- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Linh Dị
- Phục Thù
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3C
- Nguồn
- Nhà nhỏ của Mì
- Lượt đọc
- 1,101
- Cập nhật
1
“Mới ra ngoài mà đã hỏi tớ bao lâu về nhà, phiền muốn chết.”
“Đã làm vợ chồng già mười năm rồi còn bám nhau như vậy, buồn nôn dã man.”
Vẻ mặt bạn thân Trương Vân tràn đầy hạnh phúc và thẹn thùng khoe khoang với tôi.
Cô mặc áo khoác đen, mái tóc xoăn dài vén lên tùy ý.
Cách ăn mặc vô cùng giản dị nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quyến rũ.
Trương Vân rất hài lòng khi thấy ánh mắt của người khác giới thỉnh thoảng nhìn mình.
“Xem ra gần đây lão Mạc chăm cậu rất tốt.”
Tôi phụ họa, bất giác lấy thuốc lá của nữ ra châm lên.
“Ngưng, anh ta có bản lĩnh gì chứ! Đàn ông đều giống nhau, chỉ biết hưởng thụ, thấy hoa trong nhà héo rũ, liền ra ngoài tìm hoa tươi!"
"Chó không bỏ được tật ăn cưts!"
Nhắc tới chồng cô, Trương Vân bắt đầu mắng chửi thậm tệ.
Lão Mạc ngoại tình là bí mật công khai trong giới, nhưng vì con cái và gia đình, Trương Vân vẫn lựa chọn nén giận, im lặng chấp nhận.
Ở trước mặt người ngoài, lão Mạc vẫn gọi vợ của mình là bà xã.
"Phụ nữ cần phải dựa vào chính mình!"
Trương Vân kéo điếu thuốc trên tay tôi, đưa vào miệng rít một hơi.
Lúc nhả ra vòng khói, còn không quên liếc nhìn em trai bàn bên cạnh.
“Chiều mai, chợ bán thức ăn.”
“Dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
2
Buổi chiều đến chợ thì không còn ai.
Điện thoại di động vang lên, Trần Thành, cũng là chồng tôi gửi tới một tin nhắn.
[Công ty họp tăng ca, hôm nay không về.]
Tôi bình tĩnh trả lời một chữ được.
Hộp chat wechat lật lên trên, cuộc đối thoại giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong thông báo báo cáo.
Bảy năm vợ chồng, không có con cái, hiện tại ngay cả một câu gọi bà xã Trần Thành cũng lười gọi.
Trương Vân là chuyện cười trong nhóm bạn bè của lão Mạc, tôi cũng không kém bao nhiêu.
“Ngô Giai, ở đây!”
Vừa nhấc mắt, Trương Vân đã dừng xe vẫy tay với tôi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài dệt kim màu xám, làn da trắng sáng nuột nà, nhìn từ xa không khác gì cô gái 20 tuổi.
“Khó trách gần đây lão Mạc lãng tử hồi tâm.”
“Đừng bắt chước ánh mắt háo sắc của lão Mạc.”
“Cậu cũng có thể giống tớ đấy.”
Cô chỉ chỉ tận cùng bên trong chợ, cười thần bí với tôi.
3
Đó là một cửa hàng nhỏ vô cùng tầm thường, ngay cả bảng hiệu đàng hoàng cũng không có.
Chỉ dùng một tấm ván gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Tiệm Sashimi.”
“Tớ không thích ăn cá.”
Còn chưa vào cửa mùi cá nồng nặc đã khiến tôi dừng bước.
Ngoài cửa hàng có một phụ nữ trung niên hơi mập mạp đang ngồi.
Sắc mặt nhàn nhạt, cũng không có ý đứng dậy đón khách.
Trương Vân dùng sức lôi kéo tay tôi vào trong, sau đó lặng lẽ tới gần bên tai tôi nói: "Không phải cậu hỏi tớ tại sao đột nhiên bắt được trái tim đàn ông sao?"
“Đây là bí mật!”
Lúc này, một người phụ nữ mang giày cao gót, cả người toàn hàng hiệu tươi cười từ trong tiệm đi ra, vô cùng lễ phép chào tạm biệt bà chủ.
Mùi thơm trên người cô ấy giống hệt Trương Vân.
Thậm chí còn thơm hơn, làm cho người ta càng ngửi trong lòng càng ngứa ngáy.
“Tớ ăn!”
4
Trong tiệm chỉ có một bà chủ, chính là người ngồi ở cửa.
Trương Vân thuần thục lấy ra một xấp tiền mặt đặt ở quầy.
"Có thể gọi cá không?"
Sau đó dùng cằm ra hiệu với bà chủ ý chỉ tôi ngồi ở phía sau.
“Khách mới, cá phải lớn.”
Chị Vương lập tức gật đầu, bỏ tiền mặt vào trong ngăn kéo dính đầy dầu mỡ, xoay người chui vào phòng bếp, dùng vải đen thật dày che đậy.
“Cá gì mà đắt thế?”
“Chờ đi, đồ tốt đấy.”
Trương Vân nhướng mày với tôi, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tán tỉnh em trai vừa quen biết ở quán bar ngày hôm qua.
Hiện tại toàn thân cô lộ ra vẻ thục nữ gợi cảm, ngay cả tôi cũng nhịn không được nhìn chằm chằm cô.
Vẫn là dáng vẻ kia, chỉ là không hiểu sao làm cho người ta không rời mắt được.
Nửa giờ sau chị Vương bưng thức ăn lên.
Một đĩa Salad cá.
Chỉ bỏ thêm một chút dấm trắng khử tanh, cũng không có những gia vị khác, mấy chục cái miệng cá chất ở trong đĩa trắng, bốc mùi tanh hôi.
Những cái miệng cá này trắng nõn nà, lớn gấp đôi miệng cá bình thường.
Khiến người ta không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn nôn mửa.
"Nhiều tiền như vậy chỉ có một đĩa đồ ăn?"
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Trương Vân gật gật đầu, không nói lời nào mà gắp một đũa miệng cá đưa tới bên miệng tôi.
“Đây mới là tinh hoa.”
Lại gần ngửi một cái, không còn mùi hôi tanh mà thay vào đó là một mùi thơm quen thuộc.
Là mùi thơm trên người Trương Vân và vị mỹ nữ kia.
"Trong một đêm trở lại tuổi thanh xuân, còn sợ đàn ông không về nhà sao?"
"Vì cuộc hôn nhân tan vỡ của cậu, tớ đã bỏ ra cả vốn liếng đấy!”
Nghe Trương Vân nói, lại nhìn miệng cá trong dĩa, nhớ tới khuôn mặt chán ghét của ông xã Trần Thành khi đối mặt với tôi.
Mạnh dạn gắp một đũa, đưa vào trong miệng.
5
Đêm đó, Trần Thành nói dối tăng ca mạc danh kỳ diệu trở về.
Tôi như thường lệ mặc đồ ngủ nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Hắn nói quên mang theo tài liệu, vội vã đến thư phòng tìm kiếm, lúc đi ngang qua phòng khách, bước chân dừng lại.
“Em đi thẩm mỹ à?”
Cổ họng hắn lăn lộn, chậm rãi tới gần.
Tôi cũng sắp quên ánh mắt thâm tình của hắn khi nhìn tôi trông như thế nào rồi.
“Bà xã!”
Tiếng gọi bà xã này đã lâu không nghe rồi.
"Công ty không bận à?”
Tôi thuận thế trèo lên cổ hắn, dịu dàng hỏi hắn.
“Bận rộn hơn nữa cũng phải ở bên em, chúng ta là vợ chồng mà.”
“Bà xã, em làm cho anh nhớ tới lúc chúng ta vừa gặp đã rung động.”
Trần Thành ôm eo tôi, nói lời ngon tiếng ngọt, nói cái gì cũng không ra khỏi nhà.
Lúc này, tôi cảm thấy miệng cá là thức ăn ngon nhất trên thế giới.
6
Trần Thành ở bên ngoài nuôi một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học.
Hắn thường xuyên dẫn cô ta ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Gần đây người bên cạnh hắn đổi thành tôi.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đều bất ngờ, nhưng mọi người rất ăn ý ngậm miệng không đề cập tới nữ sinh kia.
"Cậu phải cảm ơn tớ thật tốt chứ?"
Sáng sớm Trương Vân tranh công trong điện thoại, em trai nhỏ bên cạnh cô còn đang hôn chào buổi sáng.
Cuộc sống vợ chồng gần đây làm cho tôi cảm thấy như trở về đêm tân hôn.
Tất nhiên là tôi hài lòng rồi.
“Hôm nay cậu có đặt chỗ không? Tớ muốn ăn miệng cá.”
Mùi vị rất lạ nhưng lại gây nghiện.
Nhất là vào ban đêm triền miên, tình cảm đến nồng đậm, trong đầu hiện lên đều là miệng cá.
Phối hợp với lời tâm tình của Trần Thành bên tai.
Sẽ làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Cậu yên tâm, tớ đã sớm nói với chị Vương rồi.”
Trương Vân và tôi hẹn thời gian, liền hẹn hò với em trai chó con.
Cô hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ lão Mạc không đủ lãng mạn miệng ngọt.
"Trước kia anh ta ở bên ngoài nói tớ như thế nào?"
“Bây giờ giống như một khúc gỗ, không có một chút tình thú.”
“Hiện tại tớ cũng đánh giá anh ta như thế.”
Tôi nhìn thoáng qua Trần Thành còn đang ngủ say, gần đây phóng túng quá nhiều, sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
7
Chợ buổi chiều, người vẫn rất ít.
Khác với lần đầu tiên, khi đến đây lần nữa, tôi đã rất thản nhiên.
Chị Vương nói bất kỳ người phụ nữ cũng không từ chối miệng cá.
Lần thứ nhất sợ hãi, lần thứ hai mê muội.
Lần thứ ba hoàn toàn trầm luân.
Lúc chúng tôi đến, chị Vương đã chuẩn bị đồ ăn xong.
Lúc này miệng cá đã hoàn toàn không có mùi tanh, mùi thơm xông thẳng vào mũi, chỉ ngửi thôi trong đầu lập tức một tê dại.
Ngay khi tôi và Trương Vân ăn ngấu nghiến.
Bên ngoài quán truyền đến một tiếng kêu gọi nũng nịu: “Bà chủ có ở đây không? Cho một đĩa miệng cá.”
Giọng nói này rất giống giọng nói trong wechat của Trần Thành.
Theo tiếng nhìn lại, tôi thấy một cô gái khoảng 20 tuổi đứng ở ngoài tiệm nhìn vào trong.
Dáng người yểu điệu, làn da săn chắc, một đôi mắt hạnh sóng mắt lưu chuyển, trong mắt laf vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền, là loại số lượng có hạn.
“Sao không ăn?”
Trương Vân nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi dùng ánh mắt ý bảo cô xoay người nhìn cô gái đang nói chuyện với chị Vương:
“Đó là người phụ nữ Trần Thành nuôi ở bên ngoài, Hà Thiến Thiến.”
8
Hà Thiến Thiến không nhận ra tôi.
Bạn bè của Trần Thành ba ngày có thể gặp mặt hết, hơn nữa hắn không đăng ảnh chụp của tôi.
Trong điện thoại cũng không có ảnh chụp chung của chúng tôi.
Thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của tôi chính là hai chữ phối ngẫu trên hộ khẩu.
“Tiểu tam tới cửa rồi.”
Trương Vân lau miệng, mắng một câu thô tục, muốn đứng dậy đánh Hà Thiến Thiến.
Bị tôi ngăn lại.
“Cậu đoán xem, cô ta có biết Trần Thành có vợ hay không?”
Nhìn Hà Thiến Thiến non nớt ngây thơ, dáng vẻ thẹn thùng khi nói đến miệng cá với chị Vương, tôi bỗng nhiên tò mò.
Sau khi Hà Thiến Thiến ngồi bên cạnh chúng tôi.
Trương Vân thờ ơ đáp lời cô ta: “Em gái, em còn trẻ như vậy sao lại tới ăn thứ này.”
“Đàn ông đối xử không tốt với em sao!"
Hà Thiến Thiến hiển nhiên không nghĩ tới hai chị gái nói chuyện trắng trợn như vậy, mặt lập tức đỏ lên:
“À, em… Em cũng là nghe người khác nói nơi này tốt, mới tò mò tới.”
“Ai nha, thẹn thùng cái gì? Phụ nữ tới nơi này đều là người đáng thương đồng bệnh tương liên.”
“Chị là người từng trải, nói không chừng còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho em đấy!"
Trương Vân nghe thế, trực tiếp ngồi xuống.
Tôi gật gật đầu, cũng cùng đi qua.
9
Có qua có lại, Hà Thiến Thiến buông xuống đề phòng đối với chúng tôi:
“Gần đây công việc của bạn trai em luôn bận rộn, đã lâu rồi không về nhà.”
“Đối xử với em cũng lạnh nhạt.”
Hà Thiến Thiến bĩu môi, rất ấm ức.
Cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người lại đẹp, không nghĩ ra vì sao thoáng cái đã mất đi sức hấp dẫn.
Dù làm nũng đáng yêu lấy lòng như thế nào, thế nhưng phản ứng của đối phương đều rất bình thản.
Cho đến khi có người nói cho cô ta biết về cửa hàng cá này.
“Có phải anh ấy không thích em nữa?”
“Nhưng anh ấy từng nó thích ở cùng em nhất.”
Hà Thiến Thiến uể oải nói, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tôi và Trương Vân bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Hắn không phải không thích cô, chỉ là ở nhà ăn no nên ở bên ngoài ăn không vô mà thôi.
“Thứ này… thật sự có hiệu quả sao?”
Giống như lần đầu tiên của tôi, Hà Thiến Thiến cảm thấy miệng cá buồn nôn.
“Nếu em cảm thấy buồn nôn thì đừng ăn.”
Trương Vân biết miệng cá lợi hại, hơn nữa điều kiện của Hà Thiến Thiến có ưu thế hơn tôi.
Nếu cô ta ăn miệng cá.
Tôi không thể hấp dẫn Trần Thành nữa.
“Không có việc gì, em ăn vào sẽ không cảm thấy buồn nôn nữa.”
“Luyến tiếc đứa trẻ không bắt được sói, vì bạn trai em, ăn đi.”
Tôi cười cổ vũ cô ta, đối diện với biểu tình kinh ngạc của Trương Vân.
10
Kể từ đó cuộc sống của tôi trở lại như những ngày bình thường.
Chúng tôi và Hà Thiến Thiến kết bạn wechat.
Hà Thiến Thiến vui vẻ ở trong nhóm kinh hô hiệu quả thần kỳ của miệng cá.
[Mấy chị ơi, tình cảm của chúng em tăng lên rồi! Miệng cá này quả nhiên có hiệu quả!]
[Anh ấy nói, anh ấy hoàn toàn không thể rời xa em.]
Trương Vân gửi một câu chúc mừng, sau đó quay đầu gọi điện thoại cho tôi:
“Đó là chồng cậu đấy, bây giờ cậu còn cho người phụ nữ khác cơ hội!"
“Hắn ở chỗ Hà Thiến Thiến ăn no, sẽ không có chuyện của cậu nữa!”
Lúc này, di động lại rung lên.
Trần Thành gửi tin nhắn tới, nói hôm nay lại không về nhà.
Trong nhóm lại có tin nhắn wechat của Hà Thiến Thiến.
“Ngô Giai, cậu xem cô ta nói cái gì!”
Trương Vân thét chói tai.
Trong nhóm, biểu tình xấu hổ của Hà Thiến Thiến theo sau là hai câu:
[Các chị, anh ấy nói muốn kết hôn với em.]
[Em đã đồng ý.]
Tôi cười cười, lập tức gửi một câu chúc mừng.
Điều này lại khiến Trương Vân trong điện thoại rít gào.
"Trương Vân, cậu không cảm thấy mùi cá trên người lão Mạc càng ngày càng nồng sao?”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, im lặng hồi lâu:
“Thì ra cậu cũng phát hiện.”
“Mới ra ngoài mà đã hỏi tớ bao lâu về nhà, phiền muốn chết.”
“Đã làm vợ chồng già mười năm rồi còn bám nhau như vậy, buồn nôn dã man.”
Vẻ mặt bạn thân Trương Vân tràn đầy hạnh phúc và thẹn thùng khoe khoang với tôi.
Cô mặc áo khoác đen, mái tóc xoăn dài vén lên tùy ý.
Cách ăn mặc vô cùng giản dị nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quyến rũ.
Trương Vân rất hài lòng khi thấy ánh mắt của người khác giới thỉnh thoảng nhìn mình.
“Xem ra gần đây lão Mạc chăm cậu rất tốt.”
Tôi phụ họa, bất giác lấy thuốc lá của nữ ra châm lên.
“Ngưng, anh ta có bản lĩnh gì chứ! Đàn ông đều giống nhau, chỉ biết hưởng thụ, thấy hoa trong nhà héo rũ, liền ra ngoài tìm hoa tươi!"
"Chó không bỏ được tật ăn cưts!"
Nhắc tới chồng cô, Trương Vân bắt đầu mắng chửi thậm tệ.
Lão Mạc ngoại tình là bí mật công khai trong giới, nhưng vì con cái và gia đình, Trương Vân vẫn lựa chọn nén giận, im lặng chấp nhận.
Ở trước mặt người ngoài, lão Mạc vẫn gọi vợ của mình là bà xã.
"Phụ nữ cần phải dựa vào chính mình!"
Trương Vân kéo điếu thuốc trên tay tôi, đưa vào miệng rít một hơi.
Lúc nhả ra vòng khói, còn không quên liếc nhìn em trai bàn bên cạnh.
“Chiều mai, chợ bán thức ăn.”
“Dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
2
Buổi chiều đến chợ thì không còn ai.
Điện thoại di động vang lên, Trần Thành, cũng là chồng tôi gửi tới một tin nhắn.
[Công ty họp tăng ca, hôm nay không về.]
Tôi bình tĩnh trả lời một chữ được.
Hộp chat wechat lật lên trên, cuộc đối thoại giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong thông báo báo cáo.
Bảy năm vợ chồng, không có con cái, hiện tại ngay cả một câu gọi bà xã Trần Thành cũng lười gọi.
Trương Vân là chuyện cười trong nhóm bạn bè của lão Mạc, tôi cũng không kém bao nhiêu.
“Ngô Giai, ở đây!”
Vừa nhấc mắt, Trương Vân đã dừng xe vẫy tay với tôi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài dệt kim màu xám, làn da trắng sáng nuột nà, nhìn từ xa không khác gì cô gái 20 tuổi.
“Khó trách gần đây lão Mạc lãng tử hồi tâm.”
“Đừng bắt chước ánh mắt háo sắc của lão Mạc.”
“Cậu cũng có thể giống tớ đấy.”
Cô chỉ chỉ tận cùng bên trong chợ, cười thần bí với tôi.
3
Đó là một cửa hàng nhỏ vô cùng tầm thường, ngay cả bảng hiệu đàng hoàng cũng không có.
Chỉ dùng một tấm ván gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Tiệm Sashimi.”
“Tớ không thích ăn cá.”
Còn chưa vào cửa mùi cá nồng nặc đã khiến tôi dừng bước.
Ngoài cửa hàng có một phụ nữ trung niên hơi mập mạp đang ngồi.
Sắc mặt nhàn nhạt, cũng không có ý đứng dậy đón khách.
Trương Vân dùng sức lôi kéo tay tôi vào trong, sau đó lặng lẽ tới gần bên tai tôi nói: "Không phải cậu hỏi tớ tại sao đột nhiên bắt được trái tim đàn ông sao?"
“Đây là bí mật!”
Lúc này, một người phụ nữ mang giày cao gót, cả người toàn hàng hiệu tươi cười từ trong tiệm đi ra, vô cùng lễ phép chào tạm biệt bà chủ.
Mùi thơm trên người cô ấy giống hệt Trương Vân.
Thậm chí còn thơm hơn, làm cho người ta càng ngửi trong lòng càng ngứa ngáy.
“Tớ ăn!”
4
Trong tiệm chỉ có một bà chủ, chính là người ngồi ở cửa.
Trương Vân thuần thục lấy ra một xấp tiền mặt đặt ở quầy.
"Có thể gọi cá không?"
Sau đó dùng cằm ra hiệu với bà chủ ý chỉ tôi ngồi ở phía sau.
“Khách mới, cá phải lớn.”
Chị Vương lập tức gật đầu, bỏ tiền mặt vào trong ngăn kéo dính đầy dầu mỡ, xoay người chui vào phòng bếp, dùng vải đen thật dày che đậy.
“Cá gì mà đắt thế?”
“Chờ đi, đồ tốt đấy.”
Trương Vân nhướng mày với tôi, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tán tỉnh em trai vừa quen biết ở quán bar ngày hôm qua.
Hiện tại toàn thân cô lộ ra vẻ thục nữ gợi cảm, ngay cả tôi cũng nhịn không được nhìn chằm chằm cô.
Vẫn là dáng vẻ kia, chỉ là không hiểu sao làm cho người ta không rời mắt được.
Nửa giờ sau chị Vương bưng thức ăn lên.
Một đĩa Salad cá.
Chỉ bỏ thêm một chút dấm trắng khử tanh, cũng không có những gia vị khác, mấy chục cái miệng cá chất ở trong đĩa trắng, bốc mùi tanh hôi.
Những cái miệng cá này trắng nõn nà, lớn gấp đôi miệng cá bình thường.
Khiến người ta không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn nôn mửa.
"Nhiều tiền như vậy chỉ có một đĩa đồ ăn?"
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Trương Vân gật gật đầu, không nói lời nào mà gắp một đũa miệng cá đưa tới bên miệng tôi.
“Đây mới là tinh hoa.”
Lại gần ngửi một cái, không còn mùi hôi tanh mà thay vào đó là một mùi thơm quen thuộc.
Là mùi thơm trên người Trương Vân và vị mỹ nữ kia.
"Trong một đêm trở lại tuổi thanh xuân, còn sợ đàn ông không về nhà sao?"
"Vì cuộc hôn nhân tan vỡ của cậu, tớ đã bỏ ra cả vốn liếng đấy!”
Nghe Trương Vân nói, lại nhìn miệng cá trong dĩa, nhớ tới khuôn mặt chán ghét của ông xã Trần Thành khi đối mặt với tôi.
Mạnh dạn gắp một đũa, đưa vào trong miệng.
5
Đêm đó, Trần Thành nói dối tăng ca mạc danh kỳ diệu trở về.
Tôi như thường lệ mặc đồ ngủ nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Hắn nói quên mang theo tài liệu, vội vã đến thư phòng tìm kiếm, lúc đi ngang qua phòng khách, bước chân dừng lại.
“Em đi thẩm mỹ à?”
Cổ họng hắn lăn lộn, chậm rãi tới gần.
Tôi cũng sắp quên ánh mắt thâm tình của hắn khi nhìn tôi trông như thế nào rồi.
“Bà xã!”
Tiếng gọi bà xã này đã lâu không nghe rồi.
"Công ty không bận à?”
Tôi thuận thế trèo lên cổ hắn, dịu dàng hỏi hắn.
“Bận rộn hơn nữa cũng phải ở bên em, chúng ta là vợ chồng mà.”
“Bà xã, em làm cho anh nhớ tới lúc chúng ta vừa gặp đã rung động.”
Trần Thành ôm eo tôi, nói lời ngon tiếng ngọt, nói cái gì cũng không ra khỏi nhà.
Lúc này, tôi cảm thấy miệng cá là thức ăn ngon nhất trên thế giới.
6
Trần Thành ở bên ngoài nuôi một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học.
Hắn thường xuyên dẫn cô ta ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Gần đây người bên cạnh hắn đổi thành tôi.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đều bất ngờ, nhưng mọi người rất ăn ý ngậm miệng không đề cập tới nữ sinh kia.
"Cậu phải cảm ơn tớ thật tốt chứ?"
Sáng sớm Trương Vân tranh công trong điện thoại, em trai nhỏ bên cạnh cô còn đang hôn chào buổi sáng.
Cuộc sống vợ chồng gần đây làm cho tôi cảm thấy như trở về đêm tân hôn.
Tất nhiên là tôi hài lòng rồi.
“Hôm nay cậu có đặt chỗ không? Tớ muốn ăn miệng cá.”
Mùi vị rất lạ nhưng lại gây nghiện.
Nhất là vào ban đêm triền miên, tình cảm đến nồng đậm, trong đầu hiện lên đều là miệng cá.
Phối hợp với lời tâm tình của Trần Thành bên tai.
Sẽ làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Cậu yên tâm, tớ đã sớm nói với chị Vương rồi.”
Trương Vân và tôi hẹn thời gian, liền hẹn hò với em trai chó con.
Cô hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ lão Mạc không đủ lãng mạn miệng ngọt.
"Trước kia anh ta ở bên ngoài nói tớ như thế nào?"
“Bây giờ giống như một khúc gỗ, không có một chút tình thú.”
“Hiện tại tớ cũng đánh giá anh ta như thế.”
Tôi nhìn thoáng qua Trần Thành còn đang ngủ say, gần đây phóng túng quá nhiều, sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
7
Chợ buổi chiều, người vẫn rất ít.
Khác với lần đầu tiên, khi đến đây lần nữa, tôi đã rất thản nhiên.
Chị Vương nói bất kỳ người phụ nữ cũng không từ chối miệng cá.
Lần thứ nhất sợ hãi, lần thứ hai mê muội.
Lần thứ ba hoàn toàn trầm luân.
Lúc chúng tôi đến, chị Vương đã chuẩn bị đồ ăn xong.
Lúc này miệng cá đã hoàn toàn không có mùi tanh, mùi thơm xông thẳng vào mũi, chỉ ngửi thôi trong đầu lập tức một tê dại.
Ngay khi tôi và Trương Vân ăn ngấu nghiến.
Bên ngoài quán truyền đến một tiếng kêu gọi nũng nịu: “Bà chủ có ở đây không? Cho một đĩa miệng cá.”
Giọng nói này rất giống giọng nói trong wechat của Trần Thành.
Theo tiếng nhìn lại, tôi thấy một cô gái khoảng 20 tuổi đứng ở ngoài tiệm nhìn vào trong.
Dáng người yểu điệu, làn da săn chắc, một đôi mắt hạnh sóng mắt lưu chuyển, trong mắt laf vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền, là loại số lượng có hạn.
“Sao không ăn?”
Trương Vân nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi dùng ánh mắt ý bảo cô xoay người nhìn cô gái đang nói chuyện với chị Vương:
“Đó là người phụ nữ Trần Thành nuôi ở bên ngoài, Hà Thiến Thiến.”
8
Hà Thiến Thiến không nhận ra tôi.
Bạn bè của Trần Thành ba ngày có thể gặp mặt hết, hơn nữa hắn không đăng ảnh chụp của tôi.
Trong điện thoại cũng không có ảnh chụp chung của chúng tôi.
Thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của tôi chính là hai chữ phối ngẫu trên hộ khẩu.
“Tiểu tam tới cửa rồi.”
Trương Vân lau miệng, mắng một câu thô tục, muốn đứng dậy đánh Hà Thiến Thiến.
Bị tôi ngăn lại.
“Cậu đoán xem, cô ta có biết Trần Thành có vợ hay không?”
Nhìn Hà Thiến Thiến non nớt ngây thơ, dáng vẻ thẹn thùng khi nói đến miệng cá với chị Vương, tôi bỗng nhiên tò mò.
Sau khi Hà Thiến Thiến ngồi bên cạnh chúng tôi.
Trương Vân thờ ơ đáp lời cô ta: “Em gái, em còn trẻ như vậy sao lại tới ăn thứ này.”
“Đàn ông đối xử không tốt với em sao!"
Hà Thiến Thiến hiển nhiên không nghĩ tới hai chị gái nói chuyện trắng trợn như vậy, mặt lập tức đỏ lên:
“À, em… Em cũng là nghe người khác nói nơi này tốt, mới tò mò tới.”
“Ai nha, thẹn thùng cái gì? Phụ nữ tới nơi này đều là người đáng thương đồng bệnh tương liên.”
“Chị là người từng trải, nói không chừng còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho em đấy!"
Trương Vân nghe thế, trực tiếp ngồi xuống.
Tôi gật gật đầu, cũng cùng đi qua.
9
Có qua có lại, Hà Thiến Thiến buông xuống đề phòng đối với chúng tôi:
“Gần đây công việc của bạn trai em luôn bận rộn, đã lâu rồi không về nhà.”
“Đối xử với em cũng lạnh nhạt.”
Hà Thiến Thiến bĩu môi, rất ấm ức.
Cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người lại đẹp, không nghĩ ra vì sao thoáng cái đã mất đi sức hấp dẫn.
Dù làm nũng đáng yêu lấy lòng như thế nào, thế nhưng phản ứng của đối phương đều rất bình thản.
Cho đến khi có người nói cho cô ta biết về cửa hàng cá này.
“Có phải anh ấy không thích em nữa?”
“Nhưng anh ấy từng nó thích ở cùng em nhất.”
Hà Thiến Thiến uể oải nói, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tôi và Trương Vân bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Hắn không phải không thích cô, chỉ là ở nhà ăn no nên ở bên ngoài ăn không vô mà thôi.
“Thứ này… thật sự có hiệu quả sao?”
Giống như lần đầu tiên của tôi, Hà Thiến Thiến cảm thấy miệng cá buồn nôn.
“Nếu em cảm thấy buồn nôn thì đừng ăn.”
Trương Vân biết miệng cá lợi hại, hơn nữa điều kiện của Hà Thiến Thiến có ưu thế hơn tôi.
Nếu cô ta ăn miệng cá.
Tôi không thể hấp dẫn Trần Thành nữa.
“Không có việc gì, em ăn vào sẽ không cảm thấy buồn nôn nữa.”
“Luyến tiếc đứa trẻ không bắt được sói, vì bạn trai em, ăn đi.”
Tôi cười cổ vũ cô ta, đối diện với biểu tình kinh ngạc của Trương Vân.
10
Kể từ đó cuộc sống của tôi trở lại như những ngày bình thường.
Chúng tôi và Hà Thiến Thiến kết bạn wechat.
Hà Thiến Thiến vui vẻ ở trong nhóm kinh hô hiệu quả thần kỳ của miệng cá.
[Mấy chị ơi, tình cảm của chúng em tăng lên rồi! Miệng cá này quả nhiên có hiệu quả!]
[Anh ấy nói, anh ấy hoàn toàn không thể rời xa em.]
Trương Vân gửi một câu chúc mừng, sau đó quay đầu gọi điện thoại cho tôi:
“Đó là chồng cậu đấy, bây giờ cậu còn cho người phụ nữ khác cơ hội!"
“Hắn ở chỗ Hà Thiến Thiến ăn no, sẽ không có chuyện của cậu nữa!”
Lúc này, di động lại rung lên.
Trần Thành gửi tin nhắn tới, nói hôm nay lại không về nhà.
Trong nhóm lại có tin nhắn wechat của Hà Thiến Thiến.
“Ngô Giai, cậu xem cô ta nói cái gì!”
Trương Vân thét chói tai.
Trong nhóm, biểu tình xấu hổ của Hà Thiến Thiến theo sau là hai câu:
[Các chị, anh ấy nói muốn kết hôn với em.]
[Em đã đồng ý.]
Tôi cười cười, lập tức gửi một câu chúc mừng.
Điều này lại khiến Trương Vân trong điện thoại rít gào.
"Trương Vân, cậu không cảm thấy mùi cá trên người lão Mạc càng ngày càng nồng sao?”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, im lặng hồi lâu:
“Thì ra cậu cũng phát hiện.”