-
Chương 4
Tôi dán chặt mắt vào đạo sĩ, vừa nhìn hắn vừa thận trọng ngồi xuống đất.
“Đạo trưởng, hôm nay tôi hơi mệt rồi, hay là nghỉ ngơi ở đây ngày mai hẵng xuất phát đi.”
Trên núi này nhiều ma quỷ như vậy, muốn biết hắn ta là người hay quỷ chỉ có một cách.
Đó là đợi đến sáng mai, khi mặt trời ló dạng, dù là yêu ma quỷ quái gì thì cũng đều phải hiện nguyên hình trước ánh mặt trời thôi.
“Ta tên Thanh Mặc, cô có thể gọi ta là Thanh Mặc.” Người đối diện chợt mở miệng, sau đó vén đạo bào ngồi xuống.
Cái tên này nghe hơi quen quen, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó nhưng tôi lại không nhớ ra.
Có điều chuyện này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tôi vẫn nên bày hết bùa của ông nội ra cái đã.
Bất kể có tác dụng hay không, cứ làm an lòng mình trước là được.
Tôi vừa nhìn chằm chằm Thanh Mặc, vừa mở vali lấy bùa của ông nội ra.
May mà tôi đã mang theo rất nhiều bùa.
Tôi kê một chồng bùa dưới mông, rồi lại xếp bùa thành một vòng xung quanh mình.
Sau đó mới phủi mông ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, bụng tôi đã réo ầm ĩ, lúc đến đây vì vali đựng toàn là đồ của ông nội nên tôi đã không mang theo thứ gì bỏ bụng, hôm nay tôi còn định bảo Tử Ngọc đánh nhanh thắng nhanh rồi quay về, chẳng ngờ lại gặp phải biến cố lớn như vậy.
Thanh Mặc ở đối diện thấy bụng tôi đang sôi lên thì bật cười, lấy từ trong chiếc túi phía sau lưng ra một viên Socola hiệu Guylian, là loại socola mà tôi rất thích.
“Đói rồi phải không?”
Tôi nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiên trì từ chối.
Dù sao bây giờ thân phận của người này vẫn chưa rõ ràng.
Thanh Mặc thấy tôi từ chối cũng không tức giận, chỉ là trong ánh mắt có chút thất vọng, cất socola đi.
Bản thân hắn cũng không ăn, tôi ngây người, có vấn đề! Thế là tôi bèn bảo: “Đạo trưởng, không đói ư?”
“Cô có thể gọi tên của ta, ta đã nói với cô rồi, ta tên Thanh Mặc!” Đạo sĩ không quan tâm đến câu hỏi của tôi mà lại cứ khăng khăng nhấn mạnh tên của hắn.
“Ừm, Thanh Mặc, sao anh không ăn?”
Hắn khẽ cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng sáng rực như thể rất hài lòng với cách gọi của tôi vậy.
“Thanh Mặc, sao anh không ăn?”
“Ta?” Mắt hắn đột nhiên xám xịt lại, sau đó khẽ thở dài nói: “Ta đã không cần phải ăn uống gì nữa.”
Vừa nghe câu này, lòng tôi chợt giống lên hồi chuông cảnh báo.
Ông nội từng nói, có những cao thủ tu hành đắc đạo quả thật rất ít ăn uống, thế nhưng ma quỷ cũng không cần phải ăn!
Tôi phải để mắt đến hắn, chờ cho tới khi trời sáng.
Vốn dĩ tôi định sẽ dán chặt mắt vào Thanh Mặc đến tận khi trời sáng.
Nhưng đến nửa đêm, không trụ được nữa liền ngủ thiếp đi mất.
Trong cơn mơ màng dường như tôi nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Đây là tiểu nương tử của ngươi à? Trông cũng có vài phần xinh xắn đấy.”
Không có ai đáp lời.
“Có điều, một ngàn năm, đáng sao? Chức Diêm Quân kế nhiệm này, không dễ làm đâu.”
“Ngươi có biết một ngàn năm là bao lâu không?” Giọng nói ấy dừng lại một chút, rồi lại tiếp: “Lâu đến mức cô ấy hoá thành đống xương trắng, đầu thai hết bao lần ngươi vẫn còn ở đây.”
Vẫn không có ai đáp lời.
“Thanh Mặc à….”
Thanh Mặc?
Tôi trở mình, muốn nghe rõ hơn chút nữa.
Nhưng, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó đầu của tôi được kê lên một thứ gì đó rất êm ái.
Bỗng nhiên ý thức của tôi như bị thứ vô hình nào đó kéo vào trong bóng tối, tôi gắng sức muốn tỉnh dậy, nhưng vô ích.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi đã nghe thấy mấy câu.
“Ngươi nên nhớ, thân thể mà ta ban cho ngươi không có cách nào giúp ngươi đưa cô ấy rời khỏi núi Bội Âm được, ngươi chỉ có thể mang cô ấy đến phố Sâm La để gặp ta. Có điều, ta cũng nghe nói rồi, ông nội ngươi đã mua chuộc chín chín tám mươi mốt ác linh trên đường, chuẩn bị đêm mai sẽ lấy mạng cô gái này! Ta sẽ không ngăn cản bất cứ ai. Đêm mai ta ở Sâm La đợi ngươi, nếu ngươi mang được cô ấy còn sống đến nơi đã hẹn, ta sẽ hoàn thành giao ước giữa chúng ta, đích thân mở lối. Nếu như không được, vậy ta cũng sẽ không bảo vệ cô ấy, lúc đó giao ước giữa chúng ta sẽ bị huỷ bỏ, thân thể ta ban cho ngươi cũng sẽ tiêu tán, ta cũng…” Giọng nói đó ngừng lại một lúc, có chút không nỡ, “Chỉ có thể nghỉ ngơi trễ một chút, tìm một người tiếp quản mới.”
“Được.” Cuối cùng người đối diện cũng lên tiếng, âm thanh vừa dịu dàng vừa kiên định.
Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi đã sớm bò ra khỏi vòng bùa chú của mình, hơn nữa còn đang nằm ở trên đùi của Thanh Mặc với một tư thế rất khó tả.
Nước dãi của tôi, vừa hay làm ướt ngay đúng phần vô cùng nhạy cảm trên đạo bào của hắn.
Tôi lập tức đứng dậy, ngượng đến muốn độn thổ.
“Chuyện này, tôi có thể giải thích…”
“Không sao, có lẽ do buổi tối đá quá lạnh.” Không ngờ Thanh Mặc lại cười, ánh mắt toát lên vẻ ranh mãnh hài hước.
Tôi nhìn khuôn mặt đó của hắn, bất giác nuốt nước bọt, ban ngày, gương mặt ấy trông lại càng đẹp hơn.
Ban ngày? Tôi bỗng kích động, bây giờ là ban ngày, hắn vẫn còn ở đây, có điều hắn đang che một chiếc ô.
Lúc này, tôi mới nhìn lên trên đỉnh đầu mình, tôi và Thanh Mặc đều đang ở dưới tán ô.
Tôi rụt cổ lại, chuẩn bị lùi ra.
Ông nội nói, những loài yêu ma đạo hạnh cực cao có thể di chuyển dưới tán ô vào ban ngày.
Mà hôm qua tôi cũng mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với Thanh Mặc, nhưng họ đã nói với nhau những gì, giờ đây ngay cả một chữ tôi cũng không nhớ nổi.
Dù sao giờ đây vẫn chưa thể xác minh được chính xác thân phận của hắn.
Thanh Mặc thấy tôi bước lùi ra khỏi ô, cũng thuận tay gập nó lại, nói: “Thấy cô ngủ ngon như vậy, sợ nắng chiếu vào khiến cô tỉnh giấc nên ta che ô cho cô.”
Tôi nhếch miệng cười, đột nhiên muốn hỏi Thanh Mặc một chút, môn phái của hắn có cho phép lấy vợ không?
Một đạo sĩ dịu dàng, tỉ mỉ như thế, quan trọng hơn cả lại còn đẹp trai nhường ấy, không thể lấy vợ thì thật là đáng tiếc.
Đang trong cơn mơ mộng, bỗng một tia nắng gắt len lỏi trên tán cây chiếu xuống, rọi thẳng lên người Thanh Mặc.
Người trước mặt tôi, chợt toả sáng như một vị thần.
Tôi sững người, nhớ ra cái tên này của hắn tôi đã từng nghe ở đâu rồi! Thế nhưng, lời đến miệng lại không cách nào thốt ra được.
Tôi thật sự đã từng nghe thấy cái tên này từ rất nhiều năm trước đây.
“Có phải tối qua cô tưởng tôi là ma không?” Thanh Mặc chợt hỏi.
Tôi vừa nghe xong thì ngây người, lời chưa doạ người, chết chưa yên (语不惊人死不休) đây mà.
(*语不惊人死不休, câu này nằm trong bài thơ Giang thượng trị thuỷ như hải thế liêu đoản thuật của Đỗ Phủ, Hán Việt là Ngữ Bất Kinh Nhân Tử Bất Hưu, nghĩa là lời nói mà không làm người khác kinh sợ thì đến chết cũng không yên được.)
“À…..” Tôi cười gượng, vội phủ nhận: “Không có, không có.”
Bây giờ đã xác định được Thanh Mặc là người thật, là đạo sĩ thật, tôi phải ôm chặt lấy người này cầu xin hắn ta đưa tôi xuống núi, tuyệt đối không thể đắc tội được.
Nào ngờ, Thanh Mặc lại thở dài nói: “Ta là ma, cũng sẽ không hại em.”
“Đúng đúng đúng, đạo sĩ có chết cũng sẽ không hại người.” Tôi lập tức phụ hoạ.
Thanh Mặc sững người, có chút bất lực cũng giống như bị cười nhạo.
Sau đó, hắn lại nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không hại cô.”
Tôi không biết đáp lại thế nào.
Kế đến, Thanh Mặc đưa mắt nhìn xa xăm, sự quạnh quẽ lập tức khiến ánh mắt ấy trở nên lạnh thấu xương.
“Trước khi xuống núi, ta vẫn muốn đưa cô đến một nơi, tiện đường không?”
“Hả? Đi đâu?”
“Phố Sâm La.”
Lời chưa doạ người, chết chưa yên lần hai.
“Tiện đường, tiện đường!” Tôi lập tức mở miệng nói, tôi khá là tiện đường đó chứ.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng bản thân đã không còn cơ hội lấy được tiền nữa, suy cho cùng không biết được trên núi này còn ác linh nào muốn đuổi giết tôi nữa không, xuống núi trước, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ có một đạo sĩ có thể giết được ác linh muốn đưa tôi đến phố Sâm La, đương nhiên là tôi tiện đường rồi.
Có điều, tiếp sau đó, Thanh Mặc không trực tiếp đưa tôi đến phố Sâm La mà cứ dẫn tôi đi quanh ngọn núi suốt cả buổi.
Loanh quanh cả nửa ngày, tôi mới phát hiện núi Bội Âm này quả thật là nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, những con đường này giống như bị ma quỷ che lối vậy, không có người dẫn thì sẽ không ra khỏi được.
Lúc đi qua những con đường trên núi, Thanh Mặc vẫn luôn dặn dò tôi, chỗ nào cần phải ghi nhớ thì phải nhớ cho thật kĩ. Đêm mai, nếu như hắn không thể đưa tôi xuống núi, tôi cứ một mình đi theo những chỗ này xuống núi, sẽ được an toàn.
Tôi vừa nghe vừa quay đầu nhìn, nhưng những lời này sao lại giống lời ông nội từng nói hôm đưa tôi đến trường vậy nhỉ? Tôi vội nắm lấy tay Thanh Mặc: “Mặc….à thì, hay là không đến phố Sâm La nữa, tôi không đi cũng được.”
Thanh Mặc thấy tôi nắm tay hắn, hai mắt chợt sáng lên, sau đó lại trở nên trầm mặc, ánh sao mờ dần, màn đêm buông xuống trải dài vô tận.
Hắn nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ lại mang theo nét dịu dàng: “Nhưng ta thì không được! Ta cũng muốn đưa cô xuống núi, nhưng lỡ như…..cô phải một mình quay về nhà rồi.”
Tay tôi càng siết chặt hơn, tôi muốn níu lấy thứ gì đó, nhưng lại không giữ được gì cả.
Rất nhanh, lại đến tối.
Mặt trời vừa lặn, cả núi Bội Âm tức khắc như biến thành một thế giới khác.
Cỏ cây quỷ dị, gió lạnh xào xạc.
Mặt trời vừa lặn xuống núi, Thanh Mặc cũng thôi không đưa tôi đi loanh quanh nữa, hắn dẫn tôi đến sau một gốc cây lớn, như thể đang chờ đợi gì đó.
Tôi cũng vui vẻ nhận lấy socola của hắn đưa, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Thanh Mặc.
Nói thật, gương mặt đẹp trai đến nhường này, lại còn dịu dàng tỉ mỉ, không biết môn phái của hắn có thể lấy vợ không, nếu như có, tôi cũng hơi động lòng rồi.
Tôi ở bên này còn đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng bất thình lình bị Thanh Mặc đẩy vào trong bụi cỏ.
Tôi đang ăn socola miệng lại ngoạm thêm vài cọng cỏ.
“Suỵt!”
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện cánh rừng trước mặt chúng tôi xuất hiện rất nhiều lửa ma trơi.
Mỗi một ngọn lửa ma trơi đều đại diện cho một con quỷ, trên những con đường nhỏ mà Thanh Mặc đã dẫn tôi tránh đi vào lúc ban ngày, những con quỷ đang xếp thành từng hàng ngay ngắn, cùng đi về một hướng.
Hướng mà bọn chúng đang đi tới chính là thượng nguồn nơi thung lũng khô cạn mà trước đó Tử Ngọc từng muốn giết tôi, ban ngày Thanh Mặc cũng dẫn tôi đến đó, ở đó có một dòng sông đã khô cạn nhưng vừa nãy tôi lại mơ hồ nghe thấy có tiếng nước.
Thanh Mặc chỉ vào hàng quỷ ở gần chúng tôi nhất, không mở miệng nhưng bên tai tôi lại nghe thấy có tiếng nói: “Bọn họ đều đang vào phố Sâm La, đợi một lát chúng ta theo sau họ, lẻn vào trong.”
Tôi nhìn hàng quỷ đó, rõ ràng là không giống với những con quỷ khác.
Những con quỷ khác đều có lửa ma trơi trên vai nhưng hàng quỷ này chẳng những không có lửa trên vai, mà tay chúng còn đang cầm một ngọn đèn lồng nữa.
Đèn lồng của bọn chúng đều vẽ mặt người bên trên, những gương mặt người đó lắc lư, dập dìu theo hàng quỷ, thoạt nhìn rất giống với những cái đầu người đang lơ lửng trong không trung.
Lòng tôi chợt run rẩy, tôi nhớ ông nội từng nói, trên thế gian có một loại gọi là “quỷ dẫn đường”, dưới cõi âm bọn họ cũng được xem như là có chút địa vị.
Quỷ dẫn đường thường là những ác linh có xuất thân vô cùng ghê gớm, trên người gánh vác không dưới mười mạng quỷ. Âm giới không có cách nào đối phó với chúng cho nên mới nghĩ đến cách mà Phật tổ từng dùng để thu phục Tôn Ngộ Không, đó là ban cho chúng chức vị nhỏ, để chúng về làm việc dưới trướng của mình.
Công việc của bọn chúng là dẫn đường cho những hồn ma mới đến, thế nhưng bình thường quỷ dẫn đường cũng rất thích ăn linh hồn, vậy nên có lúc sẽ ăn mất một, hai hồn ma trên đường. Kẻ nào bị chúng ăn mất thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, bởi vì những người dưới âm giới đều sẽ mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này.
Quỷ dẫn đường là ác linh trong số những ác linh.
Ông nội nói, dấu hiệu nhận biết quỷ dẫn đường chính là đèn lồng đầu người.
Tôi không biết tại sao giữa muôn ngàn lựa chọn Thanh Mặc lại chọn đám quỷ này?
Tôi đang định mở miệng hỏi thì bỗng một tên quỷ trong hàng quỷ dẫn đường chợt nhìn sang phía chúng tôi.
Tôi giật mình sợ hãi, suýt chút thì hét lên may mà có Thanh Mặc kéo lại, nhưng nó đã phát hiện ra chúng tôi rồi.
Tên quỷ dẫn đường kia bật cười khúc khích, thoắt cái đã bay đến trước mặt chúng tôi.
Nó nhìn Thanh Mặc dò xét, như thể đang cân nhắc xem có nên động tới người này hay không, nhưng giây tiếp theo khi nhìn qua tôi nó đột nhiên trở nên phấn khích một cách kỳ lạ.
Kế đến nó thè cái đầu lưỡi dài ra, muốn liếm tôi.
Thanh Mặc rút ra một thanh kiếm gỗ, ánh mắt lạnh như băng.
Quỷ dẫn đường vừa thấy kiếm gỗ trong tay Thanh Mặc liền rụt lưỡi lại ngay, nó cười lớn mấy tiếng rồi lại hú lên.
Cả người tôi lập tức căng cứng, đến thở mạnh cũng không dám. Hình như nó đang thông báo cho những tên quỷ khác.
Quả nhiên chỉ một lát sau, đủ loại yêu ma từ bốn phía đều đồng loạt tiến về phía chúng tôi.
“Là cô ta!”
“Chính là cô ta!”
“Là cô gái này rồi!”
“Chính là cô ta rồi!”
“Là cô ta, là cô ta!”
Vô số những âm thanh huyên náo thi nhau vọng lại, tôi chỉ nghe rõ được một chuyện, đó chính là bọn họ đều nhắm vào tôi mà tới.
Vốn dĩ trước giờ tôi không có thù oán gì với ma quỷ, vậy thì lý do chỉ có một.
Xem ra, nhà họ Vương vì muốn lấy mạng của tôi thật sự không tiếc bỏ ra số tiền lớn để thuê nhiều ma quỷ như vậy.
Tôi đẩy Thanh Mặc ra: “Anh chạy trước đi, bọn họ chỉ nhắm tới tôi thôi!”
Nhưng Thanh Mặc lại dùng tay còn lại nắm chặt lấy tôi, ánh mắt vừa dịu dàng lại bình tĩnh: “Cũng là nhắm tới ta.”
Sau đó hắn tựa lưng vào tôi, giơ kiếm lên trong tư thế sẵn sàng chiến đấu: “Mấy năm nay đi theo ông nội đã học được gì rồi?”
“Hả? Có học được gì đâu!”
“Vậy có nhận biết được bùa chú không?”
“Biết.”
“Vậy, ta niệm chú, cô ném bùa giúp ta, nhớ ném chính xác một chút.”
Dù lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, lòng cũng hoảng loạn bất ổn, nhưng tôi vẫn cương quyết gật đầu.