• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phía sau sương khói (1 Viewer)

  • Chương 2

07.
Lúc tôi trở về trường, Trình Đối đúng là không có mặt.

Những tình tiết chưa ai biết trong vụ án của Thành Song, bị Tề Phóng phát hiện lúc điều tra án của Đinh Thuần.

Có chút khó khăn.

Đúng là Thành Song yêu sớm, chuyện này chỉ mình tôi biết. Hai học sinh giỏi của trường lén lút yêu nhau, tôi là người đứng xem, thật lòng mong cậu ấy hạnh phúc.

Tôi nhớ rõ lúc ấy mình còn chọc bọn họ, nói tên couple của họ nên đặt là [Thành Song Thành Đối] (có đôi có cặp). Thành Song mắc cỡ cúi mặt, trong mắt dầy mơ mộng: "Mạn Mạn, ba đứa mình sau này, một người làm giáo viên bảo vệ học trò, một người làm cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, một người làm bác sĩ bảo vệ mạng sống, chịu không?"

Tôi nói: "Được đó."

Cuối tuần, hầu như không ai chịu ở lại trường học, học sinh trọ trong trường cũng chuồn hết ra ngoài hít thở.

Tôi nhìn khu giảng đường chăm chú, sau đó bước vào nhà thực nghiệm phía đối diện.

Nhà thực nghiệm thấp hơn khu giảng đường một lầu, chỉ có 13 tầng, không có sân thượng.

Tôi đứng trên hàng lang tầng 13, ngẩng đầu nhìn tầng thượng đối diện.

Sau khi Thành Song ng..ã lầu, không ai dám lên sân thượng nữa, sau lại thêm vụ của Đinh Thuần, nhà trường quyết định rào luôn, không cho học sinh bước chân lên tầng 14.

Dưới ánh mặt trời, tôi dường như nhìn thấy Đinh Thuần đứng bên kia, chị ta bỗng dựa vào lan can mỉm cười nhìn tôi, lúc đang định vẫy tay thì ngã xuống.

Tôi từ từ đưa tay lên, vẫy vẫy.

Trên hành lang nhà thực nghiệm bỗng có một bóng người, tôi giật mình một cái, quay đầu xem là ai.

Tiếng giày da đạp trên hành lang cộp cộp, hiệu phó Đinh từng bước từng bước tiến lại gần.

Vẻ mặt ông ta chuyển từ bình tĩnh sang tươi cười:

"Trò Khương."

"Cái chec của con gái thầy, không liên quan gì đến em thật à?"

Rõ ràng ông ta đang cười, trong đôi mắt vẫn lạnh lùng như sương.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, tuy là đang chất vấn, lại càng giống như lấy chuyện này ra để cảnh cáo tôi.

Cảnh cáo cái gì mới được?

09.
Đến khuya Trình Đối mới về trường, lúc xuống xe, áo khoác anh ấy dính đầy bụi.

Thành Cử Quốc ngồi trên ghế phụ, cách một cái cửa sổ nhìn tôi, vẻ mặt không vui cho lắm.

Tề Phóng xuống xe, cười đầy ẩn ý: "Nhóc Trình Đối được đón chào quá nhỉ."

Trình Đối đẩy đẩy kính: "Cảm ơn chú cảnh sát."

Tề Phóng vẫy tay chào tôi rồi sảng khoái lên xe đi về.

"Có chuyện gì?" Tôi hỏi.

Trình Đối phủi bụi trên người: "Bị chú Thành đá một cái."

Cũng đúng, tự nhiên biết được lúc con mình còn sống có một thằng bạn trai, không tức mới lạ.

Trình Đối theo tôi vào trường: "Chú Thành còn định đánh tiếp mà cảnh sát Tề không cho."

"Chú ấy giận ghê vậy?"

Anh ấy gật đầu: "Hình như vậy, còn ch..ửi anh kh..ốn n..ạn súc vật bla bla..."

