-
Chương 1
1.
Tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn, có cha mẹ yêu thương mình, có chị dâu yêu chiều mình.
Người một nhà hòa thuận ấm êm, đồng thời cũng đủ ăn đủ mặc.
Trong khi những người khác ở trong thôn ăn không đủ no, chị dâu cũng chưa bao giờ để tôi thiếu ăn thiếu mặc cả.
Mỗi bữa ăn thịt không nói, còn có quần áo mới xinh đẹp để mặc.
Thế nhưng ngày nào tên đi.ên ở đầu thôn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng tôi rõ ràng là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn, không có đứa trẻ nhà nào là không ngưỡng mộ tôi cả!
Hôm nay, tôi thật sự không nén được lòng hiếu kì mà đi lên đưa cho ông ấy một viên kẹo.
Hành động này đã khiến ông ấy giật nảy mình, hất văng viên kẹo trong tay tôi.
Tôi cũng bị hành động bất ngờ của ông ấy dọa sợ sững sờ ngay tại chỗ, trong thời gian đó tôi bối rối không biết làm gì.
Thấy tôi vô tội, đồng thời còn bị ông ấy dọa sợ đứng đờ ngay tại chỗ, lúc này ông ấy mới lặng lẽ thở dài, hỏi:
"Quần áo trên người cháu ở đâu vậy?”
Tôi vốn dĩ đã sợ ông ấy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nổi thành lời.
Tôi lắp ba lắp bắp trả lời: “Chị, chị dâu cháu cho cháu.”
Hôm qua, chị dâu đã ra ngoài một chuyến, khi quay về thì mang theo bộ đồ mới này.
Chiếc váy tơ lụa màu hồng nhạt, nhìn rất đẹp.
Hôm nay khi tôi đi học, các bạn nữ đều hâm mộ tôi muốn chết.
Nghe thấy lời tôi nói, ông ấy thả tôi ra ngay lập tức, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau núi, miệng lẩm bẩm nói: "Không phải chứ, còn chưa đến ngày, sao có thể…”
Tôi ngay lập tức kéo dài khoảng cách với ông ấy, xoa cổ tay, chỉ lo lại bị ông ấy túm lấy lần nữa.
Tên đi.ên rời tầm nhìn, biểu cảm nhìn trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Ông ấy nói: "Nhóc con, cháu muốn sống không? Nếu như muốn sống thì trở về gi.ết chị dâu cháu đi!”
Tôi có hơi tức giận.
Tôi có lòng tốt cho ông ấy kẹo, vậy mà người kia mở lời lại là muốn tôi gi.ết chị dâu tôi?
Thấy tôi rõ ràng không coi lời ông ấy nói ra gì, ông ấy sốt ruột, đầu lông mày cũng xoắn lại với nhau.
"Chị dâu cháu hiện giờ không phải là người! Cô ta là…”
Tôi ngay lập tức cắt ngang ông ấy: "Sao con người ông lại như thế chứ! Nhà chúng tôi cũng đâu đắc tội ông, vậy mà ông lại mắng chị dâu tôi như thế?”
Tên đi.ên xua tay: “Ta không có ý này.”
Ông ấy chỉ viên kẹo bị hất văng xuống đất, thế nhưng nào còn có bóng dáng viên kẹo.
2.
Chỉ có một chiếc răng vàng trộn lẫn với bùn đất…
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy là do bản thân mình hoa mắt, cũng có lẽ là do viên kẹo tan chảy.
Ông ấy lại chỉ vào quần áo của tôi, nói: “Bộ quần áo này của cháu là dùng tơ lụa thượng đẳng làm ra, ở chỗ chúng ta nào có chất vải như thế này? Đây rõ ràng là vật chôn cùng do chị dâu cháu lấy ra từ trong m.ộ!”
Lời này của ông ấy không hề giả.
Huyện này của chúng tôi là một địa phương nghèo nổi tiếng khắp cả nước.
Thế nhưng chỉ dựa vào cái này mà nói chị dâu tôi là quỷ thì cũng quá vớ vẩn nhỉ?
Lúc này tên đi.ên lại nói với tôi.
Sau khi về nhà lấy một nửa nước mưa chưa dính đất, và một nửa nước giếng không được ánh nắng chiếu đến.
Trộn lẫn hai thứ này lại, sẽ được nước âm dương.
Bôi nước âm dương lên mắt, là cách đơn giản nhất để gặp quỷ.
Tên đi.ên nhìn sắc trời, ngữ khí rất lo lắng: "Sau khi cháu trở về nhà, lập tức cởi quần áo ra, sau đó ném vào trong sông, để nó trôi theo dòng nước.”
"Còn nữa, khi buổi tối đi ngủ, cháu nhất định phải để mũi giày một hướng vào trong một hướng ra ngoài, đặt ngay ngắn ở bên giường, có như vậy thì nó sẽ không tìm được cháu.”
"Nhớ kĩ lời ta nói!”
Tên đi.ên vội vàng hoảng loạn chạy đi, giọng nói cũng biến mất ở trong gió.
Sau khi về nhà, tôi thấy chị dâu đang nấu cơm.
Món thịt kho thơm ngon khiến tôi nuốt nước bọt không ngừng.
Chị dâu cười với tôi: “Còn có một món nữa, sắp xong rồi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Chị dâu tốt như vậy, làm sao có thể là người do ma biến thành cơ chứ?
Tôi dè bỉu khinh thường với những lời của tên đi.ên.
Tôi ngồi ở trước bàn ăn cơm, chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn của chị dâu.
Tên đi.ên chính là tên đi.ên, còn nói cái gì mà nước âm dương gì đó, cái gì mà thuật gặp quỷ, đều là những lời lừa phỉnh trẻ con mà thôi.
Đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài sấm chớp đùng đùng từng hồi, sau đó vang lên tiếng mưa tí ta tí tách.
Chị dâu kinh ngạc kêu lên: "Quên mất chưa cất quần áo! Tiểu Nha, em đi cất đi, chị đang dở tay không đi được.
Tôi đáp một tiếng, rồi chạy ra ngoài sân.
Cất xong quần áo, m.a xui qu.ỷ khiến thế nào.
Tôi có hơi bối rối dừng lại bên cạnh giếng nước, bên tai vang vọng nước âm dương mà tên đi.ên nói.
Trẻ con đều có tâm lí tò mò, tôi muốn thử chơi một chút, dù sao cũng không mất mát gì mà.
3.
Nhưng mà tôi lại cảm thấy làm như vậy chẳng phải là đang ôm lòng hoài nghi chị dâu hay sao?
Kệ đi, không sao đâu, dù sao chị dâu cũng không biết được.
Tôi dựa theo lời của tên đi.ên, trộn lẫn nước giếng với nước mưa lại với nhau, sau đó bôi lên mắt mấy lần.
Nhìn trái nhìn phải, cũng không có cái gì.
Sân vẫn là cái sân đó, không hề xuất hiện món đồ kì lạ nào cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng.
Tuy nói là không tin, thế nhưng trong lòng tôi suy cho cùng vẫn có hơi hồi hộp.
Tôi chạy vào trong nhà, không chờ được nữa mà muốn phàn nàn mắng mỏ tên đi.ên kia với chị dâu.
"Chị…” Tiếng nói kẹt ở trong cổ họng, chợt dừng tại đây.
Chị dâu đứng ở trước mặt tôi, tràn ngập ý cười.
Nhưng tôi lại hốt hoảng nhận ra, trong hốc mắt của chị ta chỉ có lòng trắng, không có một chút màu đen nào, sắc mặt trắng nhợt giống như người chết bị ngâm trong nước đã ba ngày!
Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt đó không có cảm xúc đang nhìn chăm chú vào tôi.
Chị dâu hỏi: "Tiểu Nha, em sao vậy?”
Giọng nói thường ngày dịu dàng ấm áp, bây giờ lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sợ hãi.
Tôi há miệng, nhưng lại chẳng nói ra được một chữ nào.
Tôi không dám nhìn thẳng vào chị ta, vội vàng cúi thấp đầu.
Thế nhưng thứ xuất hiện trước mắt tôi lại là một đôi chân vốn không chạm đất.
Chị dâu cứ kiễng mũi chân như vậy, mu bàn chân duỗi thẳng tắp, lơ lửng ở giữa không trung.
Tôi đã sắp bị dọa sợ tiểu ra quần, hai chân không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy.
Chị dâu thật sự là ma!
Chị dâu đặt tay lên bả vai tôi, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến da qua áo vải, gần như sắp làm tôi đóng băng.
Chị dâu cúi đầu nhìn thẳng vào tôi, thất khiếu đều bắt đầu chảy máu, lại lặp lại một lần nữa:
"Tiểu Nha, em sao vậy?”
Hai con mắt không có đồng tử ở gần ngay trong ngang tấc, hoàn toàn đánh tan tuyến phòng bị tâm lí của tôi.
Ngay khi tôi không chịu được nữa, muốn nhảy ra xa chạy trốn, thì bên ngoài sân truyền tới tiếng nói chuyện của mẹ tôi và anh trai.
Tôi vui mừng như được giải thoát khỏi hiểm nguy, ngay lập tức chạy ra ngoài: "Em ra mở cửa cho họ!”
Sáng sớm hôm nay mẹ tôi và anh trai đã đến sau núi cắt cỏ lợn, mãi đến giờ mới trở về.
Tôi giống như tìm được cứu tinh, mở cửa ra đã lao vào lòng mẹ ngay lập tức, gọi lớn: "Mẹ!”
Mẹ tôi cười ôm lấy tôi, xoa đầu, quở mắng: "Đứa trẻ này.”
4.
Tôi ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó.
Nhưng lại giống như mắc xương cá trong cổ họng thêm lần nữa.
Mẹ tôi giống như chị dâu, mắt chỉ có lòng trắng, mặt không cảm xúc đang nhìn tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, anh trai và chị dâu đứng hai bên trái phải của tôi.
Ba người họ, với tư thế bao vây, đã quây tôi lại ở chính giữa.
Chị dâu cười khúc khích: “Tiểu Nha, chị dâu hỏi em, sao em không trả lời?”
Da đầu tôi trong nháy mắt muốn toác ra, trên da nổi lên hết lớp gai ốc này đến lớp gai ốc khác, chỉ mong là mình có thể ng.ất x.ỉu luôn ngay bây giờ.
Tôi bấu chặt đùi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười vui vẻ: "Con, con đói rồi, chúng ta mau mau ăn cơm đi.”
Anh trai lạnh băng băng ừ một tiếng, đi vào trong nhà trước tiên.
Chị dâu quan sát tôi một lát, cuối cùng cũng chịu tha cho tôi.
Tôi đi vào nhà, ngồi xuống bàn ăn cơm.
Nhưng món thịt kho ban nãy vẫn còn thơm ngon, không ngờ đã biến thành một bàn tay người lúc nhúc ruồi bọ!
Tôi nhận ra chiếc nhẫn trên bàn tay đó, là của bà Bạch đã qua đời vào mấy ngày trước.
Ch.ôn cấ.t chưa được hai ngày thì m.ộ của bà ấy đã bị người ta đào lên, th.i th.ể cũng không cánh mà bay.
Trong thôn đều đồn đại, bà ấy đã bị đám tr.ộm m.ộ nhắm đến, muốn trộm vật ch.ôn cùng ở trên người của bà ấy.
Lẽ nào, bà ấy bị chị dâu mang về nhà?
Vừa nghĩ đến thịt ăn gần đây, có khả năng đều là thịt trên cơ thể của bà Bạch, tôi không khống chế được mà khom lưng nôn ọe.
Mãi cho đến khi nôn sạch hết nước chua trong dạ dày, tôi mới mất sức ngả ra bàn.
Mẹ tôi đến gần chăm chú quan sát tôi: "Tiểu Nha, có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của ba người đều tập trung lên người tôi, tôi nuốt mạnh từng ngụm nước bọt, đến cả thở mạnh cũng không dám thở.
"Con… gần đây con ăn thịt nhiều quá nên có hơi ngấy, con không ăn đâu, con về giường nằm nghỉ một lát.”
Tôi muốn chạy trốn, nhưng chị dâu lại trực tiếp chắn ngang đường đi của tôi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, nói: "Vừa lúc nãy không phải còn kêu đói à?”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cổ, tôi lắp bắp nói: “Em, em…”
Chị dâu ấn tôi trở lại trước bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi nói: "Hay là nói, em cảm thấy, thịt có vấn đề?”
Tôi phủ nhận ngay lập tức: "Làm sao có thể ạ!”
Để đánh tan sự nghi ngờ của chị ta, tôi căng da đầu gắp một miếng thịt đút vào miệng, trên mặt nặn ra biểu cảm khen ngợi.