-
Phần 4
9.
Khi cửa phòng mở ra, tôi gỡ tấm màn đen ra khỏi mặt, để lộ toàn bộ dung nhan của mình.
Nhìn vào trong gương, tôi có thể thấy khuôn mặt của mình gần như giống hệt Mai tiên sinh quá cố, thậm chí còn xinh đẹp hơn vì tôi còn trẻ.
Ánh mắt cụ Mai đậm ý cười, tôi cẩn thận nhìn vào con ngươi ông ta, trong đôi mắt đục ngầu đó có tất cả mọi cảm xúc.
Vui sướng, cảm giác thành tựu, tò mò… Nhưng không có sự ấm áp dịu dàng của một người cha khi gặp lại con trai mình sau một thời gian dài xa cách.
Cảm xúc của Tô tiên sinh rất chân thành, ông ấy nhẹ nhàng ôm tôi, ôm chặt tôi như một người mẹ.
Trong mắt ông ấy đọng lại một ít nước mắt, rất phức tạp, không thể biết được đó là sự thanh thản nhẹ nhõm hay nỗi đau khổ khi cùng cảnh ngộ.
Ban đêm, tôi nằm một mình trên giường, bên tai vang lên những lời thì thầm.
Tôi không nghe rõ những giọng nói đó đang nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là giọng của phụ nữ.
Họ vừa tinh tế vừa sắc sảo, như thể đang thảo luận mọi thứ về tôi. Thậm chí mặt tôi còn cảm thấy ngứa ngáy như thể bị nhiều bàn tay chạm vào.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên má, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ làn da truyền đến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô tiên sinh bảo tôi mặc trang phục cho ông ấy. Ông phô bày ra toàn bộ cơ thể mình trước mặt tôi.
Đôi chân thon thả không có đường nét cơ bắp của đàn ông, làn da trên người mỏng manh đến mức động vào sẽ vỡ.
Cổ ông ấy thon dài và không có yết hầu, nhưng lại có sức mạnh to lớn để nâng đỡ toàn bộ khuôn mặt.
Đây là lần đầu tiên tôi quan sát Tô tiên sinh ở cự ly gần như vậy, khuôn mặt ông ấy đẹp đến đáng sợ, giống một con yêu quái đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tôi và Tô tiên sinh sát gần đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cuối cùng chúng tôi cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Tô tiên sinh ghé vào tai tôi, ông ấy bảo tôi nhắm mắt lại rồi thì thầm:
“Còn nhớ những gì ta nói với con không? Trong tất cả cái khổ của đoàn kịch, thì khổ nhất chính là Thanh Y.”
Vào khoảnh khắc đó, ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Tô tiên sinh, là nét đẹp đượm buồn của tài hoa vô song.
Ông ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, sau đó chờ tôi giúp ông ấy mặc từng bộ quần áo một.
Ông ấy đứng trước gương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, giống như đêm tuyết rơi ấy khi mẹ nói lời tạm biệt với tôi.
Tôi trang điểm cho ông ấy vô cùng tỉ mỉ, còn đẹp hơn cả mọi ngày.
Trước khi Tô tiên sinh rời khỏi phòng, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt lưu luyến.
Sau khi ông ấy rời đi, tôi mới được chủ gánh hát nói cho biết, vở kịch “Phượng Hoàng về tổ” hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng của Tô tiên sinh.
Sau khi diễn xong vở kịch này, ông ấy sẽ không còn là Thanh Y nữa nên sẽ phải rời khỏi đoàn kịch.
Tôi muốn đi đến trước sân khấu nhưng chủ gánh hát ngăn tôi lại, ông ấy nói quy tắc là Thanh Y cũ và Thanh Y mới không được gặp nhau.
Đợi đến khi Tô tiên sinh diễn xong lần này thì sẽ đến lượt tôi, đến lúc đó, tôi sẽ biểu diễn “Bá Vương Biệt Cơ” cùng với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu mà tôi nhiều ngày không gặp đã được hóa trang thành Bá Vương, anh ấy đang đứng trước cửa nhà tôi.
Bây giờ anh ấy không còn được gọi là Tiểu Thạch Đầu nữa, Lưu tiên sinh đặt cho anh ấy một nghệ danh khác - Ngạn Thu.
Với sự giúp đỡ của một số học trò khác, tôi nhanh chóng hóa trang thành Ngu Cơ.
Lần này trang điểm đẹp hơn lần trước, khiến cho Tiểu Thạch Đầu nhìn đến choáng váng.
Tôi cảm thấy chạnh lòng, muốn nói Tô tiên sinh còn chưa đặt nghệ danh cho tôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn giữ kín trong lòng.
Khi tiếng trống trên sân khấu ngừng lại, Tiểu Thạch Đầu đưa tay ra kéo tôi, giống như lần đầu tiên chúng tôi diễn cùng nhau.
Tiểu Thạch Đầu thì thầm vào tai tôi:
“Tô tiên sinh đi rồi thì em vẫn còn anh. Sau này sư huynh sẽ chăm sóc cho em.”
“Mạng của sư huynh là do em cứu mà.”
Tôi nhìn Tiểu Thạch Đầu với ánh mắt phức tạp, không biết có phải là ảnh hưởng của da người hay không mà tôi thực sự thấy như mình là một cô gái.
Lời hứa của Tiểu Thạch Đầu cứ thế khắc sâu vào trái tim cô gái nhỏ…
10.
Trong sân có rất nhiều người, sau khi Tô tiên sinh tuyên bố giải nghệ thì sân khấu của tôi là màn biểu diễn hoành tráng nhất của đoàn kịch.
Khi tôi và Tiểu Thạch Đầu đang biểu diễn, Tô tiên sinh rời sân khấu, trở lại sân sau.
Mà trái tim tôi từ khoảnh khắc cất tiếng đã bị kéo trở về sân khấu.
Ba tấm da người giống như mang theo con rối dây thỏa thích thể hiện trên sân khấu, mỗi một động tác của tôi đều giống hệt một người phụ nữ.
Toàn bộ màn trình diễn kết thúc hoành tráng, khán giả trong sân vỗ tay reo hò, cổ vũ cho một thế hệ Thanh Y mới.
Khi diễn xong, tôi nhanh chóng đi về phía sân sau, biết rằng mình sẽ đau đến tột cùng khi bị da người cắn xé.
Tôi nghĩ mình phải đứng chờ trong sân cho đến khi trăng treo trên đỉnh đầu, nhưng ai ngờ chẳng cần chờ đến lúc ấy.
Tác dụng phụ mà da người gây ra không hề phát tác, thậm chí khi tôi muốn tháo lớp da người ra thì lại phát hiện chúng đã khít vào hơn.
Cụ Mai đến gặp tôi, hài lòng gật đầu rồi trở về căn nhà nhỏ ở phía sau.
Tôi nằm một mình trên giường, cảm thấy sự may mắn của mình có lẽ là do mẹ phù hộ.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tô tiên sinh đã ch/ế/t rồi, ông ấy treo cổ tự tử trên xà nhà, cơ thể trần truồng bị lột da.
Khi chủ gánh hát đẩy cửa ra, vẻ hào quang cuối cùng của Tô tiên sinh đã không còn, mặt xấu nhất của ông ấy bị nhìn thấy.
Chủ gánh hát gọi người đến khiêng thi thể Tô tiên sinh ra ngoài, giống như ruồng bỏ một thứ gì đó hết hạn sử dụng.
Tôi cau mày muốn cản bọn họ nhưng bị Tiểu Thạch Đầu kéo lại, anh ấy nói rằng dù sao chúng tôi vẫn ở lại đoàn kịch nên vẫn phải nghe lời chủ gánh hát.
Sau khi thi thể Tô tiên sinh được mang đi, tôi bắt đầu lục lọi bọc hành lý của ông ấy, trong đó có một cuốn nhật ký dày và một tờ ghi chú.
Tờ ghi chú viết rằng ông ấy đã để lại cho tôi một nghệ danh tên là Đương Quy, hy vọng tôi, Thanh Y sẽ bình an vô sự nửa đời còn lại.
Cuốn nhật ký viết rằng mỗi thế hệ Thanh Y từ lúc xuất sư đến khi giải nghệ đều phải dựa vào người thợ da.
Khi xuất sư, người thợ da sẽ dán một lớp da lên Thanh Y, kể từ đó hô mưa gọi gió ở đoàn kịch.
Thanh Y không phải giả làm phụ nữ mà thực sự sống vì phụ nữ, cho nên ngoài giới tính ra thì không khác gì phụ nữ cả.
Khi giải nghệ, cần người thợ da giúp người đó tháo lớp da, sau đó khâu lại phần da ban đầu.
Kể từ đó không còn là Thanh Y nữa, mà là một người đàn ông chân chính, tuy nhiên làn da này sẽ lão hóa rất nhanh, chỉ sống được vài năm nữa mà thôi.
Thế nhưng Tô tiên sinh không có người thợ da của mình, ông ấy là một đứa trẻ bị bắt cóc, là vật hi sinh của một người thợ da nào đó.
Vào lúc ông ấy được giải cứu, người thợ da giúp ông ấy thay da đã ch/ế/t, làn da ban đầu của ông ấy cũng biến mất không rõ tung tích.
Bây giờ giải nghệ rồi thì đương nhiên không còn da của chính mình để thay thế, và rồi chỉ còn một con đường ch/ế/t mà thôi.
Tôi nhớ lại lúc Tô tiên sinh biểu diễn vở kịch cuối cùng, ông ấy lên sân khấu với con tim ch/ế/t lặng.
Ông để lại cho tôi tình yêu cuối cùng còn sót lại, như một người mẹ, như một người cha.
Càng nhìn cuốn nhật ký, trái tim tôi càng trở nên khó chịu, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Khi trang cuối cùng của cuốn nhật ký ướt đẫm nước mắt, bên dưới xuất hiện mấy chữ viết tay mờ nhạt.
Trang giấy đó thực ra có hai lớp, nhưng được dán lại với nhau bằng một phương pháp đặc biệt.
Tôi dùng dao rạch hai lớp giấy từng chút một, phát hiện ra một số bí mật được ghi lại bên trên.
Tô tiên sinh biết được một số chuyện có liên quan đến thợ da từ người thợ da độc ác kia.
Hầu như tất cả da người sau khi bị khâu da, đều sẽ bị cắn xé máu thịt sau khi biểu diễn xong, phải mất thời gian vài ngày mới có thể dịu đi.
Nhưng nếu ba tấm da người đều lấy từ da của người thân thì sẽ không bị như thế.
Vậy thì Thanh Y ấy chính là Thanh Y hoàn mỹ trong mắt của thợ da, họ có thể mang theo những tấm da này suốt đời.
Có thể hát hí mỗi ngày, có thể kiếm tiền cho người thợ da mỗi ngày.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào má mình, thở ra một hơi lạnh.
Lúc này, giọng nói của chủ gánh hát từ ngoài cửa truyền đến:
“Đương Quy tiên sinh, từ giờ trở đi, Thanh Y là ngài sẽ biểu diễn mỗi ngày!”