-
Phần 2
4.
Ta đánh giá hơi thấp sự quan tâm của Tam giới đối với Xích Qua.
Bất kể là đối với bản thân hắn hay đối với bảo vật của hắn.
Dù ta đã cưỡi gió cùng Bân Bân đến đây, chúng ta cũng không chen vào được vòng trong.
"Mấy năm nay... các tộc thực đúng là nhân khẩu thịnh vượng."
Ta dõi mắt nhìn về phía xa, người đi lại tấp nạp, thần tiên yêu ma vốn dĩ phải tách biệt rõ ràng, nhưng người thực sự quá nhiều rồi, chẳng mấy chốc, những đường "tách biệt" đó cũng bị chiếm đầy chặt.
Bân Bân vất vả lắm mới tìm được một chỗ trống, gọi ta ngồi xuống.
Ta vừa ngồi xuống, gió thổi tiếng chuông vang tới.
Lấy ngọc trắng làm khung, ánh chiều tà làm rèm, thanh điều vờn quanh, một cỗ xe uốn lượn bay từ chân trời tiến đến.
Một khắc trước đó, mọi người còn chen chúc ngang hàng trên mặt biển. Nhưng cỗ xe vừa xuất hiện, liền có bảy tám tiên giả đuổi mọi người ra, cưỡng ép tạo ra một khoảng trống phía trước để xe hạ xuống.
"Nữ quân..."
Giọng Bân Bân đầy bất an.
Ta nheo mắt lại, ngước nhìn cỗ xe này.
"Đó chính là Thanh Loan xa của Phù Sơn thần nữ!" Một tiểu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ta liếc nhìn hắn, chỉ thấy quanh thân hắn tinh quang ngập tràn — Bân Bân đã nói cho ta biết, đó là ký hiệu của đệ tử Phù Sơn.
Ta thu ánh mắt lại, nhưng lại thấy Bân Bân giận đỏ mặt: "Nói bậy! Đây rõ ràng là xe của Phù Sơn nữ quân!"
"Phù Sơn nữ quân?" Hắn cười giễu cợt một tiếng, "Phù Sơn nữ quân đã tạ thế vạn năm rồi, còn Phù Sơn nữ quân gì nữa? Giờ Phù Sơn, chỉ có một thần nữ, đó là Tịch Hạc thần nữ!"
"Ngươi... ngươi sao có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Phù Sơn và Thanh Loan xa đều là của nữ... Phù Sơn nữ quân. Lúc nữ quân vẫn lạc, thần nữ gì đó còn chưa sinh ra đâu, dù là di vật của nữ quân, cũng không nên để thần nữ chẳng liên quan này thừa kế! Không hỏi mà lấy, chính là trộm!"
"Ngươi—
"Ai dám nói bừa?"
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ trên không.
Kim quang lấp lánh, vị thần quân uy nghiêm lơ lửng giữa trời, không giận mà uy: "Tịch Hạc là do bản quân và Cơ Độ nuôi lớn, di vật của sư tôn, nàng có gì không thể dùng?"
Ta hơi kinh ngạc đánh giá hắn.
Thương Hà, đại đệ tử của ta.
Vạn năm trôi qua, dung nhan hắn không thay đổi, thần lực và khí thế lại không thể giống với ngày xưa.
Chỉ là trước kia... hắn và Cơ Độ công khai ngấm ngầm tranh sủng, ngay cả những vật dụng hàng ngày của ta, họ cũng không cho đối phương dùng. Bây giờ thì lại hào phóng như vậy.
Dường như nhận ra ánh mắt của ta, Thương Hà nhìn về phía ta.
Ta bình thản nhìn lại, với tu vi của ta, dù hắn đã trưởng thành đến mức này, cũng không thể nhìn thấu ảo thuật. Quả nhiên, ánh mắt Thương Hà lướt qua ta.
"Nếu còn lời qua tiếng lại, bản quân sẽ không tha!"
Một luồng kiếm khí hướng về phía Bân Bân. Hắn không ra tay nặng, Bân Bân chịu một chiêu này, chẳng qua sẽ chỉ là một vết thương ngoài da. Nhưng ta vừa hay lại chính là một người bao che khuyết điểm, dù Bân Bân rụng một sợi tóc, ta cũng đau lòng.
