-
Chương 3 END
21
“Làm sao cô biết Hà Thiến Thiến?”
Im lặng hồi lâu, Trần Thành mở miệng hỏi, nhờ tôi nhắc nhở, hắn đã nhớ được gì đó.
Không ngờ chuyện thối nát hắn làm, tôi đã sớm biết rõ.
“Là cô ta tự mình tìm tới cửa.”
“À đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh, sắp làm cha rồi.”
Tôi cười mở hộp trò chuyện, phóng to một tấm hình giơ lên trước mặt hắn.
Đó là báo cáo khám thai Hà Thiến Thiến gửi cho tôi hôm nay, trong báo cáo nói cô ta đã mang thai một tháng.
Nhân tiện cười nhạo tôi là một con gà mái không biết đẻ trứng.
“Không có khả năng! Làm sao cô ta có thể mang thai?”
Vẻ mặt Trần Thành trong nháy mắt vặn vẹo, hai mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Từ vẻ mặt của hắn, tôi không nhìn thấy bất kỳ niềm vui hay sự kích động nào của người sắp làm cha, mà giống như sự phẫn nộ xấu hổ.
Tôi cười nhạo một tiếng, làm cho hắn vui vẻ một chút:
“Anh nói xem, đứa nhỏ này giống ai?"
Ầm một tiếng vang thật lớn, Trần Thành đập vỡ bình hoa trong phòng khách.
Mảnh sứ vỡ nát đầy đất.
Mặt hắn âm trầm, đóng cửa mà đi.
Tôi bình tĩnh gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, bảo tới đây dọn dẹp tàn cục một chút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chị Vương.
Tôi hắng giọng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
“Không vội, sắp rồi, đến lúc đó đưa hàng tới cửa, bày tỏ thành ý.”
22
Vì sao Trần Thành lại tức giận như thế?
Rất đơn giản, con của Hà Thiến Thiến không phải của hắn.
Bởi vì hắn đã bí mật thắt ống dẫn tinh ngay từ năm đầu tiên chúng tôi kết hôn.
Năm đó hắn nắm tay tôi, từng câu từng chữ thuyết phục tôi dùng biện pháp tránh thai: “Bà xã, cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng niềm vui trước mắt, con cái sẽ khiến chúng ta mất đi thời gian dành cho chính mình.”
“Chúng ta đều là người đam mê sự nghiệp, đều không muốn từ bỏ công việc, không bằng làm triệt sản, hưởng thụ cuộc sống.”
Sau này tôi mới hiểu được, mỗi câu nói của hắn đều là lý do để hắn đi ra ngoài tìm niềm vui.
Hắn muốn cả đời làm chim tự do vui vẻ.
Việc đầu tiên là phải cắt đứt hết thảy tình huống ngoài ý muốn.
Sau khi kết hôn vài năm, tình thương của mẹ trong tôi trỗi dậy, hâm mộ hạnh phúc có con của bạn cùng lứa tuổi, bị Trần Thành nghiêm khắc phản đối.
Hành động thay thuốc tránh thai, đâm thủng “ba con sâu” tôi đều đã làm qua.
Nếu như không phải ngẫu nhiên phát hiện phiếu phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của Trần Thành, tôi vẫn cho rằng là tôi không có duyên với concon cái.
Hy vọng loại sỉ nhục và phẫn nộ bị người phản bội này, hắn có thể từ từ cảm nhận.
23
Nửa đêm, tôi nhận được thông báo.
Hà Thiến Thiến đã chết, nghi phạm giết người Trần Thành đang lẩn trốn.
Hà Thiến Thiến là bị một dao đâm chết.
Dấu vân tay trên con dao được xác định là của Trần Thành không thể nghi ngờ, hàng xóm nói nam chủ nhân nhà này vừa về đến nhà liền bắt đầu cãi nhau, còn có động tĩnh đánh chửi.
Trương Vân ở trong điện thoại an ủi tôi, giờ phút này cô ấy đã mang theo đứa nhỏ đi đến thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới:
“Lúc gần đi Trần Thành tới tìm tớ, giống như người điên ép hỏi cậu đã làm gì với hắn.”
