-
Chương 3
Theo tuyến đường mà Tử Ngọc vạch ra, trước tiên tôi phải ngồi xe buýt hai ngày, sau lại ngồi tàu hoả nửa ngày, rồi lại lên xe buýt nhỏ đi thêm nửa ngày nữa.
Nhưng chẳng ngờ tôi vừa leo lên xe buýt điện thoại đã bắt đầu đổ chuông, sau đó những tên cho vay nặng lại cứ liên tiếp gọi đến.
“Cô gái nhỏ, muốn chạy à, nói cho cô biết, trường học, ký túc xá của cô ở đâu bố cô đều nói cho bọn ta biết cả rồi, bọn ta còn có thể định vị điện thoại của cô, cô có thể chạy đi đâu?”
“Tôi không có chạy, các người cho tôi mười lăm ngày, chẳng phải bây giờ vẫn còn bảy ngày sao? Bảy ngày nữa tôi sẽ trả tiền cho ông.”
Tôi giận dữ tắt máy, khoá luôn điện thoại.
Lấy được tiền về, tôi sẽ ném tiền vào mặt ông ta.
Ban ngày, Tử Ngọc trốn trong cái vali lớn của tôi, đêm xuống có lúc anh ta sẽ ngồi uống trà, có lúc thì trò chuyện cùng tôi.
Nhưng càng nói chuyện tôi lại càng nhận ra có nhiều lúc Tử Ngọc không giống ông nội tôi.
Tử Ngọc nói anh ta từng ở trên núi học đạo, ông nội tôi thì không.
Có điều, bây giờ cho dù Tử Ngọc có phải là ông nội hay không, chuyến đi này tôi cũng không thể quay đầu được nữa.
Ngày thứ ba, sau khi ngồi xe buýt nhỏ được 5, 6 tiếng, tôi cũng đã đến được núi Bội Âm mà Tử Ngọc nói.
Quả nhiên trên núi âm khí rất nặng, mặt trời vừa lặn xuống đã không còn bóng dáng ai ở đó.
Tôi ngồi đến trạm cuối, vừa xuống xe, thấy tôi đi về hướng núi nhân viên ở trạm còn gọi với theo, nói rằng buổi tối trên núi tà ma quỷ dị vô cùng, bảo tôi đừng lên đó.
Tôi lấy la bàn của ông nội ra, giả vờ như mình là một người xuất thân từ gia đình có gốc gác, tôi nói với cô ấy là tôi lên núi tìm đồ.
Thế là cô ấy bèn nhìn tôi với ánh mắt sùng bái, như thể tôi là truyền nhân của môn phái thần bí nào đó, muốn kéo tôi lại để hỏi han.
Tôi vội thu la bàn, chăm chú đi vào trong núi.
Tôi nào có gia cảnh gốc gác gì, tôi chỉ đang mang theo một con quỷ bên mình mà thôi.
Tôi đi về phía ngọn núi, lúc này mặt trời cũng đã khuất bóng.
Tử Ngọc ra ngoài được rồi.
Núi Bội Âm quả là danh bất hư truyền, trên con đường đi đến ngã ba âm dương có rất nhiều ma quỷ, một số hồn ma treo cổ sẽ bất ngờ xuất hiện trên một nhánh cây nào đó để hù doạ bạn, cũng có một số hồn ma giả thành người đột nhiên hiện ra tìm bạn hỏi đường.
Tôi kéo lê vali đi về phía trước, tưởng chừng như hồn đang muốn lìa khỏi thân xác luôn vậy.
May mà cả đường đi đều có Tử Ngọc bên cạnh, quỷ khí trên người anh ta rất nặng, còn là một ác linh, những hồn ma kia đều không dám tiến đến gần.
Cuối cùng cũng đến được thượng nguồn của một thung lũng khô cạn, phía trước không có làng, sau lưng không có quỷ.
Tử Ngọc bỗng dừng lại, nói là đến nơi rồi.
