ đi.
Sau đó anh đột nhiên phản ứng lại: "Tiểu Niệm, em tỉnh rồi!"
Ánh mắt anh lấp lánh như những vì sao.
Tôi hơi mỉm cười.
Mặt trời đang chiếu sáng và tôi nghĩ lại thời gian còn là công lược giả
Tôi đã công lược rất nhiều người, có thành công cũng có thất bại.
Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu rõ mục đích công lược là gì.
Để giành được tình yêu của ai đó, hay đơn giản chỉ là theo đuổi cái gọi là thú vui như Lê Khinh Khinh từng nói?
Bí ẩn này cuối cùng đã được giải đáp bởi mục tiêu công lược cuối cùng.
Công lược chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mỗi người đều là nữ anh hùng trong cuộc đời mình, chỉ khi biết yêu bản thân thì mới có được tình yêu đích thực của người khác.
Theo đuổi đàn ông một cách mù quáng, ép dạ cầu toàn sẽ chỉ khiến chính bản thân ngày càng trở nên hèn mọn.
Không ngừng hoàn thiện bản thân, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng của trí tuệ thì đó mới là sức hấp dẫn thực sự của một người.
Mây cao sẽ gặp gió, hoa thơm bướm sẽ tới.
Tôi xin dành câu nói bình đẳng này cho những con người vẫn đang còn u mê trong tình yêu.