Tôi nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, chú Thành không thể nào khơi khơi trút hết giận lên người Trình Đối như vậy được.

Tôi lắc đầu, đánh bay nghi ngờ: "Lúc thẩm vấn bị hỏi cái gì?"

"Hỏi quan hệ của anh với A Song, rồi lúc A Song nh..ảy lầ..u anh đang ở đâu, hỏi mấy chuyện liên quan tới Đinh Thuần nữa."

Lúc về tới ký túc xá, Trình Đối nói thêm một câu: "Cái gì không nên nói, anh đều không nói."

Tôi cụp mắt: "Hy vọng mọi chuyện sớm kết thúc."

"Ừ." Trình Đối đi được hai bước, quay đầu lại nhìn tôi, "Còn chuẩn bị thi đại học cho tốt."

Tôi gật đầu.

09.
Ký túc xá vốn là bốn người một phòng, nhưng sau chuyện của Thành Song, hai người còn lại tìm đủ lý do để dọn ra ngoài. Nên giờ chỉ còn mình tôi ở trong cái ký túc xá thênh thang trống trải này.

Quen chân ngồi xuống giường Thành Song, tôi lại bắt đầu ngẩn ngơ.

Sau khi Thành Song mất, chú Thành từng đến đây một lần, dọn hết đồ đạc của cậu ấy về hoả táng, tôi bèn lấy ga giường Thành Song từng cho mình mượn ra, trải lên giường cậu ấy, vờ như Thành Song vẫn còn ở đây.

Buổi tối cảm xúc thường không ổn định, lòng tôi bỗng cảm thấy bất an.

Nếu Tề Phóng thật là người của hiệu phó Đinh, còn lật lại vụ án của Thành Song làm gì?

Sao lúc trước Thành Cử Quốc lại chấp nhận kết án, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hay nói đúng hơn... đã phát hiện ra chuyện gì?

Sao chú Thành lại ch..ửi Trình Đối là súc sinh?

Ngàn manh vạn mối, dường như đã bắt đầu quy về một điểm, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Tôi xoa xoa trán, nằm xuống, xoay người đối diện với bức tường trắng.

Tôi đưa tay, sờ lên mặt tường, trên đó đầy những vết hằn, nói là vết hằn, thật ra lại giống vết móng tay cào lên tường hơn, cào sâu vô cùng.

Trái tim tôi như ngừng đập.

Trước kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tôi với Thành Song cười đùa ngủ chung với nhau một đêm, giường ký túc xác vừa ngắn vừa nhỏ, tôi chỉ có thể dán sát vào tường, sợ cậu ấy lọt xuống.

Khi ấy mặt tường bóng loáng.

Đinh Thuần cũng chưa b..ắt n..ạt Thành Song.

Sau này, không biết sao Đinh Thuần lại chú ý đến bọn tôi, chị ta nhắm vào Thành Song đầu tiên, canh lúc cậu ấy ở một mình thì đánh đập sỉ n..hục.

Cho nên những vết hằn này, là do đêm nào Thành Song cũng ngủ không an giấc, lặng lẽ cào lên ư?

Tôi vô tâm cỡ nào, vậy mà chưa từng phát hiện.

Trước mắt lại hiện lên cảnh Đinh Thuần rơi xuống, tôi lạnh nhạt nhìn theo, chị ta chec là đáng.

Di động bỗng rung lên.

Tôi cầm lên xem, là tin nhắn của Trình Đối.

"Hôm nay lúc cảnh sát Tề thẩm vấn, có hỏi một câu."

"Sao Đinh Thuần lại b..ạo l..ực học đường A Song? Đơn giản là tại ghét thôi à?"

"Lúc đó anh trả lời không biết, giờ tự dưng nghĩ lại. Khương Mạn Mạn, có khi nào cảnh sát Tề phát hiện ra --"

"Đinh Thuần từng viết thư tình cho anh không?"

10.
Trên đời này làm gì có chuyện vô cớ ghét một người, Đinh Thuần thích Trình Đối, Trình Đối với Thành Song lại yêu nhau, nên chị ta mới b..ắt n..ạt Thành Song.

Sau này tôi mới biết, tôi không hiểu, sao cậu ấy lại giấu tôi và Trình Đối chuyện này.

Khi thấy những vết sẹo trên người Thành Song và quyển nhật ký rách bươm của cậu ấy, tôi nghĩ, Đinh Thuần nợ m..áu phải trả bằng m..áu.

"Nên cháu và Trình Đối đã lên kế hoạch khiến Trình Đối bị t..ai nạ..n nhỉ." Tề Phóng đưa tôi một cây kẹo, giọng điệu thản nhiên.

Tôi nhìn mặt hồ đằng xa, xé giấy gói, nhét kẹo vào miệng.

Tề Phóng khẽ cười một tiếng: "Còn nhỏ mà tâm tư thâm trầm nhỉ."

"Học sinh trong trường nói, sau khi Thành Song mất, cháu rất dính với Trình Đối. Tuy Đinh Thuần b..ắt n..ạt cháu, nhưng có một thời gian, quan hệ của hai đứa cũng tốt lắm. Quan hệ tốt, cũng tiện làm này làm nọ."

Tôi chớp mắt mấy cái: "Chú cảnh sát ơi, bình thường mấy chú cũng tra án bằng cách đoán mò vậy ạ?"

"Lỡ đoán trúng thì sao?" Tề Phóng không để bụng, "Chú xem lại băng ghi hình ở nhà thực nghiệm từ trước khi Đinh Thuần mất một tháng, cháu đoán xem chú thấy gì?"

Tôi cắn kẹo bụp một phát, không lên tiếng.

"Lần nào cháu và Đinh Thuần đi dọc hành lang khu giảng đường, cũng ngẫu nhiên gặp được Trình Đối đang trong nhà thực nghiệm phía đối diện. Hai đứa luôn tựa vào lan can, vui vẻ vẫy tay chào nhau."

"Trong tâm lý học có một hiệu ứng, gọi là hiệu ứng tắc kè hoa, người ta sẽ theo thói quen bắt chước động tác của những người thân thuộc với mình, hoặc là, của người mình thích."

"Hai đứa cứ lặp đi lặp lại một động tác, cho đến khi -- Đinh Thuần cũng học theo, dựa vào lan can vẫy tay."

Một luồng gió lạnh thổi qua tê tái, giống như những mũi dao băng cứa vào mặt, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Tôi quay lại nhìn Tề Phóng, cả người cả mặt cười đến vô hại: "Chú cảnh sát ơi, chú muốn đoán cũng đừng đoán bậy đoán bạ. Sau khi Thành Song n..gã l..ầu, cháu chưa bao giờ lên sân thượng, sao biết được lan can sẽ gãy ạ?"

"Đây là một câu hỏi đáng suy ngẫm." Tề Phóng gật đầu, "Nhưng em Khương Mạn Mạn này, trước khi lên kế hoạch, cũng nên kiểm tra mức độ đáng tin của đồng bọn mới được."

Đồng bọn? Trình Đối?

Tôi nhíu mày nhìn sang, giờ cảnh sát phá án đều phải dùng tới kế ly gián à?

Tề Phóng thở ra một làn khói trắng: "Nếu không, cháu cho rằng sao chú lại hỏi câu này ngoài phòng thẩm vấn?"

"Lúc Đinh Thuần ngã xuống, Trình Đối không có mặt ở hành lang nhà thực nghiệm."

11.
Tề Phóng đưa băng ghi hình cho tôi xem, chứng minh hành tung của Trình Đối, quả thật lúc đó anh ấy đi lấy đề cương ở khu giảng đường.