Tôi nhìn chỗ này thấy mặc dù rất âm u, nhưng trông cũng không có vẻ gì giống với đường phố, ông nội cũng từng nói, đường phố của ma quỷ ngoại trừ những thứ trên đường khác với dương gian ra thì dáng vẻ của nó vẫn giống với đường phố chỗ chúng ta, có một lần ông nội đã vô tình lạc vào trong đường ma.
Có lẽ phố Sâm La là một con đường ma, thế nhưng nơi này thật sự không giống đường phố chút nào cả.
“Đây là….phố Sâm La?”
“Không phải, nhưng đã đến nơi cô muốn đến rồi.”
Lúc nói câu này, giọng của Tử Ngọc bỗng thay đổi, kế đến tôi nhìn thấy lớp da trên mặt anh ta nứt ra.
Từ lớp da đó bỗng xuất hiện một con quỷ khác!
Tôi sợ hãi nhìn Tử Ngọc đã biến đổi: “Anh….anh….anh…anh….”
“Muốn ăn cô, mang theo lớp da này không tiện lắm.” Tử Ngọc tháo lớp da mặt xuống, gân cốt giãn ra, nhàn nhạt nói.
“Ăn tôi? Chúng…chúng ta có khế ước, ăn tôi anh sẽ bị trời trừng phạt!” Tôi vội lấy khế ước ra, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn, Tử Ngọc chẳng những không phải ông nội tôi, mà còn là một con ác linh trông vô cùng ghê gớm. Tôi cũng không biết khế ước này có tác dụng với anh ta không nữa.
“Khế ước? Nhóc con, nhìn kỹ lại khế ước của cô đi, xem trên đó viết gì.”
Tử Ngọc thong thả nhìn tôi, như thể đang nhìn một con thú săn không còn đường trốn thoát vậy.
Tôi nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Nhưng cho dù nhanh nhạy thế nào dưới tình huống hiện giờ tôi cũng xác định là không ổn rồi. Trên núi có rất nhiều ma quỷ, rời khỏi Tử Ngọc, khả năng tôi có thể chạy thoát được ra ngoài gần như bằng không.
Hơn nữa, trên núi Bội Âm lại còn là nơi giao nhau giữa hai giới âm dương.
Trước đây ông nội từng nói, ngã ba âm dương thuộc về vùng xám nơi giao nhau giữa hai giới âm và dương, ở nơi này, hai bên đều ngầm thoả thuận sẽ không quản việc của nhau, nếu như tôi bị ma quỷ ăn thịt ở chỗ này, có lẽ chúng cũng sẽ không bị trừng phạt, mặc dù tôi cũng có thể biến thành quỷ để báo thù, nhưng tôi không muốn thành quỷ.
Tôi run rẩy mở khế ước ra, phù văn màu vàng trên tờ khế ước trong tay tôi rơi ra, chỉ còn lại một hàng chữ bằng máu.
Đây vẫn là khế ước, chỉ có điều hai bên ký khế ước đã thay đổi.
Dòng chữ đỏ viết trên khế ước ghi là tôi tình nguyện trở thành nô lệ của Tử Ngọc, cho dù tôi có chết, biến thành ma vẫn sẽ là nô lệ của anh ta, bị anh ta ăn thịt hay bị giết cũng không thành vấn đề.
Hay cho một tờ khế ước thâm độc.
Tử Ngọc không dùng thuật che mắt lên tướng mạo của anh ta mà lại dùng nó lên tờ khế ước của tôi, lúc giật lấy khế ước ký tên lên, anh ta đã giở trò vào đó.
Tôi gắng hết sức muốn xé nát khế ước, nhưng nó bỗng nhiên lại bay khỏi tay tôi, rơi vào trong tay của Tử Ngọc.
“Nhóc con, cô muốn tự mình bước qua đây hay là muốn ta bước tới đó ăn cô?”
“Đợi đợi đợi đợi đã!” Tôi liên tiếp bước lùi nhiều bước, mặc dù những bước lùi này chẳng ảnh hưởng gì tới Tử Ngọc, nhưng, tôi có thể kéo dài chút thời gian.
