• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] SỞ KIỂU NHIÊN (2 Viewers)

  • Phần II

4.

Quý Như Nhân nhẹ nhàng vén tóc mai, vẻ mặt thẹn thùng nói với Thẩm Sơ Phóng: "Bệ hạ, thiếp tiến cử tỷ muội nhà mình cũng là vì... thiếp đã có thai, không có người vừa ý hầu hạ Bệ hạ, thiếp không yên tâm đâu."

Thẩm Sơ Phóng ôn tồn mềm giọng nói: "Ái phi yên tâm, trẫm bận xong sẽ đến bên nàng, không cần người khác hầu hạ."

Tin vui Quý phi có thai lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, trong suốt tiệc xuân mọi người liên tục chúc mừng, mặt mày Quý Như Nhân hớn hở, rạng rỡ như một người chiến thắng.

Nhìn thấy cảnh tượng một đôi chim uyên ương đứng cạnh nhau dưới ánh nắng mặt trời, vẻ mặt ta đờ đẫn.

Đứa con.….Ta lại nhớ tới, ta cũng từng thuận lợi hạ sinh một đứa con.

Ta từng ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai sau mỗi lần ân ái, nhưng có một lần thân thể không khỏe, bèn sai nha hoàn mang đi, lần này cá lọt lưới, khiến ta thành công có thai... nhưng cũng dấy lên một hồi sóng to gió lớn.

Có lẽ là do uống thuốc quá nhiều, đứa bé trong bụng ta phát triển không đầy đủ, khi sinh ra lại thiếu một cánh tay. Đại Lương coi trọng con cái và tín ngưỡng, một hoàng tử không lành lặn không có chỗ đứng, thậm chí còn là biểu tượng của tai họa. Mà ta thân là Hoàng hậu Đại Lương, sinh ra một đứa con dị tật, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận ở tiền triều hậu cung.

Ngày đó, đứa bé mới sinh chưa đầy một ngày, Thẩm Sơ Phóng đã sai người bóp chết nó.

Nghĩ đến đây, ta bật cười chua chát, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh từ lòng bàn chân đi lên.

Dưới Hoàng quyền, con cái và quyền lực đều là gông xiềng, người bên gối che chở ngươi như châu như bảo hôm nay, mất đi giá trị lợi dụng liền như trần như bùn, ai cũng có thể phỉ báng.

Phượng Tê cung, lộng lẫy nguy nga, rường cột chạm trổ.

Ta treo mình trên cột trụ, lắc lư thân thể không có chi dưới, chán đến chết...

Thẩm Sơ Phóng đang ngồi ở trên giường, cho Quý Như Nhân đang tựa nghiêng trong vòng tay uống thuốc dưỡng thai. Quý Như Nhân nũng nịu, lúc thì muốn ăn bánh mật, lúc thì muốn hôn, lúc thì muốn hoàng đế đọc truyện cổ tích ru ngủ.

Ban ngày tuyên dâm.

Ta oán hận vẽ vòng tròn lẩm bẩm.

Không lâu sau, cuối cùng cũng dỗ cho quý phi ngủ được, Thẩm Sơ Phóng lên xe ngựa đi đến Nghị Chính điện. Trên bàn bày biện một chồng cao tấu chương, bìa ngoài tấu chương là màu xanh lá mạ, nạm viền vàng.

Ta chợt nhớ ra, đó là - "Trường Môn phú".

Một tháng trước ta chết, cố ý dâng 500 cân hoàng kim, mời đương thời danh thủ Tư Mã tướng viết bài phú nhớ người.

Trước khi chết ta từng muốn dùng cách này để gặp hắn một lần, nhưng không ngờ cổng cung bị phong tỏa chặt chẽ, bài phú này lại đến muộn một tháng.

“Hốt tẩm mị nhi mộng tưởng hề,
Phách nhược quân chi tại bàng.
Dịch ngụ giác nhi vô kiến hề,
Hồn vương vương nhược hữu vong.
Chúng kê minh nhi sầu dư hề,
Khởi thị nguyệt chi tinh quang.
Quan chúng tinh chi hành liệt hề,
Tất mão xuất vu đông phương.
Vọng trung đình chi ái ái hề,
Nhược quý thu chi hàng sương.
Dạ mạn mạn kỳ nhược tuế hề,
Hoài úc úc kỳ bất khả tái canh.
Đạm yển kiển nhi đãi thự hề,
Hoang đình đình nhi phục minh.
Thiếp nhân thiết tự bi hề,
Cứu niên tuế nhi bất cảm vong.

Lúc 12 tuổi gả cho Thẩm Sơ Phóng, niềm vui và lòng chân thành của phu thê thiếu niên, hai nhỏ vô tư cùng ỷ lại lẫn nhau, cả hai đều như chim bay trên tuyết, chìm trong những lần nghi ngờ và lợi dụng. Chỉ có nỗi buồn tự ái, năm này qua năm khác, mãi mãi không bao giờ quên.”

Ta lơ lửng sau lưng hoàng đế, âm thầm bình phẩm văn chương: Viết rất hay, tình cảm chân thành. Đáng tiếc, người đã không còn.

Năm đó kim ốc còn ở đây, nay đã trống trải vô cùng.

5.

Đêm tối sâu thẳm, ánh nến mờ nhạt lung lay, làm cho Thẩm Sơ Phóng càng thêm đẹp. Hắn có một đôi mắt phượng, đuôi lông mi nhỏ dài, lúc này mắt đen sâu thẳm, như suy tư gì.

