-
Chương 1
1.
Một chương trình linh dị nhìn trúng tổ trạch* nhà tôi, muốn quay nội dung một kỳ ở đây, đồng thời còn mời tôi làm khách mời và tôi sẽ lấy thân phận trợ lý của nữ diễn viên đang nổi là Thẩm Kiều Kiều tới tham gia.
*tổ trạch: có thể hiểu là nhà thờ tổ
"Cô là trợ lý mới của tôi à? Trang phục giống hát hí thế."
Nữ diễn viên đang nổi tràn ngập trào phúng đối với tôi.
Cô ta nói không sai, tôi thật sự là người hát hí, nhưng hí tôi hát lại không phải hí mà người bình thường có thể nghe.
"Hay là hát một khúc cho tôi nghe thử, hát hay thì sau này tôi giới thiệu đạo diễn lớn cho cô."
Tôi liếc nhìn cô ta, không lên tiếng.
"Có phải cô s.ợ không? Đừng s.ợ, tôi có người bảo vệ đấy."
Nói rồi, cô ta vuốt ve một chuỗi vòng tay tràng hạt bằng ngọc thạch.
Tôi nheo mắt, nhìn thấy rõ ràng â.m kh.í dày đặc quanh quẩn trên chuỗi vòng tay.
"Vòng tay này, là nam diễn viên Lục Phù Sinh tặng tôi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi mãi mãi."
Nam diễn viên Lục Phù Sinh, người đã qua đời vào tháng trước do gặp tai nạn ấy hả?
Người mới ch.ết sẽ không có â.m kh.í mạnh mẽ như này.
Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, liếc mắt nhìn từng dòng từng dòng bình luận xuất hiện trên khung bình luận trên thiết bị hiển thị ở bên.
"Người bình thường này từ đâu đến mà dám không cung kính với công chúa nhà chúng ta như thế."
"Đúng vậy đúng vậy, chị gái còn muốn cho cô ta cảnh, chị gái quá lương thiện."
"Vừa nhìn là biết đồ rắc rối, hi vọng hôm nay chị gái sẽ không bị gài bẫy, thương chị gái…”
2.
Thẩm Kiều Kiều thấy tôi không nói gì, đi qua gi.ật lục lạc ngọc ở eo tôi.
"Cái này rất đẹp đó nha."
Tôi nắm lấy cổ tay cô ta: "Trả tôi."
Lục lạc ngọc này có thể giao tiếp với hồn ma, cô ta cầm, o.an h.ồn đều sẽ lao về phía cô ta, nếu đêm nay cô ta không sống sót được thì sẽ ch.ết bất đắc kỳ t.ử.
Tôi không muốn bị cô ta làm bẩn tay.
Cô ta bĩu môi, cố tỏ ra bị thương với ống kính quay: "Thật là nhỏ nhen, hát một đoạn đi rồi tôi sẽ trả cô."
Bình luận trên màn hình bắt đầu điên cuồng chạy.
"Ai có thể lôi ra thông tin của người bình thường này, tôi sẽ gây quỹ cộng đồng 10000 tệ!"
"Ức hiếp chị gái thật quá đáng! Phải khiến cô ta nhìn thấy khí thế của quân nhà họ Kiều chúng ta!"
"Chị gái, không trả cô ta! Nhìn trúng đồ của cô ta chính là may mắn của cô ta, cũng đâu phải chị gái chúng ta không đủ khả năng mua!"
...
Bọn họ không biết, tôi là truyền nhân của qu.ỷ hí.
Qu.ỷ hí vừa cất, o.an h.ồn khóc. Khúc hí hạ màn, vạn qu.ỷ xuất hiện.
Mắt thấy lục lạc ngọc ở trong tay cô ta càng lúc càng kêu vang.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù tôi không lên tiếng thì o.an h.ồn trong nơi này cũng sẽ bị dẫn dụ ra mất.
Tôi thở dài, cất giọng.
"Trời đầy mây, không trăng, từng trận sấm sét mùa thu, giông bão sắp tới, ân oán nợ nần xưa kia còn đọng lại đây..."
Trong nháy mắt, gió lạnh nổi lên trong phòng, đèn chùm treo trên cao "phụt" rồi tắt ngúm.
Một bóng người chậm rãi xuyên qua bức tường tiến vào.
Một khuôn mặt tao nhã rạng ngời.
Tôi tuyên bố, đây là con qu.ỷ đẹp trai nhất tôi từng gặp.
"Diễm qu.ỷ?"
Tôi lẩm nhẩm một câu bằng chất giọng chỉ có bản thân có thể nghe thấy.
Diễm qu.ỷ nam trước mặt bĩu môi, ba phần tủi hờn ba phần nén giận bốn phần xấu hổ, bỗng dưng giơ tay lên.
Gió lạnh lại nổi, một quyển tạp chí từ trên giá sách rơi xuống trước mặt tôi.
Trang giấy mở ra, không ngờ bên trên là Lục Phù Sinh, nam diễn viên xuất sắc đang mặc blazer.
3.
"Vừa rồi mọi người có nhìn thấy một bóng người không!"
"Nhìn thấy rồi! Rất giống nam diễn viên Lục Phù Sinh!"
"Lần này tổ đạo diễn chi nhiều tiền đó, diễn viên quần chúng này giống quá!"
...
"Chậc, cảnh lần này thật quá, tổ đạo diễn thêm tiền rồi à?"
Những khách mời khác trong phòng rì rầm bàn tán.
Thẩm Kiều Kiều ưỡn ngực, vênh cằm bước đến.
"Phù Sinh, em biết anh nhất định quay về mà."
Cô ta nâng tay, đặt lên vai Lục Phù Sinh.
Đúng như dự đoán, cánh tay cô ta xuyên qua cơ thể trong suốt của Lục Phù Sinh và vồ hụt trong không trung.
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Sau 1 giây, vài tiếng hét ch.ói t.ai vang khắp căn phòng, khách mời toán loạn khắp nơi chạy ra khỏi phòng.
Khung bình luận bùng nổ ngay lập tức.
"V.ãi đạ.n? Mau nói với tôi đây là hiệu quả đặc biệt đi!"
"Hu hu hu, tôi đã thấy được anh trai nhà tôi!"
"Ảnh đế thật sự xuất hiện rồi, nhất định là được chị gái gọi tới!"
"Hức hức hức, tôi thật sự, tôi khóc ch.ết mất, ảnh đế tới chỗ em đi, em không s.ợ anh đâu!"
...
Chân của Thẩm Kiều Kiều không ngừng run rẩy, nhưng khi liếc thấy khung bình luận điên cuồng chạy ở một bên đã dừng bước chạy trốn.
"Phù Sinh, đừng lo lắng cho em, mau đi đi."
Bóng qu.ỷ của Lục Phù Sinh nheo mắt, bỗng chốc lao thẳng đến chỗ cô ta.
Thẩm Kiều Kiều vội vàng trốn ra sau lưng tôi, bỗng dưng đẩy mạnh tôi qua đó.
Tôi bĩu môi, giơ tay bắt quyết.
Gió lạnh giảm dần.
Thẩm Kiều Kiều ở bên đã vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng.
Lục Phù Sinh đứng cách tôi một trượng*, nhìn tôi chằm chằm.
*1 trượng = 4 mét
Trong ánh mắt tựa như chứa rất nhiều lời.
Tôi quay người, đá đứt dây điện của ống kính máy ghi hình trong phòng, nhìn nam diễn viên Lục Phù Sinh đứng trước mặt tôi.
"Anh có lời muốn nói?"
Lục Phù Sinh gật đầu.
"Anh nói đi." Tôi gãi đầu.
Mắt anh ta u tối, không ngờ là tôi lại nhìn thấy chút ửng hồng ở trên khuôn mặt qu.ỷ khí đen xì của anh ta.
Anh ta cúi đầu đi tới, đứng ngay trước mặt tôi, hơi khom lưng, chậm rãi tiến tới.
Tôi ngẩng đầu lên, ghé tai.