Nếu Tử Ngọc đã không phải là ông nội tôi, vậy bất kể ông nội còn là người hay ma, chung quy vẫn còn, ông nhất định sẽ không bỏ mặc tôi không lo.
“Việc này….” Tôi ho khan một tiếng, “Chúng ta cùng nhau đi qua rất nhiều con đường như vậy, cũng xem như là có chút tình nghĩa, dù sao tôi cũng chạy không thoát, vậy ít nhất anh cũng để cho tôi chết được rõ ràng với chứ, anh là ai? Tại sao lại muốn hãm hại tôi?”
Tử Ngọc cười, đem tờ khế ước đặt sang bên cạnh, dường như đang nhìn thấu qua người tôi.
“Nhóc con, tôi biết, cô muốn kéo dài thời gian. Nhưng mà làm vậy cũng vô ích, ông nội cô mãi mãi cũng không đến cứu cô đâu!” Nói xong, tay của Tử Ngọc dần lộ ra những móng vuốt sắc nhọn.
“Anh biết ông nội tôi?” Tim tôi chợt thắt lại, theo lời anh ta nói, ông nội tôi dường như không được ổn lắm.
“Đương nhiên, không chỉ quen mà còn rất thân. Trước khi bị đuổi xuống núi, ông nội cô chính là sư huynh đệ đồng môn của ta. Thế nhưng, hắn quá tham lam nên đã bị trục xuất, ta cũng….” Tử Ngọc nhìn móng vuốt của chính mình, có chút thất thần, “Quá tham lam, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.” Nói xong, anh ta nhìn tôi.
“Nhóc con, thật ra ta cũng khá thích cô, có điều chuyện đó cũng không gây trở ngại đến việc ta ăn cô.” Tử Ngọc lại bật cười.
“Rốt cuộc anh đã làm gì ông nội tôi?” Bây giờ tôi chỉ quan tâm ông nội thế nào rồi.
“Ăn rồi, hắn đang ở đây.”
Tử Ngọc lãnh đạm nói, chỉ tay vào trong bụng mình.
Tôi ngã khuỵu xuống đất, sau đó mắt tôi mở to hết cỡ nhặt lấy thanh kiếm gỗ trong vali muốn đâm tới.
Anh ta đã ăn ông nội tôi!
Nhưng Tử Ngọc chỉ nhẹ nhàng dùng một ngón tay đẩy tôi ngã lên trên một tảng đá.
“Nhóc con, cô cũng đừng quá đau buồn, hắn không đáng quý trọng như cô đã nghĩ đâu.”
Sau đó, anh ta duỗi móng vuốt ra, ấn giữ cho tôi không cựa quật, rồi lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, ánh mắt vừa tiếc nuối vừa thương hại.
“Nhóc con, có lẽ cô không biết số tiền năm triệu trên tấm dải lụa kia từ đâu mà có được nhỉ? Năm triệu đó, là số tiền ông nội cô bán cô đấy. Hắn giống như tôi vậy, không có nhân tính, còn rất tham tiền.”
Tôi lập tức sững người, quên cả vùng vẫy.
Chắc chắn Tử Ngọc không biết chuyện tôi có dải lụa. Trên khế ước và thư tuyển của tôi đều chỉ viết rằng hộ tống tôi đến ngân hàng âm dương, xong việc sẽ trả tiền.
Thế nhưng, hiện giờ anh ta không chỉ biết chuyện dải lụa, còn biết trên đó có năm triệu, điều này ngay cả tôi cũng không biết.
Hơn nữa anh ta còn nói, tôi bị ông nội đem bán.
“Không thể nào, không thể nào có chuyện ông nội bán tôi được.”
“Không thể nào? Sao lại không thể nào? Nhóc con, cô biết cô là ai không? Cô không phải là cháu gái của ông nội cô, cô chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ được hắn nhặt về mà thôi.”
Tử Ngọc lại dội một quả bom nữa về phía tôi.
“Vốn dĩ ta cũng không định nói những chuyện này, tránh cô đau lòng. Nhưng nếu cô đã muốn chết một cách rõ ràng, vậy thì ta sẽ nói cho cô biết.”
“Năm đó nhà họ Vương thông báo rầm rộ ra bên ngoài nói là muốn tìm một cô dâu có bát tự Thái Âm, đương nhiên bọn ta biết họ tìm cô dâu có bát tự Thái Âm để làm gì. Nhà họ Vương là danh gia vọng tộc hàng mấy trăm năm, nhưng ai sẽ đem đứa cháu gái có bát tự Thái Âm đến đó làm dâu chứ? Cô thì khác, bát tự của cô vừa hay là Thái Âm, lại là trẻ mồ côi được nhặt về, không có gì đáng tiếc, đương nhiên là phải bán ngay rồi.”
“Cô dâu có bát tự Thái Âm rốt cuộc nghĩa là gì?”
“Thế mạng, sau khi cô chết sẽ thế mạng cho đứa con trai cưng của nhà đó. Âm thọ ở dưới này của cô sẽ chuyển thành dương thọ của hắn ta. Cô chết một năm, hắn sống một năm. Cô nghĩ, ngân hàng âm dương dùng để làm gì? Ngân hàng âm dương còn được gọi là “Ngân hàng thiên địa”, ở đó trừ việc có thể đổi tài sản âm dương còn có thể chuyển đổi âm thọ và dương thọ. Tuổi thọ của người và ma cũng có thể hoán đổi thông qua nơi này.”
“Vậy tên con trai cưng đó là ai? Rốt cuộc tôi đang thế mạng cho ai?”
“Nhóc con, cô đã không cần thế mạng cho ai nữa rồi. Sau năm mười lăm tuổi cô vẫn còn sống thì không phải thế mạng cho ai nữa.” Tử Ngọc đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng xen lẫn thương hại.
“Bọn họ đều nói mệnh của cô không tốt, nhưng thật ra, mệnh cô tốt vô cùng, ông trời đối với cô rất tốt. Mặc dù năm đó ông nội cô rất bạc tình với cô, nhưng mấy năm nay cô có thể sống sót cũng nhờ một phần công lao của hắn. Thật ra ta….” Tử Ngọc dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng thích cô, trên đường đi, lúc cô xem ta như ông nội cô là lúc ta cảm thấy vui vẻ nhất, nhưng ta không có cái phúc đó, cũng không còn đường lui nữa! Nhóc con, ta không hề muốn giết cô, nhưng có người trả tiền, muốn mua mạng của cô!”
Nói rồi, Tử Ngọc liền lao tới.
“Đợi đã! Chẳng phải anh nói muốn tôi làm một hồn ma rõ ràng ư? Anh là ai? Kẻ bỏ tiền thuê anh giết tôi là ai?” Ánh mắt tôi tràn ngập nỗi sợ hãi, giãy giụa vùng vẫy.
Nhưng, không có âm thanh nào đáp lại.
Tôi ngẩn ra vài giây, vẫn không có một chút âm thanh nào.
Tôi liền mở mắt ra.
Tử Ngọc đã biến mất, trước mặt tôi lúc này chỉ có một đạo sĩ trẻ đẹp đang khoác đạo bào màu vàng rực.
Tôi sững người tại chỗ, đạo sĩ? Hắn thu phục Tử Ngọc rồi?
Nhưng sao vừa nãy không có một chút tiếng động nào?
Lúc tôi còn đang ngờ vực, đạo sĩ đã vội lên tiếng: “Đừng sợ, vừa nãy ở đây có một con ác linh đã bị ta thu phục rồi.”
“Thu phục rồi?”
Đạo sĩ mỉm cười gật đầu với tôi, trong bóng tối nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng tôi bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vừa nãy rõ ràng tôi chỉ mới nhắm mắt có vài giây, loại ác linh ghê gớm như Tử Ngọc có thể bị thu phục chỉ trong vài giây ư?