Đột nhiên, hắn đứng dậy đi ra ngoài, một lực hút kéo ta theo. Hắn giống như một bóng ma, chậm rãi đi dọc theo bức tường thành màu đỏ tươi, hai bên kiến trúc càng ngày càng thưa thớt đổ nát, càng đi càng ảm đạm. Con đường này——

Mơ hồ là lối vào Trường Môn Cung!

Đêm đầu xuân se lạnh, bức tường thành màu đỏ son tràn đầy vết tích lớp sơn bong tróc, toát ra một cổ hương vị thối rữa.

Thẩm Sơ Phóng mười phần mệt mỏi, tựa như một toà điêu khắc đứng trong bóng tối, thật lâu không có động tĩnh.

"Kiều Kiều——" Một tiếng thì thầm khe khẽ theo gió mà đi.

Là một con quỷ tai mắt tinh tường, ta suýt nữa đã hoài nghi cuộc đời, đó là đang lẩm bẩm về ta sao?

Thẩm Sơ Phóng, sao ngươi không vào điện xem thử? Trong điện có bất ngờ đấy.

Ta hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy đáy mắt hắn ngày xưa sâu không thấy đáy hiện lên một tia mê man tưởng niệm, giữa lông mày lộ ra thần sắc mềm mại thuộc về thiếu niên.

“—-Kiều Kiều, ta biết nàng trách ta, ta rất nhớ nàng.”

Lòng ta lại không gợn sóng, ngược lại mang theo một tia hả hê, không vội, đợi chút nữa ngươi liền sẽ thấy ta.

Tết Khất Xảo, đó là ngày ta và Thẩm Sơ Phóng kết tóc se duyên.

Có câu nói, Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.

Ngày xưa tình cảm thắm thiết, Thẩm Sơ Phóng từng ôm ta hứa hẹn: Kiều Kiều, trẫm mới vừa lên ngôi, có lẽ sẽ rất bận, nhưng sau này mỗi năm vào dịp Tết Khất Xảo, trẫm đều sẽ mang nàng ra khỏi cung đi ngắm đèn bên bờ sông Lệ Thủy. Lời hứa này vẫn được giữ cho đến khi ta bị nhốt vào lãnh cung, cũng không biết tên nam nhân bội bạc ấy có nhớ đến ngày này không.

Nói chung, người đã chết, không quan trọng.

Ta đang ngồi trên xà nhà xỉa răng, nhàn nhã vô cùng.

Bị kết giới này giam cầm ước chừng một tháng, thú vui duy nhất của ta là quan sát cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế, tiếp kiến ngoại thần, sủng ái phi tần. Từ sáng sớm mặt trời mọc đến đêm khuya vắng lặng, Thẩm Sơ Phóng vẫn luôn miệt mài viết lách, bận rộn không ngừng.

Làm hoàng đế thật là vất vả!

Ta thân là một con quỷ xem mệt quá rồi, thỉnh thoảng còn phải nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.

Đang lúc ta đang mơ màng lại thấy Thẩm Sơ Phóng một mặt nghiêm túc, thoạt nhìn cõi lòng đầy tâm sự, hắn đi vào Ngự thư phòng Đa Bảo Các, thành thạo xoay một trong những bình hoa men xanh, theo tiếng bình hoa được vặn xoắn ở đáy - một ngăn kéo bí mật được mở ra.

Ta liền theo sát. Hắn cau mày, từ ngăn bí mật rút ra một bức thư, chỉ vài giây ngắn ngủi mở phong thư, như đã trải qua hồi lâu.

Đó là mật tin điều tra của Cẩm Y Vệ, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng đã hé lộ quá khứ bị chôn vùi nhiều năm qua -

Năm Nguyên Khải thứ hai, Thẩm Sơ Phóng vừa mới lên ngôi không lâu, Hung Nô cướp bóc đốt phá, chiến tranh bùng nổ trở lại ở biên giới, trận chiến giữa Đại Lương và Hung Nô liên quan đến quốc bản, nhất định phải tiêu diệt uy phong Hung Nô, do đó nội đình quyết định phải liên minh, trước tiên giết Mạo Đốn, sau đó ủng hộ đệ đệ thứ hai của hắn là Kim Tước Nhi là lên ngôi, dùng cách hòa thân để bảo vệ biên giới Đại Lương yên ổn.

Phủ Phụ Quốc Tướng Quân là trung tâm của trận chiến này, là chỗ dựa của Thẩm Sơ Phóng. Nhưng ngày xưa lửa đổ thêm dầu, phồn hoa tựa cẩm, phủ tướng quân đã sớm đưa tới đố kỵ của thế lực trong triều, theo điều tra của Cẩm Y Vệ, trận chiến mà đại ca ta thâm nhập vào thảo nguyên truy kích kia, là quân tiền phong trà trộn gián điệp, sau khi dò đường đã chỉ cho quân truy kích sai hướng, khí hậu trên cao nguyên thay đổi thất thường, sau khi gặp phải gió lạnh đã giảm quân số nghiêm trọng, khí thế giảm sút, bị kỵ binh phục kích của Hung Nô đẩy vào tình thế tuyệt vọng!

Ta đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ phía sau lưng, hốc mắt lại đỏ lên, vươn ngón tay sờ sờ gương mắt: một giọt, hai giọt... Ta đau lòng vô cùng, nhưng sự căm hận dành cho Thẩm Sơ Phóng vẫn không chút nào giảm bớt. Rốt cuộc, Cẩm Y Vệ có thể tiếp tục điều tra, nhưng ở cuối mật thư, có chữ hoàng đế phê viết: Tạm dừng điều tra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom