-
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiệt độ điều hòa trên lầu hạ xuống mức thấp nhất, ấy vậy nhưng Bì Tu vẫn cởi đồ lau mồ hôi, đi tới đầu gió thổi, Văn Hi đi theo từng bước, lại hỏi lần nữa vừa rồi Phùng Đô nói vậy là có ý gì.
“Hắn nói nhiều lắm, cậu đang chỉ câu nào?” Bì Tu vươn tay muốn ôm y.
Văn Hi nhảy ngay sang bên cạnh: “Trên người anh có mồ hôi!”
“Làm sao? Đâu phải chưa từng ôm lúc đổ mồ hôi, hơn nữa đây không gọi là mồ hôi, đây là mùi vị đàn ông.” Bì Tu cau mày vuốt tóc: “Mau lại đây, tôi nóng quá.”
“Vậy anh nói cho tôi vật cực hàn mà Phùng Đô nhắc tới là cái gì đi.” Văn Hi khịt mũi: “Với cả nguyên nhân cái chết bất bình thường, hồn phách nặng hàn khí là sao.”
Bì Tu ngừng lại: “Cậu thật sự không nhớ mình chết như thế nào ư?”
“Cái này thì thật sự không nhớ rõ.” Văn Hi lí nhí: “Cứ nhớ một hồi là lại thấy đau đầu.”
Bì Tu kéo quỷ đến trước người mình, đưa tay ấn lên cổ y, sờ dọc theo xương cổ lên đến xương đầu, ngón tay mò tới một cục u cưng cứng, hắn hỏi: “Có phải cậu thường xuyên cúi đầu không?”
Văn Hi: “Hả?”
“Tôi thấy xương cổ cậu nhô ra, nhìn là biết tư thế ngồi của cậu có vấn đề, mai cho cậu cái đai chống gù lưng mà đeo vào.” Bì Tu buông tay ra, ôm Văn Hi ngồi ở trước người mình, thong dong nói: “Nếu không nhớ được thì thôi, ngộ nhỡ nhớ ra rồi hồn phi phách tán thì biết làm sao giờ, thế thì tiêu luôn cả kiếp sau mất.”
Văn Hi tức nghiến răng mà lại không chửi được, chỉ có thể nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Bì Tu: “Vật cực hàn chính là vật cực hàn chứ sao, băng ngàn năm, tủy vạn năm, phổi chúc long, nước mắt giao nhân, đều là đồ tốt.”
“Những thứ đó đều đặt cùng một chỗ với…. với xương của tôi hả?” Văn Hi dè dặt hỏi.
Bì Tu cười: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ, hàng xịn như thế toàn có giá cao ngất ngưởng, dùng cho một phàm nhân như cậu thì đúng là phí của giời, cơ mà cái hũ ngọc của cậu thì là đồ tốt, cũng tạm xem như ngọc tủy vạn năm.”
“Cái hũ đó đang ở đâu?” Văn Hi vội hỏi.
Bì Tu cau mày: “Lấy đi muối dưa rồi.”
Văn Hi tái mặt, cục tức nghẹn lên họng.
“Cái hũ kia kích cỡ vừa đủ, còn có thể giữ nhiệt độ thấp, nếu đậy nắp để ở nơi râm mát thì còn làm được lê với hồng ướp lạnh, lại tiết kiệm điện nữa chứ.”
Văn Hi siết chặt tay: “Đó là hũ đựng xương cốt của tôi, thế mà anh……”
Bì Tu: “Ôi chao, cậu không nói tôi không nói thì ai biết chứ. Hơn nữa cái hũ kia tôi bảo Chổi Nhỏ rửa sáu, bảy lần rồi, sạch tinh tươm. Với cả, chúng ta có ăn đâu mà lo.”
Văn Hi quay đầu bước đi, nhấc điện thoại bàn trên sô pha bắt đầu gọi điện thoại.
“Cậu làm gì đấy?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi lạnh lùng nói: “Gọi cho cục vệ sinh an toàn thực phẩm, tôi muốn tố cáo anh kiểm tra vệ sinh không hợp lệ.”
Bì Tu tức cười: “Đùa thôi mà cậu không hiểu à? Ai lại đi lấy hũ tro cốt để muối dưa, tôi không muốn làm ăn nữa chắc? Đừng nói cậu thấy ghê, tôi còn thấy ghê nữa là.”
“Vậy xương của tôi và cái hũ kia đâu rồi?” Văn Hi nhìn chằm chằm hắn chất vấn.
Bì Tu ném điện thoại trong tay y sang bên, cau mày nói: “Tôi cất kỹ rồi, không ai thèm cái thứ đó của cậu đâu.”
“Thật không đó?” Văn Hi không tin.
Bì Tu đen mặt: “Thích tin hay không.”
Thấy lão yêu quái đổi sắc mặt, Văn Hi lập tức lật mặt, từ hắc dạ xoa biến thành nhiễu chỉ nhu, đi tới chủ động ôm Bì Tu hạ nhiệt độ cho hắn: “Giận làm gì, chẳng phải tại tôi bị anh dọa sợ sao.” (Nhiễu chỉ nhu: ở đây hiểu là người dịu dàng, hiền từ.)
“Chú ý khoảng cách chút đi.” Bì Tu đẩy y ra: “Đừng để cho bọn họ nhìn thấy rồi lại hiểu nhầm.”
Văn Hi thầm cười khẩy, lúc nóng thì ôm rõ là chặt, giờ không cần thì vứt sang bên muốn kéo dài khoảng cách, họ Bì nhà mi thật chẳng ra gì.
Trước đây ông nội có cả đống con cháu mà vẫn yêu chiều mình mình, cái tên yêu quái ngàn năm không có văn hóa này thì có gì mà phải sợ? Phương pháp tuy khó khăn, nhưng mình nhất định sẽ thu phục được hắn.
Con giun xéo lắm cũng quằn, gối băng cũng có tự tôn nghề nghiệp của riêng mình nhé!
Bì Tu thấy y đàng hoàng đứng một bên không sáp tới gần nữa, trong lòng thỏa mãn nhóc con này cũng hiểu chuyện biết điều đấy, chờ hết mùa hè đưa cậu ta đi đầu thai thì sẽ chọn giờ lành, dù thế nào cũng phải cho cậu ta mệnh cách đại phú đại quý.
“Tôi xuống lầu có chút việc, cậu ở trên này nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Văn Hi không nói năng gì, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ đứng đó cúi gằm mặt không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Bì Tu hơi nhướn mày, nghĩ thầm đang nhăn mặt cho tôi xem đấy à?
Văn Hi nghiêng đầu nói: “Lúc nóng thì anh mới nghĩ đến tôi, không nóng thì vứt sang một bên, rồi lại tìm cái hũ chôn tôi lại để tôi không làm chướng mắt anh nữa.”
Bì Tu sững sờ nhìn đôi mắt Văn Hi đỏ lên, lòng hơi luống cuống, lẽ nào mình nói chuyện khó nghe thật?
“Tôi chỉ xem cậu là gối ôm thôi, cậu phải biết rõ thân phận của mình.”
Văn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt càng đỏ hơn: “Đúng vậy, tôi chỉ là cái gối ôm thôi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, yêu hận đan xen, Bì Tu nhất thời hoảng hốt, cảm giác mình đi nhầm trường quay, lời thoại nói ra khỏi miệng sao nghe sai sai thế này.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Bì Tu xoa nhẹ tóc y: “Đừng có giận dỗi với tôi.”
Văn Hi cười khẩy, lùi về sau hai bước, biểu hiện tâm tàn ý lạnh một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Bì Tu càng nhìn càng thấy sai sai, nhiệt độ vừa hạ xuống lại tăng lên, chỉ có thể vươn tay ra với Văn Hi: “Đừng quấy nữa, lại đây để tôi ôm nào.”
Văn Hi không nhúc nhích.
Vừa rồi anh lạnh nhạt với tôi, giờ tôi không với cao nổi tới anh.
Ông chủ Bì cao không với nổi đành giang tay ra, ôm Văn Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chớ có chủ động trêu chọc tôi.”
Gian kế thực hiện được rồi, Văn Hi lại ra vẻ dửng dưng: “Là anh chủ động dính sát lại, đâu liên quan gì đến tôi.”
Hai tên không phải người ôm ấp nhau một hồi, Tô An ở dưới lầu gọi điện ba cuộc, Bì Tu mới buông Văn Hi lạnh lẽo để xuống lầu, vừa rẽ một cái đã trông thấy cặp mắt cá chết của kế toàn nhà mình.
So ánh hai bên, đôi mắt hoa đào ngậm cười của Văn Hi quả thực là thuận mắt hơn không ít.
“Nhìn chằm chằm anh làm gì?” Bì Tu nghiêm nghị bày ra tư thái của ông chủ.
Tô An giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã mười lăm phút trôi qua kể từ lúc em gọi điện cho anh rồi, anh chậm chạp quá, khách chờ sốt ruột thì sẽ khiếu nại đấy.”
“Khiếu nại thì khiếu nại, anh đây chẳng thiếu một tên khách.” Bì Tu dửng dưng như không.
Tô An đẩy kính: “Thế nhưng trong quán có quy củ, nếu trong thời gian quy định mà chưa mang thức ăn lên thì lúc thanh toán có thể được giảm giá.”
Giảm giá nghĩa là bớt tiền, bớt tiền nghĩa là cắt thịt của Bì Tu. Hắn vừa nghe vậy thì lập tức vọt vào bếp, hùng hùng hổ hổ nói: “Để ông đây xem xem đứa nào dám trả thiếu tiền.”
Mỗi tháng Bì Tu chỉ xuống bếp một lần làm món nổi tiếng của quán, xưa nay luôn là đối tượng bị đám tham ăn tranh giành, lên Xianyu tìm một cái thôi là thấy liền mấy tay reseller xếp hàng chờ mua rồi.
(Xianyu là một nền tảng bán đồ secondhand, tên tiếng anh là Idle Fish tức “cá nhàn rỗi”, ở đây tác giả chơi chữ đồng âm, để là “cá mặn” cũng đọc là xianyu luôn. Reseller ở trong gốc là “hoàng ngưu” chỉ những người bán lại giá cao những món hàng đắt người mua, nhanh hết rồi ăn chênh lệch giá. Bình thường mọi người quanh mình hay gọi reseller thay vì “người/tổ chức bán lại” nên mình để vậy.)
Tô An hiểu rõ tầm quan trọng của việc kinh doanh đồ ăn, bản thân cậu cũng đăng ký Xianyu, up các thông tin hỗ trợ reseller, lợi dụng chức vị để ăn chênh lệch giá trung gian, sau đó chênh lệch giá kiếm được sẽ chia đôi với Bì Tu, mấy năm nay cũng coi như tích cóp được chút gia tài.
Mỗi lần thấy con số trong tài khoản tăng lên, cậu ta đều phải cảm thán rằng, Tỳ Hưu đúng là tổ tông biết kiềm tiền.
Bì Tu đi đến bếp bỏ thức ăn vào nồi, đảo nồi một cái làm đồ bên trong bay cao ba thước, xoay tròn một vòng trên không trung rồi vững vàng hạ cánh xuống nồi, một giọt canh cũng không sánh ra ngoài.
Vừa có tính thưởng thức vừa có tính nghệ thuật, vượt xa khỏi trình độ làm cơm, thiên hướng về loại hình xiếc nghệ thuật hơn.
Cừu Phục đứng cạnh bếp nhìn chằm chằm động tác của Bì Tu mà trợn mắt ngoác mồm, cầm lòng không đặng hỏi: “Ông chủ, anh làm cách nào luyện được chiêu thức này vậy?”
Bì Tu bẩm sinh ưa làm màu giờ lại khiêm tốn hiếm thấy: “Không có gì, trăm hay không bằng tay quen thôi.”
Đều do năm ấy thằng chó đẻ Thao Thiết lừa hết sạch tiền của mình, hại mình phải bôn ba khắp nơi kiếm tiền, sau đó làm việc trong quán cơm của nhân loại để mưu sinh kiếm miếng ăn, biết bao điều chua xót, không thể nói với người ngoài!
“Ông chủ Bì của chú mày hồi xưa từng đi bày sạp bán hạt dẻ rang đường đấy.” Nhậm Kiêu lại không nể nang mà vạch trần hắn: “Lúc đó hạt dẻ bán không được, ổng liền chạy đến gánh hát học nghệ, mỗi lần rang hạt rẻ là đảo nồi tung cao ba thước, có khi người ta còn boa cho một trăm đồng.”
Cừu Phục lập tức đổi sắc mặt, nhìn ông chủ uy vũ của mình với ánh mắt đồng tình.
Không hổ là thượng cổ đại yêu, co được dãn được, nguyện khom lưng vì năm đấu gạo, ý chí như thế loại hồ ly tạp mao đi ra từ núi Thanh Khâu như mình không có được, quả đúng là tấm gương cho yêu noi theo!
Bì Tu sầm mặt nguýt Nhậm Kiêu một cái: “Nói thêm câu nữa là anh rút hết vảy mày bây giờ!”
“Em còn bảo sao anh xuống chậm thế? Trong phòng có người một khắc cũng không thể rời hửm?” Nhậm Kiêu cười nhạo: “Nhà cũ bén lửa, xem ra anh cũng không thoát được rồi.”
Bì Tu hơi nhướn mày: “Vớ vẩn, rõ ràng là cậu ta cứ quấn lấy không cho anh xuống dưới. Nhân loại vừa dính người vừa thích làm nũng, dù biến thành quỷ vẫn không sửa bản tính, không ôm một lúc mà cậu ta còn dám nhăn mặt với anh đây!”
Nồi niêu xoong chảo dưới tay hắn va vào nhau kêu leng keng, cuối cùng tắt bếp nhấc nồi, chia canh vừa nấu vào mười ba bát, gọi đám hầu tinh nhanh bưng ra.
Nhậm Kiêu ở bên cạnh chép miệng: “Hai bữa trước còn nói không có quan hệ gì, hôm nay thì lại ôm không chịu buông?”
Cừu Phục nghe mà tỏ vẻ mặt ngóng trông, lẩm bẩm nói: “Đến bao giờ mới có người ôm em không chịu buông đây?”
Bì Tu liếc cậu ta: “Ra khỏi cửa rẽ phải 1000m phẫu thuật sửa mặt đi, sửa cho giống mấy anh chị em mày, ngày mai anh bảo Tô An quay video up lên TikTok cho mày thành hotboy đầu bếp, khiến đám nhân loại kia thấy mày là bu vào, doanh thu quán cũng có thể tăng lên.”
Mặt Cừu Phục đỏ lên, thẹn thùng hỏi: “Có thật không ạ?”
“Không!” Bì Tu buồn bực cởi tạp dè trên người ném sang một bên, lại bị Nhậm Kiêu giữ lại.
Nhậm Kiêu: “Cái hũ anh đưa em em để lại chỗ cũ rồi, đã xác định đồ bên trong, gần giống như anh nói, hũ làm bằng bạch ngọc tủy ngàn năm, phổi chúc long và nước mắt giao nhân nghiền ra trộn lại làm định hồn hương, ngâm trong những thứ này mấy trăm năm, chẳng trách hồn phách cậu ta lại nặng hàn khí.”
Bì Tu nhướn mày: “Thao Thiết lấy đâu ra thứ tốt như phổi chúc long?”
Nhậm Kiêu: “Có thể là nhặt sỏi kết trong phổi chúc long chăng?”
Bì Tu: ……
Cũng không phải không có lý, dù sao chúc long to như thế, tát cho một cái thì yêu quái nào mà chịu nổi.
Thế nhưng nhóc con trên lầu thật sự được ngâm trong một cái hũ bảo bối, Bì Tu đăm chiêu suy nghĩ về nguyên nhân Thao Thiết đưa Văn Hi đưa đến bên cạnh mình, bắt đầu phân tích quan hệ nợ nần giữa hai người, cộng thêm tình bạn hữu nghị nhiều năm, sau đó từ tơ hồng giữa Văn Hi và mình mà đưa ra kết luận.
Hắn vỗ đùi, nắm tay nói: “Đừng bảo là Thao Thiết biết anh và cậu ta có tơ nhân duyên nối với nhau, cho nên mới cố ý đưa tên quỷ kia đến đây làm con dâu nuôi từ bé để gán nợ cho anh đấy nhé!”
Nhậm Kiêu lập tức đứng dậy vỗ tay: “Chúc mừng anh! Còn biết cướp lời nữa chứ!”
Đệt mợ! Thao Thiết coi mình là gì, tuy hắn là yêu quái, thế nhưng cũng là một con yêu quái có ý chí độc thân giữ mình trong sạch ngoài tiền ra thì không thích gì khác.
Thiếu nợ thì trả tiền, hắn cần tiền chứ không cần quỷ!
Nhiệt độ điều hòa trên lầu hạ xuống mức thấp nhất, ấy vậy nhưng Bì Tu vẫn cởi đồ lau mồ hôi, đi tới đầu gió thổi, Văn Hi đi theo từng bước, lại hỏi lần nữa vừa rồi Phùng Đô nói vậy là có ý gì.
“Hắn nói nhiều lắm, cậu đang chỉ câu nào?” Bì Tu vươn tay muốn ôm y.
Văn Hi nhảy ngay sang bên cạnh: “Trên người anh có mồ hôi!”
“Làm sao? Đâu phải chưa từng ôm lúc đổ mồ hôi, hơn nữa đây không gọi là mồ hôi, đây là mùi vị đàn ông.” Bì Tu cau mày vuốt tóc: “Mau lại đây, tôi nóng quá.”
“Vậy anh nói cho tôi vật cực hàn mà Phùng Đô nhắc tới là cái gì đi.” Văn Hi khịt mũi: “Với cả nguyên nhân cái chết bất bình thường, hồn phách nặng hàn khí là sao.”
Bì Tu ngừng lại: “Cậu thật sự không nhớ mình chết như thế nào ư?”
“Cái này thì thật sự không nhớ rõ.” Văn Hi lí nhí: “Cứ nhớ một hồi là lại thấy đau đầu.”
Bì Tu kéo quỷ đến trước người mình, đưa tay ấn lên cổ y, sờ dọc theo xương cổ lên đến xương đầu, ngón tay mò tới một cục u cưng cứng, hắn hỏi: “Có phải cậu thường xuyên cúi đầu không?”
Văn Hi: “Hả?”
“Tôi thấy xương cổ cậu nhô ra, nhìn là biết tư thế ngồi của cậu có vấn đề, mai cho cậu cái đai chống gù lưng mà đeo vào.” Bì Tu buông tay ra, ôm Văn Hi ngồi ở trước người mình, thong dong nói: “Nếu không nhớ được thì thôi, ngộ nhỡ nhớ ra rồi hồn phi phách tán thì biết làm sao giờ, thế thì tiêu luôn cả kiếp sau mất.”
Văn Hi tức nghiến răng mà lại không chửi được, chỉ có thể nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Bì Tu: “Vật cực hàn chính là vật cực hàn chứ sao, băng ngàn năm, tủy vạn năm, phổi chúc long, nước mắt giao nhân, đều là đồ tốt.”
“Những thứ đó đều đặt cùng một chỗ với…. với xương của tôi hả?” Văn Hi dè dặt hỏi.
Bì Tu cười: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ, hàng xịn như thế toàn có giá cao ngất ngưởng, dùng cho một phàm nhân như cậu thì đúng là phí của giời, cơ mà cái hũ ngọc của cậu thì là đồ tốt, cũng tạm xem như ngọc tủy vạn năm.”
“Cái hũ đó đang ở đâu?” Văn Hi vội hỏi.
Bì Tu cau mày: “Lấy đi muối dưa rồi.”
Văn Hi tái mặt, cục tức nghẹn lên họng.
“Cái hũ kia kích cỡ vừa đủ, còn có thể giữ nhiệt độ thấp, nếu đậy nắp để ở nơi râm mát thì còn làm được lê với hồng ướp lạnh, lại tiết kiệm điện nữa chứ.”
Văn Hi siết chặt tay: “Đó là hũ đựng xương cốt của tôi, thế mà anh……”
Bì Tu: “Ôi chao, cậu không nói tôi không nói thì ai biết chứ. Hơn nữa cái hũ kia tôi bảo Chổi Nhỏ rửa sáu, bảy lần rồi, sạch tinh tươm. Với cả, chúng ta có ăn đâu mà lo.”
Văn Hi quay đầu bước đi, nhấc điện thoại bàn trên sô pha bắt đầu gọi điện thoại.
“Cậu làm gì đấy?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi lạnh lùng nói: “Gọi cho cục vệ sinh an toàn thực phẩm, tôi muốn tố cáo anh kiểm tra vệ sinh không hợp lệ.”
Bì Tu tức cười: “Đùa thôi mà cậu không hiểu à? Ai lại đi lấy hũ tro cốt để muối dưa, tôi không muốn làm ăn nữa chắc? Đừng nói cậu thấy ghê, tôi còn thấy ghê nữa là.”
“Vậy xương của tôi và cái hũ kia đâu rồi?” Văn Hi nhìn chằm chằm hắn chất vấn.
Bì Tu ném điện thoại trong tay y sang bên, cau mày nói: “Tôi cất kỹ rồi, không ai thèm cái thứ đó của cậu đâu.”
“Thật không đó?” Văn Hi không tin.
Bì Tu đen mặt: “Thích tin hay không.”
Thấy lão yêu quái đổi sắc mặt, Văn Hi lập tức lật mặt, từ hắc dạ xoa biến thành nhiễu chỉ nhu, đi tới chủ động ôm Bì Tu hạ nhiệt độ cho hắn: “Giận làm gì, chẳng phải tại tôi bị anh dọa sợ sao.” (Nhiễu chỉ nhu: ở đây hiểu là người dịu dàng, hiền từ.)
“Chú ý khoảng cách chút đi.” Bì Tu đẩy y ra: “Đừng để cho bọn họ nhìn thấy rồi lại hiểu nhầm.”
Văn Hi thầm cười khẩy, lúc nóng thì ôm rõ là chặt, giờ không cần thì vứt sang bên muốn kéo dài khoảng cách, họ Bì nhà mi thật chẳng ra gì.
Trước đây ông nội có cả đống con cháu mà vẫn yêu chiều mình mình, cái tên yêu quái ngàn năm không có văn hóa này thì có gì mà phải sợ? Phương pháp tuy khó khăn, nhưng mình nhất định sẽ thu phục được hắn.
Con giun xéo lắm cũng quằn, gối băng cũng có tự tôn nghề nghiệp của riêng mình nhé!
Bì Tu thấy y đàng hoàng đứng một bên không sáp tới gần nữa, trong lòng thỏa mãn nhóc con này cũng hiểu chuyện biết điều đấy, chờ hết mùa hè đưa cậu ta đi đầu thai thì sẽ chọn giờ lành, dù thế nào cũng phải cho cậu ta mệnh cách đại phú đại quý.
“Tôi xuống lầu có chút việc, cậu ở trên này nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Văn Hi không nói năng gì, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ đứng đó cúi gằm mặt không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Bì Tu hơi nhướn mày, nghĩ thầm đang nhăn mặt cho tôi xem đấy à?
Văn Hi nghiêng đầu nói: “Lúc nóng thì anh mới nghĩ đến tôi, không nóng thì vứt sang một bên, rồi lại tìm cái hũ chôn tôi lại để tôi không làm chướng mắt anh nữa.”
Bì Tu sững sờ nhìn đôi mắt Văn Hi đỏ lên, lòng hơi luống cuống, lẽ nào mình nói chuyện khó nghe thật?
“Tôi chỉ xem cậu là gối ôm thôi, cậu phải biết rõ thân phận của mình.”
Văn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt càng đỏ hơn: “Đúng vậy, tôi chỉ là cái gối ôm thôi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, yêu hận đan xen, Bì Tu nhất thời hoảng hốt, cảm giác mình đi nhầm trường quay, lời thoại nói ra khỏi miệng sao nghe sai sai thế này.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Bì Tu xoa nhẹ tóc y: “Đừng có giận dỗi với tôi.”
Văn Hi cười khẩy, lùi về sau hai bước, biểu hiện tâm tàn ý lạnh một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Bì Tu càng nhìn càng thấy sai sai, nhiệt độ vừa hạ xuống lại tăng lên, chỉ có thể vươn tay ra với Văn Hi: “Đừng quấy nữa, lại đây để tôi ôm nào.”
Văn Hi không nhúc nhích.
Vừa rồi anh lạnh nhạt với tôi, giờ tôi không với cao nổi tới anh.
Ông chủ Bì cao không với nổi đành giang tay ra, ôm Văn Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chớ có chủ động trêu chọc tôi.”
Gian kế thực hiện được rồi, Văn Hi lại ra vẻ dửng dưng: “Là anh chủ động dính sát lại, đâu liên quan gì đến tôi.”
Hai tên không phải người ôm ấp nhau một hồi, Tô An ở dưới lầu gọi điện ba cuộc, Bì Tu mới buông Văn Hi lạnh lẽo để xuống lầu, vừa rẽ một cái đã trông thấy cặp mắt cá chết của kế toàn nhà mình.
So ánh hai bên, đôi mắt hoa đào ngậm cười của Văn Hi quả thực là thuận mắt hơn không ít.
“Nhìn chằm chằm anh làm gì?” Bì Tu nghiêm nghị bày ra tư thái của ông chủ.
Tô An giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã mười lăm phút trôi qua kể từ lúc em gọi điện cho anh rồi, anh chậm chạp quá, khách chờ sốt ruột thì sẽ khiếu nại đấy.”
“Khiếu nại thì khiếu nại, anh đây chẳng thiếu một tên khách.” Bì Tu dửng dưng như không.
Tô An đẩy kính: “Thế nhưng trong quán có quy củ, nếu trong thời gian quy định mà chưa mang thức ăn lên thì lúc thanh toán có thể được giảm giá.”
Giảm giá nghĩa là bớt tiền, bớt tiền nghĩa là cắt thịt của Bì Tu. Hắn vừa nghe vậy thì lập tức vọt vào bếp, hùng hùng hổ hổ nói: “Để ông đây xem xem đứa nào dám trả thiếu tiền.”
Mỗi tháng Bì Tu chỉ xuống bếp một lần làm món nổi tiếng của quán, xưa nay luôn là đối tượng bị đám tham ăn tranh giành, lên Xianyu tìm một cái thôi là thấy liền mấy tay reseller xếp hàng chờ mua rồi.
(Xianyu là một nền tảng bán đồ secondhand, tên tiếng anh là Idle Fish tức “cá nhàn rỗi”, ở đây tác giả chơi chữ đồng âm, để là “cá mặn” cũng đọc là xianyu luôn. Reseller ở trong gốc là “hoàng ngưu” chỉ những người bán lại giá cao những món hàng đắt người mua, nhanh hết rồi ăn chênh lệch giá. Bình thường mọi người quanh mình hay gọi reseller thay vì “người/tổ chức bán lại” nên mình để vậy.)
Tô An hiểu rõ tầm quan trọng của việc kinh doanh đồ ăn, bản thân cậu cũng đăng ký Xianyu, up các thông tin hỗ trợ reseller, lợi dụng chức vị để ăn chênh lệch giá trung gian, sau đó chênh lệch giá kiếm được sẽ chia đôi với Bì Tu, mấy năm nay cũng coi như tích cóp được chút gia tài.
Mỗi lần thấy con số trong tài khoản tăng lên, cậu ta đều phải cảm thán rằng, Tỳ Hưu đúng là tổ tông biết kiềm tiền.
Bì Tu đi đến bếp bỏ thức ăn vào nồi, đảo nồi một cái làm đồ bên trong bay cao ba thước, xoay tròn một vòng trên không trung rồi vững vàng hạ cánh xuống nồi, một giọt canh cũng không sánh ra ngoài.
Vừa có tính thưởng thức vừa có tính nghệ thuật, vượt xa khỏi trình độ làm cơm, thiên hướng về loại hình xiếc nghệ thuật hơn.
Cừu Phục đứng cạnh bếp nhìn chằm chằm động tác của Bì Tu mà trợn mắt ngoác mồm, cầm lòng không đặng hỏi: “Ông chủ, anh làm cách nào luyện được chiêu thức này vậy?”
Bì Tu bẩm sinh ưa làm màu giờ lại khiêm tốn hiếm thấy: “Không có gì, trăm hay không bằng tay quen thôi.”
Đều do năm ấy thằng chó đẻ Thao Thiết lừa hết sạch tiền của mình, hại mình phải bôn ba khắp nơi kiếm tiền, sau đó làm việc trong quán cơm của nhân loại để mưu sinh kiếm miếng ăn, biết bao điều chua xót, không thể nói với người ngoài!
“Ông chủ Bì của chú mày hồi xưa từng đi bày sạp bán hạt dẻ rang đường đấy.” Nhậm Kiêu lại không nể nang mà vạch trần hắn: “Lúc đó hạt dẻ bán không được, ổng liền chạy đến gánh hát học nghệ, mỗi lần rang hạt rẻ là đảo nồi tung cao ba thước, có khi người ta còn boa cho một trăm đồng.”
Cừu Phục lập tức đổi sắc mặt, nhìn ông chủ uy vũ của mình với ánh mắt đồng tình.
Không hổ là thượng cổ đại yêu, co được dãn được, nguyện khom lưng vì năm đấu gạo, ý chí như thế loại hồ ly tạp mao đi ra từ núi Thanh Khâu như mình không có được, quả đúng là tấm gương cho yêu noi theo!
Bì Tu sầm mặt nguýt Nhậm Kiêu một cái: “Nói thêm câu nữa là anh rút hết vảy mày bây giờ!”
“Em còn bảo sao anh xuống chậm thế? Trong phòng có người một khắc cũng không thể rời hửm?” Nhậm Kiêu cười nhạo: “Nhà cũ bén lửa, xem ra anh cũng không thoát được rồi.”
Bì Tu hơi nhướn mày: “Vớ vẩn, rõ ràng là cậu ta cứ quấn lấy không cho anh xuống dưới. Nhân loại vừa dính người vừa thích làm nũng, dù biến thành quỷ vẫn không sửa bản tính, không ôm một lúc mà cậu ta còn dám nhăn mặt với anh đây!”
Nồi niêu xoong chảo dưới tay hắn va vào nhau kêu leng keng, cuối cùng tắt bếp nhấc nồi, chia canh vừa nấu vào mười ba bát, gọi đám hầu tinh nhanh bưng ra.
Nhậm Kiêu ở bên cạnh chép miệng: “Hai bữa trước còn nói không có quan hệ gì, hôm nay thì lại ôm không chịu buông?”
Cừu Phục nghe mà tỏ vẻ mặt ngóng trông, lẩm bẩm nói: “Đến bao giờ mới có người ôm em không chịu buông đây?”
Bì Tu liếc cậu ta: “Ra khỏi cửa rẽ phải 1000m phẫu thuật sửa mặt đi, sửa cho giống mấy anh chị em mày, ngày mai anh bảo Tô An quay video up lên TikTok cho mày thành hotboy đầu bếp, khiến đám nhân loại kia thấy mày là bu vào, doanh thu quán cũng có thể tăng lên.”
Mặt Cừu Phục đỏ lên, thẹn thùng hỏi: “Có thật không ạ?”
“Không!” Bì Tu buồn bực cởi tạp dè trên người ném sang một bên, lại bị Nhậm Kiêu giữ lại.
Nhậm Kiêu: “Cái hũ anh đưa em em để lại chỗ cũ rồi, đã xác định đồ bên trong, gần giống như anh nói, hũ làm bằng bạch ngọc tủy ngàn năm, phổi chúc long và nước mắt giao nhân nghiền ra trộn lại làm định hồn hương, ngâm trong những thứ này mấy trăm năm, chẳng trách hồn phách cậu ta lại nặng hàn khí.”
Bì Tu nhướn mày: “Thao Thiết lấy đâu ra thứ tốt như phổi chúc long?”
Nhậm Kiêu: “Có thể là nhặt sỏi kết trong phổi chúc long chăng?”
Bì Tu: ……
Cũng không phải không có lý, dù sao chúc long to như thế, tát cho một cái thì yêu quái nào mà chịu nổi.
Thế nhưng nhóc con trên lầu thật sự được ngâm trong một cái hũ bảo bối, Bì Tu đăm chiêu suy nghĩ về nguyên nhân Thao Thiết đưa Văn Hi đưa đến bên cạnh mình, bắt đầu phân tích quan hệ nợ nần giữa hai người, cộng thêm tình bạn hữu nghị nhiều năm, sau đó từ tơ hồng giữa Văn Hi và mình mà đưa ra kết luận.
Hắn vỗ đùi, nắm tay nói: “Đừng bảo là Thao Thiết biết anh và cậu ta có tơ nhân duyên nối với nhau, cho nên mới cố ý đưa tên quỷ kia đến đây làm con dâu nuôi từ bé để gán nợ cho anh đấy nhé!”
Nhậm Kiêu lập tức đứng dậy vỗ tay: “Chúc mừng anh! Còn biết cướp lời nữa chứ!”
Đệt mợ! Thao Thiết coi mình là gì, tuy hắn là yêu quái, thế nhưng cũng là một con yêu quái có ý chí độc thân giữ mình trong sạch ngoài tiền ra thì không thích gì khác.
Thiếu nợ thì trả tiền, hắn cần tiền chứ không cần quỷ!