-
Chương 2
11
Lần cuối cùng tôi đến cửa hàng cá là được chị Vương mời đến.
Cô ấy nói cửa hàng sắp đóng cửa.
Để đáp lại những khách quen như chúng tôi, cô ấy mời tôi ăn một bữa miễn phí.
Trong điện thoại cô ấy dặn dò tôi, chỉ có thể đến một mình.
Lúc tôi đến cửa tiệm đóng chặt.
Chị Vương đích thân ra đón tôi.
Trên bàn bày một mâm miệng cá, mùi vị cũng rất bình thường, không phải mỹ vị.
Tôi hỏi nguyên nhân chị Vương đóng cửa.
Cô ấy cúi đầu thở dài cười cười:
“Tôi già rồi, tuyển học trò lâu như vậy cũng không có ai, tiệm này không có người thừa kế, tất nhiên là đóng cửa đại rồi.”
Nói xong, ánh mắt hẹp dài của cô ý vị thâm trường nhìn tôi:
“Hiệu quả trị liệu miệng cá lợi hại, nhưng cũng bình thường.”
“So với trứng cá, chính là tiểu vu thấy đại vu*”
*(Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy). “Vu” (巫) là những người làm nghề đồng cốt, phù thủy, còn gọi là “thần côn” (神棍), thường làm bùa, làm phép, triệu hồn, ếm đối. Câu này có ý nói những gã đồng cốt tay mơ gặp phải thầy phù thủy cao tay ấn thứ thiệt đành ngậm tăm, chẳng dám thi thố pháp thuật gì!
Tôi đặt đũa xuống, mỉm cười với cô ấy, để cô ấy có chuyện gì nói thẳng.
Khóe mắt cô ấy hơi cong, cười mím môi:
“Cô rất thông minh.”
Sau đó xoay người vào nhà.
Trong chốc lát bưng ra một chén chất nhầy màu vàng trắng, bên trong còn có từng viên từng viên động đậy.
Còn hôi tanh hơn cả miệng cá.
“Cô gái kia là tiểu tam của chồng cô.”
“Từ ảnh chụp ân ái trong nhóm bạn bè của cô ta có thể thấy chồng cô bây giờ đối với cô ta khó bỏ khó rời.”
“Một chén trứng cá bằng mười chén miệng cá, cô ăn đi, bảo đảm chồng cô sẽ không nhìn người phụ nữ kia nữa.”
Tôi nhìn chất lỏng màu trắng sữa dính dính trong tay chị Vương, nhịn không được nhíu mày.
Loại trứng cá này lần đầu tiên tôi thấy, hạt nhỏ bơi lội khắp nơi trong rất quỷ dị.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi chị Vương vì sao muốn giúp tôi.
Trứng cá công hiệu mạnh như vậy, là trân phẩm khó có được, không đến phiên khách hàng chỉ mới tới ba lần như tôi.
“Bởi vì tôi cảm thấy cô là mầm non tốt, không làm học trò của tôi thì thật đáng tiếc.”
Chị Vương chỉ chỉ quảng cáo tuyển học trò trắng bệch ở xa xa, cười đến dọa người.
12
Tôi đã ăn trứng cá.
Nhưng khi Trần Thành và tôi thân mật thì tôi cự tuyệt hắn.
Hắn kích tình lên đầu, thiếu chút nữa quỳ xuống, cuối cùng chán nản mở cửa đi ra ngoài.
Trong không khí còn lưu lại mùi hôi thối trên người hắn.
Tôi ở trong gương da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, thần thái sáng láng, chỉ trong một đêm tôi lại nhìn thấy chính mình 20 tuổi.
Tôi ăn trứng cá không vì lấy lòng đàn ông, chỉ vì cảm giác sung sướng khi tự thưởng thức.
Mà Trần Thành thật sự quá thối.
Ngay cả Hà Thiến Thiến cũng chịu không được mùi cơ thể quá thối của hắn, drap giường chăn mền mỗi ngày đều phải thay.
Nhưng hắn không thể tự ngửi được.
Mỗi ngày chỉ lo trầm mê vào dục vọng thân thể, phóng túng trong cuộc sống thối nát, tất nhiên cái gì cũng không ngửi được.
13
Sự cám dỗ của tôi đối với Trần Thành ngày càng rõ ràng.
Hắn bắt đầu ngày ngày vây quanh tôi như một con chó xù, hỏi han ân cần, đón tôi đi làm.
Mỗi ngày về nhà sẽ nhận được quà tặng, hoa và những bất ngờ lãng mạn.
Hắn thâm tình gọi tôi là bà xã, dùng sức ngửi mùi thơm trên người tôi.
Hắn không rõ vì sao tôi có thể cùng hắn nói lời tán tỉnh, ở trước mặt người ngoài làm bộ ân ái, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời khắc mấu chốt lại mặt lạnh cự tuyệt hắn.
Bởi vì biểu tình sắc dục huân tâm trên mặt hắn, khiến tôi vô cùng ghê tởm.
Trong những ngày Trần Thành gãi ngực gãi má, Hà Thiến Thiến trải qua vô cùng dày vò.
Họ thường xuyên cãi nhau.
Mỗi một dòng trạng thái u ám và tố khổ trong nhóm wechat, đều biểu hiện ra cô ta chán nản vì bạn trai không về nhà.
Cực kỳ giống chính tôi lúc trước, khi phát hiện Trần Thành ngoại tình.
Cô ta gửi hy vọng vào quán sashimi, đáng tiếc, khi cô ta đến quán sashimi, cửa hàng đã người đi nhà trống.
Trương Vân gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có vui vẻ khi có chồng làm bạn hay không.
“Buồn nôn lắm.”
Tôi thản nhiên nói, trong điện thoại di động dự phòng trên bàn, đang phát video theo dõi trong nhà.
“Tớ cũng cảm thấy Sashimi có chút vấn đề, mùi vị của lão Mạc càng ngày càng nặng, nhưng hình như chỉ lão Mạc có mùi, những người khác không có.”
"Chẳng lẽ thứ này chỉ có tác dụng với chồng?”
14
Nửa đêm canh ba, Hà Thiến Thiến đột nhiên gửi một tin nhắn trong nhóm chat:
[Mấy chị ơi, em tìm được thứ tốt hơn Sashimi rồi!]
Ngay sau đó chính là chụp ảnh chung với Trần Thành.
Trên ảnh Hà Thiến Thiến mỉm cười, Trần Thành đang ngủ say bên cạnh.
Tính toán thời gian, từ khi bị tôi liên tiếp từ chối, Trần Thành đã nửa tháng không xuất hiện.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, cũng không có ai trả lời tin nhắn của Hà Thiến Thiến.
Hà Thiến Thiến nghi ngờ gửi một dấu chấm hỏi.
Bị Trương Vân không kiên nhẫn mắng to:
[Tiểu tam chết tiệt, cô đắc ý cái gì?]
Quả bom đã sớm chôn ở trong lòng mọi người, rốt cục nổ tung.
Hồi lâu, Hà Thiến Thiến gửi đến một nhãn dán mỉm cười, cùng với giọng nói dí dỏm:
[Nhanh như vậy đã phát hiện sao, không vui chút nào.]
[Chị Ngô Giai, chị thua rồi, anh ấy đã đồng ý ly hôn.]
[Hoan nghênh mấy chị tới dự hôn lễ của em.]
Khiêu khích trắng trợn, nhưng trong lòng tôi không có chút tức giận:
[Hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi, cô thích là tốt rồi.]
15
Ngay từ đầu tôi đã biết Hà Thiến Thiến cố ý giả vờ.
Tôi từng nhận được một cuộc điện thoại, dùng máy biến âm thay đổi giọng nói đe dọa ác liệt.
Những câu nói sẽ khiến tôi và Trần Thành ly hôn, thật sự là vụng về buồn cười.
Trần Thành ấy à… chỉ thích nuôi những người phụ nữ không có đầu óc như thế này.
Vì lòng hiếu kỳ, tôi tra số địa chỉ IP, chính là ngôi nhà nhỏ ấm áp mà Hà Thiến Thiến và Trần Thành đã ở ba năm.
Trần Thành đạo đức bại hoại, còn tự xưng là làm việc thẳng thắn, gì mà giao dịch công bằng ngươi tình ta nguyện, đối với phụ nữ, cho tới bây giờ cũng không giấu diếm sự thật mình đã kết hôn.
Phụ nữ ấy mà, chỉ cần mình cái gì cũng không sợ, mấy em gái mới có thể nghe lời nhu thuận, đơn giản chính là lấy tiền làm việc.
Mà Hà Thiến Thiến còn lâu mới ngoan ngoãn, ngây thơ như Trần Thành nghĩ.
Giờ phút này, cô ta ầm ĩ hét lên với tôi:
[Bà già, níu giữ một người đàn ông không về nhà thì có ý nghĩa gì?]
[Anh ấy nói nhìn thấy cô liền cảm thấy ghê tởm!]
Tôi nhìn thấy tin nhắn Hà Thiến Thiến càng lúc càng ngông cuồng, chỉ trả lời một câu:
[Mùi vị trứng cá như thế nào? Ăn có giống mùi vị của Trần Thành hay không?]
Tin nhắn wechat bị đình trệ.
Ngay sau đó là điện thoại của Hà Thiến Thiến điên cuồng oanh tạc.
Tôi không nghe máy.
Hiện tại không có thời gian để ý đến cô ta, bởi vì chồng của Trương Vân, lão Mạc chết rồi.
16
Lão Mạc chết ở bên ngoài.
Chính xác mà nói là chết ở trên giường tiểu tam.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy lão Mạc là do dục vọng quá độ dẫn đến xuất huyết não đột tử.
Người nhà hỏa táng thi thể suốt đêm.
Tiểu tam của lão Mạc lại phát điên rồi.
Lúc tôi vag Trương Vân xử lý hậu sự, nhìn thấy người phụ nữ điên kia.
Cô ta được người nhà dìu, đến tìm Trương Vân đòi công đạo:
"Người đàn ông của cô không còn, con gái tôi lại điên rồi, ai biết người đàn ông của cô có ngược đãi con gái tôi hay không!"
"Nửa đời sau của con gái tôi, cô phải chịu trách nhiệm!”
Một đám người đại náo linh đường, chọc cho khách đến cúng viếng chê cười.
Đứa bé mười tuổi ôm di ảnh cha sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Người phụ nữ điên bỗng nhiên bắt đầu kêu to.
Cô ta ngồi dưới đất, mắt trừng thật to, miệng há to kêu loạn:
“Cá! Là cá!”
"Tất cả đều là cá!"
Mọi người không rõ nguyên nhân đều nói cô ta là người điên phát bệnh.
Tôi lại chú ý tới sắc mặt Trương Vân thay đổi, gọi bảo vệ nhanh chóng đuổi bọn họ đi.
Lúc gần đi, người phụ nữ điên bị bảo vệ kéo, tay vẫn giơ lên không trung, miệng không ngừng kêu cá.
Nơi ánh mắt hoảng sợ của cô ta nhìn về, chính là ảnh chụp của lão Mạc.
17
Sau khi lo liệu tang sự xong, Trương Vân dựa vào góc tường châm một điếu thuốc.
Toàn bộ tang lễ Trương Vân không chảy một giọt nước mắt.
Cô thong dong xử lý tất cả công việc một cách có trật tự, giống như đây là một công việc.
Trong phí tang lễ có một khoản phí rất cao.
Đó chính là hương liệu đàn hương.
Nói chung gỗ đàn hương chỉ được sử dụng nếu cơ thể bị phân hủy cao hoặc khi thời tiết quá nóng.
Nhưng trong tang lễ của lão Mạc không có thi thể, chỉ có một hũ tro cốt.
“Vừa thối vừa tốn tiền, đến chết còn phiền phức như vậy!”
Trương Vân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hung tợn mắng.
“Rốt cuộc lão Mạc chết như thế nào?”
Thuốc lá tắt, Trương Vân quay đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
18
Nói chung, chỉ có chết thảm mới hỏa táng thi thể qua đêm.
Bởi vì chết thảm không rõ nguyên nhân cái chết.
Nhưng lão Mạc đột nhiên phát bệnh, cũng không tính là chết thảm.
Trừ khi…
“Cậu có biết ngày đó, sau khi tớ nhận được điện thoại chạy tới hiện trường nhìn thấy cái gì không?"
“Một con cá ghê tởm.”
Trương Vân nói lão Mạc biến thành một con cá.
Đầu người thân cá.
Toàn thân đều ướt sũng, hơn nữa còn có chất nhầy tanh hôi.
Vảy cá trong một đêm trải rộng khắp thân thể, dưới chất nhầy đen nhão, còn bốc lên từng cái bong bóng nhỏ.
Chỉ từ ngũ quan có thể mơ hồ nhận ra lão Mạc là người.
“Mắt của anh ta to như mắt cá, miệng giống như cá, cứ đóng mở liên tục.”
“Không thể ngờ được, tro cốt cá cũng tanh hôi.”
Trương Vân nhớ lại cảnh tượng ghê tởm ngày đó, nhịn không được nhíu mày.
“Cũng không trách người ta đến đòi tiền, cho dù ai nửa đêm tỉnh dậy thấy người bên cạnh biến thành quái vật người không ra người, cá không ra cá, đều sẽ nổi điên.”
Người phụ nữ kia trơ mắt nhìn lão Mạc biến thành một con cá.
“Nhìn cậu không hề đau lòng.”
“Có gì phải đau lòng? Loại đàn ông này không đáng chết sao?”
"Vậy vì sao cậu còn muốn đi ăn Sashimi để cứu vãn hôn nhân?"
Ánh mắt Trương Vân nhìn tôi sâu hơn một phần, theo hướng ngón tay cô ấy, tôi nhìn thấy đứa bé được bà ngoại dắt, hai mắt đẫm lệ, nhìn xung quanh trong đám người.
Vì gia đình cô ấy.
“Ăn Sashimi là cố gắng cuối cùng của tớ.”
“Nếu như anh ta cứ như vậy quay đầu, bọn tớ có thể sống êm đẹp qua ngày. Nhưng ngày hôm sau anh ta liền đi tìm người phụ nữ kia qua đêm.”
“Ai bảo anh ta muốn ngủ với hai người phụ nữ? Đạo lý cá và tay gấu không thể có cả hai, ngay cả trẻ con cũng hiểu.”
19
Ngay từ đầu Trương Vân đã biết tác dụng phụ của Sashimi.
Cũng giống như hàng nghìn hàng vạn người phụ nữ vì gia đình mà lặng lẽ chịu đựng việc chồng ngoại tình, Trương Vân cũng gửi gắm hy vọng vào Sashimi, hy vọng sức hấp dẫn của mình trong một đêm hồi xuân sẽ thu hồi lại trái tim hoang dã của chồng.
Thế nhưng chó không bao giờ thay đổi thói quen ăn cưts.
Người đầu tiên có quan hệ với người phụ nữ đã ăn Sashimi là ký chủ của nó.
Sashimi rất sạch sẽ, yêu cầu ký chủ phải trung thành 100%.
Nếu ký chủ từ đầu đến cuối không ngủ cùng người phụ nữ khác, Sashimi cả đời cũng sẽ không cắn nuốt ký chủ.
Nếu ký chủ chần chừ, vẫn ăn vụng ở bên ngoài như cũ, Sashimi sẽ chậm rãi ăn mòn dương khí của ký chủ, làm cho ký chủ ngày càng phát ra mùi hôi thối, khi mùi hôi thối đạt tới đỉnh điểm, ký chủ sẽ hòa làm một thể với Sashimi, hoàn toàn biến thành một con cá.
"Từ khi biết anh ta ngày hôm sau liền đi ra ngoài tìm niềm vui, tớ đã hoàn toàn tuyệt vọng."
“Hiện tại tớ chỉ muốn vì chính mình sống thật tốt.”
Trương Vân chậm rãi tháo trâm cài sau gáy xuống, vuốt mái tóc dài phiêu dật:
“Cậu nói xem, Trần Thành nhà cậu bao lâu sẽ biến thành cá?"
Tôi lắc đầu nói không biết.
“Cùng lúc bị hai loại Sashimi ký sinh, thật đúng là lần đầu gặp. Hà Thiến Thiến kia là đồ ngu, hẳn là chỉ biết chỗ tốt, không biết chỗ xấu, bây giờ còn tìm kiếm cách loại trừ mùi hôi tanh trên người Trần Thành."
“Tớ nói trước với cậu, để cậu chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó đừng bị dọa. Đừng trách tớ Ngô Giai, loại đàn ông này không đáng.”
Tang lễ hôm nay, Trần Thành ở cửa không tiến vào, lúc tôi đi ra ngoài đụng phải, hắn thật sự rất thối, so với lão Mạc còn thối hơn, chắc là sắp đến ngày đó rồi.
20
Vài ngày sau Trần Thành về nhà.
Mấy ngày không gặp trông hắn như cây khô, tinh thần uể oải.
Thấy tôi hai mắt hắn mở tròn, tiến lên bắt lấy tay tôi chất vấn:
“Rốt cuộc cô đã cho ông đây uống thuốc gì?”
Trong tang lễ của lão Mạc, Trần Thành ngửi thấy một mùi thối rữa khó có thể hình dung.
Khiến hắn đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay người xung quanh luôn ngoài sáng trong tối nói mình tản ra một loại mùi hôi thối, giống như cá chết ở chợ.
Hắn không ngửi thấy mùi trên người mình, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi tro cốt của lão Mạc.
Gần đây hắn luôn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, điên cuồng muốn uống nước, mắt thường có thể nhìn thấy hắn dần gầy gò, đi bệnh viện kiểm tra hết lần này tới lần khác lại không có kết quả.
Nhớ tới tang lễ của lão Mạc, có người xì xào bàn tán nói di thể lão Mạc kỳ thật là một con cá quỷ dị, trong lòng Trần Thành không ngừng hốt hoảng.
Hắn có thể là lão Mạc tiếp theo hay không?
“Ông đây đi tìm cao nhân, cao nhân nói tôi bị hạ một loại tà thuật lợi hại, hắn cũng bó tay không biện pháp!"
“Cô và Trương Vân là bạn tốt, hai người các cô đều muốn trả thù chúng tôi đúng không? Con điếm thúi, cô đã cho tôi ăn cái gì?"
"Tại sao tôi nhìn thấy cô lại không nhịn được muốn..."
“Muốn cái gì? Trần Thành, trong lòng anh dơ bẩn còn trách người khác? Bác sĩ không cho anh lời khuyên sao, để anh hạn chế dục vọng, lão Mạc chính là chết ở trên giường tiểu tam đấy.”
Tôi không kiên nhẫn ngắt lời hắn.
Có thể ăn cái gì? Trong khoảng thời gian này hắn ăn nhiều nhất chính là mùi tanh nam nữ yêu đương vụng trộm.
Trộm tanh, không quản được mùi tanh nửa người thân dưới của mình.
"Gần đây anh đều ở chỗ Hà Thiến Thiến, sao anh không đi hỏi xem cô ta cho anh ăn cái gì?”
Lần cuối cùng tôi đến cửa hàng cá là được chị Vương mời đến.
Cô ấy nói cửa hàng sắp đóng cửa.
Để đáp lại những khách quen như chúng tôi, cô ấy mời tôi ăn một bữa miễn phí.
Trong điện thoại cô ấy dặn dò tôi, chỉ có thể đến một mình.
Lúc tôi đến cửa tiệm đóng chặt.
Chị Vương đích thân ra đón tôi.
Trên bàn bày một mâm miệng cá, mùi vị cũng rất bình thường, không phải mỹ vị.
Tôi hỏi nguyên nhân chị Vương đóng cửa.
Cô ấy cúi đầu thở dài cười cười:
“Tôi già rồi, tuyển học trò lâu như vậy cũng không có ai, tiệm này không có người thừa kế, tất nhiên là đóng cửa đại rồi.”
Nói xong, ánh mắt hẹp dài của cô ý vị thâm trường nhìn tôi:
“Hiệu quả trị liệu miệng cá lợi hại, nhưng cũng bình thường.”
“So với trứng cá, chính là tiểu vu thấy đại vu*”
*(Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy). “Vu” (巫) là những người làm nghề đồng cốt, phù thủy, còn gọi là “thần côn” (神棍), thường làm bùa, làm phép, triệu hồn, ếm đối. Câu này có ý nói những gã đồng cốt tay mơ gặp phải thầy phù thủy cao tay ấn thứ thiệt đành ngậm tăm, chẳng dám thi thố pháp thuật gì!
Tôi đặt đũa xuống, mỉm cười với cô ấy, để cô ấy có chuyện gì nói thẳng.
Khóe mắt cô ấy hơi cong, cười mím môi:
“Cô rất thông minh.”
Sau đó xoay người vào nhà.
Trong chốc lát bưng ra một chén chất nhầy màu vàng trắng, bên trong còn có từng viên từng viên động đậy.
Còn hôi tanh hơn cả miệng cá.
“Cô gái kia là tiểu tam của chồng cô.”
“Từ ảnh chụp ân ái trong nhóm bạn bè của cô ta có thể thấy chồng cô bây giờ đối với cô ta khó bỏ khó rời.”
“Một chén trứng cá bằng mười chén miệng cá, cô ăn đi, bảo đảm chồng cô sẽ không nhìn người phụ nữ kia nữa.”
Tôi nhìn chất lỏng màu trắng sữa dính dính trong tay chị Vương, nhịn không được nhíu mày.
Loại trứng cá này lần đầu tiên tôi thấy, hạt nhỏ bơi lội khắp nơi trong rất quỷ dị.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi chị Vương vì sao muốn giúp tôi.
Trứng cá công hiệu mạnh như vậy, là trân phẩm khó có được, không đến phiên khách hàng chỉ mới tới ba lần như tôi.
“Bởi vì tôi cảm thấy cô là mầm non tốt, không làm học trò của tôi thì thật đáng tiếc.”
Chị Vương chỉ chỉ quảng cáo tuyển học trò trắng bệch ở xa xa, cười đến dọa người.
12
Tôi đã ăn trứng cá.
Nhưng khi Trần Thành và tôi thân mật thì tôi cự tuyệt hắn.
Hắn kích tình lên đầu, thiếu chút nữa quỳ xuống, cuối cùng chán nản mở cửa đi ra ngoài.
Trong không khí còn lưu lại mùi hôi thối trên người hắn.
Tôi ở trong gương da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, thần thái sáng láng, chỉ trong một đêm tôi lại nhìn thấy chính mình 20 tuổi.
Tôi ăn trứng cá không vì lấy lòng đàn ông, chỉ vì cảm giác sung sướng khi tự thưởng thức.
Mà Trần Thành thật sự quá thối.
Ngay cả Hà Thiến Thiến cũng chịu không được mùi cơ thể quá thối của hắn, drap giường chăn mền mỗi ngày đều phải thay.
Nhưng hắn không thể tự ngửi được.
Mỗi ngày chỉ lo trầm mê vào dục vọng thân thể, phóng túng trong cuộc sống thối nát, tất nhiên cái gì cũng không ngửi được.
13
Sự cám dỗ của tôi đối với Trần Thành ngày càng rõ ràng.
Hắn bắt đầu ngày ngày vây quanh tôi như một con chó xù, hỏi han ân cần, đón tôi đi làm.
Mỗi ngày về nhà sẽ nhận được quà tặng, hoa và những bất ngờ lãng mạn.
Hắn thâm tình gọi tôi là bà xã, dùng sức ngửi mùi thơm trên người tôi.
Hắn không rõ vì sao tôi có thể cùng hắn nói lời tán tỉnh, ở trước mặt người ngoài làm bộ ân ái, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời khắc mấu chốt lại mặt lạnh cự tuyệt hắn.
Bởi vì biểu tình sắc dục huân tâm trên mặt hắn, khiến tôi vô cùng ghê tởm.
Trong những ngày Trần Thành gãi ngực gãi má, Hà Thiến Thiến trải qua vô cùng dày vò.
Họ thường xuyên cãi nhau.
Mỗi một dòng trạng thái u ám và tố khổ trong nhóm wechat, đều biểu hiện ra cô ta chán nản vì bạn trai không về nhà.
Cực kỳ giống chính tôi lúc trước, khi phát hiện Trần Thành ngoại tình.
Cô ta gửi hy vọng vào quán sashimi, đáng tiếc, khi cô ta đến quán sashimi, cửa hàng đã người đi nhà trống.
Trương Vân gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có vui vẻ khi có chồng làm bạn hay không.
“Buồn nôn lắm.”
Tôi thản nhiên nói, trong điện thoại di động dự phòng trên bàn, đang phát video theo dõi trong nhà.
“Tớ cũng cảm thấy Sashimi có chút vấn đề, mùi vị của lão Mạc càng ngày càng nặng, nhưng hình như chỉ lão Mạc có mùi, những người khác không có.”
"Chẳng lẽ thứ này chỉ có tác dụng với chồng?”
14
Nửa đêm canh ba, Hà Thiến Thiến đột nhiên gửi một tin nhắn trong nhóm chat:
[Mấy chị ơi, em tìm được thứ tốt hơn Sashimi rồi!]
Ngay sau đó chính là chụp ảnh chung với Trần Thành.
Trên ảnh Hà Thiến Thiến mỉm cười, Trần Thành đang ngủ say bên cạnh.
Tính toán thời gian, từ khi bị tôi liên tiếp từ chối, Trần Thành đã nửa tháng không xuất hiện.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, cũng không có ai trả lời tin nhắn của Hà Thiến Thiến.
Hà Thiến Thiến nghi ngờ gửi một dấu chấm hỏi.
Bị Trương Vân không kiên nhẫn mắng to:
[Tiểu tam chết tiệt, cô đắc ý cái gì?]
Quả bom đã sớm chôn ở trong lòng mọi người, rốt cục nổ tung.
Hồi lâu, Hà Thiến Thiến gửi đến một nhãn dán mỉm cười, cùng với giọng nói dí dỏm:
[Nhanh như vậy đã phát hiện sao, không vui chút nào.]
[Chị Ngô Giai, chị thua rồi, anh ấy đã đồng ý ly hôn.]
[Hoan nghênh mấy chị tới dự hôn lễ của em.]
Khiêu khích trắng trợn, nhưng trong lòng tôi không có chút tức giận:
[Hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi, cô thích là tốt rồi.]
15
Ngay từ đầu tôi đã biết Hà Thiến Thiến cố ý giả vờ.
Tôi từng nhận được một cuộc điện thoại, dùng máy biến âm thay đổi giọng nói đe dọa ác liệt.
Những câu nói sẽ khiến tôi và Trần Thành ly hôn, thật sự là vụng về buồn cười.
Trần Thành ấy à… chỉ thích nuôi những người phụ nữ không có đầu óc như thế này.
Vì lòng hiếu kỳ, tôi tra số địa chỉ IP, chính là ngôi nhà nhỏ ấm áp mà Hà Thiến Thiến và Trần Thành đã ở ba năm.
Trần Thành đạo đức bại hoại, còn tự xưng là làm việc thẳng thắn, gì mà giao dịch công bằng ngươi tình ta nguyện, đối với phụ nữ, cho tới bây giờ cũng không giấu diếm sự thật mình đã kết hôn.
Phụ nữ ấy mà, chỉ cần mình cái gì cũng không sợ, mấy em gái mới có thể nghe lời nhu thuận, đơn giản chính là lấy tiền làm việc.
Mà Hà Thiến Thiến còn lâu mới ngoan ngoãn, ngây thơ như Trần Thành nghĩ.
Giờ phút này, cô ta ầm ĩ hét lên với tôi:
[Bà già, níu giữ một người đàn ông không về nhà thì có ý nghĩa gì?]
[Anh ấy nói nhìn thấy cô liền cảm thấy ghê tởm!]
Tôi nhìn thấy tin nhắn Hà Thiến Thiến càng lúc càng ngông cuồng, chỉ trả lời một câu:
[Mùi vị trứng cá như thế nào? Ăn có giống mùi vị của Trần Thành hay không?]
Tin nhắn wechat bị đình trệ.
Ngay sau đó là điện thoại của Hà Thiến Thiến điên cuồng oanh tạc.
Tôi không nghe máy.
Hiện tại không có thời gian để ý đến cô ta, bởi vì chồng của Trương Vân, lão Mạc chết rồi.
16
Lão Mạc chết ở bên ngoài.
Chính xác mà nói là chết ở trên giường tiểu tam.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy lão Mạc là do dục vọng quá độ dẫn đến xuất huyết não đột tử.
Người nhà hỏa táng thi thể suốt đêm.
Tiểu tam của lão Mạc lại phát điên rồi.
Lúc tôi vag Trương Vân xử lý hậu sự, nhìn thấy người phụ nữ điên kia.
Cô ta được người nhà dìu, đến tìm Trương Vân đòi công đạo:
"Người đàn ông của cô không còn, con gái tôi lại điên rồi, ai biết người đàn ông của cô có ngược đãi con gái tôi hay không!"
"Nửa đời sau của con gái tôi, cô phải chịu trách nhiệm!”
Một đám người đại náo linh đường, chọc cho khách đến cúng viếng chê cười.
Đứa bé mười tuổi ôm di ảnh cha sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Người phụ nữ điên bỗng nhiên bắt đầu kêu to.
Cô ta ngồi dưới đất, mắt trừng thật to, miệng há to kêu loạn:
“Cá! Là cá!”
"Tất cả đều là cá!"
Mọi người không rõ nguyên nhân đều nói cô ta là người điên phát bệnh.
Tôi lại chú ý tới sắc mặt Trương Vân thay đổi, gọi bảo vệ nhanh chóng đuổi bọn họ đi.
Lúc gần đi, người phụ nữ điên bị bảo vệ kéo, tay vẫn giơ lên không trung, miệng không ngừng kêu cá.
Nơi ánh mắt hoảng sợ của cô ta nhìn về, chính là ảnh chụp của lão Mạc.
17
Sau khi lo liệu tang sự xong, Trương Vân dựa vào góc tường châm một điếu thuốc.
Toàn bộ tang lễ Trương Vân không chảy một giọt nước mắt.
Cô thong dong xử lý tất cả công việc một cách có trật tự, giống như đây là một công việc.
Trong phí tang lễ có một khoản phí rất cao.
Đó chính là hương liệu đàn hương.
Nói chung gỗ đàn hương chỉ được sử dụng nếu cơ thể bị phân hủy cao hoặc khi thời tiết quá nóng.
Nhưng trong tang lễ của lão Mạc không có thi thể, chỉ có một hũ tro cốt.
“Vừa thối vừa tốn tiền, đến chết còn phiền phức như vậy!”
Trương Vân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hung tợn mắng.
“Rốt cuộc lão Mạc chết như thế nào?”
Thuốc lá tắt, Trương Vân quay đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
18
Nói chung, chỉ có chết thảm mới hỏa táng thi thể qua đêm.
Bởi vì chết thảm không rõ nguyên nhân cái chết.
Nhưng lão Mạc đột nhiên phát bệnh, cũng không tính là chết thảm.
Trừ khi…
“Cậu có biết ngày đó, sau khi tớ nhận được điện thoại chạy tới hiện trường nhìn thấy cái gì không?"
“Một con cá ghê tởm.”
Trương Vân nói lão Mạc biến thành một con cá.
Đầu người thân cá.
Toàn thân đều ướt sũng, hơn nữa còn có chất nhầy tanh hôi.
Vảy cá trong một đêm trải rộng khắp thân thể, dưới chất nhầy đen nhão, còn bốc lên từng cái bong bóng nhỏ.
Chỉ từ ngũ quan có thể mơ hồ nhận ra lão Mạc là người.
“Mắt của anh ta to như mắt cá, miệng giống như cá, cứ đóng mở liên tục.”
“Không thể ngờ được, tro cốt cá cũng tanh hôi.”
Trương Vân nhớ lại cảnh tượng ghê tởm ngày đó, nhịn không được nhíu mày.
“Cũng không trách người ta đến đòi tiền, cho dù ai nửa đêm tỉnh dậy thấy người bên cạnh biến thành quái vật người không ra người, cá không ra cá, đều sẽ nổi điên.”
Người phụ nữ kia trơ mắt nhìn lão Mạc biến thành một con cá.
“Nhìn cậu không hề đau lòng.”
“Có gì phải đau lòng? Loại đàn ông này không đáng chết sao?”
"Vậy vì sao cậu còn muốn đi ăn Sashimi để cứu vãn hôn nhân?"
Ánh mắt Trương Vân nhìn tôi sâu hơn một phần, theo hướng ngón tay cô ấy, tôi nhìn thấy đứa bé được bà ngoại dắt, hai mắt đẫm lệ, nhìn xung quanh trong đám người.
Vì gia đình cô ấy.
“Ăn Sashimi là cố gắng cuối cùng của tớ.”
“Nếu như anh ta cứ như vậy quay đầu, bọn tớ có thể sống êm đẹp qua ngày. Nhưng ngày hôm sau anh ta liền đi tìm người phụ nữ kia qua đêm.”
“Ai bảo anh ta muốn ngủ với hai người phụ nữ? Đạo lý cá và tay gấu không thể có cả hai, ngay cả trẻ con cũng hiểu.”
19
Ngay từ đầu Trương Vân đã biết tác dụng phụ của Sashimi.
Cũng giống như hàng nghìn hàng vạn người phụ nữ vì gia đình mà lặng lẽ chịu đựng việc chồng ngoại tình, Trương Vân cũng gửi gắm hy vọng vào Sashimi, hy vọng sức hấp dẫn của mình trong một đêm hồi xuân sẽ thu hồi lại trái tim hoang dã của chồng.
Thế nhưng chó không bao giờ thay đổi thói quen ăn cưts.
Người đầu tiên có quan hệ với người phụ nữ đã ăn Sashimi là ký chủ của nó.
Sashimi rất sạch sẽ, yêu cầu ký chủ phải trung thành 100%.
Nếu ký chủ từ đầu đến cuối không ngủ cùng người phụ nữ khác, Sashimi cả đời cũng sẽ không cắn nuốt ký chủ.
Nếu ký chủ chần chừ, vẫn ăn vụng ở bên ngoài như cũ, Sashimi sẽ chậm rãi ăn mòn dương khí của ký chủ, làm cho ký chủ ngày càng phát ra mùi hôi thối, khi mùi hôi thối đạt tới đỉnh điểm, ký chủ sẽ hòa làm một thể với Sashimi, hoàn toàn biến thành một con cá.
"Từ khi biết anh ta ngày hôm sau liền đi ra ngoài tìm niềm vui, tớ đã hoàn toàn tuyệt vọng."
“Hiện tại tớ chỉ muốn vì chính mình sống thật tốt.”
Trương Vân chậm rãi tháo trâm cài sau gáy xuống, vuốt mái tóc dài phiêu dật:
“Cậu nói xem, Trần Thành nhà cậu bao lâu sẽ biến thành cá?"
Tôi lắc đầu nói không biết.
“Cùng lúc bị hai loại Sashimi ký sinh, thật đúng là lần đầu gặp. Hà Thiến Thiến kia là đồ ngu, hẳn là chỉ biết chỗ tốt, không biết chỗ xấu, bây giờ còn tìm kiếm cách loại trừ mùi hôi tanh trên người Trần Thành."
“Tớ nói trước với cậu, để cậu chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó đừng bị dọa. Đừng trách tớ Ngô Giai, loại đàn ông này không đáng.”
Tang lễ hôm nay, Trần Thành ở cửa không tiến vào, lúc tôi đi ra ngoài đụng phải, hắn thật sự rất thối, so với lão Mạc còn thối hơn, chắc là sắp đến ngày đó rồi.
20
Vài ngày sau Trần Thành về nhà.
Mấy ngày không gặp trông hắn như cây khô, tinh thần uể oải.
Thấy tôi hai mắt hắn mở tròn, tiến lên bắt lấy tay tôi chất vấn:
“Rốt cuộc cô đã cho ông đây uống thuốc gì?”
Trong tang lễ của lão Mạc, Trần Thành ngửi thấy một mùi thối rữa khó có thể hình dung.
Khiến hắn đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay người xung quanh luôn ngoài sáng trong tối nói mình tản ra một loại mùi hôi thối, giống như cá chết ở chợ.
Hắn không ngửi thấy mùi trên người mình, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi tro cốt của lão Mạc.
Gần đây hắn luôn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, điên cuồng muốn uống nước, mắt thường có thể nhìn thấy hắn dần gầy gò, đi bệnh viện kiểm tra hết lần này tới lần khác lại không có kết quả.
Nhớ tới tang lễ của lão Mạc, có người xì xào bàn tán nói di thể lão Mạc kỳ thật là một con cá quỷ dị, trong lòng Trần Thành không ngừng hốt hoảng.
Hắn có thể là lão Mạc tiếp theo hay không?
“Ông đây đi tìm cao nhân, cao nhân nói tôi bị hạ một loại tà thuật lợi hại, hắn cũng bó tay không biện pháp!"
“Cô và Trương Vân là bạn tốt, hai người các cô đều muốn trả thù chúng tôi đúng không? Con điếm thúi, cô đã cho tôi ăn cái gì?"
"Tại sao tôi nhìn thấy cô lại không nhịn được muốn..."
“Muốn cái gì? Trần Thành, trong lòng anh dơ bẩn còn trách người khác? Bác sĩ không cho anh lời khuyên sao, để anh hạn chế dục vọng, lão Mạc chính là chết ở trên giường tiểu tam đấy.”
Tôi không kiên nhẫn ngắt lời hắn.
Có thể ăn cái gì? Trong khoảng thời gian này hắn ăn nhiều nhất chính là mùi tanh nam nữ yêu đương vụng trộm.
Trộm tanh, không quản được mùi tanh nửa người thân dưới của mình.
"Gần đây anh đều ở chỗ Hà Thiến Thiến, sao anh không đi hỏi xem cô ta cho anh ăn cái gì?”