“Tớ trả lời qua loa, trạng thái của hắn không tốt, hoàn toàn không giống với lão Mạc trước khi chết. Không chỉ thối, cả người còn khô quắt như bị hút khô tinh huyết.”
Trương Vân không nghĩ tới Trần Thành sẽ phát rồ như thế, giọng nói của cô ấy nghe có chút nghĩ mà sợ:
“Có thể đây chính là cái giá phải trả khi đồng thời lây nhiễm hai loại Sashimi.”
"Ai bảo hắn muốn ngủ với hai người phụ nữ chứ?"
Tôi bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn bình thủy tinh nhỏ vừa mua trên bàn.
Trong vại nước hình tròn to bằng bàn tay, một con cá nhỏ đuôi dài màu đỏ, toàn thân phiếm hồng đang bơi vui vẻ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Hà Thiến Thiến đã chết, Trần Thành mất tích.”
"Tớ cho rằng Trần Thành chỉ tăng tốc độ biến thành cá, hiện tại xem ra có chỗ không phù hợp. Ngô Giai, ngoại trừ Sashimi, cậu còn làm gì Trần Thành không?"
Trương Vân cố ý hạ thấp giọng điệu, giọng nói trầm thấp.
Cô ấy rốt cục vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Từ khi Hà Thiến Thiến xuất hiện, cô ấy thấy tôi vô cùng kỳ lạ, biểu hiện bình tĩnh lạ thường.
“Không có làm gì hết, là Hà Thiến Thiến gieo gió gặt bão, không liên quan đến tớ.”
"Hơn nữa ai nói hắn nhất định phải biến thành cá?"
Hắn… cho tới nay… đều là mồi nha.
24
Dọc đường rêu xanh lầy lội, tôi cẩn thận bước đi.
Cố gắng giữ thăng bằng, sợ làm đổ một ít nước của bể cá trong tay.
Càng đi sâu vào con đường này, cá nhỏ trong bể lại càng hưng phấn, lắc lắc cái đuôi.
Thiên tính của động vật đối với thức ăn, vào lúc này lộ rõ không bỏ sót.
Nhạy cảm, kích động, vui sướng.
Đó là mồi sắp thành hình, tươi ngon nhất.
Nơi này là thôn Thành Trung sắp phá bỏ và dời đi nơi khác, ít có người lui tới, rác rưởi tùy ý vứt bỏ và hỗn hợp phân người, súc vật, mùi hôi gay mũi.
Rất dễ dàng che giấu mùi tanh của cá.
Đối với Trần Thành đây là nơi cất giấu tuyệt vời.
Cá ngừng đong đưa trước một căn nhà ngói, miệng nó mở ra khép lại, bong bóng phun ra rõ ràng lớn hơn, vài lần muốn nhảy ra khỏi mặt nước, có loại hưng phấn không thể chờ đợi được đối với thức ăn.
Thật ra bây giờ tôi đã không cần cá phân biệt cũng có thể biết vị trí của Trần Thành.
Trước căn nhà ngói này có rất nhiều mèo hoang vây quanh.
Chúng tham lam ngửi mùi hương tỏa ra từ trong phòng, lười biếng liếm móng vuốt.
Dưới cái nhìn chăm chú của mèo hoang, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra:
"Ông xã, em đến đây…”
25
Mồi vẫn chưa thành hình.
Trần Thành không chết, còn có một tia hơi thở cuối cùng.
Trong tay hắn nắm một cây gậy gỗ, trên mặt, trên người khắp nơi đều là vết móng mèo loang cào.
Xem ra hắn đã trải qua một hồi ác chiến.
"Nơi này thật bẩn, không phải anh thích sạch sẽ nhất sao?"
Tôi ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau bụi trên người cho hắn.
Tay cầm gậy gỗ giật giật, lại chậm rãi dừng lại.
Hắn hẳn là muốn đánh tôi, đáng tiếc, đã không còn sức nữa rồi.
“Cút…”
Tôi không để ý sự căm hận trong mắt hắn, tự mình tháo ba lô trên lưng xuống:
“Hà Thiến Thiến có nói với anh đứa bé là của ai không?”
"Nghe nói lúc cô ta chết, ánh mắt vẫn không khép lại được, cũng đúng, các người hàng đêm triền miên, làm sao anh có thể hoài nghi đứa nhỏ này? Nếu là tôi, tôi cũng không nghĩ ra.”
“Tôi đã đến trước bia mộ cô ta nói đáp án, hy vọng cô ta có thể yên nghỉ.”
26
Công cụ xếp thành một hàng, ánh mắt Trần Thành bắt đầu hoảng sợ run rẩy.
Đôi môi nhăn nhúm vẫn run rẩy, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả lúc mới bước vào.
Bài học đầu tiên sau khi trở thành học trò của tiệm cá, học cách làm mồi.
Cùng chị Vương học tập rất lâu, công cụ cũng thuần thục, lúc bắt đầu vẫn hơi run.
“Ưm… Bắt đầu từ đâu đây?”
"Anh thích nhất ở chỗ nào, ở đây?"
Tôi loay hoay dao trong tay, mũi dao nhắm ngay giữa hai chân Trần Thành.
“Cầu… cầu xin cô… Buông tha cho tôi…”
Trần Thành giãy dụa, suy yếu cầu xin tôi.
Bỗng nhiên bọt nước trong bể cá bắn lên, con cá kia từ trong nước nhảy ra, vừa vặn rơi vào trên miệng Trần Thành.
Trong nháy mắt miệng cá to hơn, điên cuồng mút cái gì đó.
Sắc mặt Trần Thành thống khổ, tứ chi loạn vũ, không phát ra một chút âm thanh, trơ mắt nhìn cá hút khô tinh khí của hắn.
“Anh nhìn xem, cá cũng không chờ được.”
Tôi đứng một bên, lẳng lặng chờ đợi cá xử lý mồi lần cuối:
“Không biết lúc anh giết Hà Thiến Thiến, cô ta có cầu xin anh như vậy hay không?”
“Anh ra tay không nhẹ đâu, một dao trí mạng.”
Không ai trả lời tôi, ngoài phòng mèo kêu bốn phía, trong phòng chỉ có một thi thể khô quắt.
27
Thu dọn mồi xong trời đã tờ mờ sáng.
Tôi lau mồ hôi trên trán, bỏ miếng mồi cuối cùng vào túi.
Hai túi mồi nặng trịch.
Cá trong bể bụng căng phồng, hài lòng vẫy đuôi.
Bây giờ, có thể chính thức bái sư.
Chị Vương hẳn là rất hài lòng với bài tập nhập môn của học trò.
Không lâu nữa cửa hàng cá của cô ấy có thể mở cửa trở lại.
28
Sashimi thích mồi tham lam, ích kỷ.
Càng tham lam tàn bạo, càng tìm kiếm kích thích, càng bất trung bất nghĩa.
Ngay từ đầu chị Vương đã biết chồng tôi Trần Thành là một ứng cử viên tuyệt vời.
Thay vì nói là Sashimi lựa chọn hắn, chẳng bằng nói là hắn tự nguyện trở thành mồi.
Ai bảo hắn ngủ với hai người phụ nữ chứ?
Trứng cá là chất xúc tác để tăng tốc độ hình thành mồi.
Sau khi Trần Thành một lần nữa vây quanh tôi, Hà Thiến Thiến không cam lòng thiên tân vạn khổ tìm được chị Vương, cầu trứng cá.
Trứng cá không thể ăn nhiều, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, vì để cho Trần Thành chung thủy với mình, hoàn toàn trầm mê, Hà Thiến Thiến cho Trần Thành ăn trứng cá.
Ký chủ xảy ra biến chất, hoàn toàn biến thành mồi.
Hà Thiến Thiến tham lam, cũng chết vì lòng tham, mưu toan dùng đứa nhỏ trói chặt Trần Thành, ép hắn ly hôn với tôi, nhưng cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Trần Thành vì cả đời có thể phóng đãng không cần kiềm chế, đã sớm thắt ống dẫn tinh.
29
“Tôi biết ngay, tôi sẽ không nhìn lầm người, cô thật sự rất thích hợp làm học trò của tôi.”
Chị Vương lấy từ trong túi ra một nắm mồi nhỏ, đặt lên tay tôi.
Từ trong ánh mắt khẽ nhếch của cô ấy, tôi thấy được khen ngợi.
Tuyệt vọng, máu lạnh, lòng dạ độc ác, là phẩm chất tốt nhất để tiếp nhận cửa hàng Sashimi.
Bộ mặt thật dưới tấm vải đen dày cộp cuối cùng cũng lộ ra.
Một bể cá thật lớn chiếm cứ cả mặt tường, dưới ánh đèn lờ mờ, một đám Sashimi lắc lư cái đuôi lớn màu đỏ, há miệng cá màu hồng phấn, chen chúc thò đầu ra khỏi mặt nước.
Có lớn có nhỏ, hình thái khác nhau.
“Cô đừng thấy cá nhiều, chúng nó ăn không nhiều đây.”
“Hai túi đủ ăn rất nhiều năm rồi.”
Chị Vương ra hiệu cho tôi bỏ mồi trong tay xuống nước.
Nhẹ nhàng rắc một cái, trong nháy mắt mồi bị ăn không còn một mảnh.
"Trước kia mồi đều là chị làm sao?"
Chị Vương gật đầu, chỉ vào túi thức ăn trống rỗng bên cạnh, thoải mái nói:
“Đúng vậy, chồng của tôi chứa đầy ba túi như kia đấy.”
30
Nhiều năm sau, tôi chuyển cửa hàng Sashimi đến một con hẻm hẻo lánh hơn.
Ở đây tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ có cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Sau khi dùng các loại biện pháp trói buộc trái tim đàn ông đều không có kết quả, lựa chọn đến cửa hàng Sashimi của tôi.
Thức ăn sắp ăn xong, đám Sashimi gào khóc đòi ăn, tôi có chút rầu rĩ.
Hôm nay có một vị khách mới tới, ăn salad miệng cá, đột nhiên che mặt khóc rống lên.
Có vẻ như đã tìm ra giải pháp…
- Hết -
“Làm sao cô biết Hà Thiến Thiến?”
Im lặng hồi lâu, Trần Thành mở miệng hỏi, nhờ tôi nhắc nhở, hắn đã nhớ được gì đó.
Không ngờ chuyện thối nát hắn làm, tôi đã sớm biết rõ.
“Là cô ta tự mình tìm tới cửa.”
“À đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh, sắp làm cha rồi.”
Tôi cười mở hộp trò chuyện, phóng to một tấm hình giơ lên trước mặt hắn.
Đó là báo cáo khám thai Hà Thiến Thiến gửi cho tôi hôm nay, trong báo cáo nói cô ta đã mang thai một tháng.
Nhân tiện cười nhạo tôi là một con gà mái không biết đẻ trứng.
“Không có khả năng! Làm sao cô ta có thể mang thai?”
Vẻ mặt Trần Thành trong nháy mắt vặn vẹo, hai mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Từ vẻ mặt của hắn, tôi không nhìn thấy bất kỳ niềm vui hay sự kích động nào của người sắp làm cha, mà giống như sự phẫn nộ xấu hổ.
Tôi cười nhạo một tiếng, làm cho hắn vui vẻ một chút:
“Anh nói xem, đứa nhỏ này giống ai?"
Ầm một tiếng vang thật lớn, Trần Thành đập vỡ bình hoa trong phòng khách.
Mảnh sứ vỡ nát đầy đất.
Mặt hắn âm trầm, đóng cửa mà đi.
Tôi bình tĩnh gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, bảo tới đây dọn dẹp tàn cục một chút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chị Vương.
Tôi hắng giọng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
“Không vội, sắp rồi, đến lúc đó đưa hàng tới cửa, bày tỏ thành ý.”
22
Vì sao Trần Thành lại tức giận như thế?
Rất đơn giản, con của Hà Thiến Thiến không phải của hắn.
Bởi vì hắn đã bí mật thắt ống dẫn tinh ngay từ năm đầu tiên chúng tôi kết hôn.
Năm đó hắn nắm tay tôi, từng câu từng chữ thuyết phục tôi dùng biện pháp tránh thai: “Bà xã, cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng niềm vui trước mắt, con cái sẽ khiến chúng ta mất đi thời gian dành cho chính mình.”
“Chúng ta đều là người đam mê sự nghiệp, đều không muốn từ bỏ công việc, không bằng làm triệt sản, hưởng thụ cuộc sống.”
Sau này tôi mới hiểu được, mỗi câu nói của hắn đều là lý do để hắn đi ra ngoài tìm niềm vui.
Hắn muốn cả đời làm chim tự do vui vẻ.
Việc đầu tiên là phải cắt đứt hết thảy tình huống ngoài ý muốn.
Sau khi kết hôn vài năm, tình thương của mẹ trong tôi trỗi dậy, hâm mộ hạnh phúc có con của bạn cùng lứa tuổi, bị Trần Thành nghiêm khắc phản đối.
Hành động thay thuốc tránh thai, đâm thủng “ba con sâu” tôi đều đã làm qua.
Nếu như không phải ngẫu nhiên phát hiện phiếu phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của Trần Thành, tôi vẫn cho rằng là tôi không có duyên với concon cái.
Hy vọng loại sỉ nhục và phẫn nộ bị người phản bội này, hắn có thể từ từ cảm nhận.
23
Nửa đêm, tôi nhận được thông báo.
Hà Thiến Thiến đã chết, nghi phạm giết người Trần Thành đang lẩn trốn.
Hà Thiến Thiến là bị một dao đâm chết.
Dấu vân tay trên con dao được xác định là của Trần Thành không thể nghi ngờ, hàng xóm nói nam chủ nhân nhà này vừa về đến nhà liền bắt đầu cãi nhau, còn có động tĩnh đánh chửi.
Trương Vân ở trong điện thoại an ủi tôi, giờ phút này cô ấy đã mang theo đứa nhỏ đi đến thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới:
“Lúc gần đi Trần Thành tới tìm tớ, giống như người điên ép hỏi cậu đã làm gì với hắn.”
“Tớ trả lời qua loa, trạng thái của hắn không tốt, hoàn toàn không giống với lão Mạc trước khi chết. Không chỉ thối, cả người còn khô quắt như bị hút khô tinh huyết.”
Trương Vân không nghĩ tới Trần Thành sẽ phát rồ như thế, giọng nói của cô ấy nghe có chút nghĩ mà sợ:
“Có thể đây chính là cái giá phải trả khi đồng thời lây nhiễm hai loại Sashimi.”
"Ai bảo hắn muốn ngủ với hai người phụ nữ chứ?"
Tôi bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn bình thủy tinh nhỏ vừa mua trên bàn.
Trong vại nước hình tròn to bằng bàn tay, một con cá nhỏ đuôi dài màu đỏ, toàn thân phiếm hồng đang bơi vui vẻ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Hà Thiến Thiến đã chết, Trần Thành mất tích.”
"Tớ cho rằng Trần Thành chỉ tăng tốc độ biến thành cá, hiện tại xem ra có chỗ không phù hợp. Ngô Giai, ngoại trừ Sashimi, cậu còn làm gì Trần Thành không?"
Trương Vân cố ý hạ thấp giọng điệu, giọng nói trầm thấp.
Cô ấy rốt cục vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Từ khi Hà Thiến Thiến xuất hiện, cô ấy thấy tôi vô cùng kỳ lạ, biểu hiện bình tĩnh lạ thường.
“Không có làm gì hết, là Hà Thiến Thiến gieo gió gặt bão, không liên quan đến tớ.”
"Hơn nữa ai nói hắn nhất định phải biến thành cá?"
Hắn… cho tới nay… đều là mồi nha.
24
Dọc đường rêu xanh lầy lội, tôi cẩn thận bước đi.
Cố gắng giữ thăng bằng, sợ làm đổ một ít nước của bể cá trong tay.
Càng đi sâu vào con đường này, cá nhỏ trong bể lại càng hưng phấn, lắc lắc cái đuôi.
Thiên tính của động vật đối với thức ăn, vào lúc này lộ rõ không bỏ sót.
Nhạy cảm, kích động, vui sướng.
Đó là mồi sắp thành hình, tươi ngon nhất.
Nơi này là thôn Thành Trung sắp phá bỏ và dời đi nơi khác, ít có người lui tới, rác rưởi tùy ý vứt bỏ và hỗn hợp phân người, súc vật, mùi hôi gay mũi.
Rất dễ dàng che giấu mùi tanh của cá.
Đối với Trần Thành đây là nơi cất giấu tuyệt vời.
Cá ngừng đong đưa trước một căn nhà ngói, miệng nó mở ra khép lại, bong bóng phun ra rõ ràng lớn hơn, vài lần muốn nhảy ra khỏi mặt nước, có loại hưng phấn không thể chờ đợi được đối với thức ăn.
Thật ra bây giờ tôi đã không cần cá phân biệt cũng có thể biết vị trí của Trần Thành.
Trước căn nhà ngói này có rất nhiều mèo hoang vây quanh.
Chúng tham lam ngửi mùi hương tỏa ra từ trong phòng, lười biếng liếm móng vuốt.
Dưới cái nhìn chăm chú của mèo hoang, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra:
"Ông xã, em đến đây…”
25
Mồi vẫn chưa thành hình.
Trần Thành không chết, còn có một tia hơi thở cuối cùng.
Trong tay hắn nắm một cây gậy gỗ, trên mặt, trên người khắp nơi đều là vết móng mèo loang cào.
Xem ra hắn đã trải qua một hồi ác chiến.
"Nơi này thật bẩn, không phải anh thích sạch sẽ nhất sao?"
Tôi ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau bụi trên người cho hắn.
Tay cầm gậy gỗ giật giật, lại chậm rãi dừng lại.
Hắn hẳn là muốn đánh tôi, đáng tiếc, đã không còn sức nữa rồi.
“Cút…”
Tôi không để ý sự căm hận trong mắt hắn, tự mình tháo ba lô trên lưng xuống:
“Hà Thiến Thiến có nói với anh đứa bé là của ai không?”
"Nghe nói lúc cô ta chết, ánh mắt vẫn không khép lại được, cũng đúng, các người hàng đêm triền miên, làm sao anh có thể hoài nghi đứa nhỏ này? Nếu là tôi, tôi cũng không nghĩ ra.”
“Tôi đã đến trước bia mộ cô ta nói đáp án, hy vọng cô ta có thể yên nghỉ.”
26
Công cụ xếp thành một hàng, ánh mắt Trần Thành bắt đầu hoảng sợ run rẩy.
Đôi môi nhăn nhúm vẫn run rẩy, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả lúc mới bước vào.
Bài học đầu tiên sau khi trở thành học trò của tiệm cá, học cách làm mồi.
Cùng chị Vương học tập rất lâu, công cụ cũng thuần thục, lúc bắt đầu vẫn hơi run.
“Ưm… Bắt đầu từ đâu đây?”
"Anh thích nhất ở chỗ nào, ở đây?"
Tôi loay hoay dao trong tay, mũi dao nhắm ngay giữa hai chân Trần Thành.
“Cầu… cầu xin cô… Buông tha cho tôi…”
Trần Thành giãy dụa, suy yếu cầu xin tôi.
Bỗng nhiên bọt nước trong bể cá bắn lên, con cá kia từ trong nước nhảy ra, vừa vặn rơi vào trên miệng Trần Thành.
Trong nháy mắt miệng cá to hơn, điên cuồng mút cái gì đó.
Sắc mặt Trần Thành thống khổ, tứ chi loạn vũ, không phát ra một chút âm thanh, trơ mắt nhìn cá hút khô tinh khí của hắn.
“Anh nhìn xem, cá cũng không chờ được.”
Tôi đứng một bên, lẳng lặng chờ đợi cá xử lý mồi lần cuối:
“Không biết lúc anh giết Hà Thiến Thiến, cô ta có cầu xin anh như vậy hay không?”
“Anh ra tay không nhẹ đâu, một dao trí mạng.”
Không ai trả lời tôi, ngoài phòng mèo kêu bốn phía, trong phòng chỉ có một thi thể khô quắt.
27
Thu dọn mồi xong trời đã tờ mờ sáng.
Tôi lau mồ hôi trên trán, bỏ miếng mồi cuối cùng vào túi.
Hai túi mồi nặng trịch.
Cá trong bể bụng căng phồng, hài lòng vẫy đuôi.
Bây giờ, có thể chính thức bái sư.
Chị Vương hẳn là rất hài lòng với bài tập nhập môn của học trò.
Không lâu nữa cửa hàng cá của cô ấy có thể mở cửa trở lại.
28
Sashimi thích mồi tham lam, ích kỷ.
Càng tham lam tàn bạo, càng tìm kiếm kích thích, càng bất trung bất nghĩa.
Ngay từ đầu chị Vương đã biết chồng tôi Trần Thành là một ứng cử viên tuyệt vời.
Thay vì nói là Sashimi lựa chọn hắn, chẳng bằng nói là hắn tự nguyện trở thành mồi.
Ai bảo hắn ngủ với hai người phụ nữ chứ?
Trứng cá là chất xúc tác để tăng tốc độ hình thành mồi.
Sau khi Trần Thành một lần nữa vây quanh tôi, Hà Thiến Thiến không cam lòng thiên tân vạn khổ tìm được chị Vương, cầu trứng cá.
Trứng cá không thể ăn nhiều, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, vì để cho Trần Thành chung thủy với mình, hoàn toàn trầm mê, Hà Thiến Thiến cho Trần Thành ăn trứng cá.
Ký chủ xảy ra biến chất, hoàn toàn biến thành mồi.
Hà Thiến Thiến tham lam, cũng chết vì lòng tham, mưu toan dùng đứa nhỏ trói chặt Trần Thành, ép hắn ly hôn với tôi, nhưng cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Trần Thành vì cả đời có thể phóng đãng không cần kiềm chế, đã sớm thắt ống dẫn tinh.
29
“Tôi biết ngay, tôi sẽ không nhìn lầm người, cô thật sự rất thích hợp làm học trò của tôi.”
Chị Vương lấy từ trong túi ra một nắm mồi nhỏ, đặt lên tay tôi.
Từ trong ánh mắt khẽ nhếch của cô ấy, tôi thấy được khen ngợi.
Tuyệt vọng, máu lạnh, lòng dạ độc ác, là phẩm chất tốt nhất để tiếp nhận cửa hàng Sashimi.
Bộ mặt thật dưới tấm vải đen dày cộp cuối cùng cũng lộ ra.
Một bể cá thật lớn chiếm cứ cả mặt tường, dưới ánh đèn lờ mờ, một đám Sashimi lắc lư cái đuôi lớn màu đỏ, há miệng cá màu hồng phấn, chen chúc thò đầu ra khỏi mặt nước.
Có lớn có nhỏ, hình thái khác nhau.
“Cô đừng thấy cá nhiều, chúng nó ăn không nhiều đây.”
“Hai túi đủ ăn rất nhiều năm rồi.”
Chị Vương ra hiệu cho tôi bỏ mồi trong tay xuống nước.
Nhẹ nhàng rắc một cái, trong nháy mắt mồi bị ăn không còn một mảnh.
"Trước kia mồi đều là chị làm sao?"
Chị Vương gật đầu, chỉ vào túi thức ăn trống rỗng bên cạnh, thoải mái nói:
“Đúng vậy, chồng của tôi chứa đầy ba túi như kia đấy.”
30
Nhiều năm sau, tôi chuyển cửa hàng Sashimi đến một con hẻm hẻo lánh hơn.
Ở đây tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ có cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Sau khi dùng các loại biện pháp trói buộc trái tim đàn ông đều không có kết quả, lựa chọn đến cửa hàng Sashimi của tôi.
Thức ăn sắp ăn xong, đám Sashimi gào khóc đòi ăn, tôi có chút rầu rĩ.
Hôm nay có một vị khách mới tới, ăn salad miệng cá, đột nhiên che mặt khóc rống lên.
Có vẻ như đã tìm ra giải pháp…
- Hết -