Còn trong một đoạn ghi hình không rõ lắm khác, Đinh Thuần thật sự đã đến gần lan can, vừa tựa lưng vào đã té xuống.

Sân thượng trừ chị ta ra, không còn ai khác.

Nếu vậy, rốt cuộc Đinh Thuần đã nhìn thấy ai?

Còn Trình Đối, sao lại g..ạt tôi?

Nỗi sợ tựa như vực sâu thăm thẳm bao phủ cả người tôi, tôi chỉ còn cảm nhận được sống lưng mình lạnh ngắt.

Đúng vậy, quan hệ giữa tôi và Đinh Thuần có chút đặc biệt, không đơn thuần chỉ là người b..ắt n..ạt và người bị b..ắt n..ạt.

Sau chuyện của Thành Song, đối tượng b..ạo lự..c học đường của Đinh Thuần trở thành tôi.

Sau khi bị b..ắt nạ..t, tôi mới biết hết thủ đoạn chị ta dùng trên người Thành Song.

Từ đó tôi cũng bắt đầu kế hoạch giec chec Đinh Thuần.

Chị ta thích Trình Đối, còn chuyện lan can lâu năm chưa bảo trì là Trình Đối nói cho tôi biết. Sau khi Thành Song mất, có lần anh ấy đi ngang sân thượng, nên mới phát hiện ra địa điểm hoàn hảo tuyệt đối này.

Tôi và Trình Đối đều muốn chị ta phải chec.

Chị ta không biết viết thư tình, tôi dạy từng chữ một.

Chị ta muốn gặp Trình Đối, tôi giúp chị ta "tình cờ gặp mặt", tất nhiên là trước đó tôi và Trình Đối đã hẹn trước với nhau.

Tôi lấy Trình Đối làm mồi, từng bước một lừa chị ta vào cạm bẫ..y chec người.

Nhưng bây giờ, sự thật trước mắt nói cho tôi biết, cái bẫy này không hề tồn tại.

Sau một lúc lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình, mờ mịt nhìn Tề Phóng: "Sao chú phải cho tôi xem?"

“Cháu là người có tài. Nếu bây giờ cháu vẫn chưa phạm tội, chú hy vọng cháu đừng lạc lối."

Tôi lặng người đi tới đi lui trong trường, kế hoạch mình trăm mưu ngàn kế tạo nên giờ cứ như trò cười vậy.

Thành Song là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời tăm tối của tôi.

Cậu ấy ôm lấy tôi, đau lòng cho tôi, lại ngốc nghếch giả vờ như không thèm để ý đối xử tốt với tôi.

Cậu ấy nói:

"Mạn Mạn, cậu biết không? Lúc cậu cười lên là xinh nhất."

"Khương Mạn Mạn và Thành Song, là bạn thân nhất trên đời, lúc nào cũng phải có nhau."

Cậu ấy còn cười nói: "Trừ ba ra, người quan trọng nhất với mình là Mạn Mạn."

Tôi cũng cười: "Còn Trình Đối thì sao?"

Cậu ấy lắc đầu: "Trình Đối không quan trọng bằng Khương Mạn Mạn."

Lúc đó, tôi đã nghĩ, trong thế giới của Khương Mạn Mạn, Thành Song là quan trọng nhất.

Mười mấy năm trước, tôi chỉ là môt con rối gỗ, không ai thương yêu tôi, cũng không có người nào dạy tôi cách yêu thương.

Nhưng sau khi gặp Thành Song, tôi đã biết.

Gió lạnh lau khô nước mắt, quét qua làm mắt tôi nóng rát, tôi dụi mắt, chợt nghe sau lưng mình có tiếng bước chân.

"Khương Mạn Mạn."

Tôi xoay người lại, dưới bóng đêm là hiệu phó Đinh.

"Chín giờ ngày hôm đó, rốt cuộc con gái tôi hẹn em ra làm gì?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom