-
Phần 3
6.
Ngoài tôi và Tô tiên sinh ở trong phòng ra thì còn có một ông già có diện mạo gớm ghiếc, đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế giống như một xác ch/ế/t khô.
Tô tiên sinh nói, đằng sau mỗi nàng Thanh Y đều có một người thợ da chịu trách nhiệm trang điểm cho Thanh Y.
Và Thanh Y sẽ phải phụng dưỡng người thợ da trong suốt quãng đời còn lại của mình, có thể nói, Thanh Y sống được bao lâu tùy thuộc vào tâm trạng của người thợ da này.
Tô tiên sinh bảo tôi thực hiện nghi lễ bái sư trước mặt ông lão, ông ấy nói đó mới chính là người thầy chân chính của tôi.
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó vươn tay ra sờ mặt tôi rồi gật đầu.
Sau khi quỳ lạy ông cụ ba lần, tôi mới biết tên ông ta - cụ Mai.
Cụ ông là cha ruột của Mai tiên sinh, người đứng sau Mai tiên sinh năm đó chính là ông cụ Mai này.
Còn người thợ da của riêng Tô tiên sinh lại là một người khác.
Tô tiên sinh nói rằng tôi kế thừa dòng dõi của ông Mai, vì vậy ngày tháng sau này ông cụ Mai sẽ đồng hành cùng tôi.
Tôi nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó Tô tiên sinh để tôi ngồi xuống băng ghế rồi dùng xiềng xích trói chặt tôi.
Tô tiên sinh nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay ngọc mảnh khảnh đó lên đỉnh đầu của mình, từ chân tóc cho đến làn da ông ấy dần dần tách ra.
Làn da mỏng manh bị chính tay ông ấy lột xuống, bên dưới là khuôn mặt m/á/u thịt lẫn lộn.
Lớp da người bị xé ra chính là vị trí da mặt khác nhau của ba người phụ nữ, cũng là bộ phận đẹp nhất của họ.
Lúc này tôi mới thực sự hiểu người thợ da là gì, cũng như sự kế thừa của Thanh Y là gì.
Cái gọi là ba người phụ nữ diễn một vở kịch, thực ra người biểu diễn hí kịch không phải là Thanh Y mà là ba tấm da người kia.
Họ bị khâu vào cơ thể của Thanh Y, ngay cả linh hồn của họ cũng hòa thành một với Thanh Y, biến đàn ông thành “phụ nữ”.
Khi diễn hí khúc, thân hình mỏng manh, thiếu chiều cao và các vấn đề khác của một cô gái đều đã được giải quyết bằng da người.
Tôi khóc thét lên, muốn rời khỏi chỗ ngồi, hét to lên rằng tôi không muốn làm Thanh Y nữa.
Tô tiên sinh chỉ cười khanh khách bên cạnh, giọng nói ông ấy lúc này khàn khàn giống một người đàn ông.
Cụ Mai hung dữ tát mạnh vào mặt tôi một cái, trong đôi mắt đục ngầu có sự hung ác nham hiểm.
Cụ Mai nói trở thành Thanh Y là định mệnh, người khác muốn trở thành Thanh Y còn không được, cho nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình thôi.
Ông ta chuẩn bị cho tôi ba tấm da người, nhìn có vẻ tương đối cũ kỹ, dường như đã để rất nhiều năm rồi.
Tuy nhiên, mỗi tấm da người đều được bảo quản cực kì tốt, đặc biệt là lông mày vẫn sống động như thật.
Tô tiên sinh bảo tôi đừng sợ, mặc dù cụ Mai hơi hung dữ nhưng con người thật rất tốt, đây là điều hiếm thấy ở những người thợ da.
Rất nhiều người thợ da có tâm địa xấu xa, chỉ vì muốn có thêm Thanh Y để phụng dưỡng cho mình mà không quan tâm da người đến từ đâu.
Nếu như da người mang theo oán niệm thì không lâu sau Thanh Y sẽ ch/ế/t bất đắc kỳ tử trên phố.
Vậy nên, thời buổi loạn lạc sinh ra diễn viên ưu tú, tức nghĩa là sinh ra Thanh Y.
Ba tấm da người của cụ Mai đã được truyền lại qua từng thế hệ, họ đều là những cô gái chịu nhiều đau khổ nhưng tâm nguyện cuối cùng vẫn chưa thể hoàn thành.
Cụ Mai giúp bọn họ lo liệu hậu sự, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ, cho nên trên da họ tất nhiên không có oán niệm.
Ba tấm da người này cũng là ba tấm da người mà Mai tiên sinh đã sử dụng trước đây, sau khi ông ấy qua đời mới được thay thế.
Vậy mà Cụ Mai không tiếp tục ép buộc tôi nữa, nói rằng những bài hát mà Thanh Y hát khi trở về phòng là dành cho “người”.
Tôi từng nghe Mai tiên sinh hát, được tính là phạm phải điều cấm kỵ, lẽ ra tôi phải ch/ế/t từ lâu rồi.
Mai tiên sinh nhận ra rằng tôi còn quá nhỏ để có thể tự mình ngăn chặn tai họa, vì vậy mới ch/ế/t trong sân của mình.
Bây giờ tôi nên tiếp tục con đường của Mai tiên sinh, đương nhiên nếu tôi không nguyện ý thì từ nay trở đi buộc phải rời khỏi đoàn kịch.
Cả đời này đừng nghĩ đến việc hát hí khúc, cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được sống một đời bình an vô sự.
7.
Đối với một người thợ da thì việc thay da cho một người là điều vô cùng đau khổ, phải lột toàn bộ lớp da người ban đầu bằng các công cụ.
Trong quá trình này, toàn thân sẽ chảy máu đầm đìa và đi kèm với cơn đau dữ dội.
Sau đó người thợ da sẽ khâu ba tấm da người đã cắt vào phần da ban đầu.
Có một lỗ ở cuối tấm da để thông khí, đảm bảo phần thịt bên trong không bị phân hủy do không được thoáng khí trong thời gian dài.
Mỗi lần Thanh Y hát hí khúc, kỳ thực tất cả đều là do linh hồn bên trong da người.
Sau khi hát xong, họ không muốn rời đi nên sẽ nhấm nháp m/á/u thịt của Thanh Y.
Lúc này cần phải lột lớp da ban đầu xuống để người thợ da xoa dịu linh hồn bên trong.
Nếu không có da người, Thanh Y sẽ cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng được khi da thịt mềm mại trên cơ thể chạm vào bất cứ nơi nào.
Cho nên mỗi lần hát xong, Thanh Y sẽ không thể ngủ ngon, chỉ khi mặc bộ da người vào ngày hôm sau thì cơ thể mới dần dần dễ chịu.
Da người của Thanh Y cũng giống như xiềng xích vì chúng trói buộc mọi thứ của Thanh Y.
Một khi bộ da người bị cởi ra thì hào quang sẽ vụt tan trong nháy mắt.
Cơn đau do lột da khiến tôi hoàn toàn ngất xỉu, ngay cả trong giấc ngủ sâu thì tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau xé ruột xé gan.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, sắc mặt của cụ Mai và Tô tiên sinh rất khó coi.
Họ mang cho tôi một cái gương để soi, một bên mặt không được che bởi tấm màn đen gần giống với khuôn mặt của Mai tiên sinh ngày xưa.
Nhưng bên mặt còn lại đã bị che bởi tấm màn đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dạng như thế nào.
Đến khi tôi vén tấm màn đen lên, một nửa khuôn mặt đó giống như đã mất đi toàn bộ lớp da, be bét m/á/u thịt.
Cụ Mai nói rằng ông ta đã thất bại khi may da, cuối cùng da người rách ra và không thể sử dụng được nữa.
Bây giờ tôi phải tìm một tấm da người khác mới có thể trở thành Thanh Y.
Nếu không, hai tấm da người kia sẽ oán hận vì đã lâu không được lên sân khấu, tôi sẽ bị hai tấm da người đó nuốt sống và biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Tất nhiên, nếu có thể sửa được mảnh da người cuối cùng thì cũng dùng được, nhưng cần phải biết nguyên nhân tại sao tấm da người đó bị hư hại.
Tô tiên sinh đề nghị tôi tìm một tấm da người khác, nhưng ông ấy không nói phương pháp cụ thể.
Sinh ra trong thời buổi hỗn loạn này, thực ra không khó để tìm được một tấm da người, chỉ cần tận dụng thời điểm chôn cất một cô gái của gia đình nào đó để ra tay là được.
Nhưng cụ Mai nói với tôi rằng, cô gái bị lột da sẽ vĩnh viễn không được đầu thai, biến thành linh hồn trong da người trong suốt quãng đời còn lại.
Đây là chuyện làm tổn hại đến âm đức, tôi không làm được, càng không muốn làm.
Đặc biệt là khi nghĩ về thời điểm bước vào đoàn kịch, mẹ tôi đã quỳ trong tuyết để cầu xin cho tôi, cuối cùng ch/ế/t cóng vì lạnh.
Chuyện ấy khiến tôi luôn có thái độ tôn trọng phụ nữ, xem đó là điều hiển nhiên khi tình mẫu tử vĩ đại của tất cả phụ nữ được công nhận.
Tô tiên sinh thấy tôi có ý từ chối, ông ấy thở dài:
“Vậy thì chỉ có thể sửa tấm da người bị hư hại kia thôi.”
Có nhiều lý do vô cùng kỳ quặc khiến cho da người bị rách, một trong những lý do thường thấy nhất chính là chủ nhân trước đó không thể thoát khỏi oán niệm của da người cho đến khi ch/ế/t đi.
Da người không còn tin tưởng bất kỳ người thợ da nào, vì vậy trong quá trình thay da đương nhiên sẽ bị rách.
Cụ Mai đi đến góc phòng một mình, lấy ra một cái lọ từ trong một hộp tráp nhỏ.
Ông ấy nhỏ một giọt lên ngón tay rồi cho vào miệng tôi, nhưng không cho phép tôi nuốt xuống.
Cụ Mai nói đó là dầu xác ch/ế/t, giúp tôi có được khả năng giao tiếp với linh hồn bên trong da người.
Nếu linh hồn nói rằng tôi có thể làm được, thì hãy đồng ý với các điều kiện của nó để giúp nó hoàn thành điều đó.
Da người nứt rách sẽ tự động lành lại, đến lúc đó tôi sẽ có thể trở thành Thanh Y một lần nữa.
Nói xong, cụ Mai và Tô tiên sinh rời khỏi, để lại tôi và tấm da người kia ở trong phòng…
8.
Mùi vị của dầu xác ch/ế/t trong miệng khiến người ta buồn nôn, nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi bắt đầu nhìn thấy một tia sáng xuất hiện.
Có một ánh sáng yếu ớt phát ra từ trên da người bị nứt rách, cánh cửa hé mở và ánh sáng đã biến mất tăm.
Tôi quay đầu nhìn qua, đó là Tô tiên sinh và cụ Mai, bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp da người bị nứt rách nên rất tò mò.
Nhưng do có người ngoài nên linh hồn không muốn xuất hiện để giao tiếp, vì vậy bọn họ chỉ có thể quay trở về.
Chờ cho đến khi căn phòng trở lại bóng tối, ánh sáng yếu ớt mới dần dần tiến đến gần tôi, dưới ánh sáng mờ ảo, tấm da người kia trông thật quen thuộc.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một nốt ruồi lệ ở khóe mắt của da người, khi xưa Mai tiên sinh có một nốt ruồi lệ như thế.
Nhưng mẹ tôi cũng có một nốt ruồi lệ, đó là dấu ấn không thể xóa nhòa dù bao nhiêu năm trôi qua.
Tôi cố gắng mở miệng nhưng không nói được gì, chỉ có thể nhìn tấm da người thể hiện cảm xúc theo cách riêng của nó.
Trên da người có một nỗi oán hận mãnh liệt, nó đang thể hiện sự bất mãn của mình giống như bị lừa dối.
Tôi vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tấm da người, cảm nhận một cảm giác giống như huyết mạch tương liên.
Đây chính là da của mẹ tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Đầu tôi như nổ tung, năm đó mẹ tôi bị đóng băng đến ch/ế/t trong tuyết dày, tôi và chủ gánh hát đã tự tay chôn cất mẹ.
Nhưng bây giờ tấm da người này xuất hiện ở đây, chỉ có thể chứng minh ngôi mộ của mẹ tôi đã bị phá hủy.
Cho nên những gì mà cụ Mai và Tô tiên sinh nói đều là giả, bọn họ không phải người hiền lành gì.
Mà là một đám tiểu nhân không từ một thủ đoạn nào để tạo ra Thanh Y.
Tôi chạm vào làn da của chính mình, hai tấm da người còn lại cũng khiến tôi thấy vô cùng quen thuộc.
Nhưng trong trí nhớ của tôi không hề có ký ức nào về hai mảnh da người ấy cả.
Mẹ là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, cha tôi không có vợ hay chị em gái nào khác.
Thật không dễ dàng khi cha mẹ có thể nuôi nấng tôi trong thời buổi loạn lạc này, ban đầu họ thắt lưng buộc bụng, dành dụm kiếm tiền muốn gửi tôi đến một trường tư thục, hi vọng sau này tôi sẽ trở thành người có học thức.
Nhưng khi tôi năm tuổi, một lũ trộm đột nhập vào nhà tôi, sau khi cha bảo vệ hai mẹ con tôi thì không rõ tung tích đâu nữa.
Mẹ đưa tôi chạy ra bằng lỗ chó mới có thể sống sót, sau này bà một mình nuôi nấng tôi.
Khi tôi sáu tuổi thì gặp phải nạn đói lớn, mẹ tôi cố gắng hết sức nhưng rất khó để tìm ra lối thoát cho tôi.
Cuối cùng, bất đắc dĩ lắm bà mới đến đoàn kịch, muốn để tôi trở thành học trò ở đây.
Trong thời buổi loạn lạc vẫn có những người giàu có và quý tộc thích xem kịch, ở đoàn kịch đương nhiên sẽ được ăn no, thậm chí còn được ăn những thứ tốt hơn người bình thường.
Chính vì nghĩ thế nên mẹ tôi mới đưa ra quyết định của mình.
Ít nhất thì trở thành một con hát còn tốt hơn nhiều so với việc ch/ế/t cóng ở nơi hoang vu hẻo lánh.
Đến nay, tôi vẫn nhớ mãi đêm tuyết rơi ấy, khi mẹ ôm tôi thật chặt trong lòng.
Toàn thân bà ấy run rẩy nhưng trong lòng vẫn còn hơi ấm.
Trước khi bị đóng băng hoàn toàn, mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi môi tím tái mấp máy:
“Con trai, sau này con phải nghe lời chủ gánh hát.”
“Mẹ không mong cầu con trở thành diễn viên nổi tiếng, chỉ mong con bình an khỏe mạnh, ăn no mặc ấm là tốt rồi.”
“Xin lỗi con, mẹ không thể đi cùng con nữa, việc cuối cùng mẹ có thể làm cho con chính là dùng cái mạng này để cứu lấy con.”
Khi mẹ tôi ch/ế/t cóng trong tuyết, tay bà vẫn ôm chặt tôi trong lòng.
Vào lúc tuyết ngừng rơi, không một bông tuyết nào rơi xuống người tôi cả.
Tôi dần dần hiểu ra nỗi oán hận của mẹ, bà hy vọng con trai có thể đích thân trả thù cho mình.
Tôi lại sờ vào mặt mình, lòng hận thù càng sâu hơn…