Ta vung tay áo, dễ dàng hóa giải luồng kiếm khí này.
Xung quanh xôn xao, lần này không chỉ Thương Hà, ngay cả vị Tịch Hạc Thần nữ kia cũng vén màn nhìn về phía ta.
Nàng thanh tao như hoa đào, mày mắt tình tứ, quả nhiên rất giống ta.
"Các hạ là người nào?"
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên bên tai ta.
Ta hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy một nam tử áo hồng dung mạo xinh đẹp, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, mỉm cười nhìn ta.
"Hàn Hương quân."
Ta mỉm cười với lão hữu đã nhiều năm chưa gặp.
Hắn hơi ngạc nhiên.
Ta tiếp tục nói: "Tại hạ Như Nhan, chỉ là một tán tiên mà thôi."
Ánh mắt hắn thay đổi, lắc đầu cười nói: "Lợi hại, lợi hại, giờ tán tiên thật đúng là khó lường, kiếm khí của Thương Hà thần quân cũng có thể dễ dàng hóa giải. Cả đời này, ta chỉ thấy có một người..."
"Hàn Hương quân!" Một bóng sáng lướt qua bầu trời, thiếu niên thần quân đột ngột xuất hiện, mặt mang vẻ giận dữ, "Chỉ là một tán tiên, sao có thể so với sư tôn của ta?"
Nhìn thiếu niên ấy, ta nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Chỉ trong nửa ngày, ta đã gặp lại phần lớn cố nhân.
Tiểu thược dược kia cuối cùng cũng đến trước mặt ta.
5.
“Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Hàn Hương quân.”
Nàng ta bước đi như có hoa sen nở rộ đượ chân, cũng không nhìn tới ta một cái: “Chẳng qua là hai tán tiên không hiểu chuyện mà thôi, so đo cùng họ làm gì? Đại sư tôn, Phạm Sinh Cảnh sắp mở rồi, không phải người nói muốn giúp ta tìm Bình Lưu Ly sao?”
Nói xong, nàng ta kéo tay áo Thương Hà.
Ta nhìn thấy đại đồ đề nghiêm túc, dáng vẻ trang nghiêm của ta, trong ánh mắt hiện ra vẻ dịu dàng: “Yên tâm, Bình Lưu Ly là của nàng, không kẻ nào dám đoạt.”
Ta hơi muốn cười, vội vàng suy nghĩ một chút chuyện buồn để tránh mình cười thành tiếng.
Cái Bình Lưu Ly trong miệng tiểu thược dược kia, thực ra không tính là bảo vật gì.
Nó chẳng qua là một cái ô mà khi xưa ta sử dụng lãnh hỏa tình cờ có được trong chuyến lịch lãm chế tạo ra. Ngoài hoa văn hoa mỹ và hỏa chủng đặc biệt khó tìm được ở nơi khác, thì cũng không có công hiệu gì khác.
Không lâu sau khi ta chế tạo xong, chính là sinh nhật bảy vạn tuổi của Xích Qua. Cho dù ta và hắn thường hay bất hòa, nhưng Phụ Thần luôn hy vọng chúng ta đồng môn hòa thuận. Do đó, ta chỉ có thể miễn cưỡng chuẩn bị cho hắn lễ vật sinh nhật.
Vậy nên liền dứt khoắt đưa tặng chiếc Bình Lưu Ly lộng lẫy nhưng vô dụng này.
Chẳng biết bằng cách nào, một tới hai đi, cái Bình Lưu Ly này lại bị đồn thổi trở thành bảo vật quý hiếm.
Chuyện cho tới bây giờ, có lẽ ngoài những đệ tử của Phụ Thần, không ai biết rằng nó thực chất chỉ là... trông đẹp mắt mà thôi.
"Thần nữ nói rất đúng, các vị thần quân, hà tất phải so đo với bọn tiểu tiên chúng ta."
Ta cười híp mắt, dùng nan quạt gõ vào lòng bàn tay.
Trước mắt là Phạm Sinh Cảnh, dù là thần nữ của Phù Sơn cũng không quan trọng bằng việc tìm thấy Xích Qua.
Dù sao thì tin đồn Xích Qua vì ta mà tuẫn tình đã làm tổn hại đến uy danh Phù Sơn Nữ quân của ta.
Đợi ta tìm thấy tên này, nhất định phải đánh hắn một trận nên thân, đánh cho hắn ngoan ngoãn gọi ta là đại sư tỷ, sau đó lại ra mặt làm sáng tỏ tin đồn thất thiệt hoang đường này.
"Đã vậy, các ngươi hãy xin lỗi Tích Hạc, chuyện này coi như xong."
Thương Hà lạnh lùng nói.
"Xin lỗi cái gì! Ta có nói sai câu nào đâu!"
Thú tộc vốn thẳng thắn, Bân Bân được nuôi bên cạnh ta, càng không hiểu những lắt léo, chỉ thẳng vào Thương Hà mà mắng: "Phù Sơn thì thôi đi, hai người các ngươi dù sao cũng coi như là đệ tử của Nữ quân, khai tông lập phải ở đây không có gì không ổn. Nhưng những thứ này ——"
Bân Bân ngực phập phồng, từng cái từng cái chỉ ra: "Thanh Loan xa, trâm Càn Khôn, Tinh Hà tiên y, đều là vật dụng cá nhân của nữ quân, các ngươi dựa vào đâu mà đưa cho người khác dùng?"
"Các hạ rốt cuộc là người phương nào?"
Hàn Hương Quân thân pháp như quỷ, khi Bân Bân vừa nhắc đến chữ "Nữ quân" đầu tiên, đã từ bên cạnh ta lướt sang bên cạnh Bân Bân, đôi mắt đào hoa cười mà như không nhìn chằm chằm vào Bân Bân: "Các hạ nói Nữ quân, có phải là Phù Sơn Nữ quân?"
Nghe thấy danh hào của ta, không chỉ Cơ Độ, mà ngay cả Thương Hà cũng kinh ngạc nhìn sang.
Bân Bân ngớ người, khí thế oai hùng bị cắt ngang, chớp mắt nhìn ta —— mắt trái kêu Nữ quân, mắt phải kêu cứu mạng.
Cây quạt trong tay ta khựng lại, đang định nghĩ xem nên dùng thân phận gì để nói dối, thì tiểu thược dược bên kia đã lệ rơi đầy mặt: "Ngươi sao có thể vu khống hai vị sư tôn như vậy??
“Ta mở ra thần trí vào ngày Phù Sơn Nữ quân tạ thế. Ta không biết mình có phải là chuyển thế của nữ quân hay không, nhưng giữa hỗn độn, ta đã thấy... Tinh Hà."
Nàng ta khẽ cúi mắt, cắn môi, yếu đuối vô cùng: "Ngươi nói đúng, ánh sáng của đom đóm sao có thể tranh sáng với trăng rằm? Ta đương nhiên không sánh được với nữ quân. Còn về trâm Càn Khôn, Tinh Hà tiên y, chẳng qua là ta sinh ra thể chất yếu ớt, hai vị sư tôn thương xót ta, cho ta dùng bảo mệnh thôi. Nếu vì vậy mà khiến hai vị sư tôn mang tiếng xấu, Tích Hạc thà rằng cứ vậy mà vẫn lạc..."
Nàng ta run rẩy, định lấy trâm Càn Khôn trên đầu xuống.
"Tích Hạc!"
Cơ Độ nắm chặt tay nàng: "Nàng làm gì vậy? Đừng nói chỉ là một tiểu tiên ăn nói lung tung, dù sư tôn biết, cũng sẽ không trách nàng!"
"Cơ Độ Thần Quân sao có thể chắc chắn, sư tôn của ngươi sẽ không trách?"
Ta nhìn chằm chằm vào tinh quang lấp lánh quanh ngực của tiểu thược dược, đã lâu rồi, ta mới lại cảm nhận được lửa giận bùng lên.
Tinh mang kia, nhìn từ xa, trông giống như biểu tượng của đệ tử Phù Sơn.
Mãi đến khi hơi thở của tiểu thược dược rối loạn, ta mới phát hiện —— đó là Bổ Thiên Thạch.
Năm xưa Nữ Oa luyện đá vá trời, còn lại năm khối, có một khối rơi vào Tinh Hà.
Ta chính là từ đó mà sinh ra.
Lúc đầu mơ hồ, dưới sự dạy dỗ của Phụ Thần, ta liền biết thế nào là thương sinh, thế nào là thần minh.
Sau này, Phụ Thần vẫn lạc, ta trở thành một vị thần, quyết định luyện ra Bổ Thiên Thạch từ cơ thể mình, để phòng lại có thảm họa giệt thiên hạ. Đáng tiếc, khi Tinh Hà sắp lụi tàn, Bổ Thiên Thạch vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.
Nếu không, ta cũng không đến mức phải dùng thân hiến tế.
Ta đã giao Bổ Thiên Thạch khó khăn lắm mới thành hình cho Thương Hà, nhờ hắn tiếp tục hoàn thành đại nghiệp này thay ta.
Bây giờ xem ra, Thương Hà cũng không phụ lòng ta.
Bổ Thiên Thạch đã luyện thành.
Nhưng nó... lại được dùng để bù đắp khuyết điểm bẩm sinh của một đóa yêu hoa.
6.
Ta nhắm mắt. Gió ngừng lại.
Thần minh giận dữ, sơn hà biến sắc.
Uy áp quen thuộc quét sạch trời đất, Hàn Hương Quân lẩm bẩm: “Tinh Chỉ…”
Ta không chê giáu dung nhân chính mình nữa, một luồng bạch quang lóe lên, ta và Bân Bân hiện ra bản thể.
Thần tiên yêu ma xung quanh phần lớn không nhận ra ta, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ bị uy áp của ta đè ép, tan tác như ong vỡ tổ.
"Sư tôn..."
"Sư tôn!"
Cơ Độ lập tức buông tay Tích Hạc, Thương Hà cũng giật tay áo ra khỏi tay nàng.
Hai vị thần quân dáng vẻ trang nghiêm, nhưng lại như trẻ con vấp ngã, chạy về phía ta.
Ta phất tay áo, không chút nể nang đánh lui họ.
Cả hai phun máu, nhưng lại giống như chưa tỉnh, nhìn ta ngơ ngác.
"Đại sư tôn! Tiểu sư tôn!"
Ta để mặc tiểu thược dược chạy về phía họ, rồi quay đầu nhìn về phía lão bằng hữu đang đứng yên lặng nhìn ta.
"Hàn Hương Quân."
Giọng nói của ta lạnh lẽo, không còn vẻ ôn hòa như trước: "Trên người tiểu thược dược có Bổ Thiên Thạch, chuyện này ngươi có biết không?"
Hắn phát ra vài tiếng run rẩy.
"Ngươi có biết không?"
Ta truy hỏi.
Hắn nhắm mắt lại: "Ta biết."
Ta rất công bằng, trở tay vung một chưởng, Hàn Hương Quân cũng lùi lại vài bước, khóe miệng trào ra một vệt máu.
"Hàn Hương Quân!"
Tiểu thược dược đỡ Thương Hà dậy, lại đi đỡ Cơ Độ, phân thân vô lực, nhìn ta rơi lệ: "Ngài, ngài là Tinh Chỉ sư tổ sao? Sư tổ, tại sao ngài lại đối xử với hai vị sư tôn và Hàn Hương như vậy?"
Quạt xếp trên tay ta chỉ vào Bổ Thiên Thạch trên ngực nàng, giọt nước mắt của nàng vừa vặn rơi lên tay ta.
"Tích Hạc."
Ta gọi tên nàng ta: "Ngươi nói, ngươi từng thấy Tinh Hà trong hỗn độn?"
Nàng ta run rẩy: "Không dám lừa gạt sư tổ! Đệ tử thực sự thấy Tinh Hà..."
"Ta vốn nghĩ, đây chỉ là thủ đoạn để ngươi lấy được niềm tin của họ, nhưng bây giờ có vẻ là thật."
Ta thần sắc bình tĩnh: "Chỉ là Tinh Hà này, không phải ngươi thấy trước khi hóa hình, mà là sau khi Bổ Thiên Thạch được đặt vào ngực ngươi nhỉ?"
"Sư, sư tổ... Ta, ta không biết..."
Nàng ta càng run rẩy mãnh liệt.
"Không biết gì? Không biết đây là Bổ Thiên Thạch, hay là không biết thấy Tinh Hà khi nào?"
Ta không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn có mấy phần ôn hòa: "Không sao. Nếu ngươi không biết đó là Bổ Thiên Thạch, không biết không có tội, ta sẽ không trách ngươi. Còn về khi nào thấy Tinh Hà, càng không quan trọng."
"Sư tổ, đệ tử thực sự không biết đó là Bổ Thiên Thạch, cầu xin sư tổ tha mạng!"
Ánh mắt Tích Hạc sáng lên, vội nói.
Ta nhìn thấy trên mặt Cơ Độ và Thương Hà đáp án khác nhau.
Chẳng qua, điều này không quan trọng.
"Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không lấy mạng ngươi."
Linh lực xoay chuyển, quạt xếp trong tay ta tỏa ra tinh quang: "Bây giờ ta sẽ lấy Bổ Thiên Thạch ra, sẽ không đau đâu, đừng sợ."
Tích Hạc lại run rẩy: "Không, không, sư tổ, cầu xin ngài tha thứ!"
"Sau khi lấy ra, ngươi cũng sẽ không tiêu tán. Chẳng qua những khiếm khuyết bẩm sinh sẽ xuất hiện lại, linh điền bít tắc, không thể tu luyện, ngươi từ đây sẽ không khác gì phàm nhân."
Ta hơi ngừng động tác, hứa hẹn: "Ta sẽ kéo dài duyên thọ cho ngươi. Chỉ cần ta không vẫn lạc, ngươi có thể sống ngàn năm vạn tuổi."
"Không muốn!"
Tích Hạc giãy giụa mạnh hơn: "Không thể tu luyện, ai sẽ tôn kính ta là thần nữ? Ngươi ghen tị với ta! Ngươi ghen tị vì ta cướp đi tất cả của ngươi! Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Hàn Hương Quân, cứu ta!"
"Tinh——"
Trước khi bọn họ kịp nói, ta giơ một tay lên.
Trâm Càn Khôn từ tóc của Tích Hạc bay ra, tạo ra một không gian, ngăn cách mọi người ngoại trừ ta, Bân Bân và Tích Hạc.
Tích Hạc trên mặt vẫn còn nước mắt, ngơ ngác nhìn trâm Càn Khôn giữa không trung.
Linh khí trên người nàng ta cuộn, chắc hẳn là đang cố gắng điều khiển trâm Càn Khôn, nhưng không thành công.
"Ta ghen tị với ngươi điều gì?"
Ta nhìn nàng ta, lòng không gợn sóng: "Thanh Loan xa, trâm Càn Khôn, những bảo vật của ta, sau này đều có thể cho ngươi. Hai vị sư tôn của ngươi, Hàn Hương Quân, họ cũng sẽ tiếp tục bảo vệ ngươi. Dù ngươi không thể tu luyện, nhưng có bảo vật bảo hộ, ta cũng sẽ kéo dài duyên thọ cho ngươi. Hà tất phải chống cự như vậy?"
"Chỉ có bảo vật, không có linh lực, vậy còn có thể làm gì!" Nàng ta vừa khóc vừa cười: "Tại sao ngươi lại sống lại? Ngươi đã chết rồi, tại sao còn xuất hiện? Tất cả những thứ này đã là của ta! Ta mới là Phù Sơn Thần nữ!"
"Tích Hạc, từ nay về sau, ngươi vẫn có thể là Phù Sơn Thần nữ. Nhưng Bổ Thiên Thạch là bảo vật của Nữ Oa Đại thần, không thể dùng cho một mình ngươi."
Ta ôn tồn giảng đạo lý cho nàng ta: "Ngươi xem, nó đã ảm đạm đi không ít, dù lấy ra, ta cũng phải mất một thời gian luyện hóa, để đối phó với hạo kiếp tiếp theo không biết khi nào sẽ xuất hiện."
"Hạo kiếp? Ngươi hiến tế là được mà? Tại sao nhất định phải lấy Bổ Thiên Thạch của ta?"
"...Ngươi hơi ích kỷ đó."
Ta thở dài, từ bỏ việc khuyên nhủ, trực tiếp lấy đá.
Tinh quang càng thịnh, ngay lúc ta sắp chạm vào Bổ Thiên Thạch, biến cố xảy ra——
Phạm Sinh Cảnh, mở ra rồi.