Khoảnh khắc quay đầu, trước mặt bỗng mờ, khóe môi chợt lạnh.
"Cảm ơn."
Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhả ra hai chữ.
Cảm giác lạnh lẽo còn sót trên khóe môi cho tôi biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi bị qu.ỷ, phi lễ sao?
"Không phải, ai dạy anh phải như thế mới có thể nói chuyện?"
Anh ta chớp mi: "Kịch bản của bộ phim trước đó…”
Anh ta cụp mắt mím môi, ánh mắt chuyển dời.
Tim tôi chợt lỡ nửa nhịp.
Không hổ là mỹ nam đệ nhất, nam thần cổ trang gần 30 năm trong giới giải trí.
Khi anh ta quay bộ phim tr.ộm mộ trước kia, tôi vừa hay đi ngang qua đó.
Từng gặp một lần từ xa.
"Anh... nói đi, vì sao theo tới nhà tôi?"
Tổ trạch nhà tôi đều là qu.ỷ nhà, qu.ỷ lạ chớ vào.
"Có người gọi tôi." Anh ta chăm chú nhìn tôi.
Hóa ra là bị Thẩm Kiều Kiều gọi, con người anh vẫn si tình là thế.
"Cô ta lấy đồ của tôi, tôi không đi được."
Lục Phù Sinh vô cùng tủi thân nhìn tôi, giống một con cún lớn.
Tính thời gian, anh ta cũng đã ch.ết được hơn 30 ngày, 49 ngày còn không rời đi thì sẽ phải h.ồn phi ph.ách tán.
"Là chuỗi vòng tay tràng hạt bằng ngọc thạch kia, tín vật định tình của hai người?"
Anh ta lắc đầu: "Cô ta tr.ộm mất."
Tôi không bỏ lỡ sự chán ghét, còn có sự hung ác không dễ phát hiện trong mắt anh ta khi nhắc đến Thẩm Kiều Kiều.
Nhưng khi nhìn về phía tôi thì lập tức biến mất, khôi phục lại dáng vẻ tủi thân đơn thuần.
Ánh mắt sâu xa giống như đang mê hoặc: "Có thể giúp tôi không?"
Làm sao tôi có thể coi nhẹ lời cầu cứu của diễm qu.ỷ ảnh đế được cơ chứ!
Tôi lập tức quên mất lời dặn dò của bà ngoại trước khi qua đời.
"Đừng s.ợ, tôi giúp anh.”
Bên ngoài truyền tới tiếng trấn an khách mời của tổ chương trình.
Tôi lấy ra mực in qu.ỷ hí, vẽ ẩn hình ở giữa mi tâm của Lục Phù Sinh, giúp anh ta giấu đi qu.ỷ hình, rồi mở cửa ra.
Ống kính máy ghi hình dựng quanh thành vòng tròn, Thẩm Kiều Kiều ở chính giữa khóc như mưa rơi, chỉ vào chuỗi vòng tay tràng hạt bằng ngọc thạch nức nở nghẹn ngào.
"Anh ấy từng nói sống ch.ết có nhau, tôi tiếp tục làm chương trình linh dị này, là vì muốn gặp lại anh ấy..."
Vậy vừa rồi khi Lục Phù Sinh xuất hiện thì cô chạy làm gì?
Còn đẩy tôi ra chắn qu.ỷ nữa.
Kỹ năng diễn xuất này có thể trở thành trụ cột trong đoàn qu.ỷ hí rồi.
Tôi liếc mắt nhìn Lục Phù Sinh bên cạnh, sắc mặt anh ta đen như đít nồi.
Bên cạnh thấp thoáng có dấu hiệu gió lạnh nổi lên.
Thấy tôi nhìn anh ta, anh ta bèn hơi cứu đầu, ghé sát tôi thì thầm giải thích: "Cô ta nói dối đấy, tôi vẫn luôn độc thân."
"Ồ."
Tôi tỏ ra tin tưởng.
Đây là sự chuyên nghiệp của một thần tượng và ảnh đế sao? Làm người hay làm qu.ỷ đều không quên bảo vệ hình tượng đã thiết lập.