-
Chương 3
7.
Đêm tân hôn, Giang Cảnh Vân không ngủ trong phòng tân hôn mà lại ngủ trong phòng tiểu thiếp.
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Hầu phủ.
Ngày thứ hai, ta đứng trước cửa thư phòng, nghe thấy Liễu Khanh Khanh chất vấn Giang Cảnh Vân:
“A Vân, có phải chàng chán ghét ta không?”
“Nếu đã chán ghét ta, vì sao chàng lại cưới ta?”
“Nếu đã cưới ta, vì sao chàng lại làm nhục ta như vậy?”
Đêm qua Giang Cảnh Vân uống quá chén, lại thêm bị ta hạ thuốc mê, khi tỉnh dậy đầu đau như búa bổ.
Bấy giờ, nghe thấy tiếng Liễu Khanh Khanh khóc lóc lải nhải, hắn dần cảm thấy mất kiên nhẫn:
“Các nàng đều là nữ nhân của ta, ta muốn ngủ ở đâu chẳng lẽ còn phải nói trước với nàng sao?”
Liễu Khanh Khanh siết chặt lấy khăn tay, hàm răng cắn chặt sắp vỡ vụn nhưng không dám phản bác một tiếng nào.
Bởi vì nàng ta biết, chỉ khi có được sự ưu ái của Giang Cảnh Vân thì mới có thể nắm quyền hành trong phủ.
Từ sau khi Lão hầu gia qua đời, tâm trạng của Hầu gia phu nhân phiền muộn không vui, bà ta vẫn luôn muốn lên núi lễ phật.
Nếu như không vì lo liệu chuyện hôn sự cho Giang Cảnh Vân, Hầu gia phu nhân sẽ không ở lại Hầu phủ.
Giờ đây Giang Cảnh Vân đã thành hôn, chỉ cần có được sự yêu thích của hắn, đợi Hầu gia phu nhân lên núi lễ phật rồi, giành được việc nắm quyền hành trong phủ này sẽ dễ như trở bàn tay.
“Chỉ là… chỉ là ta thấy buồn trong lòng.”
“Dù sao chúng ta cũng cảm mến nhau nhiều năm như vậy, đêm tân hôn chàng lại chạy đến chỗ tiểu thiếp ngủ, thực sự khiến ta mất thể diện.”
Liễu Khanh Khanh nhỏ giọng nói thầm, lúc nói chuyện hàm răng cắn nhẹ vào môi dưới, hai mắt rưng rưng.
Giang Cảnh Vân cực kỳ mềm lòng.
Liễu Khanh Khanh bắt được điểm yếu này của hắn, thế nên mới luôn sắm vai đáng thương như vậy.
“Tối hôm qua là ta suy nghĩ không chu đáo, uống say rồi ngủ mê man, khiến nàng chịu uất ức rồi.”
Nói xong, hắn vẫy tay với quản gia đang hầu hạ ở bên cạnh:
“Ngươi đi lấy chìa khóa của một dãy các cửa tiệm trên đường Tiến An cho thiếu phu nhân đi.”
“Coi như bồi thường cho thiếu phu nhân.”
Đôi mắt Liễu Khanh Khanh sáng lên.
Khi nàng ta từ trong thư phòng đi ra ngoài, ta đang bưng một bát tuyết lê hấp đường phèn đi vào bên trong.
“Một nha hoàn xuất thân từ nơi khỉ ho cò gáy, cho rằng mình có được thân thể của nam nhân thì có thể có được tất cả sao?”
“Cổ hủ…”
Ta rũ mắt xuống, cong môi cười nói:
“Nhưng biết thế nào đây? Hiện giờ thân thể của công tử ở chỗ ta, trái tim… cũng ở chỗ ta…”
“Thứ mà ngươi có được, ta mở miệng nói một tiếng thì cũng có thể có được…”
Ta bưng bát tuyết lê lướt ngang qua mặt Liễu Khanh Khanh đi vào cửa, mỉm cười hiền dịu với Giang Cảnh Vân:
“Vừa nãy nghe tỷ tỷ nói công tử đã tặng tỷ ấy hai dãy cửa tiệm trên đường Tiến An.”
“Thiếp nhớ bên đó có hai quán rượu cũng là sản nghiệp của Hầu phủ…”
Ta còn chưa dứt lời, Giang Cảnh Vân đã chủ động đi tới nhận lấy hộp thức ăn trong tay ta.
“Nàng thấy hứng thú với hai quán rượu kia à?”
Ta híp mắt lại, ánh mắt đảo về phía Liễu Khanh Khanh bên trong viện.
Nàng ta đang siết chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm về phía ta.
“Cũng không phải là thấy hứng thú, chỉ là thích rượu ở nơi đó…”
Giang Cảnh Vân liếc nhìn ta:
“Nếu như nàng thích, ta sẽ bảo quản gia giao hai cửa tiệm đó cho nàng quản lý.”
“Bên đó còn có hai cửa tiệm son phấn, cũng giao cho nàng.”
Muốn bắt chẹt một người, phải nhân lúc người đó đang cảm thấy áy náy với mình mà tranh thủ.
Ta biết rõ, mấy ngày này Giang Cảnh Vân bảo vệ ta đủ điều, chẳng qua chỉ đang muốn bù đắp cho ta thôi.
Liễu Khanh Khanh nghe thế, giật mình ngẩng đầu lên, trừng mắt hung dữ với ta.
Ta vung tay áo, nghênh ngang rời đi.
Liễu Khanh Khanh quả nhiên không phải đèn cạn dầu.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, Hầu phủ phu nhân đã nổi giận đùng đùng đi đến ra mặt thay nàng ta:
“A Vân, bây giờ con đã lập gia đình, không thể cứ tùy tiện giở tính tình trẻ con như ngày trước được nữa, con làm việc phải có chừng mực.”
“Đương kim thánh thượng tuy có tam cung lục viện, nhưng ngài vẫn yêu thương tôn trọng Hoàng hậu, tình cảm vô cùng khăng khít.”
“Có tấm gương như thánh thượng ở trên cao, quan viên ở bên dưới có người nào dám sủng thiếp diệt thê chứ?”
“Ta biết con yêu thích Ôn Cố, nhưng Ôn Cố dẫu sao chỉ là tiểu thiếp.”
Bà ta nói xong, không nhịn được trừng mắt liếc về phía ta.
Hầu phủ phu nhân là chính thê của Lão hầu gia, nhưng Lão hầu gia còn nạp thêm ba bốn thiếp thất.
Những thiếp thất đó không phải đèn cạn dầu, bà ta và họ tranh đấu với nhau cả đời, trong lòng hiển nhiên chướng mắt với một tiểu thiếp như ta.
Trước kia, bà ta từng làm khó dễ tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy yêu Giang Cảnh Vân sâu đậm nên lựa chọn nuốt giận vào lòng.
Nói hết lời, bà ta còn trợn mắt khinh thường ta.
Ta giả vờ hoảng sợ, cúi đầu xuống thấp, rồi lại run rẩy giao chìa khóa cửa tiệm mà vừa nãy Giang Cảnh Vân mới cho ta ra.
Hầu phủ phu nhân cầm lấy chùm chìa khóa đó.
“Mấy chuyện kinh doanh của cửa tiệm trong nhà khá phức tạp, Ôn Cố xuất thân từ vùng quê nghèo, chỉ sợ không thể ứng phó được.”
Bà ta giao chùm chìa khóa lại cho Liễu Khanh Khanh, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng ta coi như trấn an:
“Khanh Khanh, con là con dâu mà Giang gia ta cưới hỏi đàng hoàng về nhà, cũng đã đến lúc nên học chút kỹ năng quản lý nhà cửa rồi.”
“Những cửa tiệm này giao cho con quản lý, mấy hôm nữa ta cũng sẽ lên núi lễ phật, việc lớn việc nhỏ trong nhà, con cũng học lo liệu xử lý thử xem sao.”
Nói xong, bà ta còn đưa chìa khóa khố phòng cho Liễu Khanh Khanh:
“Sau này Hầu phủ làm phiền con rồi.”
Liễu Khanh Khanh mỉm cười, ánh mắt dừng lại bên trên chiếc chìa khóa khố phòng, trên mặt nàng ta không giấu được vẻ vui sướng.
8.
Tối hôm đó, ta nấp bên ngoài cửa tận mắt nhìn thấy Liễu Khanh Khanh lén lấy một thanh ngọc như ý từ trong khố phòng ra ngoài.
Ngọc như ý đó thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng ta biết, đó chính là chìa khóa để mở được phòng tối trong thư phòng của Lão hầu gia.
Khi còn sống, lão hầu gia từng tham gia cải tiến súng hỏa, ông ấy rất thích nghiên cứu những món đồ này ở trong thư phòng.
Vừa hay ta cũng rất thích.
Khi còn bị nhốt trong tầng hầm, tỷ tỷ sợ ta buồn chán nên hay tìm nhiều quyển sách lạ mang đến cho ta.
Ta từng đọc được phần giới thiệu về súng hỏa từ một quyển sách trong số đó.
Từ đó, ta bị mê hoặc bởi những binh khí này.
Thế nên những ngày ta làm thế thân cho tỷ tỷ, khi bưng thức ăn khuya vào thư phòng cho Lão hầu gia, ta chỉ cần liếc mắt qua đã nhận ra được những bản vẽ nằm lộn xộn trên bàn của ông ấy, đó đúng là bản vẽ cấu tạo bên trong của súng hỏa.
Đất nước ta sống là một quốc gia nhỏ vùng biên cương, sở dĩ có thể nổi dậy nhanh chóng, mở rộng lãnh động, xưng bá phía nam chỉ trong mấy chục năm là vì nhờ có súng hỏa.
Từng có một lần, giữa đêm ta tận mắt nhìn thấy Lão hầu gia dùng thanh ngọc như ý kia để mở cửa gian phòng tối.
Ông ấy đặt bản vẽ thiết kế của súng hóa đã cải tiến vào bên trong phòng tối.
Tâm tư của Lão hầu gia trước nay kín đáo, ông luôn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Ai mà ngờ được một thanh ngọc như ý bình thường trong nhà kho sẽ là chìa khóa mở cửa phòng tối cơ chứ?
Thế nhưng, chuyện này vẫn bị Liễu Khanh Khanh biết được.
Thực ra từ nửa tháng trước đó, ta đã biết Liễu Khanh Khanh tiếp cận Giang Cảnh Vân là có mục đích riêng.
Chỉ khi gả cho Giang Cảnh Vân, trở thành chủ mẫu của Giang gia thì mới có thể lấy được chìa khóa của khố phòng.
Mục tiêu của nàng ta chính là bản vẽ cấu tạo bên trong súng hỏa trong phòng tối của Lão hầu gia.
Vì sao ta lại biết điều này?
Chẳng qua là vì Liễu Khanh Khanh đột ngột trở về Kinh thành, phá hủy mối hôn nhân giữa tỷ tỷ và Giang Cảnh Vân, hại tỷ tỷ mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, uể oải không chút sức sống.
Ta căm hận Liễu Khanh Khanh, nhân lúc đêm tối gió lộng đã lẻn vào trong tiểu viện của nàng ta, định gây chút rắc rối nhưng lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của nàng ta và tỳ nữ.
“Tiểu thư, Giang Cảnh Vân yêu người như vậy, người chỉ cần ngoắc tay một cái là hắn sẽ cưới người vào cửa ngay.”
“Đến lúc đó chúng ta lấy được chìa khóa khố phòng, trộm đi món đồ mà điện hạ muốn, xong việc sẽ có thể bình yên quay về Tái Bắc rồi.”
Điện hạ trong miệng bọn họ chính là tiểu hoàng tử mà Liễu Khanh Khanh yêu.
Sau khi tỷ tỷ biết được tin này, sợ Liễu Khanh Khanh sẽ làm hại đến Giang Cảnh Vân nên luôn ngầm đề phòng nàng ta.
Nhưng sự thận trọng của tỷ tỷ qua ánh mắt của Giang Cảnh Vân, lại trở thành muốn làm khó dễ Liễu Khanh Khanh.
“Ôn Cố, từ khi nào mà nàng trở nên hẹp hòi như vậy?”
”Không ngờ tâm tư của nàng lại sâu đến như vậy, Khanh Khanh đơn thuần thiện lương, nàng làm vậy thực sự rất nhỏ nhen.”
Mỗi lần nghe được những lời thế này, ta đều giận đến mức muốn lao ra đánh cho Giang Cảnh Vân một trận, nhưng lần nào cũng bị tỷ tỷ ngăn lại.
“Chẳng qua là ngài ấy chẳng hay biết gì mà thôi, hãy cho ngài ấy thêm ít thời gian nữa.”
“Tỷ không tin chung chăn gối nhiều năm như vậy mà ngài ấy không có tình cảm với tỷ.”
Nhưng ta biết rõ, mỗi đêm nằm ngủ quay lưng về phía ta, tỷ tỷ đều lén lau nước mắt.
Tỷ ấy đau lòng nhưng lại không dám nói với ta, sợ ta lo lắng.
Nhưng tỷ ấy đã quên, chúng ta là sinh đôi cùng trứng, huyết mạch tương liên, ta có thể cảm nhận được nỗi khổ và sự do dự của tỷ tỷ.
Bọn họ khiến tỷ tỷ buồn lòng, ta sẽ không để họ được yên.
Thế nên, trước khi Liễu Khanh Khanh bước vào thư phòng của Lão hầu gia, ta đã vào trước một bước.
Chốt mở cửa phòng tối được che giấu ở vị trí vô cùng bí mật, ta cũng lén để lại một vài vết xước ở vị trí đó.
Đêm nay, Hầu phủ phu nhân và Giang Cảnh Vân đều ăn món canh gà mà ta vất vả nấu, bấy giờ đã ngủ say trong phòng.