1.
Ngày ta tỉnh lại, không có chút động tĩnh nào..
So với ngày ta chết thì khác nhau hoàn toàn.
Nghe nói, khi ta chết, nhật nguyệt ảm đạm, sông núi đi mất sắc màu, tinh hà rơi xuống… rút gọn một trăm linh tám thành ngữ tác giả phải vắt óc nghĩ ra.
--- Để ta tóm tắt lại.
Động tĩnh đó rùm beng đến mức, cả Tam giới đều biết, ta đã chết.
2.
Ta và Bân Bân hai mặt nhìn nhau.
Ta không có cơ hội được nhìn thấy cảnh tượng khi ta chết, nhưng trước khi chết, có không ít người tiễn ta đoạn đường cuối cùng.
Đại đệ tử phản nghịch của ta, tiểu đệ tử ngoan ngoãn của ta, đào yêu luôn trộm rượu của ta uống, lão hồ ly không trêu chọc ta thì không chịu nổi…
Vậy mà, người đi trà đã nguội rồi sao?
Bân Bân nhận ra sự nghi hoặc của ta.
Nàng cẩn thận mở miệng: "Nữ quân, người đã ngủ say một vạn năm rồi, ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với người, người muốn nghe tin nào trước?"
"Tin tốt đi." Ta nói.
"Tin tốt là, cố nhân của người đều còn sống khỏe mạnh."
"Thương Hà Thần quân đã luyện thành công thanh kiếm đệ nhất Tam giới, giờ là chiến thần trấn thủ tám phương, uy danh hiển hách."
“Cơ Độ Thần quân trở về Phù Sơn, tôn người làm tổ sư, khai tông lập phái, giờ tiên nhân đều xuất thân từ Phù Sơn."
"Hàn Hương quân vẫn sống tiêu dao bên ngoài, chỉ là giờ ông ta đã là lão tổ của Phương giới, hậu bối đều tự nguyện cúng rượu, không cần phải trộm rượu nữa."
"Bạch Ly Đế quân trị vì xuất sắc, tộc hồ ly đóng đô ở Thanh Khâu, giờ đã có thể sánh vai với Thiên tộc."
Ta chớp chớp mắt.
Không tệ, họ đều sống khá tốt.
"Vậy tin xấu là gì?"
Bân Bân nuốt nước bọt: "Ngày người tạ thế, cây thược dược trên Phù Sơn hóa hình trong lúc ấy."
Ta: “?”
Đây tính là tin xấu gì chứ.
"Cây thược dược đó trông rất giống người, lại hóa hình vào ngày người tạ thế, mọi người đều nói... nàng ta là kiếp sau của người. Vì vậy, họ tôn nàng ta làm Phù Sơn Thần nữ, do Thương Hà thần quân và Cơ Độ thần quân cùng chăm sóc... Có lẽ vì nhìn vật nhớ người, Hàn Hương quân và Bạch Ly Đế quân cũng rất cưng chiều vị thần nữ này."
Giọng Bân Bân càng ngày càng nhỏ.
Ta cũng không thấy có gì.
Ta vốn đã chết một vạn năm rồi.
Chỉ là cái danh hiệu "Phù Sơn Thần nữ", khiến ta hơi không vui.
Dù gì trước kia, ta chính là Phù Sơn nữ quân.
Và Phù Sơn, cũng là nơi ta đã sống hàng vạn năm.
"Vậy giờ chỉ còn mình ngươi ở bên ta?"
"Vâng vâng, ta đã đợi người rất lâu rồi, may mắn thay, người đã tỉnh lại!"
Ta xoa đầu Bân Bân.
Nàng ấy là con thú nhỏ ta đã cứu, ta nuôi nàng chưa đầy tám ngàn năm, nhưng sau khi ta chết, nàng đã đợi ta một vạn năm.
Không biết vì sao, ta bỗng cảm thấy có chút cảm khái, không nhịn được lại xoa đầu Bân Bân.
"Nữ quân, người đừng lo! Ta lập tức chiêu cáo Tam giới rằng người đã quay về, mọi người nhất định sẽ đến ngay thôi!"
Bân Bân quan sát biểu cảm của ta, dường như sợ ta buồn, còn an ủi mà cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
"Không sao, không cần như vậy."
Ta lắc đầu.
Ta đã làm thần nữ quá lâu, gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Từ khi ta trưởng thành, ta đã bị chúng sinh ràng buộc. Năm đó, ta dùng thân hiến tế, cũng coi như hoàn trà lại ơn trời đất.
Ta muốn sống vì chính mình một lần.
3.
Ta không ngờ rằng, ta không muốn gặp cây thược dược đó, nhưng nàng ta lại tự mình chạy đến.
Đó là thời điểm một tháng sau khi ta tỉnh lại.
Phạm Sinh Cảnh xuất hiện tại Đại Trạch.
Nói đến Phạm Sinh Cảnh, thì không thể không nhắc đến đối thủ một mất một còn của ta.
Xích Qua Thượng thần.
Ta và Xích Qua, cùng sinh ra từ thời thượng cổ, được Phụ Thần nuôi dạy, cùng chinh chiến dưới trướng Phụ Thần, có thể nói là có giao tình sinh tử.
Nhưng đệ tử của Phụ Thần nhiều như vậy, danh xưng đại sư huynh, đại sư tử lại chỉ có một người, ta và Xích Qua cùng bái nhập môn hạ Phụ Thần, tu vi ngang ngửa, chiến công không phân cao thấp… Ai cũng không muốn cúi đầu trước đối phương.
Chúng ta đấu với nhau vạn năm, cũng không phân thắng bại.
Cuối cùng, chỉ có thể do Phụ Thần quyết định, để mọi người gọi ta là đại sư tỷ, gọi hắn là đại sư huynh.
Còn hai chúng ta, thì gọi thẳng tên nhau.
Thật lòng mà nói, ta rất không hài lòng với cách xử lý này.
Ta có thể nhìn ra, Xích Qua cũng vậy.
Nhưng chúng ta không thể phân thắng bại.
Sau đó Phụ Thần tạ thế.
Đệ tử chúng ta cũng mỗi người một ngả, phân tán khắp Tam giới, đi thực hiện chức trách của mình.
Câu chuyện đến đây, ta và Xích Qua vốn nên cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Tuy nhiên.
Suy nghĩ của Xích Qua căn bản không thể dùng tư duy bình thường để phỏng đoán.
Mỗi mười năm, hắn lại yêu cầu đồng môn chúng ta tụ tập.
Luận võ biện đạo!
Ta đây sao có thể vắng mặt?
Không đánh hắn đến tâm phục khẩu phục, ta sẽ uổng công mang danh đại sư tỷ!
Đáng tiếc, sự thật lại trái ngược, mấy vạn năm qua, vô số lần luận võ, chúng ta đều hòa.
Cho đến khi tinh hà sắp sụp đổ, ta thân là thần nữ sinh ra từ tinh hà, dùng thân hiến tế, mới chấm dứt được trường hạo kiếp này.
Nói mới nhớ, khi ta chết, cũng không nhìn thấy Xích Qua.
Người này thực sự quá hẹp hòi, nếu là hắn chết, ít nhất ta cũng phải khua chiêng gõ trống, vui vẻ đi đưa tiễn.
“Chẳng qua, Phạm Sinh Cảnh xuất hiện ở Đại Trạch, có gì kỳ lạ? Dù sao đó cũng là mai rùa của Xích Qua."
Ta hỏi Bân Bân.
Mặc dù bị ta gọi là “mai rùa”, nhưng Phạm Sinh Cảnh quả thực là nơi phong thủy bảo địa còn hơn cả Phù Sơn của ta.
Nơi đó độc lập, nằm ngoài Tam giới, đồng sinh cùng Xích Qua, một khi Xích Qua trở về đó, quan bế nó lại, vậy thì dù Phụ Thần phục sinh cũng đừng mong tìm thấy nó.
"Nữ quân, người không biết đó thôi, từ khi người tạ thế, Xích Qua thượng thần cũng không thấy tăm hơi. Đến mức có người đoán rằng, liệu thượng thần có phải đã tuẫn tình hay không..."
Ta phốc một tiếng, phun ra một ngụm trà:
"Tuẫn tình? Xích Qua?? Hắn có người trong lòng từ bao giờ???"
Bân Bân nhìn ta bằng ánh mắt ta nhìn Xích Qua.
Ta: “?”
Bân Bân gật đầu: "Đã một vạn năm rồi, đây là lần đầu tiên có tung tích của Phạm Sinh Cảnh. Ta nghe người ta nói, đã có nhiều thần tiên uy danh hiển hách kéo về Đại Trạch, chính là để tìm hiểu thực hư đó!"
Ta trầm ngâm: "Tìm hiểu thực hư là giả, muốn xem Xích Qua có thực sự chết không, nhân cơ hội chia chác bảo vật của hắn mới là thật."
"Vậy nữ quân, chúng ta có đi không?"
"Tất nhiên là đi! Bảo vật của Xích Qua không ít cái cướp từ chỗ ta đó!"
Ta quyết định cùng Bân Bân biến hóa thành hai tiểu tiên, đến Đại Trạch.
Bình luận facebook