-
Phần 5
11.
Sau khi Tô tiên sinh rời đi, ngày nào tôi cũng diễn vở “Bá Vương Biệt Cơ” ở đoàn kịch.
Dần dần, tôi trở thành diễn viên nổi tiếng nhất của đoàn kịch, có vô số người hâm mộ.
Nhiều người thậm chí không ngại chi ngàn vàng chỉ để nghe tôi biểu diễn riêng.
Thật ra, tôi biết họ chỉ thích làn da này của tôi thôi, nhưng họ đâu biết tôi đã cởi bỏ lớp da người của mình.
Khi tôi trở lại sân, cụ Mai sẽ xuất hiện để gặp tôi càng sớm càng tốt, đảm bảo da người của tôi không bị hư hại.
Thật ra tôi nghĩ cụ Mai giống người giám sát tôi hơn, đối với ông cụ thì một Thanh Y hoàn mỹ thực sự rất hiếm.
Chỉ trong vài tháng, tôi kiếm được số tiền bằng nửa đời của người khác cho cụ Mai, ánh mắt ông ta ngập tràn sự tham lam khi nhìn vào những thỏi vàng.
Nhưng câu chuyện về ba tấm da người luôn mắc kẹt trong trái tim tôi.
Tôi bí mật nói với Tiểu Thạch Đầu về chuyện này, anh ấy cũng gặp khó khăn.
Không thể ra khỏi đoàn kịch vào ngày thường, tôi lại bị theo dõi sát sao nên không có thời gian để điều tra.
Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu quyết định, khi đi thăm viếng người thân sẽ đến nơi tôi từng sống.
Trước đó tôi có tính toán của riêng mình, cụ Mai không phải là người tốt, đây là điều tôi khắc sâu trong lòng.
Vì vậy tôi bắt đầu nuôi chim, từ chim sáo cho đến chim hạc, mỗi con chim sẽ không ở lại với tôi quá lâu.
Tôi chỉ nói với mọi người rằng, tôi muốn đổi sang loài chim khác hung dữ hơn.
Nhiều người bắt đầu bàn tán về tôi sau lưng, nói tôi không ra nam không ra nữ, chỉ quanh quẩn bên đám chim chóc.
Cụ Mai đến gặp tôi vài lần, tôi đều quỳ trên đất mà gào khóc, nói rằng tôi không muốn làm Thanh Y nữa, không muốn sống cuộc sống nam không ra nam, nữ không ra nữ nữa.
Cụ Mai chỉ lạnh lùng nói với tôi rằng da người không thể cởi ra, tôi chỉ có thể mặc nó và hát suốt đời này.
Tôi trút giận như điên, thậm chí vào lúc đỉnh điểm còn phóng lửa thiêu rụi ngôi nhà.
Sau đó, chỉ cần cụ Mai xuất hiện là tôi sẽ tức giận đập phá mọi thứ.
Sau vài lần cụ Mai không còn quan tâm tôi nữa, để tôi tùy ý phát điên sau khi biểu diễn.
Đồ đạc trong nhà bị đập tan thành từng mảnh, chủ gánh hát gọi người đi mua đồ mới.
Số tiền kiếm được sau một buổi biểu diễn đủ để mua sắm đồ đạc trong nhà hàng chục lần.
Chuyện của tôi dần dần lan truyền ra xa, những vị khách đến đoàn kịch bắt đầu gửi chim đến để làm hài lòng tôi.
Nhưng tôi không nhận của bất kỳ ai, chỉ nói rằng mình không thích những thứ này, cũng không muốn các vị khách phải nhọc lòng.
Mãi cho đến khi một người đàn ông tên Tứ gia gửi tới một con chim lớn thân đen mắt đỏ thì tôi mới nhận lấy.
Rất nhiều người không biết loài chim này, nhưng tính khí hung dữ của nó sẽ khiến người ta phải ngần ngại.
Tôi vô cùng thích con chim này, cho nó ăn mặc những đồ tốt nhất, ngay cả trong mùa đông lạnh giá cũng tìm cho nó một con rắn sống để ăn.
Kể từ khi có nó, tôi an phận hơn nhiều, ngày thường còn dành nhiều thời gian dẫn chim đi dạo hơn là hát hí kịch.
Ngoài Tiểu Thạch Đầu và chủ gánh hát, không ai được bước vào biệt viện của tôi.
Tiểu Thạch Đầu thường xuyên trò chuyện với tôi, anh ấy luôn khuyên tôi tốt hơn là đổi con chim này đi vì nó quá hung dữ.
Mỗi lần chủ gánh hát đến, tôi sẽ phát điên, ông ấy phải dời thời gian cho buổi biểu diễn rồi rời đi ngay lập tức.
Còn về con chim lớn kia, chủ gánh hát chưa từng nhìn thấy nó một lần nào, nên hiển nhiên ông ấy chẳng nghĩ ngợi gì.
Suy cho cùng thì nhiều tiên sinh nuôi chim hay có thú vui chọi dế trong đoàn kịch đều chỉ muốn gi/ế/t thời gian.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, sắp đến cuối năm rồi, sau khi buổi biểu diễn cuối cùng ngày 30 tháng chạp kết thúc, đoàn kịch sẽ đóng cửa.
Đã đến ngày Tiểu Thạch Đầu đi thăm viếng người thân.
Trước khi đi, anh ấy mỉm cười với tôi. Còn tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy rồi thì thầm vào tai:
“Cảm ơn anh, sư huynh.”
12.
Khi Tiểu Thạch Đầu trở lại, mọi thứ đều như gió nhẹ mây trôi, như thể chưa có gì xảy ra.
Anh ấy bí mật nhét một lá thư vào trong tổ chim lớn.
Đợi anh ấy rời đi, tôi mới mở bức thư ra xem, nội dung bên trong khiến tôi sợ hãi.
Bức thư nói rằng một bà lão trên đường biết cha tôi, trước khi sinh ra tôi thì tôi còn có hai người chị gái nữa.
Cha tôi từng là một diễn viên nổi tiếng, sau khi kiếm được tiền thì sống trong chính ngôi nhà của mình.
Hai chị gái của tôi được gửi đến đoàn kịch, nhưng thay vì học hí kịch thì họ lại học Đại cổ*.
(*Đại cổ: nghệ thuật diễn xướng có trống gõ nhịp.)
Nhưng kể từ khi chị gái tôi được đưa đi thì không thấy họ quay trở lại nữa.
Không lâu sau đó tôi được sinh ra, cha mẹ không nhắc điều gì về các chị.
Vào đêm nhà tôi gặp cướp, bà lão nhìn thấy cha tôi bị người ta bắt đi chứ không bị gi/ết.
Nội dung bức thư kết thúc tại đây, tôi đại khái biết được toàn bộ câu chuyện.
Tuy nhiên một số chuyện vẫn chưa rõ ràng nên cần phải xác minh thêm.
Sau khi biểu diễn xong, tôi đi tìm một số đồ cũ, đó là lịch trình biểu diễn của đoàn kịch trước đây.
Lịch trình rất cũ, tất cả đều là thời điểm khi Mai tiên sinh còn biểu diễn.
Ông ấy giống tôi, mỗi ngày diễn một lần, sau khi diễn xong sẽ chỉ ở trong phòng mà không ra ngoài.
Lúc này, máu trong người tôi lạnh buốt, thân phận của Mai tiên sinh gần như đã rõ.
Ông ấy chính là người cha mất tích từ lâu của tôi, còn ba tấm da người mà tôi đang mặc trên người chính là mẹ và hai chị gái.
Cụ Mai tuyệt nhiên không phải cha ruột của Mai tiên sinh mà là người thợ da độc ác.
Bọn họ muốn dùng cha tôi để kiếm tiền, nên từng bước sắp đặt ván cờ này.
Tôi từng bước tiến vào bên trong, trở thành công cụ kiếm tiền cho bọn họ.
Nếu nói rằng chủ gánh hát và cụ Mai không biết nhau thì tôi không tin, họ là những kẻ đầu sỏ của vụ thảm sát diệt môn này.
Tôi không muốn làm liên lụy đến Tiểu Thạch Đầu nên không nói với anh ấy tất cả những điều này, chỉ nhờ anh ấy giúp tôi mời chủ gánh hát đến uống rượu.
Tôi lấy một bình rượu từ trong tủ ra, nó là do vị khách tên Tứ gia kia tặng.
Trong bình ẩn giấu một cơ quan, khi cơ quan được mở ra, rượu rót ra hoàn toàn khác.
Tôi ngâm vào trong rượu một chiếc lông mà con chim lớn rụng xuống, mọi thứ đã sẵn sàng.
Tôi đến nhà sau, cầu xin cụ Mai giúp tôi cởi tấm da người này xuống.
Cụ Mai vẫn không đồng ý, nhưng tôi nói mình có thể hát hí kịch hàng chục năm nữa, tất cả số tiền kiếm được sẽ đưa hết cho ông ta.
Chỉ cần ông ta giúp tôi cởi tấm da người này xuống là được.
Đôi mắt đục ngầu của cụ Mai đảo qua đảo lại vài lần, sau cùng mới gật đầu đồng ý.
Tôi dâng cho cụ Mai một ly rượu, cảm ơn vì lòng tốt của ông ta, cụ Mai không từ chối mà uống hết.
Tôi quay người rời đi, không muốn nhìn cụ Mai nữa vì ông ta là người chắc chắn ch/ế/t rồi.
Nhiều người nói nó là một loài chim kỳ quái, nhưng thực ra nó có một cái tên khiến người ta phải khiếp sợ - Trấm.
Lông của chim Trấm tính độc rất cao, khi cho vào rượu, chỉ cần nuốt xuống thì chắc chắn sẽ ch/ế/t, không một thầy lang nào có thể cứu nổi.
Trở lại sân không bao lâu thì Tiểu Thạch Đầu và chủ gánh hát đi tới.
Đôi mắt của ông ta nhìn tôi với ý cười điềm nhiên như thể không có gì, tôi bị ông ta nhìn đến nỗi cả người phát sợ.
Tôi chắp tay thi lễ, cầm ly rượu đưa đến trước mặt chủ gánh hát:
“Những năm qua đều nhờ sự chiếu cố của ngài, ly rượu này coi như nô gia kính ngài.”
Chủ gánh hát cười, không nhận lấy ly rượu, tay tôi dừng lại giữa không trung mà không thể hạ xuống.
Một lát sau, Thạch Đầu liếc mắt nhìn tôi rồi cầm lấy ly rượu, trong mắt anh có sự kiên quyết:
“Tiểu Trụ Tử, em quá lỗ mãng rồi.”
“Làm sao em dám để chủ gánh hát uống rượu khi chưa thử qua trước chứ?”
“Ly rượu này để anh thử xem có độc hay không…”