-
Chương 4 END
13.
Trong phòng tân hôn, rèm gạc đỏ, ánh nến chập chờn.
Trong góc còn có một bảng vẽ, một cây bút chì, một bức chân dung của Trương Linh Linh bằng nửa tờ giấy A4.
Trên bàn là - gậy như ý - làm bằng giấy.
Bất kể chất liệu là gì, chỉ cần lấy khăn trùm đầu ra là đủ.
Tôi run rẩy nhặt gậy như ý lên nhấc khăn trùm đầu.
Lần này tôi không nhắm mắt.
Nhưng không ngờ, Hoàng Tiểu Liên trước mặt lại không có dáng vẻ kinh khủng của một con ma bị tr.eo cổ, mà giống như Trương Linh Linh, cô ấy đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Tôi đã hiểu rồi.
Ma làm theo ý người, khi tôi nghĩ Trương Linh Linh là m.a, cô ấy mang dáng vẻ của một con m.a bị tr.eo cổ. Khi tôi nghĩ cô ấy tốt bụng, cô ấy mang dáng vẻ của một người sống.
Bây giờ, tôi nhìn thấy sự thương hại và bất lực của Hoàng Tiểu Liên, tự nhiên trong mắt tôi cô ấy vẫn như trước đây.
Ánh mắt Hoàng Tiểu Liên rung động: "Ông xã, đến đi. Lát nữa là trời sáng rồi.”
Tôi muốn hóa giải chấp niệm của cô ấy, chỉ cần tôi hóa giải được chấp niệm này, tôi cũng có thể sống sót.
"Tiểu Liên, sự việc đều đã qua rồi, bọn họ cũng đã nhận được qu.ả bá.o thích đáng. Anh đồng ý với em sẽ ch.ôn cấ.t em thật cẩn thận, em xem như vậy có được không?"
Hoàng Tiểu Liên lắc đầu: "Không được, em đã thua Trương Linh Linh. Nếu không có cách nào giành lại được, em vĩnh viễn không nuốt trôi cục tức này.”
Tôi thở dài: "Nhưng cô ấy cũng bị em tr.eo cổ, còn gì không thể tiêu trừ được nữa?"
"Không phải do em bóp cổ ch*t cô ấy.” Hoàng Tiểu Liên lắc đầu, "Sau khi anh lên đại học, đến năm thứ hai cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh nan y, ba cô ấy thấy con gái mình sắp ch*t nên mới thu xếp cho cô ấy một hôn sự, nhận được sính lễ giá trị 15 vạn tệ.”
Hả?!
"Trương Linh Linh cũng cương quyết, cô ấy nói, cho dù cô ấy có ch.ết, cô ấy cũng không muốn bị đối xử như hàng hóa. Vì vậy, cô ấy đã tr.eo cổ t*u t*u.”
Hả?!
Chẳng trách khi tôi muốn dẫn Trương Linh Linh chạy trốn, cô ấy nói rằng mình đã ở lại quá lâu, không thể rời đi, hóa ra ý của cô ấy là như thế.
Không ngờ mấy năm sau, số phận tương tự lại rơi vào trên người Hoàng Tiểu Liên, cô ấy còn tr.eo cổ t*u t*u bằng khăn gạc đỏ, rõ ràng cô ấy cũng muốn tranh giành với Trương Linh Linh trong chuyện này.
14.
Vì chấp niệm của cô ấy nằm ở việc tôi chọn Trương Linh Linh, nên chỉ cần tôi giải quyết được sự oán hận của cô ấy là được - Nhưng câu hỏi là, cô ấy đã ch*t rồi, tôi phải giải quyết thế nào đây?
Chờ một chút, chờ một chút, Trương Linh Linh hình như đã nhắc cho tôi, nói rằng tôi đối phó với cô ấy như thế nào thì đối phó với Hoàng Tiểu Liên như thế - Nhưng tôi chưa đối phó với Trương Linh Linh nhiều, ngoại trừ việc tôi đã vẽ cho cô ấy khi còn học cấp ba - Đúng rồi! Vẽ tranh!
Ta đã vẽ Trương Linh Linh, nhưng chưa từng vẽ Hoàng Tiểu Liên!
"Tiểu Liên, em còn nhớ vừa rồi khi anh tới đón dâu, em muốn anh vẽ cho không? Nhân lúc bây giờ còn thời gian, anh sẽ vẽ ngay cho em, nếu không em sẽ thua Trương Linh Linh!"
Khi nghe tôi nhắc đến điều này, quả nhiên cô ấy mỉm cười.
Cô ấy vỗ tay nói: "Được rồi, anh phải vẽ em trông đẹp hơn một chút."
Tôi quay người ngồi dậy, ngồi xuống trước bảng vẽ rồi cầm bút chì lên.
Có lẽ do quá phấn khích, chân tôi không chú ý đá vào chân bảng vẽ, khiến bảng rơi xuống đất ầm một tiếng.
Một nửa tờ giấy A4 được kẹp vào tấm gỗ cũng rơi xuống đất.
Tôi lập tức hoảng sợ!
Nếu Hoàng Tiểu Liên nhìn thấy bức chân dung tôi vẽ cho Trương Linh Linh, không phải cô ấy sẽ gi*t tôi sao?
Thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, đôi mắt cô ấy tập trung nhìn vào bức tranh đó.
Tôi nghĩ tôi xong rồi.
Không ngờ, cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Tiểu Phi, cảm ơn anh. Tuổi trẻ của em không trống rỗng.”
Tiếng cười của Trương Linh Linh truyền đến từ ngoài cửa sổ: "Các người đang tán tỉnh nhau ở đây đấy à, quên mất còn có người đang nghe lén sao? Vương Tiểu Phi ng.u ng.ốc, bây giờ anh đã hiểu tại sao em nói, là anh đề nghị chia tay chưa?"
Tôi cầm bức tranh lên nhìn nó.
Rồi tôi cũng bật cười.
Tôi nhớ hồi còn học cấp 2, cấp 3, tôi không thể tách rời Hoàng Tiểu Liên và Trương Linh Linh. Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, ngay cả bài tập về nhà của hai người họ cũng được tôi dạy kèm ở nhà.
Bức tranh này miêu tả ngoại hình của Trương Linh Linh, nhưng đôi mắt và nốt ruồi hướng lệ dưới khóe mắt rõ ràng là của Hoàng Tiểu Liên.
Tôi đã mất bảy tám năm mới phát hiện ra, nhưng là phụ nữ, họ nhìn thấy vấn đề ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hoàng Tiểu Liên nói: "Linh Linh, tớ không thua cậu. Mau vào đi, để Vương Tiểu Phi cùng vẽ cho chúng ta một bức tranh."
15.
Khi mặt trời sắp lặn sau núi, tôi mở mắt ra.
Trong nhà vẫn bình thường, cửa vẫn được khóa.
Đó có phải là giấc mơ trong nhà cũ không?
Tôi nhìn xuống thì thấy mình đang cầm một bức chân dung của những người bạn thân nhất, Tiểu Liên và Linh Linh.
Tôi phải đi gặp cô ấy.
Bã.i th.a m.a trong thành phố từ lâu đã được cải tạo lại thành nghĩa trang, nhưng ở những ngôi làng miền núi như chúng tôi, người ch*t vẫn được ch.ôn cấ.t trong các ngh.ĩa đị.a trên núi.
Có bốn ngôi m.ộ mới cạnh nhau trong ngh.ĩa tr.ang.
Ông bà của Hoàng Tiểu Liên chung một ngôi m.ộ, ba mẹ một cái, Cẩu Tử một mình một cái.
Mộ của Hoàng Tiểu Liên nằm ở rìa, không biết là cố ý hay trùng hợp ngẫu nhiên của người trong làng, ngôi mộ mọc đầy cỏ hoang bên cạnh cô ấy là m.ộ của Trương Linh Linh, tên của Linh Linh được viết trên bia m.ộ.
"Hy vọng hai người sẽ nhận được.”
Tôi lấy bật lửa ra đốt bức chân dung.