Nhưng vừa nãy Tử Ngọc muốn giết tôi, anh ta kiên quyết như vậy có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi hít vào một hơi, chầm chậm bước lùi về sau.
Núi Bội Âm này toàn là ác linh, bọn chúng rất xảo trá, ma quỷ còn bị ma quỷ che mắt mà.
Lúc Tử Ngọc gặp tôi, anh ta đã khoác lên mình một lớp da đẹp đẽ.
Tên đạo sĩ này còn có vẻ ngoài đẹp hơn Tử Ngọc nữa.
Hơn nữa, hắn ta còn vô duyên vô cớ không biết từ đâu xuất hiện.
Hiện giờ chỉ có hai khả năng, hắn ta thật sự là đạo sĩ, thật sự đã thu phục được Tử Ngọc; nhưng còn có một khả năng, hắn lại là một tên ác linh lợi hại hơn nữa, cho nên hắn vừa đến Tử Ngọc đã chạy mất.
Đạo sĩ thấy tôi lùi về sau, vội nói: “Không cần sợ, ta không phải ma quỷ.”
Hình như hắn còn biết được tôi đang nghĩ gì trong lòng, có thể đọc được suy nghĩ ư?
Tôi dừng lại: “Đạo trưởng, đa tạ ngài.”
Đạo sĩ cười cười: “Tối thế này, thiện nhân như cô một mình ở đây làm gì vậy?”
Thiện nhân là cách xưng hô của đạo sĩ với người bình thường.
Tôi? Tìm tên quỷ vừa nãy bị ngài tiêu diệt để đi lấy tiền.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Bởi vì trước đây ông nội từng nói với tôi, có lúc ông cũng trò chuyện với đạo sĩ, nhưng trong mắt những đạo sĩ xuất thân danh môn chính phái, những người như ông nội đều bị xem là hạng tầm thường.
Cho nên tôi không cách nào nói với đạo sĩ trước mặt tôi đã thuê một con quỷ đi lấy tiền người âm để lại cho mình.
“Tôi….tôi đi thăm bà con, đi thăm bà con sau đó thì bị lạc đường.”
Tôi thuận miệng bịa ra một lý do.
“À.” Đạo sĩ gật đầu à một tiếng, nghe có vẻ như là đã tin nhưng vẻ mặt lại rõ ràng là không tin, vẻ mặt đó của hắn còn mang theo chút ý trêu chọc, “Vậy, cần ta đưa cô xuống núi không?”
Tôi muốn! Nhưng không phải bây giờ.
Tử Ngọc nói có người dùng tiền mua mạng của tôi, đời này của tôi cũng chưa từng kết thù với ai, à có một người, là Ngưu Phúc Sinh! Nhưng tuyệt đối không phải là anh ta, vậy còn lại, tôi chỉ nghĩ đến một khả năng, đó là người nhà họ Vương muốn tôi thế mạng kia.
Tử Ngọc nói tôi vốn phải chết năm mười lăm tuổi rồi, thế mạng cho nhà họ Vương, nhưng năm ấy tôi lại không chết, tôi không chết, nhà họ không có người thế mạng cho nên vẫn muốn tôi phải chết.
Nếu không ai lại vô duyên vô cớ muốn giết tôi.
Ông nội tôi, bố tôi, có lẽ cũng đã bị nhà họ Vương tìm thấy.
Ông nội phát hiện ra họ muốn giết tôi, nên mới không cho tôi về nhà.
Tôi sụt sùi, lòng đầy chua xót.
Cũng chẳng biết lần này nhà họ Vương chỉ thuê một mình Tử Ngọc đến giết tôi, hay là đã treo giải thưởng ở giữa chúng quỷ rồi.
Nếu là treo thưởng, vậy ngoại trừ Tử Ngọc ra nhất định còn có kẻ khác muốn dựa vào bản lĩnh của mình để nhận thưởng.
Người trước mặt tôi cũng có khả năng là vì tiền thưởng mà đến, chỉ là hắn đang mang một lớp mặt nạ đẹp hơn